Tân Hoan

Chương 9

CHƯƠNG THỨ CHÍN

Trong phòng Diệp Thanh Vũ luôn tràn ngập hương vị thảo dược nhàn nhạt hòa trộn với mùi bùn đất ngoài viện, hương khí không thể so sánh với huân hương Tướng quân phủ thường dùng, thế nhưng hít thở lâu lại thấy tươi mát dễ chịu. Tới lui một thời gian dài, Ôn Nhã Thần thậm chí còn ở trong đó nhận thấy có mấy phần hương mực.

Hắn đại kinh tiểu quái (kinh ngạc) mà nói cho Diệp Thanh Vũ nghe. Diệp Thanh Vũ ngẩng đầu, nhìn tỉ mỉ khuôn mặt hắn hồi lâu, chỉ chỉ nghiên mực cực đại trên bàn, lại chỉa chỉa vách tường bị phủ kín phía sau mình nơi có giá sách thật lớn suýt đυ.ng trần nhà, khẩu khí nghi hoặc: “Trong thư phòng sao có thể không có mùi mực?”

Ôn Nhã Thần mặt “phụt” một cái đỏ bừng. Gối thêu hoa Tướng quân phủ chỉ biết chấp bút vì mỹ nhân họa mi, bình sinh cũng chỉ có tên của mình là viết đến tiêu sái, long phi phượng vũ giống như vẻ ngoài xán lạn, khoa trương của hắn. Về phần việc khác… chi tiền thuê người viết hộ còn không phải xong sao? Cóc ba chân quả thật khó tìm chứ thư sinh viết chữ thì có đầy ngoài đường.

Công tử phong lưu đa tình mà không chuyên tình, kể từ đêm hôm đó lại thường xuyên tới lui giữa Tướng quân phủ và tiểu viện của Diệp Thanh Vũ. Thường thường ba ngày hai bận. Vừa không giống khi ấy một tháng không thấy bóng dáng, lại cũng không như trước đó ngày ngày làm bạn.

Thu bá nghi hoặc: “Vị Ôn thiếu này thật đúng là tính tình bất định. Hôm qua rõ ràng đã nói sáng nay sẽ đến, nhưng sao chạng vạng rồi còn chưa thấy bóng dáng? Hai ngày trước còn tưởng hắn sẽ không đến, dè đâu sáng sớm đã thấy gõ cửa.”

Diệp Thanh Vũ nghe thấy vậy, vẫn tiếp tục dùng bút lông đùa với tiểu miêu đang đi tới trên bàn, lại không đáp lời. Cái này thì có gì khó đoán? Khi nào Ôn tướng quân muốn hỏi hắn công khóa thì lúc ấy hắn sẽ đến.

Văn phong Diệp Thanh Vũ viết thay thực hợp ý Ôn tướng quân. Từ trước tới giờ, đây là lần đầu tiên giao công khóa không bị phụ thân nghiêm khắc quở trách. Ôn thiếu nơm nớp lo sợ rụt cổ đi ra khỏi thư phòng, mã bất đình đề (ngựa không dừng vó) mà chạy tới Chiếu Kính phường tìm Diệp Thanh Vũ, sắc mặt phờ phạc, khóe mắt phiếm hồng, bộ dáng khϊếp nhược nước mắt nước mũi tùm lum: “Thanh Vũ, ngươi đúng là ân nhân cứu mạng của ta a!”

Nếu không có Ôn Vinh đỡ, hắn có thể đương trường quỳ xuống rồi.

Từ đó về sau, Ôn Nhã Thần nhất nhất nhờ tới Diệp Thanh Vũ, không đi bức bách Chu đại thiếu gia giáo tịch nghèo nàn nữa, cũng không cầm ngân lượng khi dễ thư sinh ngoài đường. Trên dưới toàn gia, lại chỉ có Ôn nhị tiểu thư rõ ràng nhất, lựa chỗ bốn bề vắng lặng, ngón tay ngọc hung hăng chọt chọt ót Ôn Nhã Thần: “Ngươi mà cũng làm văn? A di đà phật, mặt trời mọc hướng tây sao?”

