Bộ Tứ Huyền Thoại

Chương 44: Hà thành thẳng tiếng



Một tia sáng từ trên trời cao chiếu xuống, tia sáng đó to lớn và có hình dáng giống như một con đường. Và từ tít trên trời cao, một đội quân sáng lói mang trong mình những bộ giáp màu vàng đang từ từ bước xuống trên con đường mà tia sáng to lớn đó tạo nên.

Rầm…Rầm…

Tiếng bước chân đều đặn và đầy khí thế của đoàn quân kia tạo nên…

Reng…Reng…

Tiếng chuông báo thức của tôi lại vang lên, hóa ra những khung cảnh vừa rồi chỉ là mơ. Một giấc mơ vô cùng thật, tôi biết cái đội quân hùng hậu trong mơ kia là Quân Đoàn Ánh Sáng, chỉ là tôi đang tự hỏi tại sao lại mơ thấy họ. Liệu đây có phải là một điềm báo, viễn cảnh của tương lai vào một lúc nào đó.



Vào một ngày đẹp trời, Aosol đã gọi chúng tôi và kể một câu chuyện, câu chuyện nguồn gốc của cả vũ trụ này. Chúng tôi đều ngồi lại nghe Aosol kể từ đầu đến cuối.

Aosol, theo như lười kể thì ông ta là người đã tạo nên vũ trụ này. Aosol có một người anh em song sinh, hắn ta cũng tạo nên vũ trụ của riêng mình. Vũ trụ song song do người anh em của Aosol tạo nên đa phần cũng giống với vũ trụ này, chỉ khác biệt ở chỗ. Trái đất của vũ trụ kia đã bị tha hóa, ở trái đất song song, người anh em của Aosol trao cho bốn người có sức mạnh giống nhóm tôi. Chỉ có điều, những người được trao cho sức mạnh giống bọn tôi, họ đã tự tay gϊếŧ chết những con rồng của mình để chiếm lấy toàn bộ sức mạnh, nên bọn họ có tên gọi là Thợ Săn Rồng. Nghe đến đây xong chúng tôi ai cũng giật mình, rồi bắt đầu tưởng tượng về sức mạnh của đám Thợ Săn Rồng.

“Sao bọn chúng lại gϊếŧ những con rồng của mình để chiếm lại sức mạnh nhỉ?”.

“Tại sao, chúng đã làm gì sai?”.



Hàng chục, trăm câu hỏi được bọn tôi đặt ra, và Aosol chỉ nhẹ nhàng đáp:

“Bọn họ bị tha hóa hết rồi”.

Lúc này thằng H tự nhiên lên tiếng:

“Gϊếŧ được cả những con rồng thì đám này chắc cũng không phải hạng xoàng”.



Về trận bóng của chúng tôi, sau lần sự cố kia cộng với việc gần thi học kỳ nữa nên được hoãn lại. Thầy giáo đã hỏi ý kiến của hai đội và hai bên đều đồng ý hẹn khi khác tái đấu, điều này khiến cho lớp tôi thấy khá lạ, cứ tưởng đội họ phải bắt đá tiếp chứ. Mấy thằng lớp tôi nghe vậy thở phào nhẹ nhõm rồi bắt đầu chém gió phần phật.

Và chúng tôi được nghỉ một tuần trước kỳ thi học kỳ để lên lớp 12 của mình, thời gian đúng là trôi đi nhanh thật. Mới còn đang lởn vởn mà đã đến lúc thi học kỳ rồi. Một tuần được nghỉ này nhóm tôi quyết định rủ nhau về Hà Nội chơi, lúc đầu tính đi ôn thi mà thôi chơi đã tính sau.

Cả nhóm tụ tập với nhau bàn xem về Hà Nội sẽ ở đâu và đi chơi những gì, chuyến đi này thằng L với H có rủ thêm cả Ly với Thu nữa.

Linh đang bảo mình có một căn nhà ở Hà Nội vì trước đó Linh sinh sống và học tập ở Hà Nội mà, tôi ngó sang hỏi:

“Căn nhà đấy bao lâu cậu không về rồi liệu có giống nhà hoang không thế, hí hí”.

Linh đập tôi một cái rồi cười:

“Có một bác giúp việc vẫn ở đó mà, yên tâm”.

