Tiểu Thần Tượng

Chương 26

Nguồn: cucbotnho.home.blog

Bảo vệ: |TTT| Chương 26: Vợ nhỏ mới vừa sinh xong đã bị chồng cᏂị©Ꮒ, không được cho em bé bú sữa

Tô An sinh sớm hơn ngày dự tính quá nhiều, chưa kịp hẹn trước với bác sĩ gây mê.

Bác sĩ gây mê bận rộn trong phòng phẫu thuật, hơn nửa tiếng sau mới vội vã chạy tới.

Tô An đã đau đến sắp hôn mê, suy nhược mà nằm trên giường sinh khóc lóc run rẩy: “Đau… Hu hu… Không sinh… Đại biếи ŧɦái… Tôi không sinh…”

Hàn Hữu Minh hận con trai mình đến nghiến răng nghiến lợi, tay chân luống cuống chỉ biết ôm bé thỏ con cuộn thành một đoàn khóc lóc.

Bác sĩ nói: “Hàn tổng, ngài cố gắng động viên cảm xúc phu nhân một chút.”

Hàn Hữu Minh chưa từng động viên người khác, ôm Tô An lắp ba lắp bắp nói: “An An, An An ngoan… Đừng sợ, bác sĩ gây mê đến rồi… Đừng sợ…” Hắn liều mạng tỏa tin tức tố ra, dùng hương vị của gen đã giao hợp cố gắng động viên thân thể căng thẳng của Tô An.

Bác sĩ gây mê đổ mồ hôi đầy trán, thẳng tay chích thuốc tê vào người Tô An.

Tô An khóc lóc kêu đau: “Hu hu… Đại biếи ŧɦái… Lão súc sinh… Hu hu… Tại ông hết… Đều là lỗi của ổng… Tôi không sinh con… A… Đau… Hu hu… Tôi không sinh…”

Hàn Hữu Minh liên tục nói: “Đều là lỗi của tôi, An An, tôi sai rồi An An.”

Tô An khóc lóc cào hắn: “Hu hu… Không sinh… Hu hu… Tôi không muốn… Không muốn sinh… A…”

Hàn Hữu Minh hôn trán Tô An, dốc hết toàn lực mà động viên vợ nhỏ đã đau đến mức hồ đồ của hắn.

Thuốc tê dần dần có tác dụng, tiếng khóc của Tô An chậm rãi nhỏ đi.

Khóe mắt cậu vẫn còn ẩm ướt, ấm ức mà nghẹn ngào: “Đều… Hu hu… Đều tại ông…”

Hàn Hữu Minh tự biết mình đuối lý, hôn khóe miệng Tô An tùy cậu đánh mắng mình.

Thuốc tê khiến cảm giác đau đớn mất dần, Tô An mơ mơ màng màng ôm cánh tay Hàn Hữu Minh, khóc nấc oán giận: “Tại sao… Hức… Còn chưa ra… Khó chịu…”

Bác sĩ cũng bị phản ứng của thai phụ Omega này chọc cười: “Đừng nóng vội đừng nóng vội, lập tức ra ngay.”

Tô An nằm trong phòng sinh khóc hết ba tiếng đồng hồ, tiếng khóc của trẻ con rốt cục vang lên.

Tô An ngây ngốc mở đôi mắt mông lung của mình ra: “Ra… Ra rồi à…”

Một đống thịt mềm đỏ hỏn được nhét vào trong l*иg ngực của cậu, khuôn mặt nhỏ khóc lóc đến nhăn nhúm.

Tô An cau mày: “Nó xấu quá, như con khỉ con vậy.”

Hàn Hữu Minh: “…”

Bé thỏ con, tại sao lại ghét bỏ cục cưng do bản thân mình sinh ra cơ chứ?

Tô An ôm cục cưng nhỏ trong lòng, tinh thần có chút hoảng hốt.

May quá may quá, không có sinh ra một bầy thỏ nhỏ.

Hàn Hữu Minh ôm cả bé thỏ con và thỏ bảo bảo vào trong l*иg ngực, thỏa mãn mà thở dài.

May quá may quá, bé thỏ con của hắn vẫn bình an vô sự.

Sinh em bé xong rồi, Tô An lại phải chuẩn bị đi quay phim.

