Sắc Dụ Vương Đạo

Chương 38

Khi Đoạn Ngân Táp cõng Hứa Tịch về đến nhà, y sớm đã mệt đến đầu đầy mồ hôi. Hứa Tịch cũng không nặng, nhà y cách ngõ nhỏ này cũng không xa, y mệt như thế tất cả đều là bởi vì tên yêu nghiệt Hứa Tịch này dọc đường đi không ngừng làm quái trên người y, hại y thiếu chút nữa thú tính đại phát bên đường lại thượng hắn.

Vừa về tới nhà, Hứa Tịch lập tức chạy vào trong phòng dọn ra một đống đồ vật lớn, ra lệnh cho Đoạn Ngân Táp: “Tiểu bảo bối, em đã chuẩn bị tốt công cụ cho anh, em muốn anh dùng lực cường bạo người ta a!”

Nhìn thấy Hứa Tịch lấy còng tay, roi da, nến, các loại mát xa lớn chạy bằng điện tới, Đoạn Ngân Táp thiếu chút nữa té xỉu. Yêu nghiệt chết tiệt này lấy mấy cái đồ chơi nào ở chỗ nào vậy, y lần thứ hai đối với Hứa Tịch biếи ŧɦái không còn lời gì để nói.

“Tiểu bảo bối, mau tới đây hung hăng cường bạo người ta! Nếu lần này anh lại không dùng sức hảo hảo cường bạo người ta, phạt anh tháng này mỗi ngày đều phải giả biếи ŧɦái cưỡиɠ ɠiαи cường bạo người ta!” Hứa Tịch nhét dụng cụ SM vào lòng Đoạn Ngân Táp, hưng phấn cười. Tháng sau sẽ đưa Đoàn mẫu về nhà, sau này không thể chơi, thừa dịp này hắn nhất định phải hảo hảo chơi đủ!

Đoạn Ngân Táp muốn hộc máu, bất đắc dĩ liếc mắt. Thở dài, y bỗng nhiên biến sắc, hung ác lại sắc tình nhe răng cười với Hứa Tịch: “Đại mỹ nhân, hôm nay em liền ngoan ngoãn đi!Đại gia nhất định sẽ hảo hảo yêu thương em!” Hiện tại y chỉ có thể hy vọng nhanh chóng cường bạo xong Hứa Tịch, để hắn vừa lòng, không cần lại gây sức ép với mình.

Hứa Tịch lập tức tiến vào nhân vật, vẻ mặt sợ hãi kêu lên: “Đừng! Biếи ŧɦái, anh đừng lại đây!”(Tiểu Hồ: Công nhận 2 người này mà đi làm diễn viên chắc chắn đạt giải oscar hết)

Tuy rằng vạn lần không nguyện ý, nhưng Đoạn Ngân Táp vẫn vô cùng chuyên nghiệp mà sắm vai tốt một nhân vật cưỡиɠ ɠiαи, hung ác nhào qua bắt lấy Hứa Tịch.”Đại mỹ nhân, em hôm nay trốn không thoát đâu, em nhận mệnh đi!”

“Bại hoại, buông! Tôi chết cũng không để anh động vào! Anh mau cút ngay!” Hứa Tịch vừa đá vừa đánh Đoạn Ngân Táp, khóc thét to, diễn vai người phụ nữ đáng thương đàng hoàng vô cùng sắc sảo.

“Tiện nhân, dám đánh lão tử! Chờ xem lão tử làm sao thao em đến khóc cha gọi mẹ, để em biết lão tử lợi hại thế nào!” Đoạn Ngân Táp kéo tay Hứa Tịch, áp hắn trên tường.

“Súc sinh, đừng đυ.ng vào tôi! Mau thả tôi ra… Cứu mạng a! Cứu mạng a…” Hứa Tịch diễn xuất thật sự là không thể chê, hắn vẻ mặt kinh hoảng khóc kêu, tựa hồ thật sự sợ hãi, hai chân thon dài dùng sức đá Đoạn Ngân Táp.

“Mẹ nó, đáng chết!” Đoạn Ngân Táp phối hợp cho Hứa Tịch một bạt tai, ” Kêu nữa lão tử liền gϊếŧ em, rồi mới gian thi.”

“Ô ô… Đại ca, đừng! Van cầu anh buông tha tôi đi…” Hứa Tịch khóc đến đáng thương, bộ dáng lê hoa đái vũ mê người xứng với thân thể đầy đặn che kín yêu ngân tình sắc, chọc Đoạn Ngân Táp huyết mạch bí trướng, thú tính vẫn dấu kín ở chỗ sâu trong cơ thể tỉnh lại.

“Chờ lão tử chơi đủ rồi, tự nhiên sẽ bỏ qua cho em! Trước đó, hãy dùng cái miệng nhỏ tao lãng của em hảo hảo hầu hạ lão tử đi!” Đoạn Ngân Táp cười *** đãng, cúi đầu thô bạo vừa véo vừa cắn khuôn mặt mê người phạm tội, lưu lại một hôn ngân tình sắc khủng bố.

“A ── đừng! Đau quá! Da^ʍ ma, đừng đυ.ng vào tôi, mau cút ra! Người đâu! Ai cứu tôi ── đừng a… Buông…” Hứa Tịch miệng kêu không cần, trong mắt lại tràn đầy hưng phấn, hắn trời sinh chính là cuồng ngược, Đoạn Ngân Táp càng thô bạo với hắn, thân thể *** tiện kia của hắn ngược lại sẽ càng hưng phấn.

