Phán Thần Hệ Thống

Chương 320: Vạn sự trù bị

Cuộc sống bình thản như vậy kéo dài được mấy năm thì đột ngột thôn dân qua một đêm không còn nhìn thấy tiểu Dương và tiểu Tuyết đâu nữa. Chỉ để lại căn nhà trống toác vắng vẻ.

Mà Trần Dương lúc này đã sớm đi cách Hạnh Hoa Thôn rất xa, nhẹ nhàng ngồi trên Phi Thiên Ngân Chu vun vυ't bay đi.

Nhìn phương hướng chính là Kinh Đô.

Trần Dương cũng cải biến dung mạo, trở thành một dáng vẻ hoàn toàn khác.

Mà Hoa Tử Tuyết, qua mấy năm thì cũng đã đến giai đoạn hồn lực không ổn định, Trần Dương liền đem nàng để vào bên trong Phán Thần Hệ Thống, dùng thời gian chênh lệch bên trong để tìm cách đem các hồn phách của nàng dung hợp lại.

Hiện nay, dù thế nào, Hoa Tử Tuyết hay nói đúng hơn là Viên Tử Nguyệt cũng đã là thê tử của Trần Dương hắn, chuyện của nàng chính là ưu tiên hàng đầu.

Trải qua bốn năm trời ở Hạnh Hoa Thôn, Trần Dương dùg hai năm thời gian bên ngoài bế quan, dùng thời gian một trăm năm bên trong Phán Thần Hệ Thống một hơi đem tu vi nâng lên Kết Đan Hậu Kỳ.

Mà giờ phút này, lặng yên nội thị cơ thể, trán nhăn lại thành một đoàn.

Chỉ thấy bên trong kinh mạch lúc này, tất cả những Tiểu Kim Đan có xu hướng co cụm lại với nhau, vị trí của những Tiểu Kim Đan ngày càng nhích gần về phía nhau như có một lực hút vô hình vậy.

Hiện giờ, mỗi lần hít thở hấp nạp của Trần Dương, chính vì thứ lực hút này mà linh khí cuồn cuộn chen chúc nhau bị hút vào.

Mà Trần Dương hiện giờ, mỗi lúc giơ tay nhấc chân để có một cỗ tự nhiên tiêu sái. Mà toàn bộ công pháp cùng hiệu quả tu vi của luyện thể Trần Dương đã chuyển sang phân thân. Khiến cho phân thân lần nữa được tăng cường sức mạnh lên rất nhiều.

Hiện giờ, nếu như không dùng đến pháp tắc sơ bộ mà tu sĩ Nguyên Anh Kỳ bắt đầu nắm giữ, thì trong tranh đấu, phân thân của Trần Dương tuyệt đối phát huy uy lực không kém chút nào so với một Nguyên Anh Sơ Kỳ tu sĩ. Còn nếu như chỉ đơn thuần so đấu lực lượng huyết nhục cơ thể, phân thân Trần Dương tuyệt đối chiếm lợi thế hơn xa tu sĩ đồng cấp.

Trần Dương nhìn kinh mạch và những Tiểu Kim Đan biến dị của mình mà thở dài. Đoạn đường này Trần Dương đã đi quá xa, hiện giờ không thể nào có cơ hội quay đầu, con đường duy nhất chính là đi tiếp về phía trước. Hơn nữa động tác còn phải dứt khoát gọn gàng, chỉ cần xuất hiện một tia ý nghĩ chùn bước thì chắc chắn rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.

Trần Dương cũng đã suy nghĩ kỹ, hắn chỉ cố tình rời đi Hạnh Hoa Thôn chứ sẽ không tuỳ tiện đến Kinh Đô khi thực lực chưa tiến vào Nguyên Anh Kỳ.

Mà hiện giờ, Trần Dương sau khi rời khỏi Hạnh Hoa Thôn thật xa liền chậm rãi tìm một nơi hoang vắng hạ thân xuống.

Sau khi tìm được một ngọn núi hoang vu liền chậm rãi khoét vào bên trong sau đó đem đất đá lấp lại.

Việc tạo một động phủ hiện giờ đối với Trần Dương chỉ cần phất tay là xong.

Mấy canh giờ sau, Trần Dương đã ngồi chính giữa một căn mật thất, tay chống cằm trầm ngâm. Toàn bộ động phủ đã được Trần Dương bố trí cấm chế, khiến cho người từ bên ngoài nhìn vào chắc hắn không thể phát hiện ra điều gì bất thường.