Hàn Hữu Minh mời những bác sĩ tốt nhất đến giúp Tô An khôi phục sức khỏe, Tô An mỗi ngày bị các vị bác sĩ dinh dưỡng điều trị từ trong ra ngoài, chăm sóc đến tinh thần sung mãn, tươi cười rạng rỡ, sắc mặt so với lúc mang thai còn tốt hơn.

Một tuần sau, Tô An đã bắt đầu nhảy tung tăng lên lầu, vui vẻ đến mức một bước chân leo hai bậc cầu thang.

Hàn Hữu Minh ngồi trong phòng khách ngửa đầu nhìn bé thỏ con nhảy nhót trên cầu thang, cảm thấy vừa buồn cười, lại có chút bất đắc dĩ.

Vợ nhỏ của hắn dường như vĩnh viễn cũng không nhớ được thân phận của chính mình, dù cho đã sinh con cho hắn, cậu vẫn cứ như một đứa trẻ nhảy nhảy nhót nhót mỗi ngày.

Tô An mặc áo ngủ rộng rãi, lúc đi lại cái mông tròn vểnh núp dưới quần ngủ như ẩn như hiện.

Hàn Hữu Minh rơi vào trầm tư.

Bây giờ… Có thể rồi nhỉ?

Nghĩ tới đây, Hàn Hữu Minh liền vẫy tay với Tô An: “An An, lại đây.”

Tô An theo thói quen ngoan ngoãn đi tới, ngồi lên đùi Hàn Hữu Minh.

Hàn Hữu Minh ôm lấy eo cậu, nói: “Thân thể khỏe rồi sao? Em lại chạy loạn khắp nơi.” Vừa dứt lời, Hàn Hữu Minh lại buồn bực phát hiện, không chỉ Tô An không coi hắn là chồng, trong lúc lơ đãng hắn cũng đối xử với Tô An như con trai mình vậy.

Nghĩ vậy, Hàn Hữu Minh không nhịn được thở dài, ôm vợ nhỏ đi vào phòng ngủ “đàm luận”.

Tô An không hề phát hiện được những ý nghĩ vi diệu này, tùy ý để Hàn Hữu Minh bế như bế em bé vào trong phòng ngủ, đôi chân tinh tế quấn quanh người Hàn Hữu Minh: “Sao thế?”

Hàn Hữu Minh ho nhẹ một tiếng, nghiêm túc hỏi: “Em đang định làm gì vậy?”

Tô An lầm bầm: “Tập thể dục đó.”

Hàn Hữu Minh ngang ngược mà nói: “Em diễn vai người khuyết tật mà còn muốn luyện cơ bắp à?”

Tô An nói thầm: “Tập thể dục có gì không tốt đâu.”

Hàn Hữu Minh nói: “An An muốn tập thể dục sao?” Hai tay hắn không thành thật mà xoa xoa đến hai cánh mông Tô An, “Không bằng để chồng tập chung với em…”

Tô An lắc lắc eo nhỏ giãy dụa, ôm cổ Hàn Hữu Minh hoảng hốt kêu: “Ông… Ưm… Ông làm gì… Tôi mới vừa sinh con xong đấy… Biếи ŧɦái… Đừng… A…”

Thét lên một tiếng cuối cùng, tiếng thở phì phì đã biến thành tiếng rên ngọt ngào, mềm nhũn từ trong cổ họng phát ra: “Ưm… Đừng…”

Hàn Hữu Minh đã nhấc áo của cậu lên, nói: “An An ngoan, chồng muốn đâm em.”

Tô An đỏ mặt, nhéo mạnh vào lỗ tai Hàn Hữu Minh: “Lão súc sinh… Ưm…”

Cái lão biếи ŧɦái này, nói chuyện đừng bỉ ổi như vậy chứ.

Cái gì… Cái gì mà… Muốn đâm tôi chứ… Ông là máy đóng cọc à… Ưm…

Hàn Hữu Minh tụt quần Tô An đến đùi, yêu thích không buông tay mà nắn bóp cặp mông vểnh như đang nhào nặn vắt mì: “An An, cái mông em bự hơn rồi.”

