Hủy thiên diệt địa cá nước thân mật xong, hết thảy trở lại tĩnh lặng, Hứa Tịch biếng nhác nằm trong ngực Đoạn Ngân Táp, chơi đùa lỗ tai và tóc y. Đoạn Ngân Táp ôm lấy Hứa Tịch, hút thuốc, tựa hồ đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Y biết rõ không thể thích Hứa Tịch, nhưng y không thể khống chế được bản thân, hãm sâu vào! Hiện tại nên làm sao đây? Y và Hứa Tịch bất kể thế nào cũng sẽ không có kết quả, mình nên giấu giếm mọi chuyện, hưởng thụ khoái hoạt ngắn ngủi này? Hay nên nói cho Hứa Tịch biết, để hắn lập tức vứt bỏ mình, tìm hạnh phúc khác?
“Bảo bối, em vừa rồi hầu hạ anh có được không?” Hứa Tịch cắn lỗ tai y, tà khí cười nói.
“Chán chết!” Đang suy nghĩ Đoạn Ngân Táp liếc hắn một cái, khinh thường hừ lạnh.
“Phải không?” Hứa Tịch nhướn mày, giương môi cười quyến rũ. Đột nhiên dùng sức kẹp chặt mông, cự long còn chôn trong cơ thể hắn lập tức thức tỉnh, Đoạn Ngân Táp không khỏi thở gấp.
“Tiểu đệ đệ của anh lại không nói như thế a!” Hứa Tịch đắc ý nhìn y.
“Yêu tinh chết tiệt!” Đoạn Ngân Táp tức giận véo mông hắn một cái.
“Ai nha, đau!” Hứa Tịch phát ra tiếng kêu yêu kiều, cố ý vặn vẹo mông, làm dưới bụng Đoạn Ngân Táp xông lên một cỗ nhiệt lưu, lần thứ hai có cảm giác.
“Đừng lộn xộn!” Đoạn Ngân Táp nhanh chóng đè cái mông quấy rối của hắn lại, gầm nhẹ. Yêu nghiệt không sợ chết này, làm nhiều lần như thế rồi còn chưa đủ, lại muốn câu dẫn y, chưa thấy ai *** đãng như hắn.
“Sao vậy? Chịu không nổi!” Hứa Tịch trở mình ngồi vào lòng Đoạn Ngân Táp ôm cổ y, kɧıêυ ҡɧí©ɧ hôn lên mặt y.
“Dừng lại! Anh có việc muốn nói với em!” Đoạn Ngân Táp quay mặt đi né tránh nụ hôn của hắn. Đau dài không bằng đau ngắn, y quyết định nói cho Hứa Tịch mọi chuyện. Luyến tình lần trước đã dạy dỗ y đầy đủ, tình yêu mà có sự giả dối sẽ không thể tồn tại, tuy rằng nói ra hết thảy, Hứa Tịch tuyệt đối sẽ chán ghét y, chia tay y, nhưng y không muốn lừa dối Hứa Tịch, để Hứa Tịch hận y cả đời.
“Có chuyện gì? Có phải muốn một lần nữa, không thành vấn đề! Thể lực của em cực tốt, anh muốn chơi sao cũng được!” Hứa Tịch nháy mắt với y.
“Suốt ngày ngoài làʍ t̠ìиɦ, em còn biết gì khác không?” Đoạn Ngân Táp chịu không nổi liếc mắt, thở dài, nghiêm túc nhìn Hứa Tịch: “Anh muốn đưa em đi gặp mẹ, sau khi em gặp bà, lúc đó hãy quyết định có muốn quen anh không!” Kỳ thật những lời này hơi thừa, khi Hứa Tịch nhìn thấy mẹ y, nhất định sẽ giống như cô ấy, không chút do dự vứt bỏ y.
“Thật tốt, có thể nhìn thấy mẹ của tiểu bảo bối!” Hứa Tịch kinh hỉ kêu lên, “Tuy nhiên, mẹ anh với việc chúng ta quen hay không quen có liên quan gì?” Hứa Tịch không hiểu mà nhíu mày, biểu tình tò mò, chẳng lẽ mẹ của tiểu bảo bối có bí mật gì không thể cho ai biết sao?
“Thấy bà ấy em sẽ biết!” Đoạn Ngân Táp không trả lời vấn đề thẳng vấn đề của hắn, biểu tình vô cùng phức tạp.