Ôn Nhã Thần cười hì hì mở chiết phiến (quạt giấy) trong tay, mặt phiến được họa bức tranh thủy mặc che đi khuôn mặt tuấn mĩ vô trù, một đôi đồng tử mặc sắc

lấp lánh: “Dù sao cũng không liên quan đến tỷ.”

.

.

“Diệp huynh, thay ta viết thiên sách luận đi.”

“Lão sư, có hai bài văn này đệ tử thật sự không làm được.”

“Hảo Thanh Vũ, nguyên lai ngươi ngay cả binh pháp cũng hiểu.”

“Chỉ là lý luận suông, hiểu sơ một hai phần.” Diệp Thanh Vũ thành thành thật thật mà đáp.

Bên kia hắn đứng dậy bê ấm trà lên bàn, mặt mày hớn hở: “Tiên sinh uống trà. Tiên sinh, để đệ tử vì ngài mài mực nha. A, đúng rồi, viết nửa ngày, nhất định mệt mỏi, để đệ tử nhu nhu bả vai cho người…”

Nhảy lên nhảy xuống, lăn lộn làm nũng, vòng quanh thư án đảo đi đảo lại một khắc không ngừng, đến tiểu hoa miêu dưới gầm bàn cũng không hoạt bát bằng hắn.

Hắn không bao giờ tay không mà tới cửa. Bút tích thi họa của danh gia đại tác, trà thượng đẳng trong cung ngự ban, hoặc gần đây nhất là đồ điêu khắc thô ráp mà độc đáo của người bán hàng rong ven đường. Ý nghĩa lễ vật không phải ở cái trân quý, mà vì tâm ý của người tặng cùng những lời có cánh. Giao tình dù sâu nhưng có qua có lại vẫn không thể thiếu. Như thế, cho dù tương lai có ra sao, đôi bên chạm mặt cũng sẽ không quá khó coi. Ở bên cạnh Cố Minh Cử hồi lâu mưa dầm thấm đất, Ôn thiếu thiên tư thông minh am hiểu sâu sắc đạo lí này.

Hắn nghênh ngang ngồi ở đầu kia thư án, ôm miêu, uống trà, nhìn ra cảnh xuân dạt dào bên ngoài cửa sổ, lại liếc mắt nhìn Diệp Thanh Vũ múa bút thành văn: “Ta sao lại không quen ngươi sớm hơn nhỉ? Hại ta bị cha ta mắng nhiều năm như thế.”

Diệp Thanh Vũ không lên tiếng, khẽ dừng bút, lại tiếp tục cúi đầu viết.

Dương quang ấm áp ngày xuân xuyên thấu qua song hoa (hoa văn trên cửa) rọi vào phòng, thư sinh trẻ tuổi thùy cảnh đê đầu (hạ cổ cúi đầu), vầng trán trơn bóng, mi phong (lông mày) ôn hòa, dáng người ưu nhã như hạc. Nhất chủng nhất bút nhất hoa gian (có vẻ như là nét nét hạ xuống như vẽ tranh), y bất giác nhếch khóe môi, khẽ mỉm cười. Bút trong tay không ngừng lay động, Ôn Nhã Thần nhìn cả khuôn mặt y giống như được bao phủ một tầng ánh sáng nhàn nhạt, sắc mặt lúc nào cũng mang theo ba phần thần sắc nhợt nhạt, xanh xao, cũng bởi vì thế mà càng lộ vẻ tĩnh lặng, nhu hòa. Kìm lòng không đặng mà buông chén trà, đưa tay qua chạm vào mặt y.

“Meo —” Hoa miêu bất mãn kêu một tiếng, từ trên gối Ôn Nhã Thần nhảy xuống.

Diệp Thanh Vũ giật mình, tươi cười vừa mới hiện lên liền cương lại trên mặt, lông mi thật dài càng rủ xuống.

“Thanh Vũ của ta chẳng những học vấn hảo, người cũng càng ngày càng ưa nhìn hơn.”

