Tân Hoan

Chương 2

CHƯƠNG THỨ HAI

Ôn Nhã Thần nằm mộng, mơ thấy chính mình đang đứng bên ngoài Ỷ Thúy lâu, tú bà cười nói lôi kéo Chu thiếu gia bên người. Bên cạnh người đến người đi, một trận gió nhẹ thổi qua. Hắn vô ý ngẩng đầu, phía chân trời một vì sao nhỏ cô linh (cô độc), giống như tùy thời đều có thể bị gió thổi bay. Vì thế không kìm nổi lòng vươn tay, trong tay trầm xuống, vì sao trên cao đang nằm trong bàn tay, quang mang ẩn ẩn.

Ôn Nhã Thần nắm lấy nó, trong lòng tràn đầy thỏa mãn trước nay chưa từng có.

“Ai, các ngươi nhìn…” Hắn hưng phấn nói với mọi người.

Chấm nhỏ run rẩy, không đợi hắn nắm trong tay nhìn kỹ đột nhiên chợt lóe, không tiếng động tan thành bụi đất. Gió đêm lạnh lẽo thổi qua, chỉ một khoảnh khắc đã tan biến cùng thiên địa.

Trong lòng đại động, trong đầu “ong ong” loạn hưởng như có thiên quân vạn mã kéo qua. Đau đớn bén nhọn từ ấn đường lan tràn tứ phía, Ôn Nhã Thần không khỏi rêи ɾỉ ra tiếng: “Ngô… Trà…”

Túy mộng tiêu tan.

Vươn tay sờ trà giã rượu đầu giường. Một đêm say rượu, không biết có còn kịp thỉnh an tổ mẫu: “Giờ nào?”

“Vừa qua khỏi giờ Thìn.”

“Ân… Lão thái thái phái người đến sao? Đi nói một tiếng, ta tối hôm qua ngủ trễ, hôm nay không qua thỉnh an.”

Bàn tay khua bốn phía, chén trà giã rượu như có chân di động, như thế nào cũng không với được. Ôn Nhã Thần nổi giận, kéo chăn muốn ngủ thêm chốc lát.

Âm thanh bên cạnh lại vang lên: “Ấm trà ở trên bàn, ta thay ngươi đổi nước.”

“Ân.” Hai ngày trước vừa mới thay đệm chăn mới, sao vừa đảo mắt lại đổi rồi? Mơ mơ màng màng, Ôn Nhã Thần nghĩ, tám phần là nhị tỷ lại tới, ghét bỏ màu sắc rực rỡ. Trong mắt nàng, một tấm trải giường trắng tinh mới gọi là băng thanh ngọc khiết bất nhiễm tục trần.

Nhị tiểu thư phủ tướng quân soi mói thành tính, khó trách lại chậm chạp không gả được ra ngoài.

Gối ôm bên người xúc cảm thư hoạt ấm áp, khiến người nhịn không được càng muốn ôm chặt hơn. Cúi đầu hít sâu một hơi, quanh quẩn bên chóp mũi hương vị không giống như huân hương ngọt nị lại mang theo mùi dược hương thản nhiên tươi mát mê người: “Sao cả huân hương cũng đổi? Lại là chủ ý của Tam tiểu thư?” Nhị tỷ thay đệm chăn của hắn, tam tỷ nếu không đổi chút gì trong phòng hắn nhất định sẽ không bỏ qua.

“Ai… Thôi, tùy các nàng vậy. Chỉ cần không nháo đến chỗ lão thái thái là tốt rồi.” Hai vị tiểu thư tại khuê phòng Ôn phủ

trời sinh là oan gia, cả ngày ở cùng một chỗ, không phải cãi nhau thì chính là giận dỗi. Chán chê liền đem cả đệ đệ liên lụy vào gây khó dễ một phen. Nhớ đến việc này, Ôn Nhã Thần càng cảm thấy đau đầu không chịu nổi, “Trà đâu? Sao vẫn còn chưa đưa tới?”

“Ta đi không được.”

Vẫn là thanh âm kia, ôn nhuận, nhu hòa, giống như hương vị trong phòng. Chẳng lẽ cả người trong phòng đều thay mới? Gối mềm trong ngực động động, hương khí dễ ngửi cũng di động theo.

