Tiểu Thần Tượng

Chương 28

Nguồn: cucbotnho.home.blog

Bảo vệ: |TTT| Chương 28: Dùng sữa an ủi chồng bị sốc tâm lí, tứ chi bị trói lại không nhúc nhích được

Lời tỏ tình chân thành mà Hàn Hữu Minh vất vả lắm mới nói ra được, rốt cuộc kết thúc bằng tiếng ngáy khò khò ngọt ngào của bé thỏ con.

Hàn Hữu Minh buồn bực trầm mặc hết năm phút đồng hồ, cuối cùng phải nhận mệnh bế bé thỏ con đã ngủ say lên giường.

Đứa con còn chưa đầy tháng của bọn họ nằm ở trên giường chớp chớp đôi mắt to tròn đen láy, căn bản không biết hai người lớn vừa mới vật lộn trên sàn như thế nào.

Hàn Hữu Minh đối diện khuôn mặt tươi cười ngây thơ thuần khiết của bé con, lão lưu manh đột nhiên thấy tội lỗi, liền dựng ngón tay lên miệng nhìn bé con: “Xuỵt…”

Bé con cười khanh khách, rung đùi rồi lại đắc ý vung tay duỗi chân, nhìn qua hoạt bát cực kỳ.

Dung mạo bé rất giống Tô An, ngay cả lúc ấm ức nhăn mũi cũng giống y như đúc.

Bé con thấy buồn ngủ, liền ngáp một cái, nằm nghiêng nắm chặt tay thành quả đấm nhỏ, sau đó mơ mơ màng màng rơi vào mộng đẹp.

Ở bên cạnh hắn, Tô An cũng đang nằm nghiêng ngủ, nắm tay tròn tròn để ở trước ngực. Hai bé thỏ một lớn một nhỏ nằm song song, tư thế ngủ say như chết cũng hệt như nhau.

Hàn Hữu Minh bị hình ảnh này chọc phát cười, nhất thời cũng quên đưa bé con về phòng trẻ em, cứ để chen nhau ngủ một đêm trên một cái giường như vậy.

Ngày hôm sau Hàn Hữu Minh đến công ty làm việc, lúc này mới nhìn thấy một loạt scandal về hắn bị truyền thông trắng trợn đổi trắng thay đen đầy trên mặt báo.

Hắn nhớ lại bộ dạng uất ức ghen tuông đến mức khóc hu hu của bé thỏ con đêm qua, lập tức mừng rỡ đến nỗi ngồi trong văn phòng vỗ bàn cười to.

Bé thỏ con nhà hắn ghen rồi phải không?

Uất ức gọi điện thoại mắng hắn, uất ức muốn bỏ nhà trốn đi.

Dù cho nghe hắn tỏ tình, gương mặt hay bộ dạng vẫn cứ uất ức không vui.

Hóa ra… Là lén lút giận dỗi với hắn…

Hàn Hữu Minh càng nghĩ tim càng ngứa ngáy, hận không thể lập tức trở về nhà gặp bé thỏ con của hắn, tàn nhẫn trêu chọc rồi lại hôn cho một cái.

Hắn cầm áo khoác đứng lên chuẩn bị đi ra ngoài, thuận miệng nói với thư ký: “Tôi có chuyện gấp cần xử lý, cuộc họp lát nữa đổi thành họp video.”

Thư ký bưng cà phê nói: “Hàn tổng, ngài có chắc mình có thời gian để mở cuộc họp video không?”

Hàn Hữu Minh suy nghĩ hai giây, nói: “Vậy dời cuộc họp xuống buổi chiều đi.”

Hàn Hữu Minh cũng không gọi tài xế, một mình xuống lầu lái xe lao nhanh về nhà.

Hắn gần như không kịp chờ đợi mà muốn hôn hôn bé thỏ con của mình.

Trên đường, hắn nhận được một cuộc điện thoại từ nhà gọi đến, người hầu có chút khẩn trương, nhỏ giọng nói: “Hàn tổng, thiếu gia về nhà rồi.”

Chiến tranh giữa Hàn Hữu Minh và Lý Lang Cấu không hề làm kinh động bất kì người nào, những người xung quanh chẳng qua là cảm thấy quan hệ gần đây của hai cha con họ có hơi căng thẳng, có lẽ là do có mâu thuẫn gì đó với nhau.

