Nguồn: cucbotnho.home.blog
Hàn Hữu Minh nóng lòng muốn tìm được giới hạn chịu đựng của Tô An.
Kẹp ngực, ngựa gỗ, quất roi, xích chó, thậm chí cả breath play*.
*Trò chơi ngăn cản hoặc khống chế hơi thở của slave trong Bɖʂʍ, bao gồm bóp nghẹt mũi, bóp cổ hoặc những cách thức hạn chế oxi khác.
Tiểu O xinh đẹp mềm nhũn này trông rất nhu nhược, đâm một cái là khóc, đυ.ng một cái là run cầm cập.
Nhưng mà lại ngoan ngoãn muốn chết, cho dù cậu khóc thật to, thế mà vẫn sẽ ngoan ngoãn phục tùng mệnh lệnh.
Hàn Hữu Minh vuốt ve tiểu mỹ nhân ngoan hiền dưới thân, thờ ơ nói: “Nếu như cảm thấy không chịu được nữa, em có quyền kết thúc bất cứ lúc nào.”
Tô An cẩn thận chu mông lên, bên trong khe mông còn nhét một cái đuôi bù xù đang chấn động, gương mặt đẹp đẽ của cậu mang đầy nước mắt, có chút mờ mịt chớp chớp: “Kết… Kết thúc sao…”
Không phải dừng lại, mà là kết thúc.
Tô An biết rõ ý tứ của Hàn Hữu Minh.
Nếu như cậu không ngoan ngoãn, Hàn Hữu Minh sẽ kết thúc quan hệ bao dưỡng ngay. Hàn Hữu Minh sẽ không cho cậu một đồng nào nữa, cậu cũng không cần tiếp tục nghe lời của Hàn Hữu Minh.
Vì vậy Tô An luôn cố gắng ngoan ngoãn nhẫn nhịn, dù cho đắm chìm trong kɧoáı ©ảʍ lẫn đau đớn khiến thân thể cậu muốn chết đi, cậu cũng không chịu nói ra hai chữ “kết thúc”.
Cậu cần tiền, cần rất nhiều tiền, để lấp vào trong cái bệnh viện không đáy đó.
Tô An khóc nức nở, mềm nhũn nghẹn ngào: “Tôi… Tôi sẽ nghe lời… Chủ nhân… Tôi rất nghe lời…”
Hàn Hữu Minh vuốt ve cặp mông tròn vo trắng mịn của tiểu sủng vật, không nhịn được mà hơi buồn cười: “Ngoan như vậy sao, hả?”
Tô An xấu hổ gật đầu, nước mắt uất ức rơi lách tách lách tách xuống.
Hàn Hữu Minh nói: “Ngày mai là ngày bọn em ra mắt công diễn, đúng không?”
Tô An gật gật đầu: “Dạ… Ở… Ở sân thể thao… Ưm a…”
Hàn Hữu Minh nói: “Tôi sẽ đi xem, bé thỏ con phải thể hiện tốt một chút.”
Tô An ôm cánh tay Hàn Hữu Minh, nhẹ nhàng run rẩy làm nũng: “Bé… Bé thỏ con sẽ thể hiện thật tốt… Ưm… Chủ nhân…”
Hàn Hữu Minh hỏi: “Cá heo mà chủ nhân đưa cho em đâu rồi?”
Tô An đỏ mặt nhỏ giọng nói: “Ở trong tủ…” Truyen DKM.com
Hàn Hữu Minh nói: “Đó là món quà đầu tiên mà chủ nhân tặng cho bé thỏ con, ngày mai là ngày đầu tiên bé thỏ con ra mắt, phải mang theo nó đi có được không?”
Tô An khó khăn nói: “Nhưng… Nhưng mà bé thỏ con phải nhảy ạ…”
Hàn Hữu Minh nói: “Vậy không phải vừa khớp luôn sao? Cá heo động đậy vừa vặn giúp bé thỏ con đếm nhịp, đúng không?”
Tô An mắt thấy chuyện này không thể thương lượng được, không thể làm gì khác hơn là uất ức gật đầu.
Tạ sao kim chủ của cậu lại biếи ŧɦái như vậy chứ?