Hứa Tịch không hỏi lại nữa, dù sao hắn lập tức có thể gặp mẹ Đoạn Ngân Táp, rốt cuộc mọi bí mật rồi sẽ phơi bày.
### ### ###
Đứng ở trước cổng trại an dưỡng lớn nhất thành phố, mặt Hứa Tịch có chút cứng ngắc, hắn không thể nào nghĩ ra Đoạn Ngân Táp sẽ dẫn hắn tới nơi này. Người bệnh trong trại an dưỡng này đa số tất cả đều chút thần kinh không bình thường, Đoạn Ngân Táp dẫn hắn tới nơi này gặp mẹ y, mẹ y không phải là…
Hứa Tịch kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Đoạn Ngân Táp, Đoạn Ngân Táp quay đầu né tránh ánh mắt của hắn, lặng yên dẫn hắn vào trại an dưỡng. Dọc đường đi nhìn các loại bệnh hoạn điên mê, hung ác dọa người, Hứa Tịch sắc mặt càng ngày càng kém, tâm tình càng ngày càng trầm trọng.
“Tiểu Táp, lại tới thăm mẹ sao?” Hai người ở cầu thang gặp một vị bác sĩ trung niên hơi béo phì, hắn là bác sĩ của mẹ Đoạn Ngân Táp.
Đoạn Ngân Táp gật đầu, “Bác sĩ Dương, mẹ tôi sao rồi?” Kỳ thật vấn đề này không cần thiết, nhiều năm qua mẹ vẫn luôn như vậy, chưa từng có chuyển biến tốt đẹp.
“Vẫn như cũ! Tiểu Táp, cậu phải chuẩn bị tâm lý, mẹ cậu chỉ sợ là rất khó tốt lên!” Bác sĩ Dương bất đắc dĩ thở dài.
Đoạn Ngân Táp không khỏi ảm đạm, y biết bác sĩ Dương nói rất đúng sự thật, chỉ là y vẫn cứ kỳ vọng có thể có kỳ tích xảy ra, để người đàn bà đáng thương kia khôi phục bình thường.
Đoạn Ngân Táp tạm biệt bác sĩ Dương xong, mang Hứa Tịch đến tầng năm, nơi đó là nơi người bệnh nguy hiểm nhất ở. Mẹ Đoạn Ngân Táp ở phòng bệnh thứ ba tầng năm, mở cửa, Hứa Tịch nhìn thấy một người bệnh mặc đồ nữ, người đàn bà tóc tai bù xù, sắc mặt tái nhợt, mặt dại ra, tuy rằng đã có tuổi, nhưng có thể thấy được lúc còn trẻ tuyệt đối là một đại mỹ nhân quốc sắc thiên hương.
Hứa Tịch nhận ra người đàn bà này, bà ấy chính là người chụp cùng Đoạn Ngân Táp trong tấm ảnh cũ kia, cũng chính là mẹ Đoạn Ngân Táp.
“Mẹ, con tới thăm mẹ đây!” Đoạn Ngân Táp cầm bó hoa bách hợp cắm vào bình, ngồi bên cạnh Đoạn mẫu, ôn nhu nói.
Đoạn mẫu mắt điếc tai ngơ, vẫn ngây ngốc mà nhìn ra ngoài cửa sổ, Đoạn Ngân Táp tựa hồ đã thành thói quen, thở dài, lại ôn nhu mà nói: “Mẹ, con mua táo mẹ thích nhất, con gọt cho mẹ ăn!”
Đoạn Ngân Táp mới vừa định đứng lên rửa táo, Đoạn mẫu trong lúc vô ý quay đầu nhìn thấy Hứa Tịch đứng một bên, đột nhiên vẻ mặt đại biến, điên cuồng nhào đến chỗ Hứa Tịch: “Tiện nhân, cô dám cướp lão công của tôi, tôi sẽ gϊếŧ cô!”
Hứa Tịch hoảng sợ, vội vàng né tránh, Đoạn Ngân Táp nhanh chóng giữ chặt bà, kêu lên: “Mẹ, mẹ nhận sai người rồi, hắn không phải biểu tỷ!”