Trần Dương muốn nhất cử thành công, linh lực trong người hắn mặc dù chưa đạt đến Kết Đan Hậu Kỳ đỉnh phong, thế nhưng Trần Dương cũng không thể cầu toàn. Hiện giờ trong tay hắn đã có Hoá Anh Đan Đạo phẩm, lại thêm Ngũ Hành Linh Nhưỡng phụ trợ. Mà quan trọng nhất, những biến đổi của Tiểu Kim Đan bên trong kinh mạch làm cho Trần Dương ẩn ẩn có một cảm giác bất an, cảm giác này thôi thúc Trần Dương phải tiến hành Kết Anh.

Vả lại, hiện giờ Thiên thời địa lợi nhân hoà đều có đủ, Trần Dương không có lý do gì để chần chừ thêm nữa.

Nếu như không tiến giai Nguyên Anh Kỳ, thì con đường phía trước sẽ cực kỳ chông gai, khó có thể vượt qua được.

Trần Dương ngồi xếp bằng, trong đầu đem toàn bộ thể nghiệm nhân sinh cuộc đời chiêm nghiệm lại một lần. Thần thức hắn đắm chìm trong những ảo ảnh mơ hồ trong quá khứ.

Tất cả những thứ trải qua trong cuộc đời của một con người đều hàm chứa những thể nghiệm nhân sinh và thiên ý nhất định. Ngay cả những sự việc được coi là ngẫu nhiên nhất, thì cũng là những sự ngẫu nhiên có thiên ý dựng sẵn, luôn luôn không thể nằm ngoài quy luật nhân quả của đời người.

Gieo nhân nào, gặp quả nấy. Gieo một hạt cải thì không thể lớn lên thành một cây ngô đồng được.

Tất cả những sự tình này, Trần Dương đều dùng chính thể ngộ của bản thân liên tục tham ngộ tìm tòi, mong nhìn ra từ trong những thể nghiệm của bản thân mà ngộ ra thiên địa chi đạo.

Nửa tháng sau, ánh mắt Trần Dương khẽ động, trước mặt liền xuất hiện thân ảnh phân thân lặng lẽ đứng đó, không nói một lời, ánh mắt lạnh nhạt.

‘Bảo vệ khu vực chung quanh mười dặm, không cho bất cứ ai gây phiền nhiễu đến ta. Thứ này ngươi cầm lấy sử dụng!’

Trần Dương phân phó, đồng thời ném tới Ác Vận. Có thanh kiếm này trong tay, việc ứng chiến của phân thân sẽ trở nên lợi hại hơn rất nhiều.

Phân thân của Trần Dương vươn tay tiếp nhận Ác Vận, không nói một lời thu lấy nó rồi thân ảnh loé lên biến mất tại chỗ.

Trần Dương hơi trầm tư, đứng dậy đi chung quanh động phủ bắt đầu bài trí rất nhiều cấm chế cực mạnh, tận hết khả năng che giấu khí tức và phòng ngự, ngăn ngừa trường hợp đến giai đoạn mấu chốt sẽ bị người khác quấy nhiễu khi đang kết Anh.

Làm xong đâu đó, Trần Dương liền loé lên đi vào Phán Thần Hệ Thống, xuất hiện ở thạch ốc, nhìn Hoa Tử Tuyết đang nằm im như đang ngủ trên giường đá, chung quanh chất đầy Hồi Hồn Diệp và Hồi Hồn Mộc đã được Trần Dương luyện chế lại, giúp cho hồn lực của Hoa Tử Tuyết duy trì ở một mức độ ổn định nhưng đánh đổi lại là nàng phải chìm vào giấc ngủ sâu.

Hồi Hồn Mộc Trần Dương chỉ có một cây, cho nên vì làm việc này, Trần Dương hầu như đã cắt trụi gốc Hồi Hồn Mộc, chỉ để lại cho nó một nhánh nhỏ để giữ sinh cơ.

Cũng may, số lượng Hồi Hồn Mộc đã đủ, cho nên Trần Dương mới chừa lại cho nó con đường sống. Nếu không, cho dù nhổ cả gốc Hồi Hồn Mộc lên thì Trần Dương cũng nhất quyết không để thê tử của hắn tan rã hồn phách.

- Vợ yêu, hôm nay ta sẽ bắt đầu bế quan kết Anh. Lần này ta có nắm chắc, nàng yên tâm. Chỉ cần ta kết thành Nguyên Anh, chắc chắn sẽ có thể mang nàng đi tìm những hồn phách còn lại, cho các nàng gặp nhau. Ta biết nàng sợ sẽ quên ta, sợ khi dung hồn thì những ký ức về ta sẽ tan biến theo. Thế nhưng, Vợ yêu, nàng biết không, cho dù là nàng có thể xem ta như một người xa lạ hoặc thậm chí là kẻ thù thì ta cũng tuyệt không hối hận. Mỗi kiếp luân hồi đối với nàng chẳng khác nào một sự tra tấn, thân làm chồng, ta không thể để vợ mình như vậy, một chút cũng không. Cho nên, nàng yên tâm, lần này ta nhất định tiến giai thành công. Vợ yêu, chờ ta!

