Tiểu Thần Tượng

Chương 10

Khóc hu hu cầu xin kim chủ đánh dấu chính mình, bị cᏂị©Ꮒ đến mơ mơ màng màng mà ký giấy bán thân cả đời

Hàn Hữu Minh lấy ngón tay móc móc miệng lỗ của cậu, cười lạnh: "Muốn cᏂị©Ꮒ không?"

Tô An nghe thấy giọng nói của Hàn Hữu Minh, đầu óc bị tìиɧ ɖu͙© làm mù mờ chợt lóe một tia lý trí run rẩy, nhắc nhở bản thân cậu đang làm gì.

Hồn phách của cậu giống như bị phân chia thành hai nửa, một nửa dâʍ đãиɠ mà khóc cầu đại dươиɠ ѵậŧ của A, nửa kia lại bởi vì mình dâʍ đãиɠ mà vô cùng xấu hổ.

Hàn Hữu Minh vuốt ve tấm lưng trần trụi mịn màng của Tô An, lòng bàn tay đi đến đâu thì cảm giác nơi đó cứ như bị điện giật vậy.

Thân thể mảnh khảnh của Tô An run lên, khóc lóc cầu xin: "Hàn tổng... Hu hu... Hàn tổng..."

Hàn Hữu Minh lại cố ý không chịu cᏂị©Ꮒ cậu, chỉ không nhanh không chậm mà xoa xoa lưng của cậu, hoặc là đem đại qυყ đầυ nóng bỏng cứng rắn cách quần kề sát lên mông Tô An, chốc chốc lại cọ tới cọ lui.

Tin tức tố hormone nồng nặc xuyên qua da dẻ quấn quýt vào nhau, khiến thân thể Tô An càng thêm run rẩy, tiếng khóc nhẹ nhàng càng ngọt càng dụ người, mang theo uất ức mà run run: "Hàn tổng..."

Đầu quả tim của Hàn Hữu Minh thấy cậu khóc liền run run một cái, thiếu chút nữa đã không nhịn được mà đâm thẳng vào.

Nhưng hắn lý trí hơn Tô An nhiều, hắn còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.

Hàn Hữu Minh móc cây dươиɠ ѵậŧ thô to ra, đặt trên khe mông ướŧ áŧ của Tô An cọ tới cọ lui.

Tô An nức nở chu mông lên, giãy dụa muốn nuốt vào cái dươиɠ ѵậŧ nóng bỏng cứng rắn kia: "Hàn tổng ơi... Hu hu... Đâm vào... Ngứa... Hu hu... Cái mông ngứa... A..."

Hàn Hữu Minh cúi người, ghé vào lỗ tai cậu nói: "Chỗ nào ngứa, hả?"

Tô An khóc lóc chu mông càng cao hơn: "Hu hu... Là... Là c̠úc̠ Ꮒσα nhỏ bị ngứa... Bên trong... Bên trong rất khó chịu... Hu hu... Hàn tổng..."

Hàn Hữu Minh dùng qυყ đầυ đặt ở c̠úc̠ Ꮒσα đang chảy nước không ngừng kia mà cọ cọ, nhưng vẫn không chịu đi vào: "Muốn bị đại dươиɠ ѵậŧ đâm hửm?"

Tô An nghẹn ngào gật đầu: "Muốn ạ... Hu hu... Hàn tổng... Hàn tổng..."

Hàn Hữu Minh cố ý nói: "Không được, hôm nay là kỳ phát tình của em. Nếu như cắm đại dươиɠ ѵậŧ vào, bé thỏ da^ʍ sẽ bị đâm đến mang thai mất."

Tô An run rẩy thân thể, cậu quá khát khao, cậu khát khao bị dươиɠ ѵậŧ thô to của Hàn Hữu Minh đâm vào thân thể, mỗi một vách thịt đều khát khao bị mạnh mẽ mài vào.

Khát vọng kịch liệt làm cho cậu bật khóc thành tiếng, thậm chí nỗi sợ mang thai cũng trở nên gợϊ ȶìиᏂ một cách khó hiểu, mà cậu đã quá khát khao mọi thứ để thỏa mãn du͙© vọиɠ.

