Hắc Pháp Sư Và Bạch Vương Tử

Quyển 3 - Chương 9

Hắc ám có thể mang đi tất cả, Pháp Nhĩ Tư từng gặp qua.

Nó không có giới hạn, không có hình thể, không có ánh sáng, y biết, đó là không gian bản thân, không gian vẫn nỗ lực xâm nhập Á Cách đại lục, người ở đây xưng nó là Hắc Ám Chi Thần, kỳ thực nó không chỗ không ở, không chỉ là thời điểm đêm tối phủ xuống, thậm chí tồn tại ngay trong lòng người, chỉ là ai cũng không muốn thừa nhận.

Đó là bản thể của Hắc Ám Chi Thần, nó cùng Tinh Linh Vương không giống, nó là một không gian tràn ngập hắc ám lực lượng, mà xâm thực du hí [1] trong không gian, là thứ nó thích nhất.

Y biết nó tồn tại, đúng vậy, y biết, bởi vì ngày đó, chính tay y mở ra lối vào cho không gian này…

Tại Tạp Đặc Lạp Mỗ đế quốc, Bố Lai Khắc gia tộc là đế quốc thủ hộ giả mọi người đều biết, sứ mệnh của Bố Lai Khắc gia tộc đó là thủ hộ quốc gia này.

Đây là một nhiệm vụ dài dòng mà gian khổ, cho nên khi Pháp Nhĩ Tư còn là một hài tử, đã bị những quyển sách ma pháp khô khan vây quanh.

Y tuyệt không thích ma pháp, cho dù đến hiện tại mười bảy tuổi, vẫn vô pháp lưu sướиɠ sử dụng chú ngữ.

Sinh hoạt trước mười bảy tuổi tuy khô khan, thế nhưng may là sinh hoạt học tập ma pháp buồn chán này sẽ tại hôm nay kết thúc.

Y nhìn những hài tử xung quanh, bọn họ đều là người của Bố Lai Khắc gia tộc, trong thân thể chảy dòng máu của Bố Lai Khắc gia tộc, lưng đeo đồng dạng sứ mệnh.

Thế nhưng qua hôm nay là có thể dễ dàng một chút, bởi vì hôm nay các trưởng bối sẽ trong tất cả hài tử tuyển chọn người tốt nhất, kế thừa chức vị pháp sư của Bố Lai Khắc gia tộc.

Bọn họ đi tới một gian Thần điện cổ xưa, bên trong thờ phụng Thần Linh sớm nhất, nó tọa lạc trong thâm sơn, cần đi hai ngày mới tới, cùng đi ngoại trừ vài vị lão sư, còn có hai pháp sư trong tộc.

Ở đó, Pháp Nhĩ Tư nghe thấy tiếng nói dụ nhân tự dưng xuất hiện, đồng thời hiếu kỳ vâng theo chỉ thị đối phương, nhẹ nhàng vạch trần phong ấn cổ xưa, sau đó, tầm mắt biến thành một mảnh hắc ám.

Thật lâu về sau y mới biết, chân chính Hắc Ám Chi Thần không có thân thể, nó không giống bài ca trong miệng những người ngâm thơ rong, mà là một mảnh hắc ám.

Khi ánh sáng một lần nữa xuất hiện trong tầm mắt, Thần điện cực kỳ an tĩnh, chỉ có một bóng đen đi theo y, vô luận y đi tới đâu, cái bóng thủy chung đi theo.

Y biết đó không phải cái bóng của mình, bởi vì cái bóng của y chưa bao giờ vặn vẹo như vậy.

Cuối cùng, y ở phía cuối Thần điện, thấy được “vật hiến tế”.

Máu bọn họ nhiễm đỏ pho tượng Thần Linh cổ xưa nhất, thần tích không xuất hiện, Quang Minh Chi Thần được vạn người tín ngưỡng cũng không cứu vớt tín đồ.

Chỉ có cái bóng cùng y, Pháp Nhĩ Tư thậm chí có thể cảm giác ánh mắt băng lãnh lại mang theo trào phúng của đối phương.

“Ngươi đã giúp ta một việc, thân ái, ta có thể vì ngươi làm gì?” Thanh âm cái bóng rất ôn nhu.

“Ta muốn bọn họ sống lại…” Pháp Nhĩ Tư một bên khóc một bên cầu xin, nhìn máu của những biểu huynh đệ vẫn chảy tới chân.

“Úc, nguyện vọng rất đơn giản.” Cái bóng nhẹ giọng nói.

Sau đó những người kia sống lại. Bọn họ giống như khi trước, cùng Pháp Nhĩ Tư nói giỡn, phảng phất sự tình căn bản chưa từng phát sinh.

“Chúng ta chuẩn bị quay về Lợi Nhĩ Mạn.” Có một ngày, biểu ca như vậy nói với y.

Thế nhưng kẻ dựa vào hắc ám lực lượng sống lại có thể nào tính chân chính sống?

Pháp Nhĩ Tư biết Hắc Ám Chi Thần đã đem linh hồn hắc ám bỏ vào những thân thể này, nếu như để bọn họ ly khai, như vậy Lợi Nhĩ Mạn không biết sẽ gặp uy hϊếp gì.

“Ngươi cũng nhớ nhà phải không? Thân ái Pháp Nhĩ Tư. Chúng ta không thể chờ được tới phồn hoa chi đô kia.” Thanh âm cùng thần thái của biểu ca so với nguyên bản không một điểm khác nhau, “Cho nên chúng ta trở về thôi.”

