Tiểu Thần Tượng

Chương 31

Nguồn: cucbotnho.home.blog

Bảo vệ: |TTT| Chương 31: Giường lò ở quê nhà ấm áp vô cùng, lại cᏂị©Ꮒ cᏂị©Ꮒ bé thỏ con mềm nhũn

Thật ra suy nghĩ kĩ một chút, mấy chuyện dính dáng đến mặt mũi của tổng tài bá đạo, Hàn Hữu Minh đã vứt đâu mất rồi.

Bé thỏ con mềm nhũn của hắn đã không còn sợ hãi nữa, cơ mà mỗi lần đột nhiên kinh sợ, một tổng tài bá đạo như hắn cũng sẽ phải ngồi xổm trên mặt đất dỗ dành hết nửa ngày.

Hàn Hữu Minh bắn tinh lên vách tường nhà tắm, hít sâu một hơi, sau đó kéo quần lên trở lại phòng ngủ, ôm bé thỏ con mềm mại ngủ mất.

Bé thỏ con nằm trong l*иg ngực của hắn, vẫn còn kinh sợ mà lắc đầu, lầm bầm nói mớ: “Không ăn cà rốt bự… Ưm… Không ăn…”

Hàn Hữu Minh xấu xa nghĩ, bữa sáng ngày mai sẽ ăn súp cà rốt.

Tô An đã có một giấc mộng tràn ngập cà rốt cả đêm.

Khắp núi đồi đều là cà rốt, mười mấy con thỏ trắng bù xù chạy nhảy vui chơi, gặm xong cà rốt lại tìm đến cậu để bú sữa.

Tô An bị mười mấy con thỏ trắng rượt đuổi cả một đêm, rốt cuộc cũng giật mình tỉnh dậy.

Tuy rằng mơ ác mộng cả đêm, nhưng mà hôm sau tỉnh lại thì tinh thần của Tô An vẫn rất tốt.

Chắc… Chắc là do tối hôm qua Hàn Hữu Minh đã buông tha cho cậu.

Tô An đỏ mặt lén lút đi sờ sờ c̠úc̠ Ꮒσα nhỏ của mình, chỗ đó mềm mềm ướŧ áŧ, nóng bỏng còn hơi sưng, vẫn còn dư vị xấu hổ khi bị cà rốt cắm vào thân thể.

Còn củ cà rốt hôm qua bị cắm mạnh vào trong thân thể cậu đang được đặt trên tủ đầu giường, phía đuôi còn có dấu vết bị gặm cắn.

Tô An mơ mơ màng màng nhớ lại, tối hôm qua chơi đến cuối cùng thì cậu bị một củ cà rốt đâm đến phun nước rồi xụi lơ run rẩy. Sau đó, Hàn Hữu Minh kéo cà rốt ra khỏi mông cậu, lừa cậu ăn vài miếng.

Nhớ lại hành động xấu hổ của bản thân, khuôn mặt Tô An lại đỏ chót, lập tức vùi mặt vào chăn trốn đi.

Giọng nói trầm thấp vang trên đỉnh đầu cậu: “Bé thỏ lười biếng, ngày hôm nay không cần đi quay phim sao?”

Tô An lộ ra nửa cái đầu, chớp chớp đôi mắt, nhỏ giọng nói: “Không cần, hôm nay không có phần quay của em.” Cậu nhìn thấy bộ dạng của Hàn Hữu Minh, đột nhiên xấu hổ đến mức cuộn hết người về trong chăn.

Hàn Hữu Minh đang trần như nhộng mà đứng ở cạnh giường, thân thể rắn chắc và bắp thịt đẹp đẽ đắm chìm trong ánh nắng ban mai.

Gây chú ý nhất là dưới háng hắn, dươиɠ ѵậŧ mới sáng sớm hơi cương mà rũ xuống giữa hai chân, gần như to bằng cánh tay của một cô gái.

Tô An bị khúc thịt này dọa cho sợ hãi, lập tức chui vào trong chăn, chỉ chừa một cái khe hở nho nhỏ để nhìn ra bên ngoài.

Hàn Hữu Minh hí ha hí hửng dắt chim đi dạo khắp cái phòng ngủ tĩnh mịch, đem đại dươиɠ ѵậŧ hơi cương đánh lụp bụp lên mặt Tô An: “Có lớn hay không, hả?”

Tô An đỏ mặt né tránh: “Không lớn! Nhỏ muốn chết! Y như con gà con!”

