Phán Thần Hệ Thống

Chương 310: Ngũ Hành Thần Lôi

Trần Dương nghe giới thiệu đến Cực Phẩm Linh Tửu thì trong lòng run lên, ánh mắt rực sáng.

Mà không phải một mình Trần Dương. Hầu toàn bộ người tham gia đấu giá hội đều có nghe tới cái tên này, nhất thời một mảnh xôn xao.

Mà có danh tiếng như vậy, cho nên chỉ trong chớp mắt, khi Trần Dương còn chưa định thần thì đã có mấy người ra giá.

Một số tu sĩ Nguyên Anh Kỳ ngồi ở những khu bí ẩn nghe vậy thì nhíu mài, cũng không vội vàng ra giá.

Dĩ nhiên, những người này muốn chờ cho giá cả đạt đến mức cao thì mới tiến hành tranh đoạt.

Bất quá, cái giá một ngàn vạn Hạ phẩm linh thạch đã làm chùn chân rất nhiều tu sĩ tiền ít mà muốn hít đồ thơm. Khiến cho cả đám chỉ có thể hít thở thật sâu với gương mặt tiếc nuối.

Mà khi một Nguyên Anh Kỳ tu sĩ rốt cuộc không nhịn được, báo ra cái giá một nghìn năm trăm vạn Hạ phẩm linh thạch thì ai nấy đều cảm thấy choáng váng mặt mài.

Phải biết cái giá này đã đủ mua một khối cực phẩm tài liệu hoặc là một đan dược quý giá giúp cho tu vi tăng tiến. Mà Trần Dương khi nghe cái giá này thì cũng cảm nhận được sức hút của Linh Tửu này đối với các con sâu rượu trước đây đã bị hắn đánh giá quá thấp.

Bất quá, chỉ sau một thoáng, một tu sĩ Nguyên Anh Kỳ khác liền hô lên:

- Một nghìn sáu trăm vạn Hạ phẩm linh thạch!

- Chậc chậc, Hồng Thiên lão quỷ. Ngươi còn không ít rượu ngon, lại mua thêm thứ này chẳng phải quá đáng hay sao?

Vị tu sĩ ra giá trước đó gương mặt bình tĩnh, chép miệng nói.

- Hắc hắc, rượu ngon không ai chê nhiều. Vật này ai có tiền người ấy đoạt, nói cái gì quá đáng hay không quá đáng?

- Hừ, thì ra giao tình chúng ta mấy trăm năm qua còn thua một bình rượu!

- Ôn lão ma, ngươi không cần đem chuyện này gộp vào giao tình. Chuyện nào ra chuyện đó. Nếu như ta mua được, thì khi nào cao hứng chắc cũng sẽ cho ngươi uống ké một ly, không phải sao?

- Uống ké một ly? Cơm mợ nấu, uống một ly rượu ngon của ngươi thì phải bị ngươi một lớp da. Ta còn không rõ ràng hay sao.

...

Hai người vì một bình rượu mà trực tiếp xắn tay áo lên gân cỗ cãi nhau. Làm cho nguyên một đám tu sĩ bên cạnh trợn mắt há mồm, bộ dáng không thể tin nổi.

Bất quá cũng không ai dám can thiệp, thần tiên đánh nhau người phàm chết. Ở đây ai cũng là hạng cáo già, tất nhiên không ai dám xen vào.

Mà hai người kia đang lúc cãi nhau, đột nhiên một cái thanh âm hữu khí vô lực truyền tới:

- Lão hủ ra giá hai nghìn vạn Hạ phẩm linh thạch. Hai vị đạo hữu, nếu đã tự xưng là người yêu rượu thì đừng chấp nhặt giá cả. Thứ này là chí bảo khó cầu, hôm nay bỏ lỡ thì cả đời hối tiếc. Còn linh thạch thì có thể từ từ kiếm lại được a.

Lão già hai bộ dáng suy yếu, tay còn chống một cây quải trượng mới có thể ngồi vững, nói xong một câu thì lại ho mấy tiếng.

Trần Dương nhìn thấy bộ dáng này thì quét mắt nhìn tới, liền phát hiện ra người này nhìn vậy nhưng thật sự là tinh lực dồi dào, tu vi đã đến Nguyên Anh Trung Kỳ đỉnh phong rồi.

Mà hai người kia