Pháp Nhĩ Tư phảng phất nghe thấy tiếng cười trầm thấp của Hắc Ám Chi Thần, y có thể cảm giác tâm tình buồn chán của đối phương, tựa như thao túng những người chết này, là một trò chơi nhỏ.

“Ngươi xem, bọn họ sống lại, thân ái, ngươi thích không?” Cái bóng màu đen có mặt khắp nơi, thanh âm nhất quán ôn hòa dụ nhân, “Ngươi còn muốn gì, ta đều có thể làm được, bởi vì ta có thể đột phá tất cả quy tắc.”

Pháp Nhĩ Tư bởi rất muốn về nhà, rất tưởng niệm tổ quốc, cho nên y trả lời, “Ta muốn về nhà.”

Y đã đợi ở đây một tháng, có lẽ người trong gia tộc đang nỗ lực tìm y, thế nhưng y chưa bao giờ thấy bất luận người sống nào đi vào Thần điện, tựa như trên thế giới chỉ còn một người sống là y, cho nên, y bức thiết muốn ly khai.

Thẳng đến khi nhanh bước lên mặt đất của Tạp Đặc Lạp Mỗ đế quốc, y bỗng nhiên dừng lại.

Bởi vì y nhớ tới một câu vui đùa khi những biểu huynh đệ đùa giỡn —— nếu như muốn chết, cũng muốn ở nơi gần nhà nhất chết.

“Ngươi muốn gì?” Cái bóng lần thứ hai ôn nhu hỏi.

“Ta… muốn bọn họ chết.” Pháp Nhĩ Tư run thanh âm, nước mắt tại viền mắt đảo quanh.

Cái bóng cười cười, cảm giác băng lãnh khiến người sợ hãi, “Như ngươi mong muốn.”

Kế, mọi người nguyên bản còn trò chuyện nô đùa toàn bộ ngã xuống, tựa như ban đầu chết ở Thần điện.

Pháp Nhĩ Tư hầu như tan vỡ. Hắc Ám Chi Thần là khinh nhờn sinh mệnh sao? Khiến bọn họ chết mà sống lại, rồi khiến bọn họ một lần nữa tử vong…

“Ta phải ly khai, thân ái, ta phi thường cảm tạ ngươi.” Cái bóng nói, “Ta sẽ tặng ngươi một phần lễ vật, bởi vì ta rất thích ngươi.”

Sau đó, khi Pháp Nhĩ Tư lần thứ hai mở mắt, thế giới đã không giống.

Y có thể thấy hắc ám chiếm giữ từng ngõ ngách, cũng có thể tự do vận dụng hắc ám lực lượng, tự nhiên tựa như chính hô hấp của mình.

Người ngâm thơ rong là như vậy truyền xướng: Hắc Bào Giáo Phụ Pháp Nhĩ Tư đem huynh đệ của mình hiến cho Hắc Ám Chi Thần, để hắc ám trở lại đại địa…



Pháp Nhĩ Tư không biết nằm trong bụi hoa bao lâu rốt cục từ trí nhớ quá khứ hoàn hồn, vương tử tóc vàng cùng những tinh linh khiến y nhớ lại một khắc hắc ám phủ xuống từ lâu không biết đi nơi nào, chỉ có cánh hoa bị gió thổi lung tung phi dương.

Khi y bởi vì thấp nhiệt cấp tốc tích tụ trong mắt khiến cho khó chịu phải nhắm mắt lại, y chú ý thấy bầu trời màu lam thanh triệt quá phận, tựa như đôi mắt xinh đẹp của vương tử kia.



Những ngày kế tiếp, tất cả đều khôi phục bình thường.

Mọi người của Tạp Đặc Lạp Mỗ đế quốc tỉnh lại, không hề bị ma pháp của Liên bài biện, đám người ngủ say trong địa lao cũng thức tỉnh, bọn họ đại bộ phận là người có địa vị, có lẽ biết ma pháp cùng kiếm thuật, Liên đem bọn họ tập trung giam một chỗ, chỉ là phòng ngừa bọn họ bỗng nhiên tỉnh lại tạo thành phiền phức.

Thế nhưng Ai Đức Tắc Nhĩ phi thường bận rộn, làm cung đình thủ tịch pháp sư, hắn phải cùng tế ti một lần nữa bố trí kết giới bị Liên hư hao, sau đó theo tế ti đi khắp nơi truyền bá tình cảnh thần tích kinh người xuất hiện.

Bước trên hành lang, hắn nhìn nhóm công tượng bận rộn trùng kiến hoàng cung bị hao tổn, một lát sau, hắn đem ánh mắt nhìn nơi cách đó không xa nguyên bản nên có tháp cao.

Nơi đó đã biến thành tro tàn, chỉ còn một cái giá màu đen, không có bệ cửa sổ cùng rèm cửa sổ màu trắng xinh đẹp, hắc bào pháp sư không ở, những bụi gai bảo hộ tháp cao tự nhiên cũng không thấy.

Kỳ thực hắn tới đây không phải muốn thưởng thức tháp cao bị phá huỷ, mà là quốc vương triệu kiến hắn, hắn phải từ nơi này đi qua.

Gãi gãi đầu, hắn tiếp tục đi về trước, thế nhưng chưa được mấy bước, liền thấy phía trước có một người mặc hắc bào.