Nâng cằm y lên, Ôn Nhã Thần sáp mặt lại gần muốn nhìn thấy những điều ẩn giấu trong đôi mắt kia, lại bắt gặp một tia đỏ ửng lan dần trên gương mặt thanh tú ôn nhuận của y, liền cả hai tai cũng hồng thấu. Ánh mắt đầu tiên là nghi hoặc, rồi sau đó kinh ngạc, xán lạn rực rỡ, “Thanh Vũ, Diệp Thanh Vũ của ta. Tiểu gia lần này đúng là nhặt được bảo bối rồi.”

Có bảo bối trong tay, sao lại không đi khoe khoang trước mặt người khác một phen? Tiệc rượu hai ngày trước, Chu đại thiếu dạo đây mới nhìn trúng một tiểu hí tử (loại kịch đơn giản, ít nhân vật, tiểu hí tử: diễn viên nam trong hí kịch), giọng hát êm tai, bộ dáng xinh đẹp, mỗi lần uống rượu đều phải lớn giọng nói thượng hảo (tốt nhất, hảo hạng) vài lần, khen nhiều tới mức người ngoài cũng thấy phiền, hắn vẫn còn nói đến cao hứng… Suy nghĩ vừa chuyển trong lòng, đã bị Ôn Nhã Thần không chút do dự quăng đi. Nguyên do bên trong hắn không thể nói rõ, chỉ là nghĩ đến cảnh mang Diệp Thanh Vũ đến trước mặt lũ hồ bằng cẩu hữu để bọn chúng tùy tiện bình phẩm, trong lòng hắn vạn phần không tình nguyện. Diệp Thanh Vũ của hắn là người đọc sách đứng đắn, bộ dáng cầm bút viết chữ đẹp tựa trong tranh, làm sao con hát bên ngoài có thể so sánh cùng?

Biểu tình trên mặt hắn thay đổi trong nháy mắt, tất cả đều dừng ở trong mắt Diệp Thanh Vũ. Ho khan một tiếng, nhắc nhở: “Ôn thiếu, nếu còn tiếp tục, bài văn này sẽ không viết xong đâu.”

Có lẽ bởi vì thực vừa lòng với công khóa gần đây của Ôn Nhã Thần, Ôn tướng quân đối với việc học của hắn càng thêm quan tâm, thường đột nhiên muốn Ôn Nhã Thần mang mấy bài văn đến xem. Ôn thiếu thấy lộng xảo thành chuyên (biến khéo thành vụng), khóc không ra nước mắt, chỉ đành dùng vẻ mặt đau khổ cầu Diệp Thanh Vũ viết nhiều thêm chút, chuẩn bị bất cứ tình huống nào.

“A… Nhanh! Ngươi mau mau viết, ta không làm phiền ngươi.” Kẻ bên kia trên mặt lập tức xẹt qua mấy phần sợ hãi, thu hồi móng vuốt, đứng thẳng thắt lưng, lấy lòng mà cầm nghiên mực vì y mài mài.

Quả nhiên một chút ồn ào đều không còn, trong phòng chỉ có âm thanh “sàn sạt” của ngòi bút sát trên giấy Tuyên thành cùng tiếng nước nhẹ nhàng vang lên trong nghiên mực. Nhấc khuỷu tay, nâng cao cổ tay, đặt bút, khoảnh khắc đầu bút lông mang theo hương mực trải ra trên giấy trắng, Diệp Thanh Vũ thấy có chút khẩn trương.