Vách ruột trong thời kì phát tình mềm mại như vậy, nóng bỏng như vậy, thế nhưng không được thỏa mãn, bên trong bị dằn vặt trở nên khó chịu mà co giật. Hoa tâm mềm mại lúc mở lúc khép, tử ©υиɠ ở sâu bên trong như ẩn như hiện.

Bị cắm đầy là được rồi... Bị gậy thịt heo kia chen vào là được rồi...

Muốn bị lấp kín, bị bắn vào bên trong, bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng mạnh mẽ như đạn mà bắn đầy xoang sinh sản của cậu.

Tô An không chịu nổi, cậu muốn bị cᏂị©Ꮒ, để thỏa mãn nguyện vọng này, cậu nguyện ý trả giá bất cứ điều gì.

Bé thỏ trắng bị dằn vặt đến cực hạn, nằm dưới thân chó sói đuôi to như hỏng mất mà khóc lớn: "Đâm vào... Hu hu... Chen vào... Chủ nhân... Chủ nhân... Hu hu... Làm bé thỏ da^ʍ mang thai đi... Bé thỏ da^ʍ sẽ sinh con cho chủ nhân... A..."

Qυყ đầυ cứng rắn khát khao đã lâu rốt cục từ từ cắm vào c̠úc̠ Ꮒσα trơn trượt mềm mại. Thân thể bị phát tình đã sớm làm xong các bước chuẩn bị để thụ thai, lúc đại dươиɠ ѵậŧ của Hàn Hữu Minh cắm vào, thật giống như một con dao nóng bỏng cắm vào chiếc bánh bơ ngọt ngào vậy.

Vách ruột vừa mềm vừa nóng như nịnh nọt mà khéo léo bọc lấy, mυ'ŧ vào cả cán cứng rắn kia, cửa tử ©υиɠ cũng thuận theo mà mở ra một cái khe, ngượng ngùng thấp thỏm đưa ra lời mời giao hợp.

Hàn Hữu Minh không khách khí đem cả qυყ đầυ nhét vào miệng tử ©υиɠ của Tô An.

Dù cho thân thể phát tình đã mềm không khác gì một khối bánh ngọt, nhưng mà cửa tử ©υиɠ non mềm mới lần đầu đã bị một cái qυყ đầυ lớn như vậy cắm vào, Tô An vẫn cảm thấy có chút căng đau và bủn rủn.

Cậu hít một hơi thật sâu, cố gắng thả lỏng thân thể, nức nở mà cố nuốt đại dươиɠ ѵậŧ kia vào: "A... Thật lớn... Hu hu... Lớn quá... Chủ nhân... Ưʍ... Hàn tổng... Hàn tổng nhẹ một chút... Ưʍ... Chủ nhân... Bé thỏ da^ʍ không chịu được... Hu hu... Đau..."

Cậu mơ hồ nhớ về khoảng thời gian trước kia, cậu là món đồ chơi của Hàn Hữu Minh, là được Hàn Hữu Minh trả tiền mua lấy, trở thành một tính nô có thể tùy tiện chơi đùa.

Hàn Hữu Minh này lại có sở thích biếи ŧɦái tàn ác, rất thích ở trên giường gọi cậu là bé thỏ da^ʍ, còn xấu xa nhéo cặp mông đã bị căng đầy của cậu, nói phải gắn một cái đuôi thỏ vào chỗ này.

Tô An mơ mơ màng màng nằm lì trên giường bị cᏂị©Ꮒ, thân thể phát tình tham lam nhận lấy tất cả những thống khổ và sung sướиɠ mà A để lại, hai cái đùi to trắng mịn bị Hàn Hữu Minh đặt ở dưới thân, căng thẳng mà run rẩy dữ dội.

Hàn Hữu Minh một bên cᏂị©Ꮒ cho Tô An nằm dưới háng mình khóc rên liên tục, một bên nhân cơ hội mà lấy giấy kết hôn đặt trước mặt Tô An, đem bút ký tên nhét vào bàn tay đang run rẩy của cậu: "Bé thỏ da^ʍ ký giấy bán thân đi, sau này sẽ phải sinh con cả đời cho chủ nhân."

Trong đầu Tô An còn sót lại một tia lý trí cuối cùng, cậu nức nở phản đối: "Không... Hu hu... Không ký giấy bán thân... Không ký... A..."