Đối phương thong thả bước trên hành lang, ngón tay nhẹ nhàng xoa hoa văn trên vách tường, Ai Đức Tắc Nhĩ liếc mắt liền nhận ra đó là Pháp Nhĩ Tư.

Hắn do dự một chút, theo sau nhìn y.

Không biết vì sao, hắn tuyệt không nghĩ Pháp Nhĩ Tư là địch nhân, tuy loại suy nghĩ này có chút xin lỗi Quang Minh giáo hội.

Hắn nhìn không thấy biểu tình của Pháp Nhĩ Tư, vạt áo trường bào màu đen trên người đối phương kề sát mặt đất bằng đá cẩm thạch, tựa như bóng ma phủ lên, thế nhưng khiến Ai Đức Tắc Nhĩ không nguyên do cảm giác quen thuộc cùng hoài niệm.

Chỉ là… Hắn nghĩ lại nghĩ. Con đường này là con đường yết kiến, tất cả cung đình pháp sư đều dọc theo nơi đây hướng phía đại điện, mắt thấy Pháp Nhĩ Tư đi tới đầu kia, hắn không khỏi khẩn trương.

Nếu như người này đi vào đại điện, quốc vương bệ hạ cùng hoàng hậu đúng hay không sẽ có nguy hiểm? Nghĩ tới đây, Ai Đức Tắc Nhĩ không khỏi nắm chặt pháp trượng trong tay. Nếu như phát sinh chuyện gì, dù là hắn liều mạng, cũng muốn kết thúc chức trách của mình.

Bầu không khí nhất thời trở nên khẩn trương, hắn cẩn cẩn dực dực tới gần Pháp Nhĩ Tư, không ngờ đối phương bỗng nhiên xoay người, bầu không khí thoáng cái hòa hoãn.

“Ai Đức Tắc Nhĩ…” Pháp Nhĩ Tư mỉm cười quay đầu, nhìn tư thế phòng ngự của hắn, ôn nhu nói: “Ngươi hiện biết ta là ai, đúng không?”

Thoạt nhìn tuổi trẻ là một chuyện, chân thực thân phận hiện ngay trước mắt lại là một chuyện khác.

Ai Đức Tắc Nhĩ vô thức nuốt nước miếng, ngơ ngác nhìn y.

“Nếu như… Ta thực sự muốn tiêu diệt quốc gia này?” Pháp Nhĩ Tư nghiêng đầu nhẹ giọng hỏi, ý vị thăm dò nhiều hơn trình độ nghiêm túc.

Làn da bại lộ bên ngoài áo choàng của Ai Đức Tắc Nhĩ lập tức cảm giác một cổ lực lượng cường đại, rõ ràng minh bạch chính mình không đủ khả năng đối kháng. Nếu như Pháp Nhĩ Tư thực sự muốn hủy diệt nơi đây, y hoàn toàn có năng lực làm được.

Pháp Nhĩ Tư tới gần hắn, nhẹ giọng nói: “Ngươi… muốn cùng ta đối kháng?”

Ai Đức Tắc Nhĩ ngây ngốc nhìn y, như cũ không nói.

“Kỳ thực năng lực của ngươi trong mắt ta hoàn toàn không đáng nhắc tới.” Thanh âm Pháp Nhĩ Tư rất ôn nhu, y giơ tay, ngón tay rơi vào huy chương của Bố Lai Khắc gia tộc trên ngực Ai Đức Tắc Nhĩ, “Thế nhưng —— nếu như ngươi cầu ta, như vậy ta sẽ tha cho ngươi, được không?” Pháp Nhĩ Tư nhẹ nhàng nói, “Ngươi cầu ta đi.”

“Không!” Ai Đức Tắc Nhĩ một tay đẩy y ra, lui về sau vài bước, giơ lên pháp trượng trong tay, đem bảo thạch trên pháp trượng nhắm ngay Pháp Nhĩ Tư, “Chỉ cần có ta ở, tuyệt đối không cho phép ngươi làm ra chuyện uy hϊếp đến Tạp Đặc Lạp Mỗ đế quốc!”

Rõ ràng chỉ là động tác giơ lên pháp trượng, Ai Đức Tắc Nhĩ nghĩ cả người phát đau, mở miệng hô hấp cũng thiếu dưỡng khí, nhưng pháp sư đối diện như cũ an tĩnh ưu nhã.

“Đánh đổ vinh dự của Bố Lai Khắc gia tộc!” Phảng phất khích lệ chính mình, Ai Đức Tắc Nhĩ hô to một tiếng, bắt đầu niệm động chú ngữ.

Pháp trượng của hắn nháy mắt xuất hiện một quang cầu màu trắng, nó rất nhanh bành trướng, thoát ly pháp trượng, hướng Pháp Nhĩ Tư phóng đi.

Ai Đức Tắc Nhĩ biết nó sẽ hư hao kiến trúc xung quanh, bất quá lúc này, ai còn quản điều đó?

Thế nhưng bạo tạc trong tưởng tượng của hắn không phát sinh, nhìn kỹ, nguyên lai quang cầu của mình bị bao vây trong một hình cầu màu đen lớn hơn, bởi vì không tiếp xúc mục tiêu, tự nhiên không bạo tạc.