Theo lời kể thì căn nhà đó khá là rộng rãi và có nhiều phòng nên bọn tôi quyết định về Hà Nội chơi thì sẽ ở đó, về vấn đề chia phòng thì… à mà thôi.



Sáng hôm trước khi đi, nhóm tập chung đông đủ tại nhà tôi rồi bắt đầu lên đường, xe này là xe chú của thằng L hay chở những đoàn đi du lịch, nó bảo đi xe chú nó có gì còn rẻ rẻ tí, để tiền xuống Hà Nội chơi.

Lúc mới lên xe ai nấy cũng đều hứng khởi lắm, ca hát trò chuyện chém gió liên tục, đi được tầm một giờ đồng hồ là bắt đầu ngồi im hết, thằng H còn lấy cái bánh mỳ ra để ngửi, chắc nó say xe đến nơi rồi.

Còn Linh hình như mệt quá nên gục đầu vào vai tôi rồi thϊếp ngủ đi, tôi ngó sang nhìn cười rồi lại quay ra cửa sổ của xe nhìn đường tiếp. Mọi chuyện đang yên bình thì tự nhiên…

Kít…

Xe tự nhiên phanh gấp lại làm chúng tôi nhào ra đằng trước, với phản xạ thần thánh của mình, tôi nhanh chóng ôm cả người Linh lại để không bị va vào ghế trên. Tôi nhìn mọi người xung quanh thì ai nấy cũng đều không sao cả, riêng thằng H thì đang ôm đầu nói:

“Úi, chú ơi phanh không nói làm cháu u hết cả đầu lên rồi”.

Cả đám cười ầm lên:

“Trách ai bây giờ”.

“Trách mình ngáo thôi”.

Đi được tầm nửa chặng đường, chú thằng L hỏi bọn tôi:

“Mấy đứa có mệt không, nghỉ ở quán nước này một tí rồi đi tiếp nhé”.

Vừa dừng xuống cái là ba thằng bọn tôi chui ngay vào WC, vừa “xả” vừa nhìn trần nhà cười mãn nguyện. Sau khi đi xong, ra mua chai nước rồi chúng tôi lại tiếp tục di chuyển, chú thằng L nói tầm một giờ nữa là đến nơi.

Trên đoạn đường đi còn lại, mấy đứa bọn tôi không ngủ nữa, vì biết sắp đến nơi rồi, nên ngồi chém gió rồi bàn kế hoạch đi chơi, chúng tôi bàn xem đi đâu chơi, đi đâu ăn, bla…bla…

1h sau…

Chúng tôi đã vào phạm vi của thành phố và đang chuẩn bị chọn địa điểm để nhảy xuống đi bộ, chúng tôi quyết định đi bộ vì muốn ngắm nhìn mọi thứ, chứ đi taxi hay xe ôm thì sáu người liền sao mà đủ.

Chúng tôi bắt đầu đi cùng nhau từ góc phố này đến góc phố khác, cứ đi linh ta linh tinh, đi dạo chơi mà, đi được một lúc thì mấy cô gái vứt hết đồ cho ba thằng con trai bọn tôi xách và đeo, công nhận là nhiều và nặng thật. Đi được một lúc thấy đã thấm mệt, thật ra chỉ ba thằng con trai thấy mệt, thì chúng tôi bước vào một quán ăn với một đồng đồ đạc theo sau. Ba cô gái cầm cái menu lên rồi chọn, hỏi sang bọn tôi muốn ăn gì, ba thằng tôi đồng thanh đáp:

“Cái gì ăn không chết là được, cả nước nữa… ối giời ơi mệt quá”.

Cuối cùng thì chúng tôi đã gọi sáu bát bún chả và sáu lon coca, trong thời gian chờ mà ba thằng bọn tôi kêu giời kêu đất lên. Sáu bát bút vừa bê ra, không một động tác thừa, tôi vơ lấy cây đũa và cái thìa, mời mọi người ăn cơm rồi chén luôn bán bút chả. Ăn xong chúng tôi ngồi nghỉ một lúc, tôi nêu lên ý kiến của mình:

“Giờ nên về nhà Linh để cất đồ đạc đã, chứ cứ đi chơi với đống đồ như này không khác gì hành quân đâu, lạy chúa”.