Hàn Hữu Minh hỏi: “Nó đi đâu vậy?”

Người hầu ló đầu ra ngoài, cẩn thận nói: “Thiếu gia đang… Ở trong phòng khách nói chuyện với phu nhân…”

Hàn Hữu Minh cau mày: “Nói chuyện?”

Người hầu vừa liếc nhìn: “Vâng, đang nói chuyện.”

❀❀❀

Lý Lang Cấu nhìn Tô An, nói: “An An, hôm ấy… Xin lỗi.”

Tô An đỏ vành mắt, lắc đầu một cái: “Là… Là em… Nên xin lỗi anh…”

Lý Lang Cấu nói: “Tại sao?”

Tô An ngây ngốc ngước đầu: “Vì… Bởi vì… Là em phản bội anh…”

Lý Lang Cấu cười khổ: “An An, em nghĩ anh bị ngốc sao?”

Tô An không dám lên tiếng.

Lý Lang Cấu nói: “Anh không biết Hàn Hữu Minh dùng thủ đoạn gì cưỡng bách em, nhưng anh biết rõ, em là bị bức ép.”

Tô An há há mồm: “Em…”

Lý Lang Cấu nói: “An An, em đừng sợ. Không cần sợ anh, cũng không cần sợ Hàn Hữu Minh.”

Tô An nhỏ giọng nói: “Em không có sợ Hàn tổng…”

Bây giờ cậu đã dám đối mặt lão súc sinh ấy rồi.

Lý Lang Cấu nói: “Chẳng mấy chốc nữa sẽ kết thúc, An An, em an toàn rồi.”

Hàn Hữu Minh vừa lái xe vừa nghe giọng nói của con trai phát ra bên trong camera theo dõi, bỗng nhiên cảm thấy rùng mình.

Sát thủ được thuê đã bắt được, thế nhưng những thứ khác thì sao?

Có phải Lý Lang Cấu còn một kế hoạch khác không?

Hàn Hữu Minh thắng mạnh xe, thiết lập ô tô thành chế độ tự động lái, sau đó xuống xe đón một chiếc taxi đi theo phía sau.

Hắn nói với tài xế: “Theo sát chiếc xe phía trước, nhưng đừng cách gần quá…” Nói xong hắn liền gọi điện thoại cho bạn cũ, “Giúp tôi tra xem gần đây Lý Lang Cấu đi đâu, gặp ai.”

❀❀❀

Tô An vốn là một con người ngốc nghếch, phản ứng rất chậm trong việc phát hiện tâm tình người khác có chuyển biến.

Nhưng khi Lý Lang Cấu dùng giọng nói bình tĩnh bảo rằng “Chẳng mấy chốc nữa sẽ kết thúc”, bỗng nhiên cậu cảm thấy sau lưng phát lạnh, trong chớp mắt xuất hiện một suy đoán mơ hồ, cậu liền hoảng sợ trợn mắt lên: “Lang… Lang Cấu anh muốn làm gì!”

Lý Lang Cấu ngồi trên ghế sofa ở phòng khách, nhàn nhã chơi đùa với bộ trà trên bàn: “An An, anh vĩnh viễn sẽ không tổn thương em, nhưng ông ấy thì có.”

Tô An không dám tin nhìn Lý Lang Cấu, trong đầu cứ như trời đất đang quay cuồng một trận.

Lý Lang Cấu làm cái gì… Anh ta… Đã làm cái gì???

Lý Lang Cấu đứng dậy.

Tô An theo bản năng mà lùi về sau hai bước, hốc mắt đã nhiễu mấy giọt nước xuống.

Lý Lang Cấu càng đi về phía trước…

Tô An khóc lóc nói: “Anh đừng tới đây…”

Lý Lang Cấu từng bước áp sát: “An An, em sợ cái gì? Sợ anh sao?”

Tô An sợ hãi, nhưng chỉ thút thít lắc đầu.

Lý Lang Cấu nói: “Em đã nói anh có thể cho em cảm giác an toàn, không phải sao?”

Tô An che mắt, không ngừng rơi lệ.

Đúng, đó là do cậu nói.

Khi đó bọn họ vẫn còn là bạn bè, Lý Lang Cấu cẩn thận dùng ngón tay cào cào vào lòng bàn tay của cậu, nhỏ giọng hỏi: “An An, em thích anh không?”

