Quân Y Khó Làm (Quân Y Nan Vi)

Chương 22

Nhìn hoa huy*t chảy *** thủy nhiều đến Giác tiên sinh cũng chặn không nổi, cúc huyệt lộ ra ngoài khát khao co co rút rút hư không. Lâu Minh Tuyết chủ động tách hai mép âm thần, nỗ lực thở dốc ép phân thân kéo ra ngoài. Y nhíu chặt lông mày nhìn nam nhân mù quáng vì sự phóng đãng của mình, y cảm thấy hơi thỏa mãn. Ít nhất y cảm thấy mình có thể câu dẫn hắn, chỉ có điều để đem Giác tiên sinh vừa to vừa cứng này kéo ra ngoài thật sự quá khó khăn, chỉ đến khi y đâm ngón tay vào thật sâu trong huyệt đạo mới có thể rút ra.

“A…Thật khó…..Ah….”

Vật cứng góc cạnh đã chôn sâu từ lâu bị rút ra, kéo theo vách thịt co co giật phun trào *** thủy. Tạ Ngự Khi nhìn *** thủy đang chảy như dòng suối nhỏ, hai mép động đỏ au khép mở, hầu kết nhịn không được nuốt nước bọt: “Lại đây, ta muốn liếʍ tao huyệt của ngươi!”

Nghe lời nói *** đãng của nam nhân, thân thể Lâu Minh Tuyết run nhẹ lên, nghĩ hắn dùng đầu lưỡi trơn trợt liếʍ nơi đó ẩm ướt, khoang huyệt liền hưng phấn lên, liên tục co rút phun trào chất dịch khiến y đã ướt càng ướt hơn, dưới thân đã đọng một bãi nước. Nhưng đã quen cao quý, tính khí cũng đã luyện đến siêu cấp biệt nữu không cho y dễ dàng đồng ý như vậy, trừng mắt nhìn hắn:”Nếu đã muốn liếʍ, vậy ngươi tốt nhất nên cẩn thận liếʍ hết cho ta, liếʍ cho ta ra.”

Tiếng nói vừa dứt y trực tiếp mở rộng chân, kéo áσ ɭóŧ mỏng manh vểnh cao mông hướng đến nam nhân đang quỳ xuống, hai chân thon dàu kẹo lấy đầu, tiểu huyệt đẫm nước nhắm ngay miệng hắn, chất lỏng liền nhanh chóng rớt xuống bên môi chảy vào miệng hắn.

hoa huy*t mang theo cỗ lãnh hương nhàn nhạt đang dính sát vào mình, Tạ Ngự Khi cũng không khách khí, nhắm ngay lỗ nhỏ đang run rẩy hung hăng mυ'ŧ một cái.

“A… Hảo kí©ɧ ŧɧí©ɧ…” Lâu Minh Tuyết ôm thân cố định, ngón tay gãi gãi đầu nhũ ngứa ngáy, ngửa cổ híp mắt hưởng thụ.

Tiếng kêu sảng khoái của y như tiếp thêm cho hắn, liếʍ tiểu thịt đế phía trước một chút rồi trượt đến miệng huyệt quấy rầy mép trong âʍ ɦộ, tiểu âm thần, chậm rãi hướng về huyệt đạo mẫn cảm.

“Ân… Hảo….Tiếp tục liếʍ… Thoải mái… A… Tiểu thịt đế lại bị liếʍ qua… Nha a… Không muốn hút…” Thịt đế nhạy cảm đột nhiên bị nam nhân hút vào miệng gặm cắn liếʍ láp, Lâu Minh Tuyết chỉ cảm thấy kɧoáı ©ảʍ quá mức cường liệt như muốn phá tan lý trí y, lỗ huyệt hạ thân càng phát tao nóng lên.

Cảm nhận được tiểu thịt đế trong miệng trở nên lớn hơn cùng cứng rắn, Tạ Ngự Khi càng ra sức mυ'ŧ, nhìn không chớp mắt người đang ra sức một tay đùa bỡn đầu nhũ no đủ, một tay tuốt tiểu thịt heo phấn nộn, tiểu vật cứng rắn dựng lên, căng tràn như một tiểu binh sĩ chuẩn bị ra chiến trường, dáng dấp muốn bao nhiêu khả ái liền có bấy nhiêu. Tạ Ngự Khi tiến vào huyệt đạo, vừa khuấy động vách tường nhạy cả vừa mô phỏng động tác tính giao, sâu đậm kí©ɧ ŧɧí©ɧ người bên trên.