Hàn Hữu Minh vẫn vui vẻ: “Lặp lại lần nữa, lặp lại lần nữa xem, hả?”

Tô An cười muốn chạy trốn.

Hàn Hữu Minh nửa thật nửa giả mà rượt theo bắt cậu.

Hai người lăn từ trên giường xuống sàn nhà, lăn từ phòng ngủ ra tới phòng vệ sinh, rốt cuộc Tô An cũng bị Hàn Hữu Minh bắt ôm vào trong l*иg ngực, áp lên tường nhà tắm rồi mạnh mẽ cᏂị©Ꮒ một trận.

Sói hoang bự ăn no uống đủ xong thì hôn nhẹ bé thỏ con mềm nhũn, thấp giọng nói: “Ngày hôm nay không đóng phim, tôi với em đi một chuyến về quê, được không?”

Tô An còn chưa kịp phản kháng, cậu đã bị cưỡng ép mặc quần áo tử tế ôm lên xe.

Tô An chưa tỉnh ngủ, mệt mỏi mà nằm nhoài trong l*иg ngực Hàn Hữu Minh, lầm bầm: “Em không muốn về nhà.”

Hàn Hữu Minh hỏi: “Tại sao?”

Tô An nhỏ giọng thầm thì: “Mẹ em mà thấy em đem một ông già về nhà, nhất định bà sẽ tức chết mất.”

Hàn Hữu Minh: “… Tôi già lắm à?” Bé thỏ con này có phải là được hắn thương nên gan hơi lớn rồi không?

Tô An nằm trong l*иg ngực Hàn Hữu Minh ngáp một cái, nhỏ giọng nói: “Một chút thôi.”

Hàn Hữu Minh: “… Là bé thỏ con nào tưởng ông già này chết rồi nên khóc đến ngất xỉu, hả?”

Tô An đỏ mặt nhỏ giọng kêu: “Không phải em đâu.”

Hàn Hữu Minh đánh mông cậu.

Tô An vừa trốn vừa hét: “Anh muốn làm gì? Muốn làm gì!”

Có lẽ là do ly dị nhiều năm khiến cho Hàn Hữu Minh không đảm nhận được trách nhiệm nuôi con. Thế nên từ đầu đến giờ, Hàn Hữu Minh chưa từng xem cậu là người cùng thế hệ, mà càng lúc càng giống như đang dạy dỗ con trai.

Cảm giác này khiến Tô An cảm thấy có chút quái dị, trong lúc lơ đãng lại không nhịn được mà giống như một đứa trẻ thật sự thích làm nũng chơi xấu trước mặt Hàn Hữu Minh.

Hàn Hữu Minh cuối cùng vẫn thành công bắt được Tô An. Nhưng hắn không có đánh mông Tô An, chỉ là ôm chặt người vào trong ngực không buông tay, thấp giọng hỏi: “Chạy đi đâu?”

Tô An ngoan ngoãn vùi vào trong l*иg ngực của hắn nửa tiếng, mới bắt đầu nói thầm: “Mẹ em nhất định sẽ phát hiện em bị anh đánh dấu.”

Hàn Hữu Minh: “…”

Tô An có chút buồn rầu: “Em kết hôn với một ông già rồi ư. Lần trước anh gặp mặt mẹ em, còn nói mình là nhà từ thiện tài trợ cho em học đại học nữa.”

Hàn Hữu Minh nghĩ lại.

Đó là lúc hắn mới vừa bao dưỡng Tô An.

Khi đó Tô An chỉ mới lên đại học, để giải thích cho mẹ cậu chi phí trả cho đống thuốc thang lấy ở đâu ra, cậu rất đáng thương mà cầu xin Hàn Hữu Minh dùng danh nghĩa nhà tài trợ của một công ty chuyên giúp đỡ những sinh viên đại học ưu tú đi giải thích cho mẹ biết.

Hàn Hữu Minh nhớ lại mẹ vợ siêu ôn nhu của mình, đột nhiên không nhịn được mà cảm thấy rầu rĩ như Tô An.

Mẹ Tô An sống ở nông thôn, có khoảng sân rộng nuôi gà vịt ngỗng, trồng đầy đậu đũa và mướp, mỗi ngày trải qua đều rất nhàn hạ.

Bản thân Tô An đã có thể kiếm được rất nhiều tiền, thường thường cũng sẽ gửi một khoảng tiền lớn vào tài khoản của mẹ.

Nhưng mà mẹ rất ít khi động đến, vẫn cứ sống trong căn nhà ở quê, cùng ăn cùng ở với gà vịt ngỗng.