“Buông, để ta gϊếŧ cái đồ không biết xấu hổ này!” Đoạn mẫu điên cuồng giãy dụa, muốn đẩy nhi tử ra.”Chu Tuyết Dao, tiện nhân vong ân phụ nghĩa, tôi đối với cô tốt như vậy, cô lại đoạt lão công của tôi, trả lão công lại cho tôi!” Đoạn mẫu giương nanh múa vuốt chỉ Hứa Tịch chửi ầm lên, một bộ hận không thể ăn thịt Hứa Tịch, rõ ràng tưởng nhầm hắn là người khác.
Hứa Tịch nhìn nhìn Đoạn mẫu phát cuồng, lại nhìn nhìn Đoạn Ngân Táp đang ôm lấy mẫu thân, vẻ mặt không biết làm thế nào, tâm tình phức tạp vô cùng.
“Tôi bóp chết cô đồ hồ ly tinh thấp hèn, để xem cô làm sao câu dẫn lão công của tôi nữa!” Đoạn mẫu khí lực lớn đến dọa người, rất nhanh đã đẩy nhi tử ra, vọt tới trước mặt Hứa Tịch, hung ác bóp cổ hắn.
“A…” Hứa Tịch muốn động thủ phản kháng, lại ngại bà là mẫu thân Đoạn Ngân Táp, chỉ có thể để bà bóp cổ mình, mặt rất nhanh liền trắng bệch ra vì thiếu dưỡng.
“Mẹ, mẹ mau buông hắn ra, mẹ sẽ bóp chết hắn mất!” Đoạn Ngân Táp không nghĩ tới sẽ biến thành như vậy, vội muốn chết, muốn đẩy tay mẹ ra, nhưng lại không thể.
“Đoạn Chấn Dương!” Đoạn mẫu quay đầu lại nhìn nhi tử, tựa hồ mới phát hiện sự hiện hữu của y, kinh ngạc kêu lên, lập tức buông Hứa Tịch ra.
“Khụ khụ…” Nghe được ba chữ Đoạn Chấn Dương, Hứa Tịch chấn động một chút, nhưng hắn không có thời gian nghĩ lại, bởi vì Đoàn mẫu lại bóp cổ Đoạn Ngân Táp, hắn ngay cả thở thời gian cũng không có, mà vội đi cứu Đoạn Ngân Táp.
“Đoạn Chấn Dương, anh là đồ lang tâm cẩu phế, tôi gϊếŧ anh!” Đoạn mẫu càng siết chặt cổ Đoạn Ngân Táp, vừa khóc vừa mắng.”Anh vì Chu Tuyết Dao mà vứt bỏ tôi(không hiểu sao ta ghét con ả Chu Tuyết Dao này quá), anh không phải là người, tôi thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho các người!”
“Bá mẫu, y là con của bà, không phải Đoạn Chấn Dương!” Hứa Tịch gặp qua rất nhiều trường hợp lớn, nhưng chưa từng trải qua loại tình huống này, nhất thời không biết nên làm thế nào, hắn lại không dám động thủ với Đoạn mẫu, chỉ có thể cố gắng nghĩ biện pháp đẩy Đoạn mẫu ra.
Nhưng Đoạn mẫu căn bản nhận không ra con trai mình, bà chỉ biết là bà muốn báo thù, bà muốn gϊếŧ trượng phu phản bội của mình.
May mắn là lúc này bác sĩ và hộ sĩ trong bệnh viện nghe thấy tiếng ồn ào chạy vào, mất sức của chín trâu hai hổ mới kéo được Đoạn mẫu ra, Hứa Tịch vuốt ngực Đoạn Ngân Táp giúp y thuận khí, Đoạn Ngân Táp thiếu chút nữa bị mẫu thân bóp chết, cũng sắp trợn trắng mắt ra.
“Các người mau buông ra, để tôi gϊếŧ đôi gian phu *** phụ này! Tiểu Táp, con ở đâu? Mau tới cứu mẹ!” Đoạn mẫu bị chế trụ, vẫn hung hăng trừng Đoạn Ngân Táp và Hứa Tịch, điên cuồng quát to.
“Người bệnh cảm xúc vô cùng kích động, mau cho bà ấy tiêm thuốc mê!” Bác sĩ Dương nói với hộ sĩ.
Nhìn mẫu thân điên cuồng đã mất đi lý trí, Đoạn Ngân Táp thống khổ nhắm mắt lại, không đành lòng nhìn nữa, xoay người đi ra khỏi phòng bệnh…