Dưới sự kháng nghị liên hồi của Bạch Lang, Thường Thanh rốt cuộc cũng phải đem cún nhỏ trao trả cho bác Vương.
Trên đường trở về, Thường Thanh hiếm thấy vào quán ăn gọi vài món mang về, coi như ăn mừng Bạch Lang biến thành người.
Trở lại trên núi, cậu đặt đồ ăn vào khay đem bày lên bàn gỗ, bỗng rơi vào một cái ôm ấm áp từ phía sau, vành tai cũng bị ngậm lấy.
Đôi chân Thường Thanh mềm đi trong nháy mắt, miễn cưỡng nghiêm mặt nói, "Em làm cơm không quá thạo, đây là đồ mua bên ngoài, muốn chúc mừng anh biến thành người một chút."
Âm thanh Bạch Lang vừa trầm vừa êm ngọt như nước, ghé sát bên tai Thường Thanh rủ rỉ, "Ăn cái gì cũng không quan trọng, thứ ta muốn ăn nhất, chính là A Thanh em cơ."
Run rẩy xộc từ bàn chân trực tiếp đốt lên tận đỉnh đầu Thường Thanh, "Anh...anh có thể đứng đắn một chút được không..." Thường Thanh gỡ cặp vuốt ôm chặt mình ra, chạy trối chết sang bên phía bàn đối diện ngồi.
Bạch Lang ung dung ngồi xuống, tay chống cằm nhìn chằm chằm Thường Thanh, ánh mắt ngập tràn nào khao khát, nào hứng thú, nào là du͙© vọиɠ chiếm hữu không buồn che giấu.
"Mau ăn đi." Thường Thanh đẩy đồ ăn về phía hắn.
Bạch Lang chả thèm nhúc nhích, ánh mắt chăm chú quan sát nửa cái cổ mảnh khảnh trắng nõn lộ ra ngoài cổ áo Thường Thanh, ngoài miệng còn tỏ vẻ đáng thương than phiền, "A Thanh, ta mới biến thành người không bao lâu, nào có biết dùng đũa chứ, A Thanh mau đút ta."
Thường Thanh nhìn bộ dạng tủi thân một cục của hắn không giống nói láo lắm, nhíu mi một cái, đành bưng bát đến cạnh hắn, "Anh có thể-----"
Lời còn chưa dứt, cậu liền bị Bạch Lang kéo một cái, ngã ngồi lên đùi hắn.
"A Thanh có thể ngồi trong lòng ta đút no ta, như vậy thuận tiện hơn chút." Bạch Lang tươi cười vô hại.
"Anh..." Thường Thanh ngập ngừng, cậu thật không biết da mặt Bạch Lang dày đến thế đấy.
"Nhanh lên chút nào, ta đói, muốn ăn thịt!" Bạch Lang thúc giục.
Thường Thanh bị hắn đánh lạc hướng, thuận tay gắp miếng thịt chưng bón tới miệng hắn, Bạch Lang nồng nhiệt thưởng thức, sau đó lại giật dây cậu gắp đông gắp tây, Thường Thanh bị hắn xoay như chóng chóng, hợp tình hợp lý ngồi gọn trong lòng hắn.
Chờ cậu kịp phản ứng, tay Bạch Lang đã luồn vào quần cậu, ngón tay xoa xoa âʍ ɦộ.
"Ưm anh làm cái gì... ăn no chưa?" Thường Thanh đỏ mặt không được tự nhiên giãy giụa cái mông, kết quả là ngón tay dùng sức ấn lên âʍ ѵậŧ, Thường Thanh hừ nhẹ một tiếng, nhũn eo, tựa vào trong ngực Bạch Lang.
Bạch Lang bị ôn hương nhuyễn ngọc kí©ɧ ŧɧí©ɧ cho tâm trí loạn động rạo rực phấn chấn, tiện tay đẩy hết thức ăn trên bàn qua một bên, ôm Thường Thanh đè trên bàn, cười nói, "Còn chưa no đâu, chỉ là muốn đổi một phương pháp khác ăn ngon hơn."