Tô An đỏ mặt thấp giọng nói: “Anh mang đến cho em… Một cảm giác rất an toàn.”

Lời cậu nói lúc đó là sự thật, Lý Lang Cấu ôn nhu cũng là thật.

Nhưng bây giờ… Bọn họ đều đã không còn là chính mình của ngày trước nữa.

Lý Lang Cấu cúi đầu nhìn Tô An, mối tình đầu của anh thật sự là một bé mít ướt, chọt một cái liền hu hu hu hu mà chảy nước mắt. Vui vẻ, tức giận, hay là làʍ t̠ìиɦ, nước mắt vẫn luôn lách tách lách tách rơi xuống.

Lý Lang Cấu kinh ngạc, anh giơ tay muốn lau đi nước mắt trên mặt Tô An, thấp giọng nói: “Đừng khóc.”

Tô An liền lui về sau một bước, nghẹn ngào chất vấn: “Anh… Anh rốt cuộc đã làm cái gì…”

Lý Lang Cấu trầm mặc một lát, liếc mắt nhìn đồng hồ, sau đó mở TV lên.

Tiêu đề của kênh giải trí ngày hôm nay.

“Tổng tài của công ty giải trí Tân Việt xảy ra tai nạn xe cộ vào sáng hôm nay, đã bỏ mình tại chỗ, tài xế gây tai nạn bị nghi ngờ là sử dụng phương tiện giao thông khi say rượu, hiện tại đã chuyển giao cho cơ quan thực thi pháp luật.”

Hàn Hữu Minh… Chết rồi?

Mắt Tô An tối sầm lại, dựa vào tường rồi ngất đi.

Lý Lang Cấu bế Tô An đã ngất xỉu đặt lên giường ở phòng ngủ.

Đây là phòng ngủ của Hàn Hữu Minh, giường của Hàn Hữu Minh.

Tin tức tố của cha anh còn tràn ngập ở trong không khí, vợ của cha anh thì mềm nhũn ngất xỉu nằm trong l*иg ngực của anh.

Ngày đó Lý Lang Cấu suy nghĩ rất lâu, bắt đầu từ ngày phát hiện Tô An nằm dưới thân cha mình rêи ɾỉ gào khóc, anh đã lên kế hoạch cho viễn cảnh của ngày hôm nay.

Tuy rằng có chút chuyện xảy ra ngoài ý muốn, nhưng cơ bản vẫn đã đạt được mục đích của anh.

Omega kia ngoan ngoãn mềm mại nằm trên giường, bị anh lột trần như nhộng, trắng trẻo non nớt mà nằm yên tĩnh nhắm mắt lại.

Lý Lang Cấu rất thích đôi mắt của Tô An.

Bé thỏ con rất ngốc nghếch, em ấy yêu thích ai, trong đôi mắt cũng chỉ có bóng hình người đó.

Đã từng, cặp mắt đẹp đẽ như mang chứa thiên hà đó đã từng tràn đầy bóng hình của anh, nhưng sau đó… Sau đó… Lại dần dần biến thành cha anh.

Đáy mắt Lý Lang Cấu dâng lên một tầng hàn ý, anh che đôi mắt Tô An lại, không muốn nhìn thấy đáy mắt Tô An phản chiếu bóng hình người khác nữa.

Hàn Hữu Minh chết rồi, nhưng anh còn có rất nhiều chuyện phải làm.

Anh phải tiếp nhận tài sản của Hàn Hữu Minh, bao gồm cổ phần công ty và cả Tô An.

❀❀❀

Tô An chậm rãi tỉnh lại, phát hiện mình bị che kín hai mắt, hai tay cũng bị cột vào đầu giường.

Thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ như nhộng nằm trong không khí, hai chân bị tách ra treo lên, trói thành cái tư thế dâʍ đãиɠ mặc cho người khác chà đạp.

Tô An thử vùng vẫy một hồi, lại phát hiện mình bị trói rất chặt.

Cậu run giọng khóc xin: “Lý Lang Cấu… Lý Lang Cấu anh thả em ra… Hu hu… Anh muốn làm gì…”

Thế mà bầu không khí rất tĩnh lặng, ngay cả tiếng hít thở cũng không có.

Lý Lang Cấu đi đâu, anh ấy đang làm cái gì?