“Úc, xin đừng hư hao kiến trúc.” Pháp Nhĩ Tư ôn nhu nói, ngón tay giật giật, hình cầu màu đen chậm rãi bay tới trong lòng. Y nhìn màu sắc quang cầu, nhẹ nhàng thở dài, “Lực lượng của quang minh, màu sắc thực đẹp…” Theo tiếng thở dài, hình cầu màu đen bao lấy quang cầu càng biến càng nhỏ, thẳng đến tiêu thất.

“Ta phải đi.” Pháp Nhĩ Tư đợi đến khi hai quang cầu đều tiêu thất mới nhẹ nhàng nói, kế bước ra cước bộ.

Ai Đức Tắc Nhĩ vô thức lui lại, nhưng Pháp Nhĩ Tư chỉ ngang qua bên người hắn, cái gì cũng không làm.

Y thực sự đi?! Ai Đức Tắc Nhĩ giật mình nghĩ, hắn quay đầu, không dám gọi Pháp Nhĩ Tư, chỉ là ngơ ngác nhìn bóng lưng y.

Đi vài bước, Pháp Nhĩ Tư đứng lại, quay đầu đối hắn nhẹ nhàng cười cười, “Ta nghĩ ngươi là một pháp sư tốt, thỉnh tiếp tục thủ hộ vinh dự của Bố Lai Khắc gia tộc.” Nói xong xoay người tiếp tục đi.

“… Ta nhất định sẽ! Ta sẽ trở thành kiêu ngạo của Bố Lai Khắc gia tộc!” Choáng váng một hồi Ai Đức Tắc Nhĩ không biết lấy đâu dũng khí, bỗng nhiên đối bóng lưng Pháp Nhĩ Tư hô to. Cho dù hắc bào pháp sư không quay đầu, thế nhưng Ai Đức Tắc Nhĩ nghĩ y tựa hồ thật cao hứng.

Chuyện này cho dù hắn qua trăm tuổi vẫn nhớ kỹ, hắn từng đối một hắc bào pháp sư hứa hẹn, mà cuối cùng hắn thực hiện được lời hứa đó, chỉ là từ nay về sau hắn không còn gặp lại hắc bào pháp sư kia.



“Ngươi làm như vậy là có ý gì?”

Thời điểm Pháp Nhĩ Tư quẹo qua hành lang, thấy Liên đứng đó.

Y dừng cước bộ, nhìn yêu vương phương bắc trước mặt, nhẹ giọng nói: “Ngươi nên đổi một thân thể, thân thể này thực sự tới cực hạn.”

Liên giơ tay, chỉ thấy trên đầu ngón tay cùng cánh tay đã xuất hiện đại lượng thi ban, “Úc, thân thể này thực sự vô dụng.”

Pháp Nhĩ Tư khe khẽ thở dài, kế đột nhiên toát ra một câu, “Nam nhân kia đáng giá ngươi làm vậy?”

Liên đầu tiên ngốc lăng, sau đó mới như bị rình ra tâm tư, chật vật nghiêng đầu, “Nguyên lai ngươi đã biết.”

“Ta đã biết, khi ở cửa Thần điện thấy chiếc cân tiểu ly trong tay Phù Lệ Nhã đã biết.” Pháp Nhĩ Tư nói, “Cướp đi trái tim của người, đồng thời bảo trì sinh mệnh thân thể, ma pháp như vậy trong hắc ma pháp cũng phi thường thương tổn, cho nên khi ta thấy trái tim trong chiếc cân tiểu ly thì chỉ biết——”

“Biết cái gì?”

“Biết chúng ta kỳ thực như nhau.” Pháp Nhĩ Tư mỉm cười, “Cho nên ngươi không cần ngăn ta.”

Liên an tĩnh nhìn y.

“Ta nghe nói yêu ma phương bắc có một thói quen, bọn họ thích khống chế trái tim người mình yêu, để đối phương biến thành khôi lỗi không có tâm, vĩnh viễn ở cạnh mình.” Pháp Nhĩ Tư tiếp tục nói.

Liên nhẹ nhàng cười, không nói gì nhún nhún vai, “Rất thích hợp chúng ta không phải sao? Ngươi cũng có thể dùng để đối phó Y Lai Ân.”

Pháp Nhĩ Tư nhìn Liên một lát, sau đó như có chút không tránh được lắc đầu, “Liên, ta đi qua phương bắc, cũng gặp qua ma pháp kia. Sau khi dùng ma pháp kia, trái tim sẽ biến thành màu đen, tuy chủ nhân trái tim sống, tựa như người thường. Thế nhưng Nặc Á không tỉnh, cho nên Liên, ma pháp của ngươi chỉ tiến hành phân nửa.”

Liên cắn cắn môi. Cảm giác bị người đoán đúng tâm sự thật không tốt, nhất là tâm sự không muốn người biết.

“Ta chỉ không nghĩ tới, người kia dĩ nhiên là ca ca Y Lai Ân —— Nặc Á.” Pháp Nhĩ Tư nhẹ giọng nói.

Hai người trầm mặc hồi lâu, Liên đánh vỡ bình tĩnh, “Vậy ngươi hẳn minh bạch, nguyên nhân ta muốn đoạt lại thân thể? Ta không muốn hắn biến thành khôi lỗi, ta hy vọng hắn dùng tâm nhân loại đến thích ta.”

Pháp Nhĩ Tư nhún nhún vai, “Ngươi nghĩ thân thể là cần thiết như vậy sao?”