Linh tủm tỉm cười, rồi cả nhóm chúng tôi gọi một chiếc taxi để đi về nhà Linh cất đồ đạc. Đến trước căn nhà của Linh thì bọn tôi hơi ngạc nhiên, vì nó khá to và đẹp, vào trong nhà thì nội thất cũng thuộc dạng đẹp mắt, xong có bà cô giúp việc chạy lại ôm Linh thắm thiết:

“Sao bây giờ cô mới về hả cô chủ, tôi nhớ cô lắm đấy”.

Nhìn thì chắc họ thân nhau lắm hay sao ý, thấy bà cô kia ôm linh chặt vãi chưởng, ước gì mình được như bà ý. Sau đó Linh chỉ cho bọn tôi phòng và chỗ cất đồ đạc, trước khi chúng tôi bắt đầu chuyến đi chơi như đã định của mình, Linh nhờ bà cô kia chuẩn bị nước nóng và đồ ăn phòng lúc bọn tôi đi chơi về đói và mệt.

Chúng tôi lại bắt đầu cuộc dạo chơi của mình, đi bộ từ nhà Linh, chúng tôi cứ đi lung tung không cần biết đây là đâu nữa, vì bao giờ muộn thì bắt taxi về. Vừa đi vừa chém gió, vừa ca hát như mấy đứa mới trốn trại tâm thần ra, đi đường ai người ta cũng nhìn.

Lang thang được một lúc thì chúng tôi bắt đầu đến được một nơi mà người ta gọi là phố đi bộ, thấy bảo trong con phố này chỉ toàn đi bộ không được đi xe máy và các phương tiện khác. Chúng tôi bắt đầu đi vào, thấy có khá nhiều quán xá các thứ, có cả những bạn trẻ đá cầu rồi đủ các môn thể thao, xong có một nhóm người nhảy ở đó nữa.

Ở cái phố đi bộ này đông vui vãi chưởng, đâu đâu cũng là người, rồi những cửa hàng lưu niệm, đồ ăn, nước uống các thứ đủ cả. Cứ như đi vào một thành phố mini vậy, thật là một nơi thú vị. Khung cảnh ở đây thì khá là đẹp đẽ, tôi không thể miêu tả hết bằng lời của mình được, tại văn tôi kém quá. Nôm na ra thì đẹp hết chỗ chê, các cửa hàng hay những căn nhà ở đó đều đẹp, còn có cả cái hồ ở trung tâm nữa chứ. Xong tự nhiên thấy Linh gọi chúng tôi:

“Đi uống nước không? Để tớ dẫn các cậu đi ‘Hàm Cá Mập’”.

Chúng tôi gật đầu theo luôn, không biết cái chỗ mồm cá mập đấy có gì đặc sắc không nhỉ, có thịt cá mập chăng. Linh dẫn bọn tôi đến một tòa nhà mà kết cấu của nó như cái hàm cá mập nên nó có tên gọi như vậy, thật đíu thể tin được.

Leo lên tận tầng bốn, chúng tôi bước vào một quán nước với một phong cảnh khá đẹp. Ở bàn có mấy tờ menu để chúng tôi chọn đồ uống của mình, nhìn đi nhìn lại toàn mấy cái tôi chưa uống bao giờ. Thằng H thì nhìn tờ menu rồi cười:

“Hà Nội có khác, không thấy trà đá đâu luôn”.

“Mày bị cờ hó nhập à mà trà đá?”.

Tôi nhìn đi nhìn lại rồi vẫn chọn sữa chua đánh đá, uống nhiều quá giờ quen mồm rồi, không thích cái khác. Luôn trung thành với kiểu của mình, không bao giờ thay đổi. Mấy người còn lại thì soda, trà xanh hay sinh tố gì đó tôi cũng chả rõ, mỗi thằng H nó gào ầm lên:

“Cho em chai sting vàng anh ơi”.

Cả quán quay ra nhìn nó như người ngoài hành tinh, rồi tôi đập cho nó một cái:

“Thằng điên này, mày nghĩ đây quán net à, gọi cái gì giống người bình thường tao nhờ với”.

Xong nó nhìn bảng menu rồi hỏi anh phục vụ:

“Anh ơi có trà đá không anh?”.