“A a…”

Kɧoáı ©ảʍ quá lớn khiến Lâu Minh Tuyết luống cuống, sâu trong cuống họng vui thích rêи ɾỉ, tiểu phấn hồng không nhịn được bắn tinh vào mặt nam nhân nhưng hắn hình như không ngại ô uế, ra sức liếʍ láp hai môi huyệt, nuốt vào chất lỏng trong veo như suối.

“Thoải mái… Ngươi liếʍ ta… Rất thư thái… Làm sao sẽ thư thái như vậy…” Y một bên vừa gọi một bên phối hợp dạng chân ra, khéo léo cố định lối vào ngay miệng hắn, mà hắn cũng rất chủ động mυ'ŧ lấy tiểu huyệt mẫn cảm đa tình.

“A…” Lâu Minh Tuyết nghẹn ngào một tiếng, bị nam nhân đưa lên cao trào. Tạ Ngự Khi liếʍ dịch thể trên mặt, nhìn y mê say ôm lấy đầu hắn, nhìn y nhịn không được đẩy đẩy âm huyệt như muốn lưỡi hắn và sâu hơn, muốn hắn lần thứ ba đẩy y lêи đỉиɦ.

Nhưng mỗi lần đạt cao trào, y không hề thấy sảng khoái mà là càng khát khao hơn, thân thể như một cái túi rỗng không đáy liên tục đòi hỏi.

“Không… Không muốn liếʍ… Không đủ…” Y lắc đầu, chỉ bị liếʍ hoàn toàn không thể thỏa mãn thân thể khát khao *** đãng này.

Lâu Minh Tuyết đè nam nhân xuống, cọ cọ quần hắn đến khi mò được cự vật cứng rắn lập tức vui mừng càng dạng rộng hai chân, chổng mông lên chủ động dùng đầu đỉnh đỉnh đỉnh miệng huyệt ướŧ áŧ, đôi mắt xinh đẹp nhuộm đầy *** ẩn nhẫn nhìn nam nhân câu khóe miệng.

Tạ Ngự Khi chỉ cảm thấy mình sắp bị người trước mắt câu dẫn đến bạo, dùng đai lưng chặt chẽ buộc lấy hai tay y, ánh mắt chăm chú nhìn tiểu huyệt tiêu hồn từ từ nuốt cự đại vào.

“A… Thật là tốt đẹp đầy…” Cảm nhận hai quả trứng căng tràn chạm vào miệng động, y thỏa mãn phát ra một tiếng thở dài, trên dưới tự động đỉnh eo phun ra nuốt vào côn th*t nam nhân.

“A… Hảo ngứa… Sỉ mao cọ hỏng thịt đế rồi…Nha nha…” Ngự Khi mọc lông mới vừa đen lại vừa cứng theo hắn xoay xoay cọ vào thịt đến cùng âm thần mềm mại, làm cho y vừa thống khổ cũng vừa vui vẻ!

Dần dần động tác ung dung chậm rãi hoàn toàn không thỏa mãn được thân thể ngứa ngáy, cầm lấy ngoại bào xốc xếch đã trượt tới khuỷu tay, một tay chống trước ngực nam nhân, một tay vuốt lấy tính khí sưng đau, khi nảy lên tính khí cự vật đều sắp trượt khỏi huyệt đạo rồi lại mạnh mẽ ngồi xuống tàn nhẫn với chính mình.

“A… Thật sâu… Hoa tâm bị đỉnh đến… A… Không có lực…” Kɧoáı ©ảʍ trực tiếp quá lớn làm y vô lực nhưng du͙© vọиɠ vẫn đang mãnh liệt kêu gào.

Mà Tạ Ngự Khi liền tại lúc này tránh khỏi trói buộc, vươn mình đem người áp đến dưới thân: “Liền để vi phu giúp đi, phu nhân chỉ cần mở chân hảo hảo hưởng thụ.”