Mông Không Bắt Sói

Chương 5: (Tiếp theo)

Sói bự đứng dậy, chân sau bước lên trước một bước, cưỡi trên cái mông tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ vểnh cao của Thường Thanh, hung khí nóng bỏng to lớn vỗ trên kẽ mông cậu, từ từ trượt xuống miệng huyệt ướt nhẹp.

"Ô Ô không... không muốn..." Thường Thành thấy cảm giác áp bách ngày càng cận kề, không kiềm được khóc nấc lên cầu xin sói bự.

Sói bự lè cái lưỡi mềm mại liếʍ lên gáy cậu, tỏ ý trấn an, huyệt thịt dưới thân vốn đã sớm bị nó liếʍ đến nhũn thành bãi nước, màn dạo đầu làm rất đầy đủ, sói trắng một bên giúp Thường Thanh phân tán chú ý, một bên không báo trước mà đem gậy sắt cứng rắn rỉ nước chen mở hai bên môi thịt, nhiệt độ nóng bỏng khiến tường thịt non sợ hãi run rẩy, dươиɠ ѵậŧ cỡ khủng xuyên thẳng vào lỗ nhỏ non nớt.

"A đau" Qυყ đầυ béo vừa mới nhét vào Thường Thanh liền chịu không nổi mà kêu lên.

Dù trong huyệt vừa trơn vừa mềm, nhưng thật sự là quá nhỏ, hơn nữa Thường Thanh hoảng đến khẩn trương vô cùng, dươиɠ ѵậŧ sói lại siêu lớn, qυყ đầυ chôn trong miệng huyệt không đẩy vào thêm được, cơ thể Thường Thanh căng thẳng co chặt, hạ thân kẹp lấy qυყ đầυ, âʍ đa͙σ co rút lợi hại.

"Áu ô" Sói trắng bị kẹp nghẹn ngào một tiếng, chỉ mới đi vào nửa cái qυყ đầυ, thịt non bên trong huyệt đã ôm lấy lỗ sáo ngượng ngùng mυ'ŧ mυ'ŧ, sảng khoái đến thẳng lưng, cái đuôi hưng phấn vung vẩy.

"Ưm a" Miệng huyệt gắng gượng chống đỡ, Thường Thành vùi đầu lên cánh tay rêи ɾỉ, âʍ đa͙σ bị nhồi đầy, môi thịt nhỏ nhắn ướt nhẹp vểnh lên, tỏ vẻ cực kỳ đáng thương đòi an ủi.

Sói bự phủ lên tấm lưng thon gầy của Thường Thanh, phần xương hồ điệp lộ ra dưới lớp áo mỏng manh, hấp dẫn mê người, nó liếʍ từng chút từng chút lên gáy cậu, lên gò má cậu, trong khi vẫn tiếp tục thúc eo đẩy hung khí vào sâu bên trong Thường Thanh, gậy thịt hùng vĩ xuyên vào thật nhanh, thọt vào trong tầng tầng lớp lớp thịt non nóng hầm hập.

Không rõ là vì trước đó đã có kinh nghiệm rồi, hay bởi độc tố ảnh hưởng đến năng lực cảm giác của Thường Thanh, mà lần cắm vào này tuy cũng rất khó chịu cùng xấu hổ, nhưng lại không thống khổ như lần đầu tiên, độ tiếp nhận tự nhiên cũng rất ổn.

"A a a ưm đau quá lớn quá-----" Thường Thanh khó nhịn kêu to, khuôn mặt nhỏ nhắn khóc đến đỏ bừng hốc mắt, chưa kịp cự tuyệt, đã bị dươиɠ ѵậŧ cường tráng tiếp tục cắm vào, huyệt nhỏ co rúm lại, bật ra mấy tiếng rêи ɾỉ, dẫu sao cậu cũng chỉ mới tiếp xúc với ái tình, bị chen vào vẫn hơi đau chút, huyệt nhỏ banh rộng đến trong suốt, âʍ đa͙σ hoàn toàn bị mở ra.

"Ừm ư---" Thường Thanh bị đâm suýt chúi về phía trước, ngực cách một lớp áo bị mài lên nền đất, đầṳ ѵú nhô ra bị cọ vừa đau vừa nhột, Thường Thanh chỉ cảm thấy khắp toàn thân không có chỗ nào là của mình, ngay cả lý trí cũng sắp tuột khỏi tầm kiểm soát, cậu vùi đầu trong đêm rêu lớn tiếng rêи ɾỉ, không nói rõ được rốt cuộc là đau hay là sướиɠ hay là xấu hổ.