“Ngươi thấy qua bộ dáng ban đầu của ta…” Liên nhỏ giọng kháng nghị.

“Đúng vậy, ta đã thấy, thực sự dễ xem.” Pháp Nhĩ Tư gật đầu, “Nhưng ngươi cũng minh bạch đó không phải trọng yếu nhất.”

Thở dài, Liên dựa vào cột chậm rãi ngồi xuống, thi ban xuất hiện càng thêm lợi hại, “… Ta đoán, Nặc Á sẽ không muốn thấy ta như vậy.”

Pháp Nhĩ Tư suy nghĩ một chút, đột nhiên lấy ra bảo thạch trên pháp trượng, sau đó đem pháp trượng không có bảo thạch thu hồi vào hắc ám, “Thứ này tạm thời đặt ở chỗ ngươi.”

Liên ngốc lăng, đứng lên ngơ ngác nhìn y, “Đây là…”

“Hư Vô Chi Thạch.” Pháp Nhĩ Tư đem viên hồng bảo thạch đặt vào tay Liên, thi ban trên tay y nháy mắt tiêu thất, “Ngươi hẳn minh bạch lực lượng của nó, nó có thể đột phá hạn chế thời gian, ngươi mang bên người, chí ít không cần đổi thân thể.”

“Pháp Nhĩ Tư…”

Liên kinh ngạc nhìn y. Hư Vô Chi Thạch là bảo thạch cường đại độc nhất vô nhị trong hắc ám thế giới, truyền thuyết là do đôi mắt của Hắc Ám Chi Thần chế thành, ẩn chứa lực lượng cường đại không gì sánh được, thậm chí có thể cải biến tiểu bộ phận lực lượng không gian cùng thời gian, mang bên người đích xác có thể ngăn cản thân thể hư thối.

Pháp Nhĩ Tư nhìn y một cái, “Ta hy vọng ngươi trả lại trái tim cho Nặc Á.” Nói xong tiếp tục đi về trước, “Đáp ứng ta, không cần làm chuyện khiến ngươi hối hận.”

Liên cầm chặt Hư Vô Chi Thạch, tâm lần đầu đối một người ngoại trừ Nặc Á cảm thấy kích động, “Ta đáp ứng ngươi.” Y vươn tay, nắm tay đặt lên ngực, “Hắc Ám Chi Thần chứng kiến, ta tuyệt đối không làm chuyện khiến mình hối hận, ta đáp ứng hắc bào pháp sư Pháp Nhĩ Tư.”

Dừng lại bước tiến, Pháp Nhĩ Tư khen ngợi gật đầu.

“Ta sẽ thả Nặc Á, để chính hắn tuyển chọn. Nếu như hắn thích ta, ta sẽ cùng hắn một chỗ, nếu như hắn không thích ta… Ta sẽ thả hắn đi.”

Pháp Nhĩ Tư lại gật đầu, không nói gì ly khai.

Liên nhưng nắm cổ tay y, “Thế nhưng ngươi vì sao đem Hư Vô Chi Thạch cho ta? Đây chính là——”

Pháp Nhĩ Tư chỉ là vỗ vỗ Liên, sau đó bình tĩnh nói: “Ta đã không cần.”

“Ngươi thậm chí không xác định ta sẽ thả Nặc Á.” Liên nhăn mi, “Có nó, ta có thể mệnh lệnh ba yêu vương kia.”

“Ngươi sẽ không.” Pháp Nhĩ Tư mỉm cười, “Liên, ta lý giải ngươi.” Đôi mắt đen của y thẳng nhìn Liên, “Chúng ta là như nhau.”

Biểu tình của Liên nhất thời trở nên xấu hổ, “Ta và ngươi mới không giống! Ta sẽ không đi Ngoã Bối Nại Lạp thụ hải tìm chết!”

Pháp Nhĩ Tư không nói gì.

“Ngươi điên rồi sao?” Liên nhịn không được rống, “Ngươi cư nhiên chạy đến chỗ Tinh Linh Vương đòi người?!” Thấy y không đáp, Liên càng hổn hển, “Nghe, Pháp Nhĩ Tư, không ai phủ nhận lực lượng của ngươi, thế nhưng quang mang này chính là căn cứ chính xác Tinh Linh Vương tỉnh lại, lúc này không thể đi Ngoã Bối Nại Lạp! Ta vừa lấy được tin tức, mấy yêu vương kia đã khẩn trương, Tinh Linh Sâm Lâm cũng phái ra quân đội, tiêu diệt bọn họ là chuyện sớm hay muộn——”

“Ta chỉ là muốn nhìn hắn.”

“Nhìn kỵ sĩ kia?” Liên chịu không được thấp rủa, “Có lẽ hắn hiện đã chết! Dù sao Tinh Linh Vương đã tỉnh, hắn đem lực lượng hút ra!”

Pháp Nhĩ Tư đẩy tay Liên, thanh âm như trước nhẹ nhàng như gió, “… Ta chỉ là, muốn nhìn hắn một lần.”

Tựa như khi còn nhỏ, y chỉ là muốn nhìn cố hương.

Sau một cái nhìn, có lẽ là dài dòng lưu lạc, trong thời gian quên đi thời gian, trongg tịch mịch quên đi tịch mịch.

Nguyên bản y cho chính mình sẽ tiếp tục ngàn năm vạn năm như vậy, thế nhưng… có lẽ nên kết thúc.