Tô An nghĩ đến nguyên nhân khiến cho mông mình bự lên, đỏ mặt dùng sức kéo tóc Hàn Hữu Minh, mềm nhũn rêи ɾỉ: “Ưm… Ông… Không cho ông nói nữa… Biếи ŧɦái… Đại biếи ŧɦái… A…”

Hàn Hữu Minh càng muốn nói: “Làm sao đây? Cặp mông nhỏ của bé thỏ con đã bự rồi, bự lên rồi, sinh con xong bị bự lên rồi.”

Tô An vừa xấu hổ vừa tức giận, ấm ức khóc lên: “Tôi không để ý tới ông nữa! Biếи ŧɦái!”

Nói rồi, cậu giãy dụa muốn đi ra khỏi l*иg ngực Hàn Hữu Minh.

Hàn Hữu Minh gắt gao ôm cậu vào trong ngực, tàn bạo nói: “Không cho chạy.”

Tô An nghẹn ngào lên án hắn: “Ông biếи ŧɦái!”

Hàn Hữu Minh dùng lời nói ức hϊếp được cậu rồi, mới qua loa mà dỗ: “Được được được, tôi xin lỗi.” Tay lại không thành thật mà lột tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bé thỏ con, nắm chặt cái mông và núʍ ѵú.

Núʍ ѵú Tô An so với lúc mang thai đã trở nên mẫn cảm hơn, mới vừa bị đυ.ng vào liền rêи ɾỉ rồi cuộn thành một đoàn: “Đừng… Không muốn… Ưm…”

Hàn Hữu Minh tiện tay nhéo hai cái, chất lỏng trắng đυ.c liền chảy ra khỏi lỗ vυ' phấn nộn.

Tô An nhìn thân thể mình biến hóa, ấm ức đến nước mắt cũng rớt xuống: “Hu hu… Tôi… Tôi đã bảo ông không được nhéo… Hu hu…”

Hàn Hữu Minh đem bé thỏ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đặt lên giường, cúi người hôn một cái lên núʍ ѵú nhỏ còn dính sữa kia: “An An ngoan, trướng sữa phải lập tức nói cho chồng, để chồng giúp em giải quyết, nhớ chưa?”

Tô An đỏ mặt ôm lấy đầu Hàn Hữu Minh: “Không… Không thèm đâu… Sữa… Ưm… Sữa là để cho bảo bảo uống… Ưm a…”

Núʍ ѵú mẫn cảm bị người đàn ông ngậm vào trong miệng liếʍ cắn, kɧoáı ©ảʍ tuôn trào khiến Tô An ưỡn tới ẹo lui, hai chân không biết để đâu mà run lên.

Hàn Hữu Minh mạnh mẽ hút một cái, tàn bạo nói: “Không được cho thằng nhãi con kia uống.”

Tô An bi thương kêu một tiếng, hai chân thon dài khép chặt lại: “A… Nhẹ chút… Ưm… Núʍ ѵú bị hút hỏng mất… Ưm a…”

Hàn Hữu Minh nói: “Không được cho người khác cho bú sữa, nghe chưa?”

Cái vυ' Tô An cũng sắp bị hút sưng lên, khóc lóc đáp ứng hắn: “Hu hu… Nghe… Nghe rồi… Hu hu… Núʍ ѵú… Núʍ ѵú chỉ cho chồng ăn… Ưm a… Chồng… Núʍ ѵú… Ưm a… Núʍ ѵú sắp bị ăn mất rồi…”

Hàn Hữu Minh cắn hai núʍ ѵú Tô An đến mức sưng tấy chảy sữa, vỗ vỗ đùi Tô An nói: “Mở chân ra, chuẩn bị cᏂị©Ꮒ nào.”

Tô An vừa thẹn vừa sợ mà khép lại hai chân: “Không… Không muốn… Mới vừa sinh em bé xong mà… Cầm thú… Ưm…”

Hàn Hữu Minh vuốt ve cặp đùi khép chặt của Tô An, vừa sờ vừa hát: “Bé thỏ con ngoan ngoãn mở chân ra, mở c̠úc̠ Ꮒσα ra, chồng em đến rồi đây~*”

*Một bài khác đã bị Hàn tổng chỉnh lời, bài gốc ở đây nhé, Hàn tổng hát lời của con sói nha =)))) TruyenHD

Tô An bị hành vi vô liêm sỉ của hắn dọa sợ ngây người, đỏ mặt vung vẫy: “Ông… Ông đã già như vậy… Ưm… Không biết giữ thể diện sao… A…”

Hàn Hữu Minh nói: “Không muốn, chỉ muốn ăn thịt thỏ.”