Hai chân Thường Thanh bị tách ra đặt hai bên hông Bạch Lang, ấp a ấp úng, "Vậy anh muốn ăn thế nào đây...?"
Bạch Lang cúi đầu hôn cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào một ngụm, "A Thanh chỉ lo chăm sóc ta, khẳng định cũng đói lắm rồi, ta vừa ăn vừa đút no huyệt nhỏ của A Thanh, được hay không nào?"
Thường Thanh sửng sốt, biểu tình Bạch Lang quá thâm sâu, giọng quá ôn nhu, khiến Thường Thanh run rẩy trong nháy mắt, nhất thời quên cả phản kháng.
Bạch Lang nhét áo của cậu lên miệng cậu, ra lệnh, "Cắn lấy, ta muốn bắt đầu."
Thường Thanh nghe lời theo bản năng, cắn lấy mép áo, hai cục thịt trắng mềm đáng yêu trước ngực lộ ra, đầu ngực đỏ tươi ướŧ áŧ run lẩy bẩy trong không khí.
Bạch Lang cúi đầu ngậm một viên, "Ưm ưm---" Thường Thanh kêu không được, chỉ có thể phát ra hơi thở sung sướиɠ.
Bạch Lang hút rồi lại mυ'ŧ, đầṳ ѵú vốn hơi rủ xuống nhanh chóng nở rộ, đứng thẳng lên, giống như quả nho chín mọng vừa căng vừa mẩy.
Hắn há miệng, đầu lưỡi linh hoạt trêu chọc nụ hoa sưng lên, đầṳ ѵú bị liếʍ hết nghiêng trái lại đến ngả phải, Thường Thanh chịu không nổi, mảnh áo cắn trong miệng ướt đẫm nước miếng, không những thế nước miếng còn không chịu khống chế mà rỏ xuống theo khóe môi mê người.
Thường Thanh run như bị điện giật vậy, miệng bật thốt ra mấy lời rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ, cặp chân dài không tự chủ câu lên eo Bạch Lang, gót chân mè nheo cái mông Bạch Lang, mà lúc nhìn lại cái quần trên người đã biến mất không thấy tăm hơi.
"A Thanh," Bạch Lang cười nhạo một tiếng, "Phía dưới em ướt đẫm rồi nha" Nói xong lấy tay quẹt lên cánh hoa ứ thịt phía dưới một cái.
Sau khi hoa huyệt bị sử dụng quá độ ở hang động ngày đó, được Bạch Lang liếʍ qua, ngày hôm sau thế mà lại khôi phục y như ban đầu, Thường Thanh cuối cùng cũng rõ ràng tại sao cậu luôn cảm thấy huyệt mình bị thương, kết quả tỉnh dậy nhìn xuống lại không thấy có vấn đề gì, cũng là bởi nước miếng Bạch Lang, dường như có tác dụng chữa lành.
Âʍ ɦộ Thường Thanh bị bàn tay nạo vét, mê đắm lắc đầu một cái "Ngô ừm...", trong miệng bị nhét áo, không thể trả lời Bạch Lang, chỉ có thể dùng cái mũi hừ hừ hừ.
Ngón tay Bạch Lang vuốt ve dọc theo hình dạng âʍ ɦộ, ngứa ngáy cùng với run rẩy từ bộ phận nhạy cảm truyền tới mãnh liệt, "A!" Thường Thanh bất ngờ không kịp đề phòng, kêu lên một tiếng, mảnh áo trong miệng khẽ tuột ra.
"Không ngoan." Bạch Lang không hài lòng hung hắng nhéo lên âʍ ѵậŧ cậu, Thường Thanh giật eo kêu to, lúc này Bạch Lang mới hôn lên má cậu một cái tỏ ý trấn an, tiếp theo gắp một miếng súp lơ xanh trong đĩa, gặm hết phần thân, chỉ để lại phần bông xanh phía trên, không có cán khiến súp lơ xanh nom như một cái nón nhỏ, Bạch Lang ụp nó lên đầu nhũ Thường Thanh, vừa vặn lấp kín, "A Thanh, em nhìn này, đầu ti nhỏ của em mọc ra súp lơ mất rồi."-Bạch Lang trêu chọc.