Ôn Nhã Thần thuật lại bình điểm (bình luận) của Ôn tướng quân đối với những bài văn y viết thay, y nhớ kỹ từng chữ: “Rất tốt, sau khi cha ta xem qua công khóa của ta, sắc mặt chưa từng tốt như thế. Lúc trước ông nói tiên sinh dạy học nhà Chu đại thiếu viết thật toan hủ (cổ hủ, bảo thủ), hành văn bế tắc. Tú tài bày quán viết chữ vẽ tranh ngoài phố viết cũng tốt, chỉ là viết tốt quá, ông liếc mắt một cái liền biết không phải ta viết, lần đó ta bị đánh đến mức… Hiện tại nhớ tới, ta còn cảm thấy cả người đều đau… Cái gì? Cha ta cụ thể nói như thế nào? Cái này… Ông nói rất nhiều nhưng ta không nhớ rõ lắm, hình như nói cái gì mà cái gì mạch văn rõ ràng, luận điểm không tầm thường, đáng tiếc kiến giải còn non nớt chút. Nhất là hai bài về binh pháp, phạm vào bệnh chung của người đọc sách, độc khóa thư phòng (chỉ ở trong thư phòng), bế môn tạo xa (xa rời thực tế), vừa xem liền biết chưa từng vào quân doanh, suy nghĩ quá mức xa vời. Ông còn mời mấy lão tiên sinh trong phủ tới xem, đại khái đều nói như vậy… A nha, ông ấy là một võ tướng, tài văn chương cũng chỉ đến như vậy, ngươi để ý đến ông làm gì?”

Diệp Thanh Vũ cười không nói, đây là cơ hội khó có được. Sống cô độc cách xa thế ngoại năm tháng rất dài, trừ bỏ không ngừng đọc sách, không ngừng luyện tự, y không biết phải làm gì gϊếŧ thời gian. Mỗi ngày đọc, mỗi ngày viết, ngày qua ngày, văn chương viết được xếp dày thành một chồng, lại không có người nói cho y biết hay hay tồi, tiến bộ hay thụt lùi, là kinh thế hãi tục hoặc cũng chỉ là tầm thường vậy thôi.

Ngày trước trong phủ cũng có tiên sinh dạy y đọc sách biết chữ, đó là đại nho xuất thân từ Hàn Lâm viện, khéo tay hảo tự (viết chữ đẹp), tinh thông hội họa, yêu thích pha trà. Trong trí nhớ vị tiên sinh kia tướng mạo dù nghiêm khắc, tâm địa lại hiền hậu, khi kiểm tra công khóa của y, đều tỉ mỉ cân nhắc từng câu từng chữ, vui mừng thì sẽ vuốt chòm râu dài tuyết trắng, nheo mắt cho y một ánh nhìn tán dương. Từ khi dọn đến Chiếu Kính phường, Diệp Thanh Vũ chưa từng gặp lại ông, cũng không còn ai cẩn thận phẩm (bình phẩm) văn chương của y chỉ bảo thiếu sót. Có khi tự giễu mà nghĩ, vừa không thể dự thi làm quan cũng không thể trứ thư luận tác (viết sách, phê bình), học vấn dù có tốt cũng có ích lợi gì đâu? Vì thế nhiệt huyết sục sôi dâng trào đều đi theo tâm tính đồng thời bị năm tháng không dấu vết vùi lấp hết thảy. Chẳng trách Đường Vô Hoặc sau khi xem văn của y, đều oán giận thiếu mất một phần nhuệ khí.

Ngòi bút không ngừng đảo qua trên mặt giấy, trong đầu suy nghĩ hàng vạn hàng nghìn, hạ thủ như rồng bay phượng múa. Giống như trở về khi xưa, niềm hưng phấn khó nhịn khi đặt bút, nỗi thấp thỏm lo âu khi nộp bài, tiên sinh xem xong, trở lại đối y gật đầu, chỉ như vậy cũng đủ để hai gò má y nóng bừng không thôi.

Thế gian to lớn dường ấy, một người chung quy rất tịch mịch.

Tịch mịch từ này gần đây thường quanh quẩn trong lòng, ngồi trong thư phòng tĩnh lặng, nhìn đầu kia thư án trống vắng, lạc đà màu sắc diễm lệ cùng trân bảo lóe quang mang đẹp mắt, lại ngước nhìn bình gốm trắng trên giá cao cắm một cành đào nghiêng nghiêng hoa đã héo tàn, cảm giác hiu quạnh mang theo ẩn ẩn đau đớn từ chỗ sâu nhất trong đáy lòng tràn lên. Ở nhiều năm trong tiểu viện, sao lúc này lại thấy rộng rãi trống trải? An tĩnh yên lặng rõ ràng đã trở thành thói quen cũng trở nên xa lạ đáng sợ. Chỉ trong giây lát, cả người lạnh lẽo.