Hàn Hữu Minh nhìn căn nhà này, sốt sắng hít sâu một hơi: “An An, em nói mẹ em thích ăn nấm hả?”

Tô An nhỏ giọng nói: “Em chỉ nói là mẹ thích luộc nấm kim châm khi ăn lẩu mà thôi.”

Hàn Hữu Minh nói: “Vậy cũng là thích rồi.”

Mẹ Tô An rất nhiệt tình đón bọn họ vào cửa.

Bà vẫn còn nhớ nhà từ thiện lớn luôn giúp đỡ gia đình mình, mặt mày cong cong kêu: “Hàn tổng.”

Hàn Hữu Minh ho nhẹ một tiếng, giả vờ uy nghiêm nói: “Gọi tên tôi được rồi.”

Tô An vừa ngóng tai nghe vừa theo sát phía sau, chột dạ không dám nhìn mẹ của mình.

Người mẹ túm lấy tay con trai mình kéo vào trong nhà: “Tại sao trở về lại không báo trước cho mẹ một tiếng chứ.”

Tô An vừa căng thẳng, tin tức tố bắt đầu không khống chế được mà tỏa ra làm cho cậu nói năng lộn xộn: “Mẹ… Con… Con đói rồi!”

Người mẹ ngửi thấy tin tức tố của con trai mình đã khác xưa, lập tức đăm chiêu mà ngẩng đầu liếc mắt nhìn Hàn Hữu Minh một cái.

Hàn Hữu Minh chột dạ mà cúi thấp đầu một cách khó hiểu.

Trâu già gặm cỏ non, còn gặm mất đứa con trai bé bỏng dịu dàng còn trẻ măng của bà ấy.

Nhưng mà mẹ chỉ liếc mắt nhìn mà suy nghĩ, không có hỏi nhiều, sau đó nói: “Vào trong phòng ngồi đi, mẹ làm bữa trưa cho con ăn.”

Phòng ở nông thôn có hơi lạnh.

Hàn Hữu Minh sốt sắng mà lén lút hỏi Tô An: “Mẹ em như vậy là sao?”

Tô An nhìn gương mặt căng thẳng của hắn, nhịn không được mà “phù” một tiếng bật cười: “Bộ dạng này của anh nhìn ngu ghê.”

Hàn Hữu Minh tức giận đến cắn răng, mạnh mẽ bóp mông bé thỏ con một cái: “Nói!”

Tô An đau đến “Ai da” một tiếng, uốn éo cái mông trong lòng bàn tay của Hàn Hữu Minh.

Hai người còn đang nháo loạn, mẹ đã bưng đồ ăn tiến vào: “Ăn trước chút đồ vặt đi, đây là cánh gà chua cay mà trước kia tôi thích ăn nhất, Hàn tổng ngài nếm thử xem.”

Hàn Hữu Minh vội vàng rút tay về, làm bộ dạng chính nhân quân tử: “Cảm ơn.”

Mẹ đứng dậy tiếp tục vào nhà bếp.

Hàn Hữu Minh đứng lên đè Tô An xuống ghế sofa, thấp giọng nói: “Ngoan ngoãn ở đây chờ tôi.”

Tô An chớp mắt: “Anh muốn đi đâu?”

Hàn Hữu Minh tàn bạo nói: “Tìm mẹ em đàm phán!”

Nhà bếp rất lớn, vài cái nồi đang sùng sục sùng sục bốc khói nghi ngút.

Hàn Hữu Minh đi vào, ho nhẹ một tiếng: “Có cần giúp gì không?”

Mẹ Tô An mỉm cười, chỉ vào một góc nói: “Lột mấy tép tỏi đi, một phút sau thì bỏ vào nồi canh cá.”

Thế là thân thể cao to của Hàn Hữu Minh ngồi xổm ở một góc bếp, nhận lệnh mà bắt đầu lột tỏi.

Hắn đang suy tư, nghĩ xem làm sao để bắt đầu đề tài liên quan tới Tô An.

Một lúc lâu sau, không ngờ mẹ Tô An lại mở miệng trước: “Hàn tổng, An An của tôi từ nhỏ đã bị tôi chiều hư, có phải nó rất hay làm việc tùy hứng không?”

Hàn Hữu Minh nói: “Có một chút, nhưng mà rất đáng yêu.”