"Ư...không có...gạt người...." Thường Thanh cúi đầu nhìn, không chỉ có hai đầṳ ѵú bị đội súp lơ, ngay cả lỗ rốn cũng bị bao lại, lửa dục bừng lên trong nháy mắt.
Bạch Lang liếc sang hai món ăn khác, dùng đũa gắp thịt chưng lên, miếng thịt được chưng nâu mọng nhu mềm, phía trên còn dính chút cơm cùng đủ các loại hương liệu, ánh mắt lại chuyển lên trên người Thường Thanh, món này, nên để ở đâu nhỉ?
"Không đừng mà không được không phải cái này!!!" Thường Thanh kêu la, giãy giụa vặn eo.
Kết quả, Bạch Lang vạch hoa huyệt ra đột ngột cắm một ngón tay vào, móng tay đè lên tường thịt mềm mọng trong âʍ đa͙σ.
"A" Thường Thanh bị xoa đến mắt ầng ậc nước, eo nhũn trở về.
Cuối cùng Bạch Lang cũng tìm được một nơi có thể chứa thịt chưng, hắn đem miếng thịt đặt lên tính khí ưỡn cao của Thường Thanh.
Gậy thịt bé bỏng ngoan ngoãn đứng thẳng mặc hắn trêu chọc, chóp đỉnh rỉ ra tuyến dịch nhớp nhúa, nước da^ʍ chảy dọc khối trụ, ướŧ áŧ bóng loáng, miếng thịt cũng không chặn nổi, nằm ở trên một lúc rồi theo dòng nước trượt từ từ xuống.
Miếng thịt vui sướиɠ lăn lộn trên dươиɠ ѵậŧ Thường Thanh, cậu thoải mái đến trợn trắng mắt, thân dưới sảng khoái vô cùng, theo bản năng muốn đuổi theo miếng thịt tìm kiếm nguồn vui.
Thời điểm qυყ đầυ chạm vào miếng thịt, kích động đến run run, bài tiết ra càng nhiều dịch thể hưng phấn, "A a thật thoái mái."
Bạch Lang bị cậu uốn éo đến mức toàn thân phát nhiệt, không nghĩ tới một miếng thịt lại khiến cậu dâʍ đãиɠ đến vậy, "Thích thịt chưng đến vậy sao?"
"Ừm thích lắm..." Khuôn mặt Thường Thanh đỏ bừng, còn tưởng Bạch Lang hỏi mình có thích ăn thịt chưng không.
Bạch Lang nhìn nét mặt say đắm trong du͙© vọиɠ của cậu, tự dưng sinh ra chút xíu ghen tỵ với miếng thịt chưng.
Bạch Lang lấy một cọng rong biển trên đĩa buộc miếng thịt lên dươиɠ ѵậŧ cậu, một loạt động tác như vậy lần lượt diễn ra, Thường Thanh đã gấp đến hỏng mất.
"Buông ra mau buông ra muốn bắn ưm khó chịu a ư-----" Thường Thanh nhỏ mồ hôi lạnh, cả người hồng hồng ướt nhẹp như vừa mới được lôi ra từ bể nước vậy, cậu liều chết vặn eo, giống như cá mắc cạn, diễm lệ vô biên.
Nhưng mà bất kể cậu làm thế nào cũng không thoát nổi giam cầm của Bạch Lang, cơ thể không tìm được lối thoát, tìиɧ ɖu͙© từ tứ phía xô đẩy va chạm nhau ép cậu đến sắp phát điên, cậu không nhịn được khóc lên, khóe mắt đỏ au, chóp mũi giàn giụa mồ hôi nước mắt.
Nhìn Thường Thanh ướt đẫm cả người, khóc thành bãi nước, tóc tai lộn xộn, một bộ dáng bị ức hϊếp thảm thiết, Bạch Lang bỗng thấy thỏa mãn khó hiểu.
"A Thanh." Hắn cúi người, thanh âm mang ý tứ trấn an.
