Sau khi lương thực được đưa đến, La Ư quả nhiên thả người trở về, nhìn Tam đệ mê man trong thảm, Lâu Minh Tuyết cực kỳ đau lòng, y không dám nhìn cảnh tượng trong thảm nhưng lại lo lắng đệ đệ bị tương, cho lui những thị vệ hầu cận, vẫn là mở thảm ra.
Khi thấy thân thể thê thảm tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, Lâu Minh Tuyết cắn môi.
Bụng hơi gồ lên cùng vết tích ám muội đầy người cũng nói rõ Lâu Minh Âm từng gặp chuyện gì.
Y không dám tưởng tượng quá trình sẽ thảm thiết như thế nào, thậm chí cũng không biết Lâu Minh Âm sau khi tỉnh lại sẽ làm sao nhìn y, nhẹ nhàng lau chùi cho đệ đệ, Lâu Minh Tuyết đột nhiên cảm thấy đại khái thời gian hạnh phúc nhất chính là lúc nhỏ, ở bên sư phụ không có khổ não cùng tình cừu vây quanh.
Lâu Minh Âm lúc tỉnh lại ánh mắt còn chút mơ hồ, khi thấy y hết thảy liền rõ ràng: “Sư huynh.”
Lâu Minh Tuyết đỡ hắn ngồi dậy: “Ta nấu cháo, uống một chút.”
Lâu Minh Âm lắc đầu: “Sư huynh, ngươi tại sao lại ở đây?”
“Ta là quân y trong này, Minh Âm, ngươi làm sao sẽ?” Lâu Minh Tuyết muốn hỏi lại không biết mở miệng như thế nào.
Nhìn đệ đệ có chút không tự nhiên, y bưng bát lên: “Húp cháo đi.”
Lâu Minh Âm khước từ một chút: “Sư huynh, xin lỗi, vì ta làm ngươi khó xử.”
“Chỉ là mấy xe lương thảo, hắn sẽ không keo kiệt với chúng ta.”
Lâu Minh Âm nghe vậy liền tối sầm: “Sư huynh, ta, không phải không tình nguyện, sư phụ đã nói Man tộc tuy rằng hung tàn khát máu nhưng phần lớn nguyên nhân đều là vì bọn hắn thiếu thốn lương thực, nếu như chúng ta có thể giải quyết vấn đề của bọn họ từ trên căn bản, bọn họ sẽ trở thành phòng thủ kiên cố nhất của chúng ta…”
“Cho nên ngươi liền tự mình dâng lên, Minh Âm, ngươi có biết hay không bây giờ mình thành bộ dạng gì?” Lâu Minh Tuyết nghe vậy trực tiếp đứng lên, nhìn Lâu Minh Âm hai mắt đầy kiên định: “Sư phụ thực sự dạy ngươi quá tốt rồi, nhưng mọi việc trong thiên hạ cùng ngươi có quan hệ gì, ngồi ở ngôi vị hoàng đế còn không để ý đến, ngươi quan tâm làm gì!”
“Sư huynh, xin lỗi, bất quá ta thật không có bị thương, hắn, hắn kỳ thực tốt vô cùng.” Nói ra những chữ này, Lâu Minh Âm có chút ngượng ngùng.
Lâu Minh Tuyế tthở dài: “Chủ ý này là ngươi đề xuất cho bọn họ?”
“Ân, đây không phải là rất tốt sao, mất đi mấy xe lương thực, đổi lấy một mùa đông bình an.” Lâu Minh Âm ôn nhu cười khiến Lâu Minh Tuyết
đau lòng xoa xoa đầu của hắn: “Ngươi không sợ bọn họ không đáp ứng, sẽ đánh trận sao?”
“Ta biết, trước khi xuất phát ta cho bọn họ tra xét qua.” Lâu Minh Âm trong mắt xuất hiện một tia tiểu tính kế khiến y càng bất đắc dĩ: “Vậy kế tiếp làm sao bây giờ?”
Liếc mắt ra hiệu bụng dưới nhô lên của đệ đệ,
Lâu Minh Âm hai má đỏ lên, vuốt ve bụng hơi gồ lên, trên mặt là hạnh phúc nói: “Sư huynh ngươi thả ta trở lại được không?”