Đầu óc Tô An loạn tung lên, các loại suy đoán mơ hồ điên cuồng nổi dậy giống như sóng biển ồ ạt vỗ vào đầu óc hành hạ cậu.

Hàn Hữu Minh chết rồi…

Tim Tô An đau đến run cầm cập.

Đại biếи ŧɦái, lão súc sinh của cậu, tên đàn ông độc ác có sở thích quái dị hay ức hϊếp cậu… Không còn nữa…

Người đàn ông thô bạo hung hăng đáng ghét luôn cᏂị©Ꮒ cậu rất đau, nhưng cũng sẽ ôn nhu hôn nhẹ khuôn mặt của cậu, lặng lẽ đứng phía sau đưa sự nghiệp của cậu lêи đỉиɦ cao rực rỡ.

Tô An luôn rất thẹn thùng, dù cho bị Hàn Hữu Minh vừa cᏂị©Ꮒ vừa ép hỏi, cậu vì xấu hổ nên cũng không chịu thổ lộ ra một chút tình cảm nào cả.

Nhưng trái tim nhỏ luôn nhảy thình thịch của cậu đã có đáp án rõ ràng từ lâu rồi.

Cậu không chịu được khi Hàn Hữu Minh quấn mãi không rời, cũng không ngăn được Hàn Hữu Minh nhõng nhẽo đòi hỏi mình.

Tên đàn ông thô bạo ức hϊếp cậu, chăm sóc cậu, cũng nắm cậu trong lòng bàn tay.

Trong lúc vô tình… Có lẽ từ lâu cậu đã cam tâm tình nguyện lao vào l*иg ngực của Hàn Hữu Minh, không muốn xa rời lão biếи ŧɦái hay bắt nạt này nữa.

Cậu đã cho rằng cuộc đời mình sẽ mãi như vậy.

Nước mắt bắt đầu chảy xuống gương mặt, lặng lẽ thấm ướt gối.

Tô An nằm bên trong căn phòng trống rỗng mà khóc lóc mắng: “Lão biếи ŧɦái… Hu hu… Ông dựa vào cái gì… Ông đã khiến tôi thành ra như vậy… Ông dựa vào cái gì mà bỏ tôi… Lão súc sinh… Hu hu… Hàn Hữu Minh tôi hận ông… Hận ông chết đi được… Lão súc sinh…”

Tiếng cửa mở vang lên.

Tô An run lên một cái, cuống quít kiềm nén tiếng khóc, nghẹn ngào gọi: “Lý Lang Cấu anh thả em ra…”

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Tô An hoảng sợ liều mạng giãy dụa: “Không… Không được tới đây… Không muốn…”

Bàn tay to siết chặt gương mặt của cậu, mùi vị tin tức tố A nồng nặc xông vào mũi.

Tin tức tố của cha con bọn họ quá mức giống nhau, Tô An có chút hỗn loạn và mơ hồ: “Ưm… Không…”

Tiếng cười khẽ vang trên đầu cậu: “Chồng em muốn ăn thịt thỏ, bé thỏ con còn không mau đưa c̠úc̠ Ꮒσα non mềm ra đây, la hét cái gì mà muốn hay không muốn?”

Nước mắt Tô An còn chưa dứt, cậu vừa khóc vừa không dám tin tưởng mà gọi: “Lão biếи ŧɦái!”

Hàn Hữu Minh lấy khăn bịt mắt của cậu xuống.

Tô An khóc thút thít rơi nước mắt lã chã, đôi mắt ướt nhẹp đến mức không thấy rõ được người đối diện, cậu khóc lóc gọi: “Là ông… Hu hu… Lão biếи ŧɦái ông còn sống sao… Hu hu…”

Hàn Hữu Minh thấp giọng nói: “Cái mông trần trụi bị trói ở trên giường cũng đừng khóc nức nở như thế, làm cho dươиɠ ѵậŧ chồng em cứng lên rồi thì chịu tội cũng do em thôi.”

Tô An còn chưa thoát khỏi cơn kinh hoảng khi tưởng rằng mình mất đi lão biếи ŧɦái, cậu đã bị lời nói thô tục của Hàn Hữu Minh bắt nạt cho đỏ chót cả khuôn mặt nhỏ, vừa khóc vừa mắng: “Ông biếи ŧɦái… Hu hu…”

Hàn Hữu Minh cúi người đè xuống: “Đừng mắng, trước hết để chồng sờ sờ cái vυ' nhỏ của bé thỏ con được không, hả?”