Thường Thanh tủi thân muốn chết, nghe được thanh âm từ hắn, liền lập tức giống như thú nhỏ bất lực, cọ cọ vào người hắn ôm ôm lấy cổ hắn cầu an ủi, "Ô ô ô em khó chịu lắm~", cũng hoàn toàn quên luôn ai là kẻ khiến cậu khó chịu.
Bạch Lang bị hành động nũng nịu ỷ lại của cậu chọc cho vui vẻ, bèn thân thân lên chóp mũi đỏ bừng của đối phương, "Ngoan, đợi chút nữa ta để cho em thoải mái."
Toàn thân Thường Thanh mất hết khí lực, chỉ đành khóc thút thít nằm xuống mặc cho hắn làm.
Bạch Lang dàn đều đồ ăn lên bụng cậu, rồi nắm cẳng chân ngọc ngà của cậu để dạng ra trên bàn, nửa người dưới bại lộ toàn bộ, hoa huyệt xinh đẹp ướŧ áŧ khẽ mấp máy, gợϊ ȶìиᏂ không thể tả nổi.
"Đừng nhìn mà, xấu hổ lắm." Thường Thanh cảm nhận được tầm mắt của hắn, thanh âm run rẩy, khóc nấc lên.
"Không, đẹp lắm!" Bạch Lang hôn lên mí mắt cậu, chân thành tán dương.
"Ưm" Thường Thanh hừ một tiếng mềm nhũn, l*иg ngực nóng lên, không biết nên hình dung cảm giác lúc này ra sao, có chút ngượng ngùng, lại có điểm cao hứng, cảm thấy không được tự nhiên, nhưng lại bị vui vẻ cùng hạnh phúc lấn át.
Cậu không biết làm sao, liền nâng tay che lên hai trong mắt ửng đỏ.
Bạch Lang thở dài một hơi, dáng vẻ Thường Thanh nhu thuận không ưỡn ẹo lại cũng đáng yêu vô cùng, "A Thanh đừng cáu được không?" Bàn tay xoa lên tóc Thường Thanh, yêu thương tràn ngập đáy lòng, hắn nghiêng người liếʍ lên vành tai cậu một ngụm, "Ta sẽ để em vui sướиɠ, được không nào?"
Cái gọi là "vui sướиɠ" của Bạch Lang, hẳn sẽ để cho cậu dục tiên dục tử luôn, Thường Thanh đỏ mặt từ chối cho ý kiến.
Bạch Lang coi cậu ngấm ngầm đồng ý, cúi người nhiệt tình ngậm lấy đôi môi mềm mại của cậu, mυ'ŧ đến tê tê dại dại đỏ lên ứ máu mới chậm rãi chen lưỡi thăm dò bên trong khoang miệng Thường Thanh, đầu lưỡi xinh xắn ấm áp còn chưa kịp phản ứng liền bị cuốn vào một chỗ, liếʍ láp, ngay cả hô hấp cũng bị chặn ở cổ họng, nước miếng của cậu không ngừng bị Bạch Lang hút lấy.
Hôn xong cái miệng nhỏ nhắn, liền chuyển xuống mổ lên cần cổ thon dài, rồi khẽ cắn lên cục xương nhỏ trên cổ cậu.
"Hô" Cả người Thường Thanh đều được Bạch Lang phủ lên, không kịch liệt giống như dĩ vãng, mà giờ phút này lại nhận được đối đãi ôn nhu, tựa như cậu là một tác phẩm nghệ thuật vạn phần trân quý, được Bạch Lang nâng niu dịu dàng vuốt ve, thưởng thức tỉ mỉ, khiến cho tâm lý cùng sinh lý của cậu đều được thỏa mãn cực hạn.
Miệng lưỡi nóng hổi ôn nhu liếʍ qua xương quai xanh tinh xảo, lần tới l*иg ngực phủ kín súp lơ xanh, hắn liếʍ liếʍ môi, biểu tình nguy hiểm lại mê người, "Ta muốn ăn."
Thường Thanh bị khuôn mặt điển trai cùng âm thanh trầm thấp làm cho lưng eo mềm nhũn, miễn cưỡng phối hợp nói, "Mời... mời..." Nói xong, mặt cũng muốn bốc khói đến nơi.