Tô An bị hắn mài đến hết cách, ấm ấm ức ức mà mở hai chân ra: “Ông… Ông nhẹ một chút… Không được…”

Cậu mới vừa sinh không lâu, phía sau mềm nhũn còn chưa khôi phục xong, căn bản không dám tưởng tượng bị cắm vào sẽ có cảm giác gì.

Hàn Hữu Minh nhìn khuôn mặt nhỏ bé ấm ức đáng thương của vợ nhỏ, lòng mền nhũn thấp giọng nói: “Bé thỏ con ngoan, chồng sẽ chậm rãi.”

Tô An sốt sắng mà nắm lấy drap giường.

Nhưng mà Hàn Hữu Minh thật sự không dùng lực, dươиɠ ѵậŧ giống như dã thú chỉ chậm rãi chen vào, khối thịt thô cứng chậm rãi nong vách thịt mềm mại ra.

Không còn là cướp đoạt hay chiếm hữu, mà là ôn nhu tiếp cận với sự cám dỗ nhẹ nhàng.

Tô An cắn môi dưới, cảm giác được lỗ thịt mềm mại của mình đang từng chút từng chút nuốt vào vật cứng kia, cảm giác ê ẩm vẫn như cũ nhưng không còn khiến cậu sợ hãi và bài xích nữa. Truy๖enDKM.com

Là… Là do cậu đã sinh con sao?

Hay là… Hay là tin tức tố kia đã tiến vào vào thân thể, triệt để điều khiển toàn thân cậu?

Tô An không nghĩ được, cậu cứ mơ mơ màng màng.

Cậu không biết tại sao bản thân lại thoải mái, cũng đã bắt đầu không tự chủ được mà đáp lại động tác của Hàn Hữu Minh, mở hai chân càng rộng hơn.

Hàn Hữu Minh vô cùng có lợi đối với sự chủ động dịu dàng của vợ nhỏ, từ từ đem cả cây dươиɠ ѵậŧ đều cắm vào bên trong động thịt của vợ nhỏ mới sinh.

Cảm giác ấm áp mềm mại khiến hắn thoải mái đến phê cả người, Hàn Hữu Minh hít sâu một hơi, chậm rãi đâm vào rút ra.

Bé thỏ con dưới thân hắn run rẩy mở chân ra, hai viên núʍ ѵú sưng tấy nằm trên l*иg ngực bằng phẳng run lên một cái, vừa đáng thương lại vừa dụ người.

Tô An mở tay chân ra như con ếch xanh bị thí nghiệm, nghẹn ngào nhưng ngoan ngoãn để người ta đâm tới chọt lui: “Chậm… Ưm… Chậm một chút… Tại sao ông… Ưm… Cứng… Cứng như vậy chứ…”

Hàn Hữu Minh thỏa mãn mà hít sâu một hơi, ngửi thấy tin tức tố ngọt ngào của vợ nhỏ, lẩm bẩm: “Vừa cứng vừa lớn, như vậy mới có thể cᏂị©Ꮒ bé thỏ con chảy nước được chứ.”

Tô An run lên, mùi vì ngọt ngào choáng váng phủ khắp bầu không khí, cậu run rẩy rên la thảm thiết, dĩ nhiên liền đạt tới cao trào.

Dươиɠ ѵậŧ thô cứng của Hàn Hữu Minh đột nhiên bị kẹp chặt, hắn cắn răng hít sâu một hơi, càng thêm hung ác mà đâm vào: “Bé thỏ da^ʍ, cắm xuống liền phun nước, thật sự là trời sinh để tôi cᏂị©Ꮒ!”