Cầm bút lâu, một tia đau đớn vô thanh vô tức từ cổ tay dâng lên. Ngòi bút ngừng lại một chút, Diệp Thanh Vũ lặng lẽ hướng về phía trước liếc mắt một cái, lại nhanh chóng đem tầm mắt hạ xuống.

Bên kia, Ôn Nhã Thần chán ngán mài mực, bỏ lại nghiên mực, cố gắng ôm tiểu miêu đang lim dim ngủ trên nền đất ôm vào trong ngực. Hoa miêu giãy dụa không ngừng, buồn bực “meo meo” kêu to, một đôi móng vuốt không ngừng vùng vẫy, không chút khách khí cắt qua ống tay áo, tại mu bàn tay trắng muốt như ngọc của hắn cào một nhát.

“Ai, đau, đau quá…” Ôn thiếu đau tới mức không ngừng hút khí, một bên còn không quên lời Diệp Thanh Vũ vừa mới nói, “Đừng nháo, đừng nháo, công tử nhà ngươi còn đang viết chữ kìa!”

“Meo ngao—–”

Mu bàn tay xuất hiện một vết cào thật dài, mơ hồ chảy ra huyết châu. May mắn Ôn Nhã Thần trốn nhanh, nếu không còn bị hủy luôn cả khuôn mặt kiêu ngạo.

“Ai… Tiểu đông tây, chơi xấu. Biết bổn thiếu gia cái gì cũng không có, cũng chỉ còn lại cái khuôn mặt này…” Phát hiện Diệp Thanh Vũ đang nhìn hắn, Ôn Nhã Thần tức giận vỗ đầu tiểu hoa miêu một cái. Hoa miêu thanh âm phẫn nộ “gừ gừ”, công tử văn nhã nổi tiếng gần xa trong kinh giơ một đôi tay thương tích chồng chất, cười đến ngây ngốc mười phần. Hoa miêu linh hoạt nhảy tới, trong chớp mắt kéo xuống ngân quan trên đầu hắn, “Mày mày mày mày….”

Sĩ khả sát bất khả nhục! (kẻ sĩ có thể chết chứ không thể chịu nhục )

Mắt thấy hai tay hắn chống đất, xoay người liền muốn đuổi xuống gầm bàn, Diệp Thanh Vũ thực bất đắc dĩ: “Ra ngoài tìm Thu bá đi, bá ấy có chuẩn bị điểm tâm cho ngươi.”

“Sao không nói sớm?” Ôn Nhã Thần như được đại xá, vội đứng dậy, “Ngươi tĩnh tâm viết, lát nữa ta lại vào với ngươi.”

Chân dài một bước, người đã tới cạnh cửa, chớp mắt một cái, đã chạy xuống bậc thang, bộ dáng nhẹ nhàng giống như tù phạm bị giam cầm hồi lâu cuối cùng cũng thấy được ánh mặt trời.

Miêu nhi nhu thuận đặt hai chân lên đầu gối Diệp Thanh Vũ, ủy khuất mà khẽ gọi hai tiếng. Diệp Thanh Vũ bế nó ôm vào ngực, khẽ vuốt lông mao dựng thẳng lên của nó.

Vẫn là ngồi không yên a… Lại nhặt bút lên, mắt liếc đến đống giấy bị giày xéo đến thất linh bát lạc, cảm giác vô lực bỗng nhiên nảy sinh.

Ôn Nhã Thần không phải là kẻ thích đọc sách. Người có phẩm chất như vậy, gia thế như vậy, thiên phú như vậy, nếu nói hắn ngu dốt, trên đời này liền không có mấy người thông minh. Hắn chính là vô tâm dốc lòng cầu học, không chịu dụng công phí sức mà thôi. Diệp Thanh Vũ cũng từng khuyên nhủ hắn nhiều lần:

“Cầu học chi đạo quý tại kiên trì, trì chi dĩ hằng phương đắc đại đạo.” (việc học quý ở kiên trì, chỉ cần kiên trì bền bỉ sẽ đạt được nhiều thành công)

“Bây giờ ta thay ngươi viết chỉ là nhất thời, muốn Ôn tướng quân nhìn ngươi với con mắt khác, cuối cùng còn phải dựa vào chính ngươi.”