Bạch Lang cười nhẹ một tiếng, cúi đầu ngậm súp lơ xanh, ngậm luôn cả viên nhũ vào trong miệng, răng hàm nhai nát súp lơ, răng cửa lại nghiền mài đầu nhũ nhỏ bé, làm như chỗ đó cũng là một loại thức ăn vô cùng ngon miệng vậy.
"A nhẹ một chút...em đau..." Hắn khẽ dùng lực một cái, cắn cho Thường Thanh run rẩy không ngừng, tâm tình xoắn xuýt.
Cho đến khi đầṳ ѵú nhỏ nhoi bị mài kéo cho sưng to lên, Bạch Lang mới tạm bỏ qua cho nó, chuyển qua bắt nạt bên vυ' còn lại, đầṳ ѵú run rẩy đáng thương không chỉ ướt đầm đìa nước, còn có một cái dấu răng dữ tợn bên trên.
Vừa đau vừa nhột vừa tê hòa quyện mang đến xúc cảm sảng khoái kì lạ, khiến cho Thường Thanh nửa sợ nửa ngóng trông đầṳ ѵú còn lại cũng được Bạch Lang ăn lấy.
"A ừm" Cậu ngửa cổ kêu da^ʍ một tiếng, ngón tay bám chặt bàn cạnh bàn, sướиɠ đến chảy nước.
Thường Thanh cảm giác ngực không còn là của mình nữa, vυ' nhỏ đều bị hút hỏng, hút đến to phì, không chịu nổi nữa, Bạch Lang mới quyến luyến không thôi tiếp tục lần xuống dưới, đến chỗ cái bụng thon gọn, làn da trắng mềm dường như trong suốt, đến mức thậm chí có thể thấy rõ cả mạch máu dưới da, Bạch Lang cảm giác như chỉ cần liếʍ ướt một chút, liền có thể nhìn thấu nội tạng bên trong Thường Thanh.
Thế là hắn ra sức liếʍ, ăn sạch đồ ăn trên bụng Thường Thanh, tựa như còn lưu luyến mùi vị trên đó mà cố sức liếʍ qua liếʍ lại trên đó hồi lâu, thậm chí còn mυ'ŧ một cái lên rốn cậu.
Thường Thanh run lên một cái, núm rốn giống như một cái chốt mở sóng ngầm sâu bên trong cậu, một trận tê dại khó tả truyền tới nơi sâu xa, hạ thân lập tức nhỏ nước da^ʍ tành tạch.
"A đừng hút nơi đó hút đến trong bụng mất aaaa" Thường Thanh giãy giụa muốn trốn, nhưng làm thế nào cũng trốn không ra, thân thể lại càng giống như cố tình dâng đến tận miệng sói vậy.
Tính khí nhổm cao lay một cái, Bạch Lang mò tới âʍ ɦộ bóng nước của cậu, dùng hai ngón tay banh miệng huyệt ra, dòng nước mới vừa tích tụ bên trong liền "Rào----" một phát trút xuống toàn bộ, chảy một lúc lâu mới chịu ngừng, giống như đi tiểu vậy, Bạch Lang không khỏi trêu ghẹo, "A Thanh, âʍ đa͙σ của em giống như vừa đi tiểu ấy."
"Ứm---" Thường Thanh mắc cỡ run rẩy mi mắt, "Không...không có, anh đừng có nói bậy bạ..."
Bạch Lang vùi đầu vào, "Chờ ta kiểm tra một chút là biết ngay." Đoạn há to mồm, kể cả hai mảnh hoa môi phì nộn cũng được ngậm vào trong miệng một lượt, miệng lưỡi hắn áp sát chỗ kín của Thường Thanh, dùng sức hút một cái.
"Aaaaaaaaaaa" Thường Thanh la oai oái, âʍ đa͙σ sướиɠ quắp cả lại, nặn ra thêm một hồi nước da^ʍ, rõ ràng vừa mới cao trào qua giờ đây lại tiếp tục run rẩy muốn tiết.