Ôn Nhã Thần bắt đầu buồn bực, gã sai vặt sao lại vào phòng ngủ của hắn? Ở trong phòng hầu hạ luôn chỉ có đại nha hoàn Lục La cùng Tử Huyên.

“Ngươi là ai?”

Đột nhiên mở mắt, hai mắt chua xót, không chịu nổi bạch quang chói mắt, đầu lại càng đau, Ôn Nhã Thần nhịn không được đưa tay đỡ trán, thấy dưới gầm giường quần áo hỗn độn. Ngọc quan tinh xảo bị vứt một bên, dải vải dài còn quấn lấy tua rua đỏ tươi của hà bao thêu hoa rực rỡ. Cảnh tượng như vậy hắn rất quen thuộc, một tháng thì tới bảy, tám lần sáng sớm hắn tỉnh dậy trong trường hợp chật vật như thế này.

“Tối hôm qua ta uống nhiều quá.” Ôn Nhã Thần thẳng thắn nói ra. Cái gì mà gối mềm? Đây rõ ràng là người a, ôm có thể không thoải mái sao?

Một đêm xuân tiêu hôm sau tỉnh lại liền đỏ mặt, cái loại sự tình này Ôn thiếu gia từ năm trước đã chẳng thèm để ý rồi. Thế nhưng người nằm bên cạnh mình chẳng những không phải giai nhân xinh đẹp lại còn có thân thể nam tử giống mình, xem ra hôm qua quả là uống say đến hồ đồ rồi.

Triều đại này dân phong cũng tính là nghiêm cẩn, thế nhưng sở thích nam phong cũng không phải cấm kỵ. Trong câu lan viện cũng có tiểu quan điểm phấn tô son dựa cửa bán mình, mấy nhà giàu cũng nuôi dưỡng luyến đồng làm thú vui. Ôn Nhã Thần thích dáng người mềm mại của nữ tử, vì thế thường bị chúng bằng hữu trêu tức: “Tư vị trong này tuyệt không thể tả. Chậc chậc, Ôn thiếu không thử, thật đáng tiếc.”

Đại công tử Chu gia trang buôn tơ lụa Chu Hải Triều thậm chí còn tuyên bố, cuối cùng cũng sẽ có ngày cho hắn nếm thử một phen. Xem ra, tối hôm qua nhất định bị bọn họ hãm hại. Sách… Đúng là lũ hồ bằng cẩu hữu…

Nhìn quanh bốn phía, trong phòng giản đơn không hoa lệ, vừa không giống kỹ viện bình thường phô thiên cái địa tục diễm sa liêm, cũng không thấy thi họa làm ẩu vụng về. Nghe nói, ngoài câu lan viện, thuyền hoa, không ít kỹ nữ danh xướng không muốn ở chỗ ngư long hỗn tạp đều ở cuối hẻm sâu thuê tiểu viện lặng lẽ hành nghề. Không ít người trong số đó phòng bố trí rất tinh xảo, lại thêm ở nơi thanh u phong nhã ít người qua lại quấy rầy, khách đông rầm rộ không kém gì Ỷ Thúy lâu.

Ôn Nhã Thần thầm nghĩ, xem ra nơi này chính là một trong số đó. Trong phòng bày biện đơn giản, bàn và giường đều là theo phong cách cổ xưa thanh nhã vi nghi, tao hình cực giản lại có thâm ý. Nhà cao cửa rộng, lan can chạm trổ, bố trí gọn gàng sạch sẽ khiến người ta cảm thấy mới mẻ. Xuyên thấu qua khe cửa sổ còn có thể thấy được một mảnh xanh biếc lá non. Xem ra Chu đại công tử thật sự là tốn không ít tâm tư, nhà hắn có ba huynh đệ, chỉ cần một kẻ có thể quản lý việc buôn bán, Chu viên ngoại đã chẳng đến nỗi phải gấp gáp lấy thêm phòng thϊếp thứ bảy, thừa dịp còn sống nhanh chóng sinh ra một đứa có tiền đồ.