Hình như sói bự cũng hiểu muốn một phát nguyên cây là điều không thực tế, kết quả sau mỗi lần rút ra một chút thì đều dùng sức thao vào mạnh hơn, cứ thọt ra thọt vào như vậy, liên tục tham vọng càng lấn sâu hơn nữa, âʍ đa͙σ sóng sánh nước dịu dàng ngậm lấy gậy thịt nóng bỏng, hung khí đỏ thẫm lại bá đạo chèn ép thịt nhỏ non mềm khiến chúng xoắn hết cả lại, tạo nên chênh lệch thị giác rõ rành rành.

Lão sói gầm nhẹ một tiếng, rút ra cắm vào tới tới lui lui hồi lâu, mỗi lần đều vào nhiều hơn ra, cứ như vậy nhử rất lâu, cuối cùng cũng dứt khoát chọc được tới tận cùng âʍ đa͙σ, đánh tới miệng thịt mềm nhạy cảm kia.

"A a----" Thường Thanh cất cao giọng, cần cổ cong lên tạo thành đường vòng cung đẹp mắt, tựa như thiên nga, thân mình run rẩy, không thể không cầu xin tha thứ, "A van cầu mày đừng vào nơi đó đừng aaa"

"Grừ ô-------" Sói bự rút gậy thịt ra một nửa, rồi lại hung hãn thọc mạnh vào bên trong, eo sói phát lực, giống như đóng cọc mà mạnh mẽ thao làm.

"A a ưm chậm chú... ng---" Tiếng rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ cũng bị thao cho đứt quãng, cả người bị đυ.ng đỏ bừng, lông mi khép chặt run lên không ngừng.

Như có ngọn lửa thiêu đốt, cả người nóng hầm hập, bụng dưới bỏng rát, hoa huyệt bị mài sắp cháy đến nơi, "Ưm ưm ưm a" những tiếng rêи ɾỉ còn chưa kịp bật ra trọn vẹn, đã bị chọc thành bãi nước xuân vừa mềm vừa ướt.

Chân trước chó sói giữ trước bả vai cậu, giúp cậu không bị ngã về phía trước, eo sói dùng sức chuyển động điên cuồng, bốn mặt hoa môi bị thao đến rung bần bật, nhanh đến mức chỉ nhìn được bóng hình mơ hồ, dươиɠ ѵậŧ sói không chút lưu tình cứ nhằm thẳng cánh cửa sâu bên trong kia đỉnh lộng.

"A" Thường Thanh sắp bị thao đến điên rồi, cao giọng gọi giường, nước mắt rơi xoành xoạch, "Tao ưm mày đừng đυ.ng mà a khó chịu qu----"

Mỗi tội chó sói chẳng phải người, căn bản nghe không hiểu cậu nói gì, chỉ tập trung rung lắc điên cuồng, vũ khí to dài hung hăng đυ.ng vào thịt mập bên trong hoa huyệt, vậy mà vẫn còn cả nửa đoạn phần gốc dươиɠ ѵậŧ béo nhất chưa được an ủi tới, nó càng cắm càng dùng sức, càng thọt sâu, mà càng đỉnh càng phát hiện ra nơi sâu sâu trên thế mà lại từ từ lõm xuống.

"A a a không... không muốn ưʍ..." Kɧoáı ©ảʍ dồn dập không ngừng đánh úp lên dây thần kinh mẫn cảm yếu ớt của Thường Thanh, cậu thất thanh thét chói tai, kinh hoảng vô cùng đối với hành động tiếp theo của chó sói.

"Hú hú----" Sói trắng mặc kệ cậu gào thét chống cự, chỉ tiếp tục ngoan cường cᏂị©Ꮒ chết chỗ kia, bụng dưới căng thẳng, cơ bụng cùng cơ đùi vận lực cùng nhau lao tới.

"A a chết mất chết mất đừng a đừng đỉnh----" Cửa tử ©υиɠ bị chọc chảy ra từng dòng từng dòng dịch nhờn bôi trơn, thuận theo âʍ đa͙σ trượt xuống, tưới ướt nơi hai người giao hợp.

Lão sói không ngừng lại dù chỉ một giây, tiếp tục điên cuồng đυ.c lên cái miệng nhỏ dần dần lõm xuống kia.

