Lâu Minh Tuyết thấy Tạ Ngự Khi đứng lên liền đem người áp xuống dưới thân, cả người ngồi lên, hai mắt mị nhãn như tơ nhìn hắn. Thân thể cứng đờ, dục hỏa đốt người không đợi y tiến thêm bước nào liền lật người áp y xuống.
Lâu Minh Tuyết đang đắm chìm trong vui sướиɠ sắp thắng lợi lại đột nhiên bị Tạ Ngự Khi vươn mình đặt ở dưới thân, không đợi y phục hồi tinh thần, hai chân liền bị tách ra đâm vào.
“A…” hoa huy*t đột nhiên bị xâm phạm, y theo bản năng kẹp chặt huyệt khoang, hai mắt liền đong đầy nước
nhìn Tạ Ngự Khi: “Ngươi… Ân… Nhẹ chút… A…”
“Vi phu đã rất thư thái, Tiểu Tuyết, bé ngoan vẫn nên nằm xuống hưởng thụ là được rồi, ân, nhanh lên.” Hắn nắm lấy mắt cá tách hai chân y ra vòng sang bên hông mình, côn th*t cọ cọ vách thịt ấm nóng, cảm thụ lối vào mềm mại đang phun trào *** thủy, như dòng suối nước nóng thu nhỏ, cực kỳ thoải mái.
Lâu Minh Tuyết bị Tạ Ngự Khi đỉnh vào cả người mềm nhũn, nước mắt nhẹ nhàng lăn xuống: “Ngươi… Đi ra ngoài… Đừng mài chỗ đó của ta… A… Không chịu được… Ân… Ngươi… Ngươi có phải là coi ta là nữ nhân…”
Nghe y nói, hắn trong nháy mắt liền rõ biểu hiện khác thường hôm nay, y là nam nhân nhưng lại có hoa huy*t của phụ nữ, tâm lý tự nhiên là không thoải mái.
“Tiểu Tuyết, ngươi sao lại là nữ nhân đây, trong lòng ta ngươi mãi là một nam nhân, ngoan, đừng nghĩ loạn.” Hắn chậm rãi mò đến hoa huy*t ẩm ướt, nhẹ nhàng an ủi bên tai y.
“Ừm… Ngươi không có… Ha… Đem ta… A… Coi ta là nữ nhân… Ngươi cho ta ở trên một lần có được hay không… Hừ hừ…” Y chủ động ôm vai hắn, nương theo thoải mái hắn mang lại rêи ɾỉ yêu cầu.
Tạ Ngự Khi thở hổn hển, nhìn Lâu Minh Tuyết rơi nước mắt khẩn cầu mình khao khát được chứng minh mình là nam nhân đích thực, hắn khẽ nhắm mắt cảm thấy nếu từ chối yêu cầu này không chừng sẽ ảnh hưởng đến hạnh phúc sau này, cắn răng!
Từ bên trong lùi ra, Tạ Ngự Khi nằm úp sấp bên cạnh Lâu Minh Tuyết: “Đến đây đi, Tiểu Tuyết, nếu như vậy có thể làm ngươi cao hứng thì liền làm đi, bất quá nhẹ chút, mặt sau của lão tử lại là lần đầu tiên!”
Lâu Minh Tuyết không nghĩ tới Tạ Ngự Khi sẽ thật sự cho y, không khỏi có chút không dám tin. Nam nhân này có thể vì làm cho y vui mà hi sinh như vậy, y không thể không cảm động, khát khao được làm công một lần trong đời sắp thành hiện thực nhưng trong nháy mắt này, y dao động.
Nằm sấp trên lưng nam nhân nhẹ nhàng hôn mυ'ŧ da thịt hắn rơi nước mắt: “Ngươi là cố ý đúng không, biết rõ ta không nỡ.”
Tạ Ngự Khi quay người nhìn Lâu Minh Tuyết đang vừa khóc, ánh mắt thâm tình nhìn hắn, tim như bị người hung hăng vỗ một cái, không hề do dự ôm y vào ngực vỗ về: “Tiểu Tuyết đừng khóc, ngươi muốn cái gì ta đều cho ngươi. Chỉ cần ngươi có thể cao hứng, ta cũng liền cao hứng cho nên ngươi tuyệt đối đừng khóc. Ngươi không thích tư thế này vậy ta liền đổi cái khác, nếu không ta lãng cho ngươi xem nha?”
Nhìn nam nhân khuôn mặt nghiêm túc như thật sự muốn lãng cho y xem, Lâu Minh Tuyết nở nụ cười, hai tay ôm lấy nam nhân vừa ngạo kiều lại ôn nhu nói: “Không muốn, ngươi lãng chắc chắn xấu chết rồi, ôm ta. Tạ Ngự Khi ta đời này chỉ cho ngươi ôm, chỉ sinh nhãi con cho ngươi, yêu ta!”
Lần đầu tiên y nói ra tiếng lòng lại khiến hắn hạnh phúc vô cùng, Tạ Ngự Khi siết chặt lấy Lâu Minh Tuyết: “Tiểu Tuyết, ta sẽ tốt với ngươi cả đời!”
“Ừm…”
Hoàn