“Y phục của ngươi bị bẩn. Ta nguyên bản chỉ muốn thay quần áo cho ngươi…” Thấy hắn sững sờ, Diệp Thanh Vũ giải thích.

Nhìn Ôn Nhã Thần trừng mắt không phản ứng, Diệp Thanh Vũ dừng một chút rồi nói tiếp: “Trà trên bàn lạnh rồi, Ôn thiếu gia nếu muốn uống trà nóng, chỉ sợ phải đợi một khắc.”

Y đứng dậy muốn xuống giường, trên người bỗng nhiên trầm xuống, Ôn Nhã Thần đã tỉnh hồn lại đột nhiên nắm chặt cánh tay, giữ lấy thắt lưng y, xoay người liền áp y trở lại.

Diệp Thanh Vũ kinh ngạc: “Ngươi?”

Dựng thẳng ngón trỏ để trên môi y, Ôn Nhã Thần cúi người đối y ôn nhu cười: “Không vội, ta đây tự làm.”

Người dưới thân khuôn mặt không tính là xinh đẹp, ngũ quan mặc dù không thô ráp nhưng cũng không thể coi là diễm lệ, ánh mắt có vẻ câu nệ, môi cũng không oánh nhuận, sắc mặt tái nhợt thậm chí thần sắc giống như có bệnh. So về dung mạo tiên diễm, thật sự không thể đánh đồng với hồng bài trong tiểu quan quán. Chính là khí chất nhu hòa lại khiến người vừa ý, giống như mùi hương nơi cần cổ y, không ngọt nị lại nhè nhẹ từng đợt từng đợt mà thấm vào đáy lòng.

Ôn Nhã Thần lần thứ hai cảm khái, Chu gia đại thiếu tiến bộ, rốt cục phân rõ gà rừng cùng phượng hoàng. Khi về mua cho cửa hàng nhà hắn chút đồ đi, từ lão thái thái đến trù nương, mỗi người thêm một bộ xiêm y mới. Hai con sư tử đá trước cửa cũng không được bỏ qua, lau sạch sẽ, treo lên hai đóa hoa to bằng lụa đỏ, muốn có bao nhiêu vui mừng liền có bấy nhiêu hoan hỉ. Nghĩ như vậy, ý cười càng sâu, cúi đầu lại hôn lên má Diệp Thanh Vũ một cái mới vừa lòng đứng dậy mặc quần áo: “Đừng đứng lên. Ngươi mệt, ngủ thêm một chút đi.”

Chả trách nữ nhân nào gặp qua hắn đều trăm miệng một lời khen hắn tốt. So với Cố thị lang ánh mắt như đao, Ôn thiếu gia đối với ai cũng đều săn sóc chu đáo. Cho dù tiếp theo hắn liền nhấc chân rời đi đến bên giường người khác, giờ khắc này hắn vẫn có thể lời ngon tiếng ngọt mà khen ngươi xinh đẹp.

Diệp Thanh Vũ biết hắn hiểu lầm, vội vàng biện giải: “Ta không phải là…”

Ôn Nhã Thần có lệ mà hướng hắn phất phất tay, đầu óc mơ màng, nhìn qua thân mình một đống hỗn độn. Quần áo lúc đầu không thể mặc tiếp rồi, vết bẩn loang lổ

dính đầy vạt áo, quấn thành một dúm vất trên mặt đất, ngửi có mùi như dưa khú. Không đợi Diệp Thanh Vũ mở miệng, Ôn Nhã Thần mở tủ quần áo, từ bên trong chọn lấy một bộ ít nhiều cũng có chút màu sắc hoa văn: “Sao lại toàn màu trắng vậy? Thật giống Nhị tỷ của ta.”

Diệp Thanh Vũ kinh ngạc biểu hiện của hắn không coi ai ra gì, ấp úng đáp: “Ăn mặc bất quá chỉ là hư hoa mà thôi.”

Đầu kia đại thiếu mắt điếc tai ngơ. Hắn thích xa xỉ phồn hoa, bình sinh chưa bao giờ gặp hai chữ đơn giản: “A, cũng phải. Người nói thế thì là vậy.”