Tô An ấm ức khóc lóc nói: “Tôi không phải… Ưm a… Không phải… Hu hu… Không phải bé thỏ da^ʍ… Biếи ŧɦái… Ưm a… Lão súc sinh… Không muốn… Không muốn… A…”

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng bắn vào bên trong xoang sinh sản, Tô An khóc lóc che bụng: “Sẽ mang thai… Hu hu… Không được bắn… Không muốn mang thai… A… Không muốn sinh con…”

Nhưng mà chất lỏng nóng bỏng vẫn rót đầy xoang sinh sản của cậu, thậm chí chứa không hết mà trào ra từ miệng lỗ.

Tô An run rẩy che bụng, sợ đến mức khóc thút thít: “Sẽ… Sẽ mang thai…”

Cậu không bao giờ muốn trải qua cảm giác đau đớn khi sinh con lần nào nữa.

Hàn Hữu Minh ôm bé thỏ con của hắn, thấp giọng hỏi: “An An không muốn sinh con sao?”

Tô An hữu khí vô lực, khóc lóc lắc đầu: “Đau lắm…”

Hàn Hữu Minh thở một tiếng, nói: “Được, chúng ta không sinh nữa.”

Hắn cũng không nỡ để bé thỏ con phải chịu trận như vậy.

Tô An bị cᏂị©Ꮒ phát khóc nằm lì ở trên giường, ôm chăn thút tha thút thít muốn ngủ, Hàn Hữu Minh bế cậu, nói: “An An ngoan, tắm xong rồi ngủ tiếp.”

Tô An nhỏ giọng nói: “Không tắm…”

Hàn Hữu Minh nghiêm mặt hỏi: “Tại sao không tắm?”

Tô An buồn ngủ, mông lung mà lẩm bẩm: “Đi vào phòng tắm… Ông lại muốn làm…”

Hàn Hữu Minh: “…”

Tô An ngủ mất rồi, cậu cũng không biết Hàn Hữu Minh rốt cuộc có bế cậu đi tắm hay không.

Hàn Hữu Minh tắm rửa sạch sẽ rồi gói kỹ vợ nhỏ đặt lên giường, sau đó nhón chân rón rén đi vào thư phòng.

Lý Lang Cấu làm chuyện xấu sau lưng hắn, hắn cũng đang điều tra hành tung của Lý Lang Cấu.

Đứa trẻ này vô cùng thuần khiết từ nhỏ đến khi trưởng thành, một khi bắt đầu biến chất, thật sự khiến hắn không nhịn được mà cảm thấy sợ.

Chuyện mà Lý Lang Cấu cần làm, tuyệt đối không chỉ đơn giản là cưỡиɠ ɧϊếp Tô An như vậy.

Hàn Hữu Minh đoán sai tính cách của con trai mình, cũng đoán sai tình cảm của Lý Lang Cấu dành cho Tô An.

Hắn đi vào thư phòng, gọi điện thoại cho một người bạn cũ.

Người ở đầu dây bên kia rất bất ngờ: “Hàn lão đại, ngài có dặn dò gì?”

Hàn Hữu Minh nói: “Chuyện tôi bảo cậu điều tra thế nào rồi?”

Người kia nói: “Hàn lão đại, thiếu gia nhà ngài thật sự có thuê người tra xét xem ngài có đứa con nào khác hay không, ngoài ra không nghe thấy những chuyện gì khác.”

Hàn Hữu Minh khẽ cau mày: “Có chuyện gì bất thường không?”

Người kia suy nghĩ một phút, nói: “Có, gần đây có hai người nước ngoài vào thành phố của tôi, bảo là đi du lịch. Nhưng mà những người xung quanh tôi đồn rằng hai người đó không dễ chọc vào, cho nên đề phòng trước vẫn tốt hơn.”

Hàn Hữu Minh nói: “Tôi biết rồi.”

Cúp điện thoại, Hàn Hữu Minh chợt thấy lạnh cả sống lưng.

Lý Lang Cấu điều tra gia sản của hắn, cố gắng chiếm đoạt người vợ hợp pháp của hắn, bây giờ còn mướn sát thủ người nước ngoài vào đây.

Nó muốn làm gì?

Gϊếŧ cha đoạt quyền sao?

Trong mắt Hàn Hữu Minh nổi lên hàn ý.

Tên sói con này, rốt cuộc đã bắt đầu lộ ra răng nanh.