Bạch Lang hài lòng hút sạch sẽ nước da^ʍ phun ra từ cao trào, đầu lưỡi bắt chước động tác giao phối thọt ra thọt vào, khác hẳn với dươиɠ ѵậŧ cứng rắn, đầu lưỡi nóng mềm thao huyệt lại mang đến loại kɧoáı ©ảʍ kì thú khác.
Thường Thanh thoải mái co quắp ngón chân, bắp chân căng thẳng gác trên bả vai Bạch Lang, nhắm mắt ngửa đầu thích ý rêи ɾỉ, "A nóng quá thật thoải mái aaa"
Bạch Lang nhẹ nhàng cắn lên âʍ ѵậŧ mập ú, rồi lại dùng răng nghiền mài, âʍ ѵậŧ mơn mởn nhạy cảm cực độ phóng đại kɧoáı ©ảʍ lên gấp mấy lần, tiếng gọi giường phóng đãng ngày càng tùy tiện, thân thể co giật khó kiềm chế, ngay cả hoa môi cũng khe khẽ run lên.
"A hưʍ... hắc... nhột quá đi...nóng quá..." Thường Thanh lẩm bẩm.
Bạch Lang cười một tiếng, tiếp tục giày xéo âm hạch, đầu lưỡi thi thoảng lại không quên liếʍ láp hoa môi mềm mại.
"A ừm... a em...em... ưʍ...a..." Thường Thanh không biết làm sao mở lời nổi, đầu óc chìm trong hưng phấn, chỉ có thể rêи ɾỉ không ngừng.
Bạch Lang bị tiếng kêu da^ʍ liên tục của Thường Thanh chọc cho động tình khó cưỡng, thân dưới đã tích dần sức mạnh giờ chỉ chực bạo phát.
"A" Gậy thịt tinh tế được Bạch Lang ngậm vào, thịt chưng bên trên cũng bị hắn gặm sạch, cái miệng xấu xa không ngừng mυ'ŧ que kẹo nhỏ, gậy nhỏ vẫn còn mang dáng vẻ vô cùng non nớt, không thô dài to rộng như dươиɠ ѵậŧ ai kia, Bạch Lang một phát ngậm được toàn bộ, qυყ đầυ đỉnh vừa đến cổ họng hắn, hắn phun ra ngoài một lúc, rồi lại hút vào, dươиɠ ѵậŧ nhỏ bị cái miệng bao lấy, tìиɧ ɖu͙© vốn chưa giảm đi được bao nhiêu nay lại tiếp tục dâng lên mãnh mẽ hơn trước, cậu ngâm lên một tiếng dâʍ đãиɠ vô cùng, cuối cùng cũng được bắn ra. Bạch Lang liếʍ sạch gậy thịt, lại khen thưởng hôn hai cái lên qυყ đầυ bé xinh, "Thịt chưng nhúng nước da^ʍ đúng thật là ăn rất ngon nha."
"A đừng nói..." Thường Thanh bắn xong tinh, cả người hiện lên vẻ lười biếng yêu mị, cậu xấu hổ đưa tay bưng kín miệng Bạch Lang, lại bị Bạch Lang nắm lấy, mỗi ngón tay đều được tỉ mỉ liếʍ một lần, thế rồi cất giọng, "Mỗi nơi trên cơ thể A Thanh đều thơm ngon tuyết vời, ta chỉ hận không thể đem em nuốt vào bụng."
L*иg ngực Thường Thanh phập phồng kịch liệt, không biết nên làm thế nào cho phải, cậu rút tay mình từ miệng Bạch Lang ra, trên ngón tay toàn là nước miếng của hắn, cậu bèn ngậm lấy, đầu lưỡi ẩn hiện giữa hai cánh môi đỏ mọng, liếʍ láp từng ngón từng ngón một, giương mắt nhìn Bạch Lang, chân mày khóe mắt đều lẳиɠ ɭơ cực hạn.
Vợ yêu đã ám chỉ rõ ràng đến vậy, còn nhịn nữa thì chính là lão chồng không hợp tư cách rồi! Bạch Lang tự nhận là một người bạn đời ưu tú, cho nên ngón tay liền móc vào hoa huyệt nguấy ra đầy nước, xong xuôi bèn một phát cắm thẳng vào hoa huyệt không chút do dự.