Qυყ đầυ cứng rắn no đủ của Hàn Hữu Minh đâm mở miệng tử ©υиɠ, nặng nề mà chèn ép vách tử ©υиɠ cậu, tàn bạo nói: "Có ký hay không?"

Tô An khóc đến mờ mắt, căn bản không thấy rõ trên giấy ghi cái gì: "A... Mạnh quá... Không... Hu hu... Nhẹ một chút... A..."

Hàn Hữu Minh lại tàn nhẫn đâm sâu một chút, nói: "Ký mau! Không ký liền cᏂị©Ꮒ hỏng tử ©υиɠ của em."

Tô An bị qυყ đầυ làm căng bụng đến mức không nằm úp sấp được, vách ruột và tử ©υиɠ đều bị mạnh mẽ mài vào, đau đớn và kɧoáı ©ảʍ khiến cậu dường như muốn phát điên lên.

Tô An khóc lóc xin tha: "Em ký... Hu hu... Em ký... Không muốn cᏂị©Ꮒ... A... Sẽ bị cᏂị©Ꮒ hỏng... Hàn tổng... Nhẹ một chút... Van cầu ngài... Hu hu... Em ký..."

Hàn Hữu Minh nhìn ngón tay trắng nõn của cậu nắm lấy bút, loạng choà loạng choạng mà ký tên lên giấy đăng ký kết hôn, lại càng thêm hung ác mà đâm cậu.

Tô An đau đến khóc lên, đầu nhỏ lúc lắc làm nước mắt dính đầy trên giường, cậu khóc lóc xin tha: "Hỏng... Hu hu... Cú© Ꮒσα da^ʍ sẽ bị đâm hỏng... Hu hu..."

Hàn Hữu Minh tàn bạo nói: "Phải đâm hỏng cái mông của bé thỏ da^ʍ!"

Tô An bị cᏂị©Ꮒ đến choáng váng, máu M bị Hàn Hữu Minh dạy dỗ hơn một năm lại trở về đúng trạng thái, cậu khóc thút thít mà ăn nói linh tinh: "CᏂị©Ꮒ hỏng... Hu hu... Bé thỏ con sẽ không thể mang thai... Chủ nhân không được... Không được cᏂị©Ꮒ hỏng bé thỏ con... Hu hu... A..."

Hàn Hữu Minh chảy một hàng máu mũi, hắn chật vật lau đi, cưỡi ở cái mông của bé thỏ trắng ra sức mà cày cấy.

Tô An bị thân thể cường tráng cao to của hắn đè lên chạy không được, chỉ có thể tuyệt vọng quơ tay chân nhỏ nhắn trắng nõn liều mạng giãy dụa, giống như đang cố gắng gây thương tích cho kẻ gian đang cường bạo mình vậy.

Hàn Hữu Minh tát mạnh vào cặp mông tròn lẳn của cậu, uy hϊếp: "Thành thật một chút, nếu không sẽ trói em ở trên giường cᏂị©Ꮒ cho đến khi mang thai."

Tô An bị dọa đến run run một cái, thế nhưng c̠úc̠ Ꮒσα vì câu nói này mà lại bùng nổ kɧoáı ©ảʍ.

Tô An rít gào căng cứng thân thể, khóc lóc bắn ra.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn ra theo bụng dưới chảy xuống drap giường, bên trong tử ©υиɠ cũng tuôn ra một luồng dâʍ ŧᏂủy̠ nóng hầm hập, tưới đầy qυყ đầυ của Hàn Hữu Minh.

Tô An vừa trải qua cao trào còn chưa bình tĩnh, cậu lại cảm thấy một luồng chất lỏng nóng bỏng mạnh mẽ xối vào, phun ra như đạn mà bắn đầy tử ©υиɠ cậu.

Thân thể Tô An không thể chịu được kɧoáı ©ảʍ bị bắn vào trong, chỉ trong nháy mắt bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ A đánh dấu, ý thức cậu đã mơ hồ mà run rẩy ngất đi.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng mang theo hormone và DNA của A cùng vách tử ©υиɠ non mềm của O tiếp xúc trong nháy mắt, hai loại tin tức tố hoàn toàn bất đồng đã hoàn toàn dung hợp nhau trên niêm mạc.

Thân thể mềm mại của Tô An có chút nóng lên.