Tô An còn chưa có khóc xong, vừa xấu hổ vừa tức giận mà khóc hu hu: “Ông… Hu hu… Suýt chút nữa thì ông chết rồi… Còn đòi sờ vυ'… Biếи ŧɦái… Đầu toàn phân… Không cho sờ… Hu hu…”

Hàn Hữu Minh như cây ngay không sợ chết đứng nói: “Chồng suýt chút nữa thì chết rồi, còn không mau đút sữa an ủi chồng đi?”

Tô An bị hắn bắt nạt đến hết cách, không thể làm gì khác hơn là nước mắt lưng tròng ưỡn ngực để Hàn Hữu Minh tùy ý bắt nạt núʍ ѵú nhỏ của mình, ấm ức mà nhỏ giọng nói: “Vậy… Vậy ông thả tôi xuống trước đã…”

Hai chân của cậu còn đang bị treo lên, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ không khép lại được, tiểu côn ŧᏂịŧ mềm oặt rũ xuống giữa hai đùi, chịu kɧoáı ©ảʍ kí©ɧ ŧɧí©ɧ từ núʍ ѵú mà ngượng ngùng khẽ ngẩng đầu.

Hàn Hữu Minh nói: “Không thả.”

Bạn đang đọc truyện tại s1apihd.com

Tô An vung vẫy mấy lần, đỏ mặt nhỏ giọng nói: “Ông… Ông thả tôi xuống… Tôi… Tôi… Ưm… Tôi cho ông bú sữa không được sao…”

Lời còn chưa dứt, cậu đã xấu hổ muốn bật khóc.

Tên biếи ŧɦái này… Đại biếи ŧɦái… Hu hu…

Hàn Hữu Minh nhíu mày: “Bé thỏ con đang lẩm bẩm gì vậy?”

Tô An không nghĩ tới chính mình lại lẩm bẩm ra tiếng như vậy, cơ mà “tức nước thì vỡ bờ”, cậu vừa khóc lại vừa hầm hừ mà trừng Hàn Hữu Minh: “Ông… Ông biếи ŧɦái… Hu hu… Cứ ức hϊếp… Ức hϊếp người khác…”

Hàn Hữu Minh chen vào giữa hai chân Tô An, hai cái chân dài bị trói vừa vặn gác lên bả vai hắn.

Hàn Hữu Minh từ trên cao cúi đầu xuống nhìn Tô An, bé thỏ con trơn bóng nằm dưới thân hắn, hai tay bị trói ở đầu giường, gương mặt mang nước mắt lưng tròng vừa đáng thương lại vừa câu dẫn.

Tô An đỏ mặt quay đầu nhắm mắt: “Ông… Ông đừng nhìn… Biếи ŧɦái…”

Hàn Hữu Minh nói: “An An, chồng muốn ăn hϊếp em, chuẩn bị kĩ để ăn dươиɠ ѵậŧ của chồng chưa?”

Tô An run lên, nhắm mắt lại nhỏ giọng rầm rì: “Không… Không ăn… Ưm… Không ăn dươиɠ ѵậŧ… A… Vào rồi… Dươиɠ ѵậŧ thối… Ưm a… Không ăn…”

Cảm giác trướng đầy khiến chân răng Tô An run lên, tiếng mắng người cũng biến thành tiếng rêи ɾỉ mềm nhũn: “Biến… Thái… Ưm~”

Hai chân bị trói chặt không khép lại được, người bị trói tay chỉ có thể vung vẫy, uất ức khóc hu hu mà nằm yên chấp nhận cuộc làʍ t̠ìиɦ này.

Vách thịt non mềm bên trong bị vật cứng mở ra, qυყ đầυ cứng rắn đè lên miệng tử ©υиɠ. Miệng tự cung sau khi sinh dần dần đóng chặt lại bị qυყ đầυ khổng lồ mở lại, dâʍ ŧᏂủy̠ nóng hầm hập từng đợt từng đợt tràn ra ngoài.

Thân thể mất đi tự do càng trở nên mẫn cảm, mỗi một lần đâm vào đều như muốn đâm đến tận cổ họng, vách ruột mẫn cảm bao vây lấy dươиɠ ѵậŧ thô to, mỗi một sợi gân xanh dữ tợn đều cảm nhận được rất rõ ràng.