Mẹ Tô An trầm mặc hồi lâu, khe khẽ thở dài một tiếng: “Hàn tổng, An An cũng đã là người lớn rồi. Nó đã quyết định, tôi cũng không có gì để nói nữa. Chỉ là… Chỉ là… Việc nhà của ngài, hi vọng chính ngài có thể xử lý tốt, đừng làm nó bị tổn thương quá nhiều.”

Hàn Hữu Minh cau mày: “Việc nhà gì cơ?”

Mẹ Tô An có chút khó mở miệng: “Ngài… Ngài… Vợ ngài…”

Hàn Hữu Minh trầm mặc năm phút đồng hồ, giơ bàn tay dính đầy nước tỏi hỏi: “Có giấy lau không?”

Mẹ Tô An đưa cho hắn một cái khăn mùi soa.

Hàn Hữu Minh lau khô nước tỏi trên tay, móc ra một quyển sổ và một tờ giấy màu đỏ, thờ ơ đưa cho mẹ Tô An: “Sổ đăng kí kết hôn của tôi và Tô An đã sớm làm xong rồi, An An vẫn luôn không dám nói cho cô.”

Tô An ngồi trong phòng gặm cánh gà, sốt ruột mà nuốt trộng hơn nửa dĩa.

Hàn Hữu Minh định nói cái gì với mẹ vậy?

Cái lão biếи ŧɦái đó có uy hϊếp mẹ mình không chứ?

Vậy mẹ nhất định sẽ càng tức giận hơn.

Làm sao bây giờ làm sao bây giờ?

Tô An cắn xương gà rồm rộp rồm rộp, không biết có nên vào phòng bếp ngăn cản cuộc chiến tranh sắp sửa bạo phát hay không.

Tô An đang lo sợ, cậu đã nhìn thấy mẹ và Hàn Hữu Minh vừa đi vừa cười, bưng đĩa từ phòng bếp đi ra.

Hàn Hữu Minh như không có chuyện gì xảy ra mà hỗ trợ dọn món lên.

Tô An ngơ ngác, ngồi trên ghế sofa không biết làm gì.

Hàn Hữu Minh thừa dịp mẹ vợ không chú ý, cúi người hôn một cái lên mặt Tô An, thấp giọng nói: “Mẹ em đồng ý rồi.”

Ánh mắt Tô An sáng rực lên: “Thật hả???”

Hàn Hữu Minh thấp giọng nói: “Mẹ em nói, tối nay hai ta chung một ổ chăn.”

Tô An đỏ mặt, hầm hừ cắn một cái lên tai Hàn Hữu Minh: “Đại biếи ŧɦái!”

Tô An tưởng Hàn Hữu Minh chỉ nói mấy lời thô tục đùa giỡn, ai ngờ đến lúc đi ngủ, mẹ cậu thật sự không có chuẩn bị phòng khách cho Hàn Hữu Minh.

Ở nông thôn vẫn còn dùng giường lò*, nằm trong chăn vô cùng ấm áp.

Tô An cởi sạch sẽ rồi chui vào chiếc chăn quen thuộc, thoải mái thở dài một hơi.

Hàn Hữu Minh ngồi bên giường cởi thắt lưng mười lăm vạn của mình ra, đè lên trên mặt Tô An nhẹ nhàng vỗ hai cái.

Tô An đỏ mặt né tránh: “Anh biếи ŧɦái.”

Hàn Hữu Minh cởϊ qυầи áo chui vào cái chăn nóng hầm hập, xoa xoa làn da mềm mại non nớt của vợ nhỏ: “Bé thỏ con không thích ăn đại dươиɠ ѵậŧ của tên biếи ŧɦái phải không? Hả?”

Tô An cảm giác được khúc thịt cứng rắn nóng hổi đang chen vào giữa hai chân, cà cà đùi trong mềm mại của cậu. Tô An kẹp hai chân lại, xấu hổ mà cọ cọ hắn: “Không… Ưm… Không thèm thích… Không ăn dươиɠ ѵậŧ thúi…”

Hàn Hữu Minh nhìn bộ dạng mềm nhũn xấu hổ của bé thỏ con, đầu óc bắt đầu tràn ngập ý xấu không thể tả nổi.

Trong chăn rất ấm áp, bé thỏ con cũng rất ấm áp.

Đại dươиɠ ѵậŧ của Hàn Hữu Minh cũng rất ấm áp.

Tô An sốt sắng mà cuộn lại thành một đoàn, khe mông kẹp lấy dươиɠ ѵậŧ nóng bỏng vào bên trong, thân thể bị đánh dấu rất tự nhiên mà khát khao Alpha chiếm lấy mình.

