Quỷ Huynh

Chương 40

Ngụy Hà nhìn chằm chằm con đường thẳng tắp trước mặt, có thể vừa rồi ngọn gió bất chợt thổi qua nên không thể nghe thấy gì cả.

Cậu nhấc chân tiến về phía trước,chưa từng quay đầu lại.

_Có người muốnmua tòa nhà, nhưng đó là là tổ trạch của chúng ta,nên không bán, cho dù không ai ở cũng không thể bán.

Lúc Ngụy Hà nói chuyện này thì, dì Ba cũng không để ở trong lòng,chỉ bảo hết thảy do Ngụy Hà làm chủ.

Đề tài này xem như kết thúc, dì Ba nghi hoặc nhìn Ngụy Hà “Đúng rồi, Lưu Khả đâu? Sao không mang con bé đi cùng?”

Ngụy Hà trầm mặc nửa ngày, quyết định không né tránh dì Ba nữa “Cô ấy đi rồi.”

Dì Ba không hiểu ý nghĩa của những lời này,ánh mắt muốn hỏi làm sao vậy.

_Cô ấy chạy theo kẻ khác, cùng người cô ấy thích.

Ngụy Hà nói rất nhỏ,dì Ba sửng sốt một hồi, sau đó vô cùng giận dữ, đập bàn quát “Hoang đường!”

Ngụy Hà ngồi yên không nói lời nào, đầu cúi thấp.

Dì Ba thấy như vậy, trong lòng không khỏi chua xót,phẫn hận nói “Đây là còn gái tốt mà Hứa gia giáo dưỡng ra a! Để dì đi tìm bọn họ tính sổ!”

Nói xong liền vội ra ngoài.

Ngụy Hà lập tức bật người đứng lên “Dì Ba, cô ấy không thích con, đừng miễn cưỡng nhau nữa.”

_Không thích! Không thích mà đồng ý lấy con?! Này tính là cái gì! Nó tưởng Ngụy gia chúng ta dễ bắt nạt sao?! A Hà con nói cho dì biết, nó đi bao lâu rồi? Có lén lút bỏ chạy hay không?

Dì Ba càng lúc càng kích động, tức đến run rẩy.

_”Dì Ba, thôi đi.” Ngụy Hà vươn tay giữ chặt dì Ba,cố ý trấn an bà

_Tình cảm là không thể cưỡng cầu, dì như vậy chạy đến nhà bọn họ làm lớn chuyện thì chúng ta cũng mất mặt.

Ngụy Hà nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng dì Ba. Dì Ba run rẩy nhìn Ngụy Hà,nước mắt rốt cuộc nhịn không được chảy xuống,bà quay đầu oán hận nói “Vậy cũng không thể để yên cho bọn họ!”

Ngụy Hà im lặng không lên tiếng, sợ càng nói càng loạn.

Dì Ba cố gắng hít một hơi thật sâu,ngẩng đầu bước đi.

Ngụy Hà biết, dì Ba đây là đau lòng thay mình.

Gặp dì Ba như vậy,trong lòng Ngụy Hà không khỏi chua xót,thời điểm xoay đầu nhìn tòa nhà to lớn, không biết vì cái gì sinh ra oán hận.

Ngụy Hà kêu Trình Hảo mua rượu về,sau đó chui vào phòng uống một mình.

Trình Hảo đẩy cửa vào,lo lắng nói “Cậu Hai, cậu đừng uống nhiều như vậy,không tốt cho sức khỏe a. Cậu chờ một chút,con gọi người đi làm cơm trưa,ăm xong rồi uống tiếp cậu Hai.”

Ngụy Hà chẳng qua mới nhấp vài hớp, còn chưa say,nhưng hai má đã ửng hồng, vẫy vẫy Trình hảo “Mày lại đây.”

Trình Hảo đi tới “Cậu Hai.”

_Mày thử nói, trên đời này thứ gì khiến cho con người ta thống khổ nhất?

Nhìn vẻ mặt phiền táo của Ngụy Hà, Trình Hảo nghĩ nghĩ,sau đó lắc đầu “Nhiều lắm, chính là không tồn tại thứ làm cho người ta thống khổ nhất.”

Ngụy Hà khoát tay “Đương nhiên là có.”

Ngụy Hà lúc này thoạt nhìn đã có chút say, Trình Hảo không dám chọc cậu,đành phải gật đầu phụ họa.

Ngụy Hà nốc cạn chung rượu,ngẩng đầu hỏi Trình Hảo “Mày nói, có phải tao đang nằm mơ không?”

_”A?” Trình Hảo hoang mang

_”Chứ tại sao đột nhiên lại biến mất.” Ngụy Hà hoảng hốt nhìn Trình Hảo

Trình Hảo nghe không hiểu cậu đang nói gì,thất thần không dám mở miệng.

