Edit: Kogi
Tô Bạch không nhớ Diêm La vương là ai, Diêm La vương thì vừa trông thấy Tô Bạch đã sáng mắt, rất nhiều lời nịnh hót không cần nghĩ cũng tự động tuôn ra, Diêm La vương cất cao giọng: “Phong thái của Tô tiên quân vẫn như năm đó không hề suy giảm, ngài…”.
“Câm miệng”. Cố Trường Huyền bực mình ngắt lời ông ta, kéo Tô Bạch ngồi lên đùi mình, hôn tai cậu, ngắt một chùm nho xanh trong mâm hoa quả đút cho cậu, nói: “Về sau Tiểu Bạch đừng nghe những gì người này nói”.
Tô Bạch cắn nho ậm ừ: “Nhưng hình như vừa rồi ông ấy khen ta”.
Cố Trường Huyền bật cười: “Muốn nghe người ta khen?”.
Tô Bạch thật thà gật gật đầu, Cố Trường Huyền lại cười, nhóc ngốc này quá thành thực rồi, thảo nào trước kia Tô Bạch rất thích tìm Diêm La vương nói chuyện.
“Huynh cười gì?”. Tô Bạch hỏi.
“Ngươi nghe ông ta nói mấy lời khen giả dối thì có gì thú vị, đợi đến buổi tối, chỉ còn hai chúng ta, ca ca sẽ khen ngươi đã đời”. Cố Trường Huyền nhướng mày, quang minh chính đại ve vãn Tô Bạch.
Tô Bạch vui lắm, thế là dù ngượng chín mặt cậu vẫn to gan làm nũng: “Nhưng ta muốn nghe bây giờ cơ”.
“Ở đây còn có người ngoài”. Cố Trường Huyền hôn môi cậu, “Thực sự muốn ta nói ngay bây giờ?”.
“Huynh nói đi…”.
“Thân thể Tiểu Bạch nhà chúng ta, không có chỗ nào không mềm…”. Cố Trường Huyền mở miệng toàn là những lời hư hỏng, Tô Bạch mở to hai mắt, vội che miệng hắn: “Huynh, huynh đợi lúc không có người rồi lại nói…”.
Cố Trường Huyền bật cười, lại cầm tay Tô Bạch, hôn lòng bàn tay cậu.
Đám người Minh giới cúi thấp đầu không dám nói gì, cố hết sức giảm bớt sự tồn tại của mình, sau khi Cố Trường Huyền và Tô Bạch đùa giỡn xong, hắn mới mở miệng: “Nói đi, các ngươi rốt cuộc đến đây làm gì?”.
“Lão tổ tông, chúng ta…”. Diêm La vương đang định cao giọng trình bày, Cố Trường Huyền ngắt lời, “Ông im, để Tần Quảng vương nói”.
Diêm La vương tủi thân sờ râu mép, như quả cà héo ỉu xìu rụt về, Tần Quảng vương tiến lên hai bước, thần sắc uy nghiêm, giọng nói hùng hồn: “Chúng ta được biết ngài đại chiến quần ma ở núi La Phù, cho rằng ngài sẽ khai chiến với Ma giới, vì vậy liền tụ tập lại tới hỗ trợ ngài”.
“Đại chiến quần ma cái gì”. Cố Trường Huyền thấy buồn cười, “Ta chỉ thả một ngọn lửa ở đó, các ngươi kinh ngạc gì chứ? Hơn nữa, già cả rồi, cũng không thích đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ nữa, không bằng đám thanh niên các ngươi, lúc nào cũng thích tung hoành ngang dọc”.
Mọi người ngạc nhiên nghi ngờ ngơ ngác nhìn nhau, chủ tử bọn họ vừa mới nói gì? Không thích đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ?! Vậy người dẫn bọn họ đánh từ Long Cung lên tới Cửu Trùng Thiên, chạy đuổi theo Thiên đế, khuấy đảo bốn phương không được yên bình là lão tổ tông nào?!
“Nhưng…”. Tần Quảng vương cố gắng tìm về tiếng nói của mình, “Nhưng lần này ngài hoàn toàn không nể mặt Ma giới, e là Ma giới sẽ liên hợp với Thiên giới…”.
“Liên hợp thì sao?”. Cố Trường Huyền xoa cằm hỏi: “Lẽ nào các ngươi vẫn sợ bọn chúng?”.
“Không sợ không sợ không sợ, ngài đã về rồi, chúng ta còn sợ quái gì nữa ha ha ha…ha…”. Diêm La vương thấy Cố Trường Huyền cười như không cười, lại liếc liếc xung quanh, xấu hổ ngậm miệng.
“Có ngài trấn thủ, chúng ta đương nhiên không sợ gì hết”. Tần Quảng vương nghiêm túc nói, “Chỉ là không có sự cho phép của ngài, chúng ta cũng không dám tùy tiện đánh nhau với bọn chúng”.
“Đánh đi, cho các ngươi đánh, người không phạm ta ta không phạm người, nếu kẻ nào không có mắt phạm vào Minh giới, các ngươi cứ ra tay đánh lại”. Cố Trường Huyền lạnh lùng nói: “Còn nữa, mau gọi Đỗ Tử Nhân chết trở về, dù sao cũng là quỷ đế một phương, núi La Phù đã thất thủ, vậy mà còn dám ăn chơi cờ bạc ở nhân gian. Ta hủy núi La Phù cũng là để cho hắn một bài học…”.