Y đã sớm biết hắn sẽ nói như vậy: “Man tộc kia làm ngươi không nỡ vậy sao, ngươi cam nguyện từ bỏ tất cả cũng phải ở cùng với hắn?”
“Thích, cũng liền không có cách nào, sư huynh, Hầu gia cũng đợi ngươi, không sai đi?” Đệ đệ nói làm y cứng ngắc một chút, không dò hỏi làm sao hắn biết được, chỉ ườm hắn một cái: “Chuyện của ta, ngươi đừng quản, lo tốt cho chính mình đi, các ngươi có phải đã an bài xong
tất cả?”
Lâu Minh Âm không có giấu giếm gật đầu.
“Ngươi thật quyết định?” Lâu Minh Tuyết có chút chưa từ bỏ ý định nhìn Lâu Minh Âm, dù sao cũng là đệ đệ y che chở từ nhỏ, làm sao có thể yên tâm.
“Ừm.”
Lâu Minh Âm không chút do dự gật đầu, Lâu Minh Tuyết còn có thể nói cái gì gật đầu một cái: “Đem cháo uống.”
Minh Âm nhìn đại ca như đã đồng ý, cười tiếp cháo, uống.
Tạ Ngự Khi nhìn người đi ra, quan tâm hỏi một câu: “Thế nào?”
Y nhìn hắn, xoay người nói: “Vô sự.”
“Vậy thì tốt, ngươi cũng nhanh chóng nghỉ ngơi đi, bận rộn một đêm, ngày mai chúng ta trở về trình tự.” Tạ Ngự Khi chỉnh chỉnh ngoại bào Lâu Minh Tuyết, ôn hòa nói.
Lâu Minh Tuyết gật đầu một cái: “Ngươi muốn nói thế nào với Thánh thượng?”
“Yên tâm, hoàng huynh nhiều nhất chỉ mắng ta vài câu, hơn nữa lại có sư đệ ngươi, hắn sẽ không làm gì ta, chỉ là mất mấy xe lương thảo đổi lại Man tộc yên ổn, ta ngược lại cảm thấy đây là biện pháp hay.”
“Ngươi thật nghĩ như vậy?” Y nghe vậy nhìn Tạ Ngự Khi không giống đang đùa giỡn, không nghĩ tới người này cư nhiên cũng nghĩ giống đệ đệ.
“Không có tổn hại nhân lực lại giải quyết được vấn đề lớn, sao lại là giả. Bất quá ta thấy La Ư không phải không có tình cảm với sư đệ ngươi.” Hắn cũng không nói gì, Man tộc mặc dù tâm tính hung tàn nhưng đối với lại phá lệ chân thành cùng bảo vệ.
“Chuyện sư đệ ta không nhọc đến ngươi phí tâm.” Lâu Minh Tuyết liếc hắn một cái, đuôi mắt xếch lên câu nhân nhượng dục hỏa đáy lòng Tạ Ngự Khi bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy.
Mà giống như cảm giác được cái gì, y cau mày: “Ta muốn nghỉ ngơi, ngươi tại sao còn chưa đi ra đi?”
Hỏi như vậy, Tạ Ngự Khi đương nhiên sẽ chọn không trả lời, lập tức ôm lấy người trước mắt, xốc lên mành lều đi vào.
Lâu Minh Tuyết không nghĩ tới người này thô bạo như vậy, sợ hết hồn, hô một tiếng, khi phản ứng lại đã bị Tạ Ngự Khi áp đảo trên giường nhỏ, lột quần xuống.
“A… Man tử… Nhẹ chút…” Hắn thô bạo, y có chút tức giận nha.
Tạ Ngự Khi sờ lên thịt đế đã động tình, ngón tay thô ráp nắn bóp kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn y vì vậy mà nhíu mày ẩn nhẫn giấu đi vui thích: “Biết không Tiểu Tuyết, sư đệ ngươi lại là người có phúc khí, La Ư kia không chỉ có đôi mắt giống xà, kỳ thực phía dưới còn có hai cái côn th*t, ngẫm lại xem, cũng rất xứng đôi với sư đệ ngươi.”