Đây là phản ứng bình thường của O sau khi bị đánh dấu, một phần gen của cậu vẫn phản kháng lại quyền sở hữu được gọi là đánh dấu này, vốn là một cá thể O độc lập, trong tiềm thức cũng không phải cứ nguyện ý tiếp nhận sự xâm lược và kiểm soát của một cá thể A như vậy.

Trong lòng Hàn Hữu Minh đột nhiên cảm thấy khó chịu.

Phản ứng của thân thể Tô An làm cho hắn cảm thấy mình như một tội phạm cưỡиɠ ɧϊếp vậy.

Trên giường, Tô An đã ngủ, cái mông nhỏ bị cᏂị©Ꮒ sưng giống như ấm ức mà phập phồng, trương ra cái lỗ nhỏ đáng thương bị cᏂị©Ꮒ sưng tấy kia.

Hàn Hữu Minh thở dài, đi lấy thuốc giảm sưng nghiêm túc bôi cho cậu.

Sáng ngày mai, Tô An tỉnh lại thì phát hiện mình đang nằm trên giường lớn của Hàn Hữu Minh.

Cái mông đau nhức rất không thoải mái, nhưng mà lỗ nhỏ bên trong khe mông kia vốn là đau rát nhất lại vô cùng mát lạnh dễ chịu.

Tô An mơ mơ màng màng nằm lì trên giường trằn trọc, tối hôm qua sau khi cậu ngất đi, Hàn Hữu Minh không phải... Không phải lại bôi thuốc kiểu đó cho cậu chứ?

Cầm thú! Biếи ŧɦái! Lão súc sinh!

Tô An mắng mắng ở trong lòng, ngẩng đầu liền nhìn thấy ảnh gia đình của Hàn Hữu Minh, nhất thời càng thêm thương tâm khổ sở, sáng sớm mà đã trốn trong chăn khóc một trận.

Chờ cậu khóc xong mới phát hiện, Hàn Hữu Minh không có ở trên giường.

Tô An lê thân thể đau nhức rời giường, đôi chân loạng choà loạng choạng như vịt con chuyển hướng đi đến cửa, nhút nhát ló nửa cái đầu ra quan sát tình huống.

Trên hành lang phảng phất mùi thơm của bữa sáng, người hầu ôm quần áo đi giặt lướt qua cửa phòng cậu, mỉm cười: "Chào buổi sáng, phu nhân."

Tô An ngẩn ra.

Phu... Phu nhân?

Tối hôm qua không phải các người còn gọi tôi là ngài Tô sao!

Tô An ngơ ngác mà đứng ở cửa.

Hàn Hữu Minh bưng cà phê đi đến, rất tiện tay mà nhéo gáy cậu, sau đó cúi đầu hôn một chút: "Vợ yêu, đi xuống ăn đi."

Tô An dùng sức gõ gõ đầu.

Hàn Hữu Minh buồn cười, lại không biết thẹn mà nói: "Gõ đầu làm gì? Vốn đã là bé ngốc, càng gõ thì càng ngốc thôi."

Tô An nghe giọng nói ôn nhu của Hàn Hữu Minh, ngơ ngác mà hỏi: "Hôm nay... Hôm nay là ngày mấy?"

Tại sao cậu mới ngủ một giấc mà mọi thứ thay đổi hết vậy?

Là sống lại hay là xuyên không rồi?

Lẽ nào đây là một không gian song song khác sao?

Nhưng mà cái không gian song song nào lại có một lão súc sinh tốt tính như vậy chứ!

Hàn Hữu Minh nói: "Hôm nay ngày 18 tháng 4 bảy giờ rưỡi sáng, hôm qua là ngày 17 tháng 4, là ngày em được đánh dấu và là ngày kết hôn của chúng ta."

Tô An nhớ về tối hôm qua, tối hôm qua cậu phát tình... Sau khi phát tình... Sau...

Tô An nhớ rằng chính mình đã khóc lóc chu mông muốn Hàn Hữu Minh đâm vào, nhớ rằng chính mình bị cᏂị©Ꮒ đến ngơ ngơ ngác ngác, khóc lóc nói mình là bé thỏ da^ʍ, cũng nhớ cảm giác bị dươиɠ ѵậŧ nóng bỏng của Hàn Hữu Minh bắn đầy tử ©υиɠ.

