Edit: Tuyết Liên
“Oa ha ha ha ha......” Một tay ôm khoai tây chiên, một tay cầm tiểu thuyết Tống Mật Nhi ở trên ghế không có hình tượng cười lớn, đột nhiên thỉnh thoảng còn nghiêng mắt nhìn người cách đó không xa, lần nữa không nhịn được cười lớn.
Đỗ Vịnh Duy tức giận cau mày: “Em cười đủ chưa?”
“Cái đó không thể trách em, em là không có biện pháp.” Tống Mật Nhi để xuống khoai tây chiên cùng tiểu thuyết tiến tới bên cạnh hắn
“Trong sách kia nam nữ chính thật thê thảm, nữ chính yêu thúc thúc không có máu mủ của mình, nhưng là thúc thúc bởi vì áp lực dư luận không thể cùng nữ chính ở chung một chỗ.”
Đỗ Vịnh Duy thở dài để xuống tài liệu, chân mày sâu hơn
“Em có thể hay ít xem mấy tiểu thuyết không có dinh dưỡng
đó không?”
Ý tứ khá tốt nói rằng nam chính nữ chính rất thảm, nàng sao cười đến không có hình tượng như thế là bởi vì cái gì?
“Không được, phải mấy biết, em cũng là viết tiểu thuyết phải xem xem người khác viết những thứ gì.” Tống Mật Nhi thấy hắn để đồ trong tay xuống thuận thế liền cả người rúc vào
trong ngực của hắn muốn hắn ôm, cười trộm nói
“Sau đó em liền không nhịn được nghĩ đến anh cùng Vịnh Tâm, thì ra là trên thế giới thật sự có như vậy chuyện, anh lại là thúc thúc của nàng ấy, nhưng 2 người mới kém sáu tuổi mà thôi, quá thần kỳ.”
Kể từ ngày đó ở nhà Vịnh Tâm ăn thật vui vẻ sau, đã hiểu được quan hệ của bọn họ nàng liền hoàn toàn biết mình là hiểu lầm, sau đó lần nữa danh không chính ngôn không thuận chuyển vào nhà người khác, được rồi lần này cũng không coi là danh bất chính nhưng người khác tự mình giúp nàng khuân đồ, hừ mặc dù lâu như vậy người khác vẫn không có tỏ thái độ gì, chỉ là nàng cũng không buộc hắn dù sao trong lòng nàng cũng biết, ha ha ha, người kia thật ra thì yêu nàng yêu muốn chết! Lạp lạp lạp.
“Thật ra thì, anh cùng Vịnh Tâm không có liên hệ máu mủ hả?” Tống Mật Nhi nháy mắt to, mặt khẩn trương hề hề
hỏi.
Nhịn, hắn nhịn!
“Chúng ta là quan hệ chú cháu ruột thịt
.”
“Chẳng lẽ anh liền đối với Vịnh Tâm chưa từng có ý tưởng gì khác?”
Nhịn, hắn nhịn.
“Cũng may, anh không có háo sắc lσạи ɭυâи.”
“Thân ái, thật ra thì anh nói thật đi, em sẽ không xem thường anh.”
Không thể nhịn được nữa, không cần nhịn nữa.
Đỗ Vịnh Duy bóp lên hông của Tống Mật Nhi, gầm nhẹ
“Tống Mật Nhi, em lại ngứa da có phải không? Về sau không cho phép nhìn những thứ kỳ quái kia nữa! Đem những thứ quan niệm công thụ và lσạи ɭυâи vứt hết cho anh.”
“A a a, thật là nhột thật là nhột…” Tống Mật Nhi nhảy ra, cười đến đau bụng
“Anh không phải thẹn quá thành giận chứ.”
“Xem ra em thật là thiếu dạy dỗ.” Đỗ Vịnh Duy nhanh chóng nhào qua, rất nhanh liền bắt được Tống Mật Nhi, mặt nguy hiểm cười
“Em cảm thấy mình chạy thoát sao?”
Lúc này, Tống Mật Nhi cũng hiểu được thức thời mới là tuấn kiệt, vội vàng cầu xin tha thứ
” Được rồi, em sai lầm rồi. Anh tha cho em đi.”
Người khác trừng phạt thật đáng sợ, nàng còn chưa muốn trong miệng con cọp thì tốt hơn.
“Chậm.” Đỗ Vịnh Duy rất nhanh liền áp dụng hành động trừng phạt, hai ba lần rút đi quần ngủ của Tống Mật Nhi, tiến hành trêu đùa tà ác.
Tống Mật Nhi thở hổn hển giạng chân ở trên người của hắn, giơ tay bày tỏ ngưng chiến, chống đỡ ở hoa tâm ướŧ áŧ là lửa nóng du͙© vọиɠ vận sức chờ phát động, nàng cũng không thể hành động thiếu suy nghĩ, tay nhỏ bé xoa l*иg ngực người khác, một bộ đáng thương.
“Không cần kích động như thế, chúng ta hài hòa giải quyết vấn đề có được không.”
Nàng cũng hiểu được cái gì gọi là hài hòa?
“Em nói.”
“Anh có thể đi vào, 1 lần, liền 1 lần, ok?”