"A a a anh----" Thường Thanh bất ngờ bị thao đến cạn ngôn.
Đây là lần đầu tiên Bạch Lang dưới dạng người đi vào âʍ đa͙σ Thường Thanh, tường thịt mơn mởn ướt đẫm tỏa ra hương thơm giống cái mê người, lý trí hắn tràn ngập nguy cơ tan vỡ, hoa huyệt ôn nhu tỉ mỉ ngậm lấy côn ŧᏂịŧ dữ tợn, nếu hắn đang ở hình thú, giờ phút này e là cái đuôi cũng phải ngóc dậy lắc lư liên tục rồi.
Mới vừa chen vào liền nhịn không được mà dùng sức động mấy cái, mỗi lần đều rút ra hơn nửa, rồi nhân lúc âʍ đa͙σ còn chưa kịp co lại, lại xuyên thẳng qua tầng tầng lớp lớp mị thịt, qυყ đầυ nghiền áp trực tiếp vào miệng tử ©υиɠ.
"A a a a------" Miệng tử ©υиɠ bị dươиɠ ѵậŧ gây khó dễ đến đỏ bừng ứ máu, nhưng lại sung sướиɠ hào phóng chảy nước thật nhiều, khiến cho mỗi lần cắm vào lại xì xì lên mấy tiếng da^ʍ mỹ.
"Đừng mà quá nhanh a chậm một chút aaaa" Thường Thanh bị cᏂị©Ꮒ suýt ngất, nhắm mắt thét chói tai, Bạch Lang không quản cậu phí giọng kêu gào, không ngừng lấy một giây liên tục thọc rút. "Cầu xin anh mà aaa chết mất van anh-------" Thường Thanh kêu lạc cả giọng, gậy nhỏ bị đυ.ng lắc lư lia lịa, bắt đầu rục rịch muốn vươn mình đứng dậy, một trận co rút từ bắp đùi lên miệng huyệt đang gắng sức căng rộng, rồi truyền thẳng tới sâu trong âʍ đa͙σ, xông lên tận da đầu, nhấn chìm lí trí của cậu.
Tường thịt trùng điệp xoắn lấy dươиɠ ѵậŧ, càng xoắn càng căng, giống như máy ép hoa quả từ bốn phương tám hướng xông tới muốn nghiền nặn thứ hung khí cổ đại kia lấy đi chất nhầy trắng sữa quý giá của nó.
Bạch Lang rên lên một tiếng, hai người đồng thời lêи đỉиɦ, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi phun từng dòng từng dòng lên huyệt nhỏ tham ăn, Bạch Lang nhếch môi, bắp thịt toàn thân căng chặt, đẹp đẽ tựa như pho tượng cẩm thạch tràn trề sức sống, ánh mắt hắn thâm trầm nhìn chằm chằm con mồi dưới thân, từng khối cơ bụng hiện lên sắc nét, dươиɠ ѵậŧ chôn sâu trong âʍ đa͙σ đỏ tươi, nhìn không thấy gốc, chỉ thấy hai cái túi tinh to bự vẫn còn rung lắc không ngừng, hẳn là vẫn còn đang bắn tinh liên hồi vào trong, dáng vẻ hắn lúc này vừa quyến rũ vừa anh tuấn ngất trời.
Chỉ là giờ phút này đây Thường Thanh chẳng còn khí lực mà thưởng thức, sung sướиɠ điên cuồng oanh tạc trong cơ thể làm ánh mắt cậu thoắt cái trống rỗng, khoan khoái đến gần như ngất đi.
Bạch Lang lặng lẽ bắn thật lâu, cũng may hình người không còn thể xốp như chó sói, chờ hắn chém gϊếŧ xong xuôi rút hung khí ra rồi, dịch trắng trong lẫn lộn đầy ắp trong âʍ đa͙σ Thường Thanh bèn trượt ra ngoài theo cửa mình còn chưa khép lại nổi, từ từ chảy xuống, treo trên cặp mông trắng nõn, cuối cùng chạy dọc chân bàn tí tách nhỏ xuống, dâʍ ɭσạи không tả nổi.