“Lão tổ tông dạy phải!”. Diêm La vương hợp thời xen vào nịnh hót, cười như hoa nở.
Bị Diêm La vương nói chen vào, Cố Trường Huyền lại quên mất mình đang nói đến đâu, sắc mặt hắn trầm xuống, thấp thoáng có ý nổi giận, Tần Quảng vương lập tức mở miệng chuyển chủ đề: “Ngài nói đúng, người không phạm ta ta không phạm người. Nếu Thiên giới và Ma giới không tới kɧıêυ ҡɧí©ɧ, chúng ta cũng không hướng binh đao vào bọn họ”.
“Nhưng bao nhiêu năm nay, cũng ta cũng phải cắn răng nuốt giận không ít”. Diêm La vương lại không nhịn được, suýt nữa bật khóc, “Lão tổ tông, ngài không biết đâu, Thiên giới thừa dịp ngài không có ở đây, bắt chúng ta khuất phục, các Diêm vương quỷ đế đều mặc kệ, mỗi lần trên trời mời lên, đều là ta đi, một mình bị bọn chúng hà hϊếp”.
“Thật đáng thương quá”. Tô Bạch vẫn im lặng nghe bọn họ nói chuyện lẩm bẩm.
Dù Cố Trường Huyền không ưa Diêm La vương, nhưng lúc này nghe Tô Bạch nói đáng thương, thì cũng nảy sinh lòng thương hại, liền nói với thuộc hạ của mình: “Người không phạm ta ta không phạm người cái gì, câu nói vừa rồi ta thu lại, người không phạm ta ta cứ phạm người đấy thì làm sao? Các ngươi ngứa mắt ai thì đánh kẻ đó, có chuyện gì đã có ta bao che”.
Diêm La vương không biết người khác nghĩ thế nào, dù sao ông ta chỉ chờ những lời này đây, lập tức quỳ xuống “bịch bịch bịch” dập đầu mấy cái liền, nói một lô lời thiên ân vạn tạ.
“Câm miệng đi”. Cố Trường Huyền bị ông ta làm nhức cả đầu, lại không muốn Tô Bạch nghe những lời tiếp theo, liền xách Tô Bạch đi, lãnh đạm nói: “Chủ nhân Ma giới còn chưa ngồi vững trên vương vị, hẳn sẽ không dám đối chọi với chúng ta, Thiên đế lại là kẻ hèn nhát, ta đã trở về, lão cũng không có gan liên hợp với Ma giới để đối phó Minh giới. Nghĩ lại thì lúc này sẽ không có kẻ nào tới kɧıêυ ҡɧí©ɧ chúng ta, tuy nhiên nghĩ tới uất ức các ngươi phải chịu đựng mấy nghìn năm nay, ta cũng thấy tức giận”.
Đám người Minh Giới lại quỳ sụp xuống, Tần Quảng vương dò hỏi: “Vậy ý ngài là?”.
“Đánh bọn chúng”. Cố Trường Huyền mỉm cười, “Không có chuyện cũng khơi chuyện cho ta, đánh lại hay không cũng cứ xông lên, ta không đi được, Tiểu Bạch không thể rời khỏi ta, các ngươi làm được không?”.
Sau đó Cố Trường Huyền lại đích thân truyền thụ vài bí kíp khơi chuyện, từ âm hiểm độc ác để đơn giản thô bạo không từ thủ đoạn nào, quả thực khiến người ta run lẩy bẩy.Thảo nào hắn phải đưa Tô Bạch đi chỗ khác trước.
Tô Bạch bị Thần Đồ chặn đường, Thần Đồ chỉ phụ trách thủ vệ bên cạnh Cố Trường Huyền, nên không ngồi nghe các quỷ đế và DIêm vương bàn chuyện, mang vẻ mặt xoắn xuýt hỏi Tô Bạch: “Hôm qua ngươi vẫn luôn ở trong đình viện phải không? Tại sao ta không nhìn thấy ngươi?”.
“Ta thì vẫn có thể thấy ngươi á”. Tô Bạch ngồi xuống dùng hai tay chống cằm, “Ngươi còn cãi nhau với Úc Lũy nữa”.
Thần Đồ vừa nghe câu này liền hiểu ngay, y chỉ vào Tô Bạch, nổi quạu: “Bức tranh kia là ngươi vẽ?”.
“Đúng vậy”. Tô Bạch không thèm chối, thừa nhận ngay lập tức.
“Tô Bạch ngươi giỏi lắm, ta chỉ trêu chọc ngươi, mà ngươi đối xử với ta như vậy!”. Thần Đồ thực sự nóng này, Úc Lũy còn đang vì chuyện này mà hiểu lầm, kết quả đầu sỏ gây tội vẫn ung dung thảnh thơi, vẻ mặt như không có chuyện gì.
Tô Bạch vẫn chống cằm, không động đậy một chút, chỉ lạnh nhạt mở miệng: “Ai bảo ngươi nói ca ca ta không được cơ”.