Chỉ là không nghĩ tới, ngày kết thúc, dĩ nhiên nhanh như vậy.



Y Lai Ân chậm rãi mở mắt, giương mắt nhìn lại, là một bầu trời xanh thẳm, màu sắc tựa ngọc bích tinh thuần.

“A, Y Lai Ân!” Bên cạnh truyền đến thanh âm ôn nhu của một nữ nhân xa lạ, song song còn có tiếng khép sách.

Hắn ngốc lăng, thấy mép giường ngồi một thiếu nữ xinh đẹp, nàng đem sách đặt lên chiếc bàn nhỏ cạnh bên.

Mái tóc vàng của thiếu nữ tựa như dương quang vỡ vụn, khiến người mê say. Nàng thoạt nhìn chỉ mười mấy tuổi, mặc âu phục đăng-ten dài màu trắng, vẻ mặt lo lắng nhìn hắn.

“A, thân ái, ta lo lắng gần chết.” Thiếu nữ thoáng cái nắm tay hắn, “Ta nghe nói ngươi rơi vào tay Hắc Bào Giáo Phụ Pháp Nhĩ Tư đáng sợ… Quang Minh Chi Thần tại thượng, cảm tạ ngài phù hộ!”

“… Ngoại bà?” Y Lai Ân nhìn thiếu nữ lẩm bẩm, thoáng cái ngồi dậy.

“A, a, cẩn thận một chút!” Thiếu nữ vội đỡ lấy hắn, “Tinh Linh Vương vừa từ thân thể ngươi đem ý thức cùng bộ phận lực lượng hút ra, ngươi còn không khôi phục.”

“Tinh Linh Vương?” Y Lai Ân hoang mang nhìn nàng, “Ngoại bà, đây là chuyện gì?”

“Tinh Linh Vương nói, chờ sau khi ngươi tỉnh mang ngươi đi gặp hắn…” Thiếu nữ dừng một chút, “Về phần phát sinh chuyện gì, vẫn nên để hắn cùng ngươi nói.”

“Tốt, ngoại bà.” Y Lai Ân nghe xong, không thể làm gì khác hơn gật đầu, dưới sự nâng đỡ của thiếu nữ đứng lên.

Hắn vẫn không nói cho bất luận kẻ nào, ký ức của mình là bắt đầu từ khi bảy tuổi, về phần ký ức trước đó hoàn toàn không có.

Thế nhưng hiện tại, chỗ trống này thoáng cái hiện ra tình cảnh tiên minh, trong nháy mắt khi hắn mở mắt, những ký ức này toàn bộ tràn về.

Ngoại bà của hắn không phải nhân loại, mà là tinh linh của Ngoã Bối Nại Lạp thụ hải, đây là cơ mật của vương thất, bởi vì vương thất tự cho huyết thống cao quý không cho phép huyết thống chủng tộc khác xâm nhập. Mặc dù đối phương là chủng tộc so chính mình xuất sắc hơn nhiều.

Sau khi ngoại tổ phụ qua đời, ngoại bà Ái Toa liền ly khai nhân loại gia tộc, trở về Ngoã Bối Nại Lạp thụ hải, nữ nhi thì gả cho quốc vương của Tư Đặc Mỹ Tư, cũng bắt đầu từ đó, hoàng thất đem chuyện ngoại tổ mẫu cùng mẫu thân là tinh linh cùng bán tinh linh hoàn toàn xóa đi.

Thỉnh đừng như vậy xưng hô ta, thân ái Y Lai Ân, xưng hô như vậy khiến ta không thói quen, Ái Toa thở dài, gọi Ái Toa đi, không nên gọi ngoại bà.

Đi một đoạn đường, Y Lai Ân nhớ tới ngoại bà từng đối chính mình căn dặn, bất quá hiển nhiên lúc này nàng cũng không chú ý.

Hắn nghiêng mặt nhìn Ái Toa, nàng như khi hắn còn bé trẻ tuổi cùng mỹ lệ.

Thời điểm trong hoa viên hoàng cung Tư Đặc Mỹ Tư nhìn thấy Ái Toa, nàng là bộ dáng này, hiện đã qua vài chục năm, nàng như cũ là bộ dáng này, bởi vì Tinh Linh tộc có thể sống thật lâu thật lâu, sinh mệnh hầu như tiếp cận vĩnh hằng, cho nên hắn không rõ, vì sao ngoại bà lại cùng nhân loại ngoại công đàm luyến ái, thậm chí nguyện ý sinh hài tử.

Y Lai Ân nhớ kỹ khi còn bé đã tới tinh linh vương quốc, thế nhưng con đường này là lần đầu tiên đi.

Kiến trúc của tinh linh tràn ngập linh động cùng ưu nhã, vô luận là lang trụ hay bích hoạ tinh mỹ, cả tay vịn thoạt nhìn đều như hàng mỹ nghệ tuyệt đẹp.

Bích thảo um tùm bên cạnh con đường đá cẩm thạch, dương quang rơi trên, dĩ nhiên khiến người có một loại vị đạo tang thương.

Nhớ kỹ Ái Toa từng nói, toàn bộ thụ hải đều dựa vào lực lượng của Tinh Linh Vương, nếu như Tinh Linh Vương vĩnh viễn ly khai, như vậy thụ hải cũng không còn tồn tại.

“Phía trước chính là Anh Linh điện.” Ái Toa nhẹ nhàng nói, đỡ Y Lai Ân đi trên thông đạo.