“Ngươi là tôn tử độc nhất của Ôn gia, dù có không cam nguyện cũng không thể cô phụ kỳ vọng của lão quận chúa và Ôn tướng quân.”

“Ân, ta hiểu được.” Những lời này có lẽ sớm đã có người thiên thiên vạn vạn lần nói với hắn rồi. Hắn cười cười nghiêm túc lắng nghe, trên mặt không thấy chút tức giận nào, một chút không kiên nhẫn cũng không hiện ra, đôi mắt sáng ngời nháy cũng không nháy, trịnh trọng gật đầu, cung kính đứng dậy, hai tay ôm quyền cao hơn đỉnh đầu, khom lưng vái chào thật sâu:

“Diệp tiên sinh dạy bảo, đệ tử trọn đời không quên.”

Sau đó hất vạt áo ngồi xuống, trang trọng cầm bút, chấm mực, hữu mô hữu dạng (có hình có dạng) muốn chép lại văn của Diệp Thanh Vũ.

Diệp Thanh Vũ vui mừng, thở phào một hơi, vừa lòng mà nhìn hắn đặt bút cũng cẩn thận hơn trước.

Vừa viết được ba năm chữ, Ôn Nhã Thần nói: “Thanh Vũ, ta khát nước.”

Ôn Vinh ở ngoài phòng nhanh chóng đem chén trà bưng đến. Ngậm một miệng trà, Ôn thiếu lại huy bút viết hai hàng: “Thanh Vũ, mực này không tốt, ta dùng không quen.”

Gã tiểu tư dương tiên đả mã

(ra roi giục ngựa), đi ngang qua hơn nửa kinh thành, hồi phủ đem nghiên mực hắn thường dùng đưa tới. Ôn Nhã Thần khoan thai mài mực, chầm chậm đem ống tay áo thật dài vén lên: “Ai… Đã hoàng hôn rồi, không biết đêm nay Thu bá chuẩn bị đồ ngon gì cho ta nhỉ?”

Cứ thế hai ba lần, Diệp Thanh Vũ cũng chẳng còn tâm tư khuyên nhủ, chép văn cũng chẳng thể trông cậy vào hắn. Ôn thiếu ra tay rộng rãi, tìm thư sinh có thể bắt chước chữ viết của hắn thực sự dễ dàng.

Sự tình thế gian chính là như vậy, có người hăng hái dốc lòng cầu học, có người lại không chí tiến thủ. Người phấn đấu học hành một lòng muốn tế thế báo quốc (giúp đời, tận trung với đất nước) lại không có lối, kẻ không có chí vươn lên lại dễ dàng vào triều đình gặp mặt quân vương. Không có cơ hội để tận trung với nước, nghĩ cho xã tắc nghĩ cho lê dân mà sinh bệnh; quân vương lại hưởng an nhạc, hưởng phồn hoa một cõi chẳng nghĩ tới thương sinh (muôn dân trăm họ). Thật sự là âm soa dương thác, tạo hóa trêu ngươi, sao có thể không cảm thấy đáng tiếc?

“Hắn chỉ là kẻ bất học vô thuật, ăn chơi trác táng, người cùng hắn đạo bất đồng bất tương vi mưu (không cùng chí hướng), sao có thể làm bằng hữu lâu dài?”

Lời nói của hảo hữu còn văng vẳng bên tai, ngoài cửa sổ truyền tới âm thanh nói cười của Ôn Vinh cùng Thu bá, gã tiểu tư tay chân lanh lợi thực thích mấy bồn hoa của Thu bá, hai người vây quanh một gốc La Hán tùng nhỏ có thể tán gẫu rất lâu đến sau giờ ngọ (qua buổi trưa). Vậy y và Ôn Nhã Thần thì sao? Có thể trò chuyện về cái gì chứ?

Thu thập giấy bút trên bàn, Diệp Thanh Vũ nghĩ, chờ sau khi Ôn tướng quân ly kinh, Ôn Nhã Thần đại khái sẽ muốn quên y thôi.