“Câm miệng!” Đoạn Ngân Táp biến thành dã thú, cởϊ qυầи lót che kín *** dịch hai người của Hứa Tịch, rồi nhét vào miệng hắn.

Thật không ngờ Đoạn Ngân Táp sẽ làm như thế Hứa Tịch lắp bắp kinh hãi, chợt trong mắt hiện lên tia cười. Hắn không có nhìn lầm, tiểu bảo bối của hắn là một tiểu S tiềm ẩn, bọn họ thật đúng là một đôi trời sinh!

Tiểu bảo bối của hắn thật xấu a! Thế nhưng lại nhét qυầи ɭóŧ của hắn vào miệng hắn, mặt trên còn lưu lại vết bẩn của hai người bọn họ, hương vị kia thật ấm áp, tuy nhiên cũng làm cho người hảo hưng phấn!

¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥

Lời tác giả: Mấy ngàn chữ H, vì phòng ngừa bị trộm ra ngoài, cho nên tỉnh lược, xin mọi người đừng ném đá Tiểu Yến, mong mọi người hiểu!

Lời Tiểu Hồ: Cứ tưởng được xem H nữa, ai dè chị Yến cắt xoẹt một cái…T.T

¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥

Đang lúc hai người chơi đến thiên hôn địa ám, giống hai cầm thú không biết liêm sỉ gắt gao dây dưa, khoái hoạt muốn chết, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa chói tai, thật sự là mất hứng.

Hai người đang điên cuồng đối với người khách không mời mà đến này, thống nhất áp dụng phương pháp coi thường, tiếp tục *** loạn triền miên.Nhưng tiếng chuông cửa vẫn vang, Hứa Tịch căm tức nhăn lại mày liễu. Mẹ nó, rốt cuộc là ai, cũng dám đến phá hư chuyện tốt của bọn họ.

Đoạn Ngân Táp cũng nổi giận trong bụng, cho rằng chỉ cần không để ý tới, người ở phía ngoài khẳng định trong chốc lát sẽ đi. Nhưng y trăm triệu cũng thật không ngờ, ngay tại thời điểm y nghĩ như thế, bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng vang lớn, cửa bị phá.

Đoạn Ngân Táp và Hứa Tịch đồng thời quay đầu, nhất thời choáng váng. Chỉ thấy bên ngoài vọt vào hai mỹ thiếu niên cao lớn, một người bộ dạng tuấn tú đẹp trai, một người khác bộ dạng tuấn tú tinh xảo, tuy rằng hai người là loại hình hoàn toàn bất đồng, nhưng trong ánh mắt lại có vài phần tương tự.

Hai mỹ thiếu niên cũng đồng dạng choáng váng, trợn mắt há hốc mồm nhìn hình ảnh vô cùng *** loạn trước mắt. Nhìn hai mỹ thiếu niên, Đoạn Ngân Táp trong lòng kêu to không tốt, bởi vì trong đó có một người y không nhớ lầm, chắc chắn là em trai Hứa Tịch ── Hứa Lạc.

“Mẹ nó, vương bát đản, tôi gϊếŧ anh!” Hứa Lạc nhìn thấy ca ca của mình bị một gã đàn ông trung niên xa lạ đáng ngược đãi, nổi trận lôi đình, xông lên kéo Đoạn Ngân Táp đứng lên cho một quyền.

Đại đệ của Hứa Tịch, mỹ thiếu niên diện mạo tuấn tú anh tuấn,đồng dạng lửa giận ngút trời, mặt biến hình, không nói hai lời liền tiến lên cùng Hứa Lạc đánh Đoạn Ngân Táp, hận không thể đem y thiên đao vạn quả. Đoạn Ngân Táp đáng thương còn chưa hiểu được mọi chuyện, đã muốn bị hai em trai Hứa Tịch đánh ngã xuống đất, đầy người là máu.

Hứa Tịch cũng thật không ngờ sự tình lại biến thành như vậy, hắn muốn hai em trai dừng tay, nhưng miệng nhét qυầи ɭóŧ, hắn căn bản kêu không ra tiếng(hoàn cảnh oái ăm). Nhìn người yêu bị hai em trai đánh đến bị thương đầy người, hắn thật sự là tim như bị đao cắt, chỉ có thể dùng sức giãy dụa muốn cởi còng tay trói buộc mình ném xuống dưới, nhanh chóng đi cứu Đoạn Ngân Táp.

“Mẹ nó! Hỗn đản, dám cưỡиɠ ɠiαи anh của tôi, tôi không chém anh thành thịt vụn, tôi không mang họ Hứa.” Hứa Lạc đánh đỏ mắt, nâng một bàn trà ném về phía Đoạn Ngân Táp.

Thấy thế, Hứa Tịch thiếu chút nữa bị dọa chết, bàn trà kia nện trên người Đoạn Ngân Táp, Đoạn Ngân Táp bất tử cũng phải thành trọng thương. Hắn dùng toàn bộ khí lực, dùng sức kéo, còng tay cuối cùng cũng từ trên tường rơi xuống. Hắn lấy qυầи ɭóŧ trong miệng ra, lo lắng kêu to: “Đừng đánh, y là Đoạn Ngân Táp!”

Nghe vậy, hai huynh đệ Hứa gia sửng sốt, quay đầu ngây ngốc nhìn Hứa Tịch, trăm miệng một lời kêu lên: “Anh nói cái gì?”