Y Lai Ân không tự chủ hồi tưởng khi lần đầu biết đến tinh linh——

“Nột, khả ái Y Lai Ân, có muốn cùng ngoại bà đến cố hương của tinh linh nhìn không?” Ái Toa khom lưng, đối tiểu tiểu ngoại tôn nói.

“Tinh linh? Đó là gì?” Y Lai Ân chớp đôi mắt màu lam hỏi.

“Ngô… Một chủng tộc khác.” Ái Toa chỉ chỉ lỗ tai nhọn của mình, “Giống như ta.”

Khi còn bé, hắn chính là như vậy bị đưa đến Ngoã Bối Nại Lạp thụ hải.

Có người nói hắn ở Ngoã Bối Nại Lạp đại khái nửa năm, kỳ thực hắn không biết chính tột cùng ở đây bao lâu, thẳng đến khi Ái Toa đưa hắn về Tư Đặc Mỹ Tư, phụ vương mới nói cho hắn, hắn đã mất tích nửa năm.

Trong Ngoã Bối Nại Lạp thụ hải, hầu như không cảm giác thời gian trôi qua, mỗi ngày đều tràn ngập âm nhạc cùng dương quang, phảng phất chính là một bộ phận của khu rừng, hiện hắn đứng đây, cảm giác lúc trước lần thứ hai trở về, tất cả tựa hồ không thay đổi, chính mình hình như cũng không thay đổi.

Chỉ là… vẫn có thứ thay đổi, tựa như hắn không còn là hài tử, cũng không còn là cái gì cũng không có.

Hắn nhớ kỹ, chính mình có một người phải bảo vệ cùng tư niệm.

Đối với ký ức thức tỉnh trước kia của Ngoã Bối Nại Lạp thụ hải, hiện hắn không có ấn tượng, đại khái là bởi ký ức khi còn bé thoáng cái toàn bộ hiện lên, cho nên ký ức nguyên bản ngược lại bởi dạng trùng kích này mà trở nên mờ nhạt? Y Lai Ân không xác định nghĩ.

Hắn đối tri thức ma pháp chỉ giới hạn trong thường thức, cho nên không rõ chính mình có một đoạn thời gian ký ức mơ hồ rốt cuộc là cái gì gây ra.

Hắn chỉ nhớ kỹ Pháp Nhĩ Tư mặc một thân trường bào màu đen, cầm trong tay một cây pháp trượng thoạt nhìn rất tà ác, đôi mắt đen tịch tĩnh tựa như phần tràng, tiễu thanh vô tức đứng trong bóng đêm, như y chính là một bộ phận của hắc ám.

Loại cảm giác này khiến hắn rất khó chịu, giống như thứ trọng yếu bị mang đi. Ý niệm trong đầu vừa hiện, Y Lai Ân vội nắm tay Ái Toa, “Ngoại bà… Ái Toa, Pháp Nhĩ Tư đâu?”

“Ngươi nói chính là…” Ái Toa suy nghĩ một hồi bừng tỉnh đại ngộ, “Ngươi nói chính là hắc bào Pháp Nhĩ Tư?”

“Hắc bào Pháp Nhĩ Tư?” Y Lai Ân không giải thích được nhìn nàng.

Ái Toa đồng tình cúi đầu, đỡ Y Lai Ân tiếp tục đi, “Đi thôi đi thôi, Tinh Linh Vương sẽ nói tất cả cho ngươi.”

Y Lai Ân cau mày, dần dần hồi ức chuyện Pháp Nhĩ Tư mặc một thân trường bào màu đen, ưu nhã bước qua con đường không người, hắn nhớ chiến đấu của Pháp Nhĩ Tư cùng Liên, khi đó y cùng nam hầu bổn thủ bổn cước tuyệt không giống…

Rốt cục, bọn họ tới Anh Linh điện.

Hắn đã tới Ngoã Bối Nại Lạp, nhưng không gặp qua Tinh Linh Vương, chỉ thấy thơ ca các tinh linh vì hắn sáng tác, cùng bích hoạ tinh mỹ đem hắn miêu tả như Quang Minh Chi Thần.

Mà hiện tại, Tinh Linh Vương xuất hiện ngay trước mặt hắn, ngồi trên bảo toạ của Anh Linh điện.

Tinh Linh Vương mặc trường bào trắng noãn, bên trên may vân văn phức tạp, mái tóc dài màu bạc được tinh tế buộc lên, đôi mắt ám hồng tựa như hồng bảo thạch xinh đẹp nhất, chôn dưới nền đất cứng rắn nhất.

“Ngươi tốt, Y Lai Ân kỵ sĩ.” Tinh Linh Vương ôn nhu bắt chuyện.

Y Lai Ân bị động đối hắn làm một kỵ sĩ lễ, lập tức ngơ ngác đứng, không biết nên làm gì.

Lúc này Tinh Linh Vương từ vương tọa bước xuống, bước tiến thập phần thong thả, thế nhưng tràn ngập ưu nhã không thể ngôn dụ, khi hắn đứng trước mặt Y Lai Ân, trì độn như Y Lai Ân đều phát ra tâm lý sùng kính.

Thế nhưng trừ những thứ đó, Y Lai Ân như cũ ngơ ngác nhìn đối phương.

Đôi mắt của Tinh Linh Vương rất đẹp, tựa như đạm định sau khi nhìn thấu tất cả hoang ngôn thế gian, tràn ngập nhân từ cùng khoan dung.

