“Đi xe Porsche màu xanh dương, mặc áo da bó sát đen bóng, dáng vẻ tuấn mỹ khiến người ta ghen ghét, khiến sắc nữ nước miếng chảy dòng dòng, phải dịu dàng che chở, a a a…. đây chính là nam nhân mình muốn, chính hắn!”
Tống Mật Nhi thần kinh tẩu hỏa nhập la loạn hề hề hà hà nhìn bạn tốt mình, cặp mắt như đã bắn ra dòng điện cuồng si đến trăm vạn Vôn, giống như ngay trước mắt chính là người đàn ông hoàn mĩ nàng đã khắc họa trong đầu, đúng thế… đây mới là người đàn ông nàng muốn!
Lâm Hiểu Lê khóe miệng co giật, đang dùng ống hút hút vào nước ngọt trước mặt “Hô”
một cái phun tại trên mặt Tống Mật Nhi
“A, Mật Nhi này, hồi hồn, cậu mau đem nước bọt hoa si lấy lại có được không, cậu cũng không phải là chưa viết qua loại hình nam chính đó, làm gì mà làm thế giống như thiếu hụt linh cảm, trông bộ thần kinh hề hề hà hà thế.”
“Hừ!” Tống Mật Nhi ghét bỏ lau đi nước trên mặt vô cùng đau đớn vỗ bàn một cái nói:
“Mình chính là thiếu hụt linh cảm, thiếu hụt đó! Mình thật đã viết nhân vật nam chính ngồi xe hạng sang, đều là mặc âu phục là tri thức tinh anh, rồi lão đại mặc áo da đen bóng bó sát dáng ngoài tục tằng, rồi mỹ nam tiểu thụ dáng ngoài tuấn mỹ yếu đuối khiến sắc nữ nước miếng chảy ra, còn có loại phong lưu bất cần đời, rồi người phúc hắc dịu dàng che chở chăm sóc phụ nữ....Nhưng mình muốn chính là 1 nam nhân có tất cả những điều khiện này, 1 nam nhân hoàn mỹ!”
Tống Mật Nhi lần nữa lệ rơi.
Nàng – Tống Mật Nhi là tác giả tiểu thuyết ngôn tình hạn chế lứa tuổi bút danh là “Điềm Tâm”, xuất đạo được ba năm trong giới tiểu thuyết cũng không nhiều mà không ít. Luôn có tác phẩm trong top 10 BXH truyện ngôn tình hay, có 1 nữ tác giả Điềm Tâm làm cho lòng người luôn khó khịn nhưng là bây giờ...
Nàng cư nhiên đối với nam chính dưới ngòi bút của mình sinh ra hoài nghi, nam chính nàng viết cư nhiên không có một người nào là hài lòng là nam nhân hoàn mỹ!
Lâm Hiểu Lê lắc đầu bày tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Vậy truyện tiếp theo viết 1 nam chính hoàn mỹ như vậy là được rồi còn gì, có cái gì phải lăn tăn chứ?”
“Cậu......” Tống Mật Nhi vẻ mặt bà là kẻ không biết nhìn người
“Lâm Hiểu Lê à Lâm Hiểu Lê, uổng công cậu là bạn tốt của mình, cậu thế nhưng không hiểu mình.... mình cực kì đau lòng, hoàn mỹ như vậy nói là có thể viết ra ngoài sao? Chậc, bên người chúng ta hoàn toàn không có người như vậy mình làm sao có thể viết sinh động được?”
Lâm Hiểu Lê mới mặc kệ Tống Mật Nhi cũng là bởi vì nàng chết nỗi là bạn thân của nàng, nàng mới biết cô bạn từ nhỏ trong đầu có bao nhiêu ảo tưởng ly kỳ cổ quái không thực tế, kể từ khi học đại học Mật Nhi lén lén lút lút làm gì đó, rồi ngoài ý muốn trở thành tác giả tiểu thuyết ngôn tình, mỗi lần ra sách mới trước nàng đều là độc giả trung thành cho số lượng sách xuất bản có hạn này. Và nàng cũng trở thành kẻ châm ngòi cho linh cảm của bạn thân, nghe nàng rối rắm, theo nàng nghĩ tình tiết, nàng dâng hiến như thế nhưng mỗi lần lại chẳng được tán thưởng, còn bị phỉ nhổ, ôi đạo lí gì đây.
“Vậy cậu rốt cuộc muốn thế nào... Trước kia viết những nam chính kia bên cạnh cũng không có mẫu, cậu vẫn viết được đó thôi.”
“Á, không… Lâm Hiểu Lê đồng chí, nghe cậu nói ra lời này chính mình cũng thật cảm giác không thể tin được, cậu cảm thấy những nam chính mình viết trước không có mẫu sao?” Tống Mật Nhi khí thế hung hăng vỗ bàn, làm mọi người trong tiệm bánh ngọt không ít người nhìn nàng.
“Hảo hảo hảo.” Lâm Hiểu Lê đối với lương tâm thật xin lỗi 1 tiếng, vì trấn an người khác
“Ừ, không phải, không phải, trước cậu ngồi xuống.”
Thật không biết nàng đời trước làm chuyện thương thiên hại lý gì mà gặp phải người kì quặc như Tống Mật Nhi, bình thường dịu dàng ngoan hiền giống như bé đáng yêu cả ngày cười hì hì đối với nàng nói gì nghe nấy, còn thỉnh thoảng lấy đồ tới hiếu kính nàng, hiện tại nàng coi như là biết những biểu cảm đều là đáng chết bởi người này vì đều chuẩn bị cho thời khắc không bình thường.
“Này không sai biệt lắm.” Tống Mật Nhi bĩu môi ngồi xuống, trong nháy mắt lại êm rồi, làm bộ đáng thương nói:
“Bạn thân, cậu nói mình phải làm thế nào, mình như thế nào mới có thể sinh động viết ra 1 nam chính hoàn mỹ như vậy?”
“Ách, cậu nghĩ xem cuộc sống của chúng ta xung quanh không thể có nam nhân như vậy nhưng không có nghĩa là ở chỗ khác không có, không bằng cậu mạo kiểm đi chỗ khác tìm....”
Lâm Hiểu Lê cẩn thận từng li từng tí nói lên đề nghị của mình, mặc dù là rất loạn nhưng là có thể phụ họa yêu thích của bạn thân mới có thể sống qua thôi.
Một hồi lâu, Tống Mật Nhi không nói gì, coi như Lâm Hiểu Lê cho là mình lại bị phỉ nhổ, thì Tống Mật Nhi chợt lần nữa vỗ bàn.
Lần này, nét mặt của nàng không phải là khí thế hung hăng mà là ánh mắt nai con tròn to ngơ ngác, khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì kích động mà nhuộm hồng, quyết tâm đã định nắm chặt quả đấm
“Bạn tốt, cậu nói đúng! Không vào hang hổ sao bắt được hổ con, dựa hết vào tưởng tượng sẽ vô ích, mình phải mạo hiểm tự tìm, vì sự nghiệp cao cả mà hiến thân!”
Lâm Hiểu Lê đang một hớp sữa tươi trong cổ họng thiếu chút bị sặc, nhìn bạn thân mình có quyết tâm như thế, đáy lòng dâng lên một dự cảm xấu, thì ra là không vào hang hổ sao bắt được hổ con có thể dùng như thế... Hơn nữa này… không cần phải hiến thân chứ? Ừ, nàng quyết định mặc kệ người nào thành kẻ xui xẻo, nàng đều sẽ cầu nguyện cho hắn cả đời bình an.