Thấy hắn cúi đầu nhìn khắp nơi, Diệp Thanh Vũ sáng tỏ hắn là đang tìm ngọc sức bên hông. Xuống giường lục trong đống quần áo bẩn dưới đất nhặt lên đưa cho hắn. Ôn Nhã Thần hào phóng mà đẩy tay từ chối: “Cho ngươi. Coi như mua bộ quần áo này của ngươi.” Ngọc sức ở trong quần áo cũng có mùi thối làm sao còn mang ra đường?

Diệp Thanh Vũ giương mắt nhìn hắn, Ôn Nhã Thần trước mặt đuôi mắt mang theo ba phần tươi cười, đã không còn bộ dáng hồn nhiên ngây thơ khi say rượu, phi mi nhập tấn, khóe miệng khẽ nhếch, hoàn toàn là bộ dáng thế gia đệ tử ngang ngược, kiêu ngạo.

“Cái này không đáng giá như vậy.” Không quen nhìn biểu hiện phô trương của hắn, Diệp Thanh Vũ nhíu mày.

Ôn Nhã Thần sớm đã không kiên nhẫn: “Ngươi xem rồi tính, ta không xen vào.”

Nghiêng đầu tiến bước hướng ra ngoài cửa, nhìn Diệp thanh Vũ cước bộ đuổi theo, Ôn Nhã Thần xoay đầu, chợt quay trở lại tháo xuống nhẫn trên tay đặt lên bàn: “Chu đại thiếu chưa trả tiền? Cái kia trừ vào… Cái này cho ngươi, đồ tiến cống, giá trị bao nhiêu ta cũng không rõ. Ngươi đến cửa hàng Chu gia đổi lấy hai bộ quần áo mới chắc là đủ. Lấy cái có màu sắc chút, cứ màu trắng ít người ưa thích a.”

Diệp Thanh Vũ trên mặt đã có vẻ giận dữ: “Ôn công tử, đây là ý gì?”

Ôn Nhã Thần vẫn còn đang đau đầu, không nghĩ cùng y so đo: “Ta biết, tối hôm qua ta không bính ngươi, ngươi không cao hứng. Ngươi yên tâm, các ngươi dù sao cũng phải làm việc, dù chỉ ngủ lại cũng tính cho ngươi thành một đêm, quy củ hai bên thoả thuận ta hiểu được. Ngươi tên gì? Bộ dáng cũng không tệ lắm, lần tới có rảnh ta trở lại thăm ngươi.”

Diệp Thanh Vũ hoàn toàn thay đổi sắc mặt: “Ôn công tử, nói chuyện thỉnh tự trọng.”

“Tùy ngươi, tùy ngươi…” Đè xuống tức giận đem y đẩy trở lại ghế, Ôn Nhã Thần vươn tay nâng cằm Diệp Thanh Vũ. Bốn mắt nhìn nhau, gương mặt mê người lần thứ hai nổi lên mấy phần nhu tình, “Cái gì cũng đều tùy ngươi. Ta phải đi, mấy thứ này coi như là ta tạm giữ ở chỗ ngươi, được chưa? Không được tiếp tục lắc đầu, cũng không cho nói nữa. Ân?”

Diệp Thanh Vũ quả thực không cản lại, mở cửa phòng, Ôn Nhã Thần thu liễm biểu tình, nghênh ngang mà đi.

Sách, đơn giản thanh lịch đúng là có chút đặc sắc, đáng tiếc tính tình thật không thú vị.

Nhìn đạo thân ảnh tiêu sái thong dong càng ngày càng xa cho đến khi biến mất tại cửa viện, Diệp Thanh Vũ nhìn lướt qua ngọc sức trên bàn, tâm tình có chút thất vọng, chung quy, phong lưu chính là phong lưu, khi thanh tỉnh liền quay người vứt hứa hẹn ra sau đầu, huống chi chỉ là một lời nói đùa khi say rượu.

“Yên tâm đi, về sau ngươi sẽ không cô đơn, ta ở bên ngươi.” Lời nói còn văng vẳng bên tai, giờ người không phòng trống. A… Thật sự là…