Còn có... Còn có...

Cậu bị ép buộc ký một cái hợp đồng, bị cᏂị©Ꮒ đến dục tiên dục tử nên cậu chẳng biết rốt cuộc mình đã ký cái gì.

Tô An nhìn lão Hàn súc sinh kia, ngón tay trắng nõn run rẩy giơ lên, đôi mắt không hề tin tưởng chứa đầy oan ức: "Cái... Cái hợp đồng kia là... Là..."

Hàn Hữu Minh nói: "Là giấy đăng ký kết hôn. Sau khi em ngủ tôi liền trực tiếp đưa giấy đến Cục Dân Chính, dựa vào quan hệ mà được tăng ca làm thêm. Giấy hôn thú ở dưới lầu, em giữ nó đi."

Tô An triệt để biến thành một bé thỏ ngốc.

Im lặng, im lặng, im lặng cả một lúc.

Biểu tình thoải mái của Hàn Hữu Minh hình như sắp không giữ được nữa.

Ngày hôm nay hắn đã căng thẳng muốn chết rồi.

Nửa đêm hôm qua, hắn đã tự mình lái xe cầm giấy hôn thú đi làm công chứng, sau đó cầm về ôm vào l*иg ngực vui vẻ cả một đêm.

Hắn hưng phấn quá mức mà sợ đánh thức Tô An, chỉ dám ngồi một mình trộm vui trong phòng khách.

Hắn vui cả đêm đến sáng có người hầu đến làm, hắn mới thu liễm biểu tình đi đánh răng rửa mặt, giả vờ vô tình ném giấy hôn thú vào trong phòng khách, bưng cà phê lên lầu tìm vợ nhỏ mà hắn mới cưới về.

Nhưng mà vợ nhỏ ngốc nghếch lại trương ra vẻ mặt hoảng sợ, nhìn hắn cứ như thấy quỷ vậy.

Hàn tổng rất tức giận, lại không muốn nổi nóng với vợ nhỏ mới cưới về, nghẹn ấm ức đầy bụng đến khó chịu, ánh mắt càng ngày càng âm trầm.

Tô An bị hắn nhìn đến hoảng sợ, như phản xạ có điều kiện mà chạy vào trong phòng, "rầm" một tiếng đóng sầm cửa lại.

Mặt Hàn Hữu Minh đều tái mét rồi, hắn rống to: "Tô An!!!"

Tô An nhanh chóng mở cửa, một tiếng xin lỗi còn chưa nói ra đã bị Hàn Hữu Minh khiêng lên ném lên giường cởϊ qυầи, nhắm ngay cặp mông tròn lẳn trắng như tuyết mà đánh "bụp bụp" một trận.

Ngày đầu tiên của cặp vợ chồng mới cưới, đám người hầu không ngờ là phải chứng kiến cảnh tượng bạo lực gia đình vô cùng đáng thương.

Sau khi đem cặp mông trắng mịn vô cùng đàn hồi kia đánh cho run run rẩy rẩy đỏ ửng lên, Hàn Hữu Minh rốt cục mới thở ra một hơi, lớn tiếng mà nói: "Đi xuống ăn sáng, ngày hôm nay phải đi học nhảy với giáo viên nữa. Em có nhảy được không?"

Tô An ôm mông ngồi ở góc giường co lại thành một đoàn, vô cùng đáng thương mà rơi nước mắt, oan ức lóng ngóng mà gật gật đầu.

Hàn Hữu Minh bắt đầu ăn năn hối hận, hoài nghi chính mình vừa nãy có phải quá nặng tay rồi không.

Vợ nhỏ của hắn hôm qua vừa mới bị hắn đánh dấu, bước đi còn loạng choạng như vịt con, nói không chừng đã mang thai rồi.

Hàn Hữu Minh càng nghĩ càng hối hận, đang định tạm thời ném bộ mặt tổng tài bá đạo của chính mình đi mà nói xin lỗi với vợ nhỏ, không ngờ lại nghe phía sau truyền đến một câu lầm bầm mềm nhũn.

"Lão súc sinh."

Mặt Hàn Hữu Minh càng tái thêm.

Thằng nhóc láu cá này, đánh còn nhẹ lắm!