Nói xong, Trần Dương hôn lên vầng trán láng mịn như bạch ngọc của Hoa Tử Tuyết rồi lắc người rời khỏi nơi này.

Ngay sau khi Trần Dương rời đi, bên khoé mắt Hoa Tử Tuyết đột nhiên, một giọt nước mắt lăn xuống tạo thành một vệt nước dài trên khoé mắt.

Mà Trần Dương sau khi rời khỏi Phán Thần Hệ Thống thì lập tức xếp bằng điều tức, đem Ngũ Hành Linh Nhưỡng xuất ra, không chút do dự há miệng hút một giọt.

Ngũ Hành Linh Nhưỡng óng ánh vừa vào miệng, gương mặt Trần Dương đột nhiên nổi lên vầng sáng ngũ sắc, cả cơ thể lúc này toát ra một quầng sáng ngũ sắc quang mang rồi chớp mắt thu lại.

Trần Dương cũng không để ý đến những điều này mà bàn tay kết ấn, tập trung tĩnh thần dưỡng khí.

Lần Kết Anh này, Trần Dương cũng không chuẩn bị linh thạch. Bởi vì linh khí tinh thuần bên trong mỗi giọt Ngũ Hành Linh Nhưỡng này còn hơn vô số Cực phẩm linh thạch cùng nhau gộp lại, vậy cho nên hắn mới yên tâm bế quan Kết Anh.

Nếu như là tu sĩ bình thường, một khi đến Kết Đan Hậu Kỳ, không có vài trăm năm tích luỹ căn cơ, lại thêm chuẩn bị đan dược và linh thạch cực kỳ phong phú thì tuyệt đối không dám làm liều thử tiến giai kết Anh.

Bởi vì việc Kết Anh là sự kiện trong đời tu sĩ. Tu sĩ một khi kết Anh, linh lực và tu vi sẽ trải qua một bước biến đổi lớn về chất. Còn từ Kết Đan Kỳ trở về trước, đó còn là sự biến đổi về lượng mà thôi.

Tu sĩ một khi tiến vào Nguyên Anh Kỳ, thực sự đã có tư cách tham ngộ thiên đạo, thậm chí với những tu sĩ mạnh mẽ thì còn có thể sử dụng một ít thần thông đạo pháp da lông. Tuy là da lông và sơ sài, nhưng uy năng cũng cực kỳ khủng bố. Có thể nói giơ tay nhấc chân đều có thể ngăn sông chẻ núi cũng là chuyện hoàn toàn có thể làm được.

Mà tu sĩ một khi tiến giai Luyện Khí Kỳ, Trúc Cơ Kỳ, hay Kết Đan Kỳ, thì chỉ có một ít tâm ma quấy nhiễu mà thôi. Thế nhưng một khi trùng kích Nguyên Anh Kỳ, chắc chắn phải trải qua một loại lôi kiếp gọi là Thiên Kiếp.

Tu sĩ muốn có tư cách tìm hiểu thiên đạo, chắc chắn phải vượt qua được thử thách của nó. Do đó, việc phải trải qua Thiên Kiếp là chuyện đương nhiên phải xảy ra. Người vượt qua, từ nay quyền thế thông thiên, trên tiên lộ lại tiến một bước dài. Người không vượt qua, từ nay thần hồn tiêu tán, thân tử đạo tiêu, chắc chắn sẽ không có cơ hội làm lại lần thứ hai nữa.

Do vậy, mỗi một người tu sĩ muốn trùng kích Nguyên Anh Kỳ đều phải cật lực chuẩn bị, thậm chí ngay cả một tia hi vọng có thể giúp ích tiến giai họ cũng tuyệt đối không bỏ qua. Mà Vô hình chung, những loại chuẩn bị này cũng làm cho họ xuất hiện một ít chướng ngại trong lòng.

Còn Trần Dương thì khác, chỉ cần hắn cảm thấy đã đến thời điểm, lập tức bế quan trùng kích. Loại tự tin này khiến cho hắn rất thoải mái về mặt tinh thần, bắt đầu luyện hoá Ngũ Hành Linh Nhưỡng chuẩn bị cho một ngày quan trọng nhất trong đời tu sĩ:

- Kết Anh!