Y Lai Ân ngốc nhìn nửa ngày, mới nói ra câu đầu tiên, “Pháp Nhĩ Tư đâu?”

Ái Toa lập tức nhíu mày. Trời ạ, ngoại tôn của nàng vị miễn rất choáng váng, lẽ nào hắn quên nơi này là đâu?

Chỉ thấy Tinh Linh Vương hơi mị đôi ngươi, điều này khiến hắn thoạt nhìn càng thêm đoán không ra, Y Lai Ân trong lòng nghĩ.

“Thân ái kỵ sĩ, đầu tiên, ta đại biểu Tinh Linh vương quốc ta thành lập cảm tạ ngươi, thân thể của ngươi khiến ta chiếm được đầy đủ nghỉ ngơi.” Tinh Linh Vương nhẹ giọng nói, “Hai mươi năm trước, lực lượng của ta bỗng nhiên xuất hiện cường đại phản phệ, hơn nữa lúc đó ngươi ở Tinh Linh Sâm Lâm xuất hiện tai hoạ, cho nên dưới tình thế cấp bách, ta liền thuận thế đem một bộ phận ý thức cùng lực lượng phong ấn vào cơ thể ngươi, ngoại trừ duy trì sinh mệnh của ngươi, cũng khiến lực lượng của ta có một nơi bình phục… Thỉnh tha thứ sự lỗ mãng của ta.”

Nghe vậy, Y Lai Ân kinh ngạc nửa ngày, mở mở miệng, thật vất vả thốt ra một câu, nhưng lời này khiến ngoại bà của hắn có xung động đập đầu.

“Ngươi gặp qua Pháp Nhĩ Tư?”

Hắn không quan tâm nguyên nhân này, bởi vì hắn nhớ lại tình huống khi còn bé.

Khi đó ở Ngoã Bối Nại Lạp, hắn luôn cùng các tinh linh một chỗ, cho nên trước nay sinh hoạt tường an vô sự, thẳng đến một ngày, hắn bởi ham chơi mà đi lạc, gặp gỡ phu quét đường cùng tinh linh ký kết khế ước…

Cho dù trên người hắn có huyết thống tinh linh, nhưng không thuần khiết, bên người cũng không có tinh linh chứng minh hắn là đồng bạn của tinh linh, cho nên hạ tràng có thể nghĩ, nếu không phải Ái Toa đúng lúc tìm tới, hắn chỉ sợ sớm đi đời nhà ma.

Tuy hắn đối chính mình khi đó làm sao khỏi bệnh không một chút ký ức, nhưng nếu cùng lời Tinh Linh Vương liên kết, không khó thôi trắc là Tinh Linh Vương cứu hắn.

Nếu chuyện này đã giải quyết, Tinh Linh Vương cũng đã thu hồi lực lượng, như vậy tất cả không trọng yếu, hiện, hắn trong đầu duy nhất muốn biết chỉ có Pháp Nhĩ Tư —— y thế nào?

Tinh Linh Vương nở nụ cười, “Úc, tiểu pháp sư kia… Ta khi chia lìa ý thức của ngươi đã thấy y.” Hắn nhìn một chút Y Lai Ân đang lo lắng, “Ta thấy được trí nhớ của ngươi. Ngươi biết y là Hắc Bào Giáo Phụ sao? Ta biết Hắc Ám Chi Thần rất thích y.”

“Y ở đâu?” Y Lai Ân không để ý lễ phép kéo cánh tay Tinh Linh Vương, tuyệt không lưu ý thân phận Pháp Nhĩ Tư, chỉ lo truy vấn tình huống tình nhân, “Y làm sao vậy?”

“Ngươi đã quên chuyện khi đó?” Tinh Linh Vương ôn nhu trấn an, “Y bỗng nhiên đã chạy tới kéo ngươi… Có lẽ hẳn là ta, thế nhưng y tựa hồ quên chúng ta không đồng nhất trận doanh——”

“Y rốt cuộc thế nào?!” Hoàn toàn tỉnh lược kính ngữ Y Lai Ân rốt cục chịu không nổi nắm chặt tay, cả tiếng chất vấn.

Ái Toa sợ đến mức che miệng, không thể tin ngoại tôn thế nào trở nên dễ giận như vậy.

Tinh Linh Vương còn không trả lời, Phạm Âm đã trước chạy đến, “Bệ hạ, Pháp Nhĩ Tư xông vào Ngoã Bối Nại Lạp thụ hải!”

Tinh Linh Vương nhíu mày, nhẹ nhàng bỏ qua tay Y Lai Ân, “Sau đó?”

“Nguyệt Bạch… Nguyệt Bạch đã đi ngăn cản.”

Tinh Linh Vương cười cười, “Úc, vậy ngươi mang y tới đây.”

Y Lai Ân vừa nghe, xoay người hướng ngoài điện chạy, Ái Toa không kịp kéo hắn, nhưng Tinh Linh Vương khoát tay, Y Lai Ân liền không biện pháp nhúc nhích.

“Kỵ sĩ, thỉnh cùng ta đợi ở đây.” Nói, Tinh Linh Vương chậm rãi trở lại vương tọa, an tĩnh nhìn chăm chú ánh sáng phía cuối cung điện, như chờ mong thứ gì.



[1] Xâm thực du hí: trò chơi ăn mòn