_”Tao vốn không nên trở về.” Ngụy Hà tựa đầu qua,nhìn ra ngoài cửa sổ “Mày nói, sao dạo này thời tiết lại kỳ quái đến thế,mưa dầm liên miên,mới vừa rồi còn nắng chang chang,bây giờ đã mưa tầm tã.”

Trình Hảo nghe xong cũng ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ,nói “Vâng, khí trời bắt đầu trở lạnh. Cậu Hai nhớ mặc thêm áo ấm, đừng để cảm lạnh.”

_”Chuyện buôn bán vẫn ổn chứ?” Ngụy Hà đột nhiên dời đề tài

Trình Hảo vội gật đầu “Dạ, cũng không tệ lắm. Lần trước cậu Ba có mang cậu Tư đến chơi,nhưng chỉ nhìn thoáng qua rồi bước đi.”

Ngụy Hà nghe xong cũng không phản ứng, chỉ bồn chồn bất an nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đợi hồi lâu, Trình Hảo không phát hiện Ngụy Hà nói nữa liền có chút lo lắng,không chờ hắn kịp mở miệng an ủi thì Ngụy Hà nói “Con người mày không sai,rất nhiều chuyện tao đều phải cảm ơn vì có mày hỗ trợ.

Nếu đã làm nhiều như vậy không bằng giúp tao thêm một chuyện nữa.”

Ngụy Hà quay đầu nhìn hắn,ánh mắt tràn đầy mệt mỏi.

Trong lòng Trình Hảo lộp bộp một tiếng,không hiểu hoảng hốt.

****

Thời điểm Ngụy Hà đi tìm Dương Thanh, Dương Thanh tựa hồ rất kinh ngạc không ngờ Ngụy Hà sẽ đến.

_Lần trước cậu vội vã bỏ về vốn đã muốn đến thăm cậu, kết quả lại vì một chút chuyện mà trì hoãn mãi.

_Chừng nào anh đi, nhớ mang tôi theo.

_”Sao?” Dương Thanh nghi hoặc nhìn Ngụy Hà,Ngụy Hà vô lực rũ vai xuống,cả người tỏa ra mùi rượu khiến Dương Thanh không khỏi nhíu mày.

_”Tôi không thể tiếp tục sống ở đây nữa, nó muốn mạng tôi.” Ngụy Hà cúi đầu, hai chân mềm nhũn,không vững nói “Anh ta trở về rồi.”

_”Ai?” Dương Thanh vươn tay đỡ Ngụy Hà,Ngụy Hà tựa hồ có chút thanh tỉnh,vội vàng đẩy Dương Thanh ra,mờ mịt nhìn y nửa ngày,lắc lắc đầu “Không được, nếu bỏ lại dì Ba một mình, dì ấy nhất định sẽ thương tâm.”

Nói xong liền lảo đảo muốn đi.

Dương Thanh lập tức túm cậu lại,vừa muốn mở miệng hỏi tại sao thì bắt gặp một bàn tay đột nhiên chộp lấy vai Ngụy Hà “A Hà uống rượu nữa rồi.”

Dương Thanh kinh ngạc nhìn người đến,bất ngờ đến mức mở to hai mắt quên mất hô hấp.

Người này…

Thật giống cậu Cả nhà họ Ngụy…

Thậm chí khi nghe thấy thanh âm người nọ, Dương Thanh lập tức xác định anh chính là anh trai của Ngụy Hà…

_”Anh là?” Chính là người trước mặt, chỉ có chút giống mà thôi.

Dương Thanh vốn muốn hỏi người nọ là gì của Ngụy Hà,nhưng người nọ chỉ giương mắt liếc nhìn y một cái sau đó đỡ Ngụy Hà đi mất.

Dương Thanh định đuổi theo thì “Anh Thanh! Đến lượt anh rồi, mau vào hóa trang!”

Nhíu mày nhẫn nhịn,Dương Thanh quyết định không truy đuổi.

Ra đến cửa thì Đào Thiếu Nhiên dừng lại,bởi vì Ngụy Hà đã bất động thanh sắc đẩy anh ra.

Nhìn kỹ mới thấy,làn da Ngụy Hà hoàn toàn không tốt,có chút khô ráp,bộ dáng anh tuấn ngày xưa giờ phút này nhìn thế

nào cũng không cảm thấy khá chật vật.

_Tòa nhà kia không phải là tôi không muốn bán cho anh,nhưng đó là tổ trạch của dòng họ tôi, bán không được.

Biểu tình của Ngụy Hà vẫn có chút men say.

Đào Thiếu Nhiên lẳng lặng nhìn cậu,chờ cậu nói xong liền vươn tay vuốt ve mặt Ngụy Hà.

Ngụy Hà lập tức giật nảy mình,lảo đảo tránh thoát đi về phía trước,bắt đầu cười ngây ngô “Tôi dẫn anh đi xem,xem xong anh sẽ không muốn mua nữa.”

Bàn tay trắng nõn khẽ siết chặt,chờ người phía trước nghiêng ngả cách mình một khoảng khá xa mới lặng lẽ cất bước theo sau.