Đỗ Vịnh Duy mặt như có chuyện lạ làm vẻ suy tư, một hồi lâu lắc đầu một cái
“Hai lần.”
Nào có dáng vẻ như vậy, còn cò kè mặc cả chỉ là hình như đây đã là điều kiện rất tốt rồi, bất mãn cái miệng nhỏ nhắn cong lên
“Được rồi, hai lần liền hai lần, nhiều hơn là phạm quy!”
“Tốt.” Nói xong, bàn tay hắn bao lại ở mông trắng của nàng, khổng lồ du͙© vọиɠ nhắm ngay vào miệng huyệt ấm áp, chợt một cử động thân phối hợp
tay trên áp, hung hăng tiến vào nàng cho đến cuối.
Tống Mật Nhi ngửa đầu, phát ra một tiếng ngâm nga thật dài, kɧoáı ©ảʍ bị lấp đầy để cho nàng run rẩy mình, nhưng trên cái miệng nhỏ nhắn vẫn là cố ý oán giận
“Ghét, đừng kích động như vậy, quá sâu.”
“Không thích? Vậy anh ra ngoài.”
“Không cho phép!” Tống Mật Nhi sợ hắn thật lui ra ngoài, chân thon dài còn thật chặt quấn lấy hông của hắn, chu mỏ
“Em muốn anh.”
Đỗ Vịnh Duy khóe môi cười hả hê dạng lên
“Là em nói.”
Là nàng nói thì
thế nào? Dù sao nàng cũng chưa bao giờ thắng nổi, khó nhịn
giãy dụa thân thể
“Mau động!”
Sau đó đang khi Đỗ Vịnh Duy chuẩn bị bắt đầu luật động làm, điện thoại Tống Mật Nhi vang lên, ảo não khẽ nói một tiếng, Tống Mật Nhi không có rời đi trên người của hắn, lấy tay với điện thoại hắn bất mãn nói
“Chớ nhận.”
“Không được…ngộ nhỡ là biên tập có chuyện quan trọng thì làm thế nào.... Ah, cũng chỉ là điện thoại lạ.”
“Vậy thì không cần nhận.”
Gấp! Tống Mật Nhi cười trộm, cố ý nhìn hắn 1 thân đầy dục hỏa bật cười cho, nghênh ngang nhận điện thoại
“A lô?”
Vậy mà một giây kế tiếp, bên đầu điện thoại kia thanh âm truyền ra khiến Tống Mật Nhi toàn thân cứng ngắc, sắc mặt cực kỳ khó coi, hắn nhận thấy được có cái gì không đúng dùng du͙© vọиɠ tiến vào trong cơ thể nàng muốn cho nàng hồi hồn, lại phát hiện nàng hoàn toàn không có phản ứng, hình như thật bị điện giật lời nói gì đó hấp dẫn Tống Mật Nhi kì quái như vậy, hắn còn là lần đầu tiên thấy.
Đột nhiên, Tống Mật Nhi thanh âm sâu kín vang lên, cực kỳ lạnh lẽo cùng
bản nhân nàng cực kỳ không phù hợp.
“Hắn ta làm sao đều cùng tôi không quan hệ, xin không cần lại gọi điện thoại tới.” Mà thanh âm bên đầu điện thoại kia rất kích động, hình như giải thích cái gì đó.
Tù lúc đó Tống Mật Nhi càng thêm kích động, nàng hướng về phía điện thoại rống to
“Hắn ta chết hay sống có quan hệ gì với tôi, tôi sẽ không đi nhìn hắn, tôi nói tôi sớm coi như không có một người như hắn tồn tại rồi, mời mấy người về sau không nên quấy rầy cuộc sống của tôi.” Nói xong, Tống Mật Nhi kích động đến đưa ném hung hăng di động đập ra ngoài, di động cứ vậy mà bể, có thể nhìn ra được chủ nhân của chiếc di động là có bao nhiêu tức giận.
Đỗ Vịnh Duy tròng mắt đen đem tất cả chuyện đều nhìn ở đáy mắt, nhưng hắn không có hỏi thăm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ là nhẹ nhàng đem Tống Mật Nhi kéo vào trong ngực, cưng chìu nói:
“Điềm Tâm của anh sao thế, tức giận như vậy, có phải hay không muốn đổi điện thoại hả? Muốn cũng không cần dùng bạo lực như vậy chứ... ngày mai mua cho em cái mới có được không?”
Hắn ấm áp, một tia một tia truyền vào trong cơ thể nàng, để cho nàng thân thể cứng nhắc từ từ tỉnh táo lại, nàng đưa tay nắm ở
gáy của hắn nằm ở trước ngực của hắn, hình như nhu nhược vô dụng mà đáng thương, nàng cái gì cũng không biết, không biết nàng chỉ cần hiện tại chỉ cần có hắn là được rồi.
Một hồi lâu, Tống Mật Nhi nhẹ nhàng dời eo, hôn vào trước ngực hắn, thở gấp
“Vịnh Duy, muốn em, muốn em...” Để cho nàng quên chuyện mới vừa rồi, một chút toàn bộ đều muốn quên.
“Tuân lệnh, Điêm Tâm bé nhỏ của anh.”.