Lần này tôi vs thằng L thay trời hành đạo luôn, không thể để nó xạo quần linh tinh giữa chốn đông người được.

Bộp…

“Này thì sting đỏ, à vàng”.

Bộp…

“Trà đá hả mày”.

“Chừa nghe cưng, xạo quần chỗ đông người là bị bộp đó”.



Thanh toán xong chúng tôi lại tiếp tục dạo chơi trên con phố đi bộ đó, đi ra chỗ mấy hàng lưu niệm, công nhận là đẹp thật, và dài nữa, đi mãi đi mãi chưa thấy hết.

Tầm 9h40, lúc này chắc cũng muộn muộn rồi, bọn tôi đi mua mỗi đứa một cái kem xong chuẩn bị tính xem về kiểu gì. Thu bật điện thoại lên rồi vào google map tìm kiếm, thì từ chỗ bọn tôi đang đứng đến nhà Linh cách khoảng 30 phút đi bộ nên chúng tôi quyết định đi bộ về luôn, đỡ tốn tiền taxi.

Thế là lại tiếp tục cuộc hành trình đi bộ kinh điển, chúng tôi vừa đi bộ vừa chém gió xem mai nên đi đâu, ăn ở đâu, chơi ở đâu, làm những gì.

Đang trên đường đi về thì tôi bỗng thấy một đám thanh niên đang hùa trêu ghẹo một cô gái trong một ngõ tối, tôi liền bảo nhóm mình:

“Chờ tí quành ra đây mua ít đồ, tí về liên hoan, cứ đi trước đi, không sợ D này lạc đâu mà lo”.

Vì cả đám cũng đang vui vẻ chém gió nên cũng gật đầu:

“Đi nhanh nhanh về sớm nhé mày”.

“Cẩn thận ma bắt”.

Chờ mọi người đi hết rồi tôi nhanh chóng triệu hội Song Kiếm Bóng Đêm và Áo Choàng Bóng Đêm, cùng chiếc mặt nạ của Sức Mạnh Bóng Tối. Với sức mạnh của mình, tôi nhanh chóng hòa mình vào bóng tối rồi tiến lại gần xem tình hình chi tiết như nào.

Tôi thấy cả đám con trai đang xúm một cô gái và bắt đầu có những hành động không đẹp, tôi liền tạo ra một cái bóng của mình với đôi mắt đỏ lừ và bắt đầu nói lớn:

“Dừng lại ngay, nếu chúng mày còn muốn sống”.

Cả đám kia quay ra đằng sau nhìn thấy cái bóng của tôi với đôi mắt đỏ rực liền tỏ ra run sợ, vài thằng nó nhìn nhau rồi chạy mất. Cô gái kia nhìn thấy cái bóng của tôi cũng thấy sợ rồi cũng chạy mất tiêu luôn, thật là không có gì để nói.

Tôi trở lại dạng bình thường rồi chạy vào cửa hàng tạp hóa gần đó mua ít bim bim với coca, thêm tí bò khô nữa để tí về cả đám liên hoan. Mua xong tôi dùng điện thoại của mình để tìm đường về nhà Linh, vừa đi vừa nghĩ:

“Thế đíu nào khác trong phim thế nhỉ, tưởng giúp xong phải cảm ơn mình với các thứ các thứ nữa chứ, thế đíu nào chạy luôn được, đúng là đời không như phim là có thật”.

Đi được một đoạn thì tôi thấy mấy thanh niên trước mặt mình, đeo khẩu trang với kính da^ʍ rồi tiến lại gần tôi nói với giọng điệu khinh thường:

“Khôn ngoan thì nộp hết tiền ra đây đi cu em, đoạn này vắng lắm không có ai cứu chú đâu”.

Tôi hỏi lại:

“Không thì sao anh ơi?”.

Một tên rút con dao bé ra rồi dọa tôi:

“Thế giờ mày thích như nào?”.

Tôi từ từ đặt túi đồ xuống, triệu hồi Song Kiếm Bóng Đêm, đôi mắt tôi trở nên đỏ rực như máu…

Thế là đám cướp kia chạy toán loạn, vừa chạy vừa hét kêu cứu. Tôi thở dài rồi cầm túi đồ đi tiếp:

“Tốn thời gian thật mà”.