Khe mông đã bắt đầu trở nên ẩm ướt, hai viên núʍ ѵú cũng dần dần trở nên căng trướng sữa.

Hàn Hữu Minh mò mò núʍ ѵú non mềm của cậu, thấp giọng nói: “Bé thỏ con lại trướng sữa rồi sao?”

Tô An cắn môi dưới rêи ɾỉ: “Ưm… Không… Không có… Không trướng sữa… A a…”

Hàn Hữu Minh nhẹ nhàng bấm một cái, tia sữa mỏng manh từ bên trong trào ra ngoài, dính ướt cả ngón tay của Hàn Hữu Minh. Hắn nói: “Chảy ra cả rồi, vậy mà nói không có.”

Tô An xấu hổ mà nhỏ giọng lầm bầm: “Vậy… Vậy thì anh… Thì anh uống đi…” Lúc cậu lầm bầm, giọng nói đều mềm nhũn ngọt như đường, như là đang ngượng ngùng làm nũng vậy.

Hàn Hữu Minh lập tức thỏa mãn nguyện vọng được hút sữa của vợ nhỏ, cúi người đặt Tô An dưới thân, tiến vào trong chăn luân phiên mυ'ŧ vào hai cái núʍ ѵú của Tô An.

Cái vυ' thơm ngọt làm cho hắn yêu đến nỗi không nhả ra được, dươиɠ ѵậŧ thô to thỉnh thoảng bị đùi của vợ nhỏ đυ.ng tới, cho nên càng cứng càng to hơn.

Hàn Hữu Minh đè xuống, dươиɠ ѵậŧ thô to đáng sợ dính vào côn ŧᏂịŧ nhỏ bé phấn nộn của Tô An, sau đó chà xát vào nhau.

Tô An xấu hổ mà rêи ɾỉ: “Không… Không được chơi như vậy… Ưm…”

Cậu nâng tay muốn ngăn cản Hàn Hữu Minh đang bắt nạt cậu, song tay lại không cẩn thận nắm chặt cái gậy thịt heo kia, khuôn mặt nhỏ lập tức đỏ chót, vung tay muốn ném xuống.

Hàn Hữu Minh cắn nhẹ cái vυ' của cậu, hàm hồ không rõ mà thấp giọng nói: “Thích đại dươиɠ ѵậŧ của chồng không, hả? Thích thì chồng em lập tức cho đại dươиɠ ѵậŧ ngắm ngay c̠úc̠ Ꮒσα nhỏ, cắm một phát vào trong cho em sảng khoái nhé.”

Ổ chăn ấm áp khiến thân thể càng thêm mẫn cảm, mỗi một tấc da thịt đều nóng hôi hổi, lúc bị đυ.ng vào thì như có một luồng điện giật làm run rẩy cả người.

Tô An ma xui quỷ khiến mà nắm chặt cái dươиɠ ѵậŧ thô to kia, chậm rãi nhích c̠úc̠ Ꮒσα của mình lại gần: “Ưm…”

Hàn Hữu Minh nhận ra đại qυყ đầυ của mình đã đυ.ng phải miệng lỗ non hồng nhăn nheo, lập tức không chút do dự mà đâm mạnh vào.

Tô An bị đâm đến khóc lên: “A… Lớn quá… Ưm… Đại biếи ŧɦái anh chậm một chút… Ưm… Chậm một chút…”

Sữa bị hút chảy tí tách ra ngoài, c̠úc̠ Ꮒσα non hồng kẹp một cái dươиɠ ѵậŧ khổng lồ, bị đâm đến vang tiếng xì xì xì xì.

Tô An nằm trong ổ chăn, gương mặt lộ ra bên ngoài phủ đầy nước mắt ái muội, chốc chốc lại giãy dụa rêи ɾỉ. Chăn rung động không ngừng, núʍ ѵú non mềm và c̠úc̠ Ꮒσα sưng tấy đều đang bị bắt nạt. Như là bị một con quái vật kiềm hãm, mỗi một nơi trên thân thể đều bị bức ép chịu sự bắt nạt của du͙© vọиɠ.

Tô An bị cᏂị©Ꮒ đến cao trào, mơ mơ màng màng nằm cơ giật dưới thân Hàn Hữu Minh.

Cậu nghĩ, giường ở quê thật ấm áp.

❀❀❀

Truyen DKM.com

*Giường lò, đại loại là bên dưới có cái lỗ để nhét than vô sưởi ấy.