"A ừm aaa----------" Thường Thanh đột nhiên hét lên một tiếng, hạ thân lay động kịch liệt, sói trắng cuối cùng cũng thao mềm miệng tử ©υиɠ, qυყ đầυ vĩ đại chen được vào trong cổ tử ©υиɠ, rồi dứt khoát cắm thẳng vào sâu bên trong tử ©υиɠ.

Cấm địa chưa từng có vật thể nào ghé thăm, vừa nhạy cảm vừa mềm mại cực độ, nay lại bị qυყ đầυ cứng rắn chen vào, lập tức liền nhả ra một đợt sóng da^ʍ, tưới lên qυყ đầυ béo mập, dươиɠ ѵậŧ lớn khe khẽ run lên, sói bự thoải mái đến híp mắt.

"A không ô ô bị xuyên thủng rồi----" miệng tử ©υиɠ bị thao xuyên run lẩy bẩy vỗ về lấy lòng dươиɠ ѵậŧ lớn, âʍ đa͙σ co rút lợi hại, Thường Thanh không biết chỗ kia là cái gì, chỉ cảm thấy lão sói dường như đã thao đến dạ dày luôn vậy, hung khí giống như không có điểm cuối, cắm trong cơ thể tưởng chừng còn muốn đỉnh đến cổ họng cậu, ép cậu đến khó thở, lực đạo nặng nề của con sói đỉnh xuyên thân thể cậu, cậu không còn sức lực rêи ɾỉ nữa, chỉ có thể ngâm nga hừ hừ nức nở, "Sẽ hỏng không muốn thao hỏng a----"

Sói lớn cũng thở gấp, eo phát lực không ngừng, muốn nhét dươиɠ ѵậŧ vào càng sâu hơn.

"Ư ưm cầu xin mày mà..." Thường Thanh bị chơi đến đầu óc mơ hồ, hoàn toàn không ý thức được mình tuôn ra mấy lời xấu hổ gì, "Xin mày mau đi ra ư ngô ngô em gái nhỏ bị em trai lớn chọc thủng aaa----"

Lão sói nghe thấy cậu tỏ vẻ yếu thế nũng nịu, cổ họng phát ra mấy âm thanh ùng ục hài lòng, tri kỷ mà dừng lại một chút, chờ Thường Thanh hơi hoàn hồn, lại bắt đầu xông pha giữa tầng lớp thịt non, lúc này không còn lui ra từng đoạn ngắn nữa, mà mỗi lần đều rút cả cây ra, để rồi xông cả cây vào, tử ©υиɠ bị thao mở, lại khép vào, lại bị thao mở, môi bé lật ra lật vào, bị mài đến đỏ tươi mập dày, nước da^ʍ dầm dề dâʍ đãиɠ cực kỳ.

"A ưm a" Thường Thanh không nói nổi lời nào, chỉ đủ sức ân ân a a, miệng tử ©υиɠ vừa tê vừa đau, âʍ đa͙σ run rẩy ôm lấy dươиɠ ѵậŧ béo mong nó nhẹ chút, tử ©υиɠ hoảng hốt co rúc, siết chặt lên qυყ đầυ vẫn đang tàn nhẫn ra ra vào vào.

Động tác sói lớn càng lúc càng nhanh, thấp giọng hầm hè, qυყ đầυ bên trong tử ©υиɠ miễn cưỡng đỉnh lên mấy chục cái nữa, cuối cùng đỉnh một cái sâu vô cùng, toàn bộ dươиɠ ѵậŧ đều tiến vào trong hoa huyệt, túi tinh to nặng dường như cũng muốn chôn vào trong âm huyệt lầy lội kia.

Thường Thanh bị xuyên trợn trắng mắt, kɧoáı ©ảʍ đánh vào thân thể yếu ớt, vậy mà, qυყ đầυ chôn sâu bên trong càng ngày càng lớn, càng ngày càng cứng, cắm thật vững bên trong cửa tử ©υиɠ, tạo thành một cái nút, bộ phận tạo kết dường như chiếm hết nửa khoang tử ©υиɠ, tiếp đó, túi tinh lay động dữ dội, âʍ đa͙σ xoắn chặt cũng có thể cảm nhận được cột nước đang mãnh liệt đẩy lên bên trong niệu đạo sói, khi thể xốp qυყ đầυ bành trướng đến cực hạn, hoàn toàn lấp kín tử ©υиɠ, một cỗ tϊиɧ ɖϊ©h͙ nồng nặc sền sệt phun mạnh ra.

Cột nước mạnh mẽ bắn lên, tựa như hận không thể đánh thủng tử ©υиɠ yếu ớt, Thường Thanh vốn cho rằng kí©ɧ ŧɧí©ɧ khi bị thao xuyên đã là cực hạn của cực hạn, ai ngờ kɧoáı ©ảʍ bởi bị bắn tinh còn lớn hơn một bậc, cậu cảm thấy muốn ngất. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ chó sói vừa sệt vừa nhiều, tử ©υиɠ co giật lợi hại, thân mình cậu run rẩy, đầu ngón chân co quắp, dòng chất lỏng dữ dội như muốn bắn thủng cậu, tử ©υиɠ điên cuồng bài tiết dịch bôi trơn, Thường Thanh đạt cao trào thêm một lần nữa.

Thật vất vả chờ sói bự bắn xong, cộng thêm nước da^ʍ hoa huyệt tự nhả ra, khiến cho tử ©υиɠ nho nhỏ căng lên to đùng, vừa phồng vừa đau, từ ngoài nhìn vào cũng thấy bụng nhô lên một đoạn. Thường Thanh ướt đẫm cả người, mồ hôi đầm đìa như mới được vớt lên từ hồ nước, cả người vô lực mềm nhũn dưới thân chó sói, mà chó sói trực tiếp nằm rạp trên người cậu, Thường Thanh dù không còn sức, nhưng giờ phút này vô cùng tỉnh táo, cậu quả thực không thể dễ dàng tha thứ cho hung khí vẫn còn nấp trong cơ thể mình kia.

Thật lâu sau, cậu mới miễn cưỡng mở miệng khàn khàn nói, "Đi ra ngoài."

Cặp mắt sói xanh biếc biến thành màu xanh thẳm nhu hòa, bất động nhìn Thường Thanh.

Thường Thanh vừa khổ vừa giận, nếu tay chân còn một tia khí lực, hẳn sẽ trốn ra khỏi người chó sói.

Sau đó, cậu phát hiện cậu thật sự động đậy được, không biết vì sao, có thể là bởi độc tính qua đi.

Cậu thoắt cái mừng rỡ, bất kể thế nào, cũng phải cách xa con sói béo này một chút mới được.

Nhưng mà cậu vừa nhúc nhích, lập tức "A!" một tiếng, lại ngã trở về dưới thân sói trắng, vật to dài vẫn còn cắm chặt trong tử ©υиɠ, mới động nhẹ, tử ©υиɠ bị kéo căng đau vô cùng, cậu hoàn toàn bị hung khí đâm xuyên, không thể lung lay không thể trốn thoát.

Thường Thanh tự giận mình hung hăng đấm xuống bãi cỏ dưới thân, dứt khoát nằm vật xuống, nhắm mắt lại, mắt không thấy lòng không phiền, không xen vào nữa.

Nửa giờ sau, thể xốp mới chậm rãi xẹp đi, qua một giờ, mới hoàn toàn lui về, dươиɠ ѵậŧ sói từ từ trượt ra khỏi tử ©υиɠ, mà miệng tử ©υиɠ vừa phải căng rộng trong thời gian dài nhất thời chưa khép lại được, khiến cho từng đợt từng đợt tϊиɧ ɖϊ©h͙ đυ.c ngầu từ trong hoa huyệt đỏ tươi tràn ra, thấm ướt một khoảng rêu cỏ.

Chờ phần lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙ bị bài ra, miệng tử ©υиɠ cũng khôi phục như trước, không còn rỉ nước nữa, lão sói mới thân trọng tha Thường Thanh qua một vị trí sạch sẽ hơn, rồi trước tiên nằm xuống, để cho Thường Thanh dựa lên bụng mình, đó là nơi ấm nhất mà đồng thời cũng êm ái mềm mại nhất.

Chỉ là hết thảy những điều này, Thường Thanh đã sớm mệt mỏi ngủ mê man căn bản không thể biết.

____________________

Dươиɠ ѵậŧ đại khái được cấu tạo từ 3 ống trụ song song, trong đó có một ống gọi là thể xốp, bên trong thể xốp là ống niệu đạo, thể xốp có hai chỗ phình, một là qυყ đầυ, hai là niệu đạo hành.

Còn về cơ chế bắn tinh của loài sói thì, lúc chen vào âʍ đa͙σ con cái, sau khi cương lên dươиɠ ѵậŧ sẽ phình ra ở phần gốc để con cái không bỏ chạy và để chặn tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra ngoài.... Cơ chế trong truyện có hơi ngược lại, nhưng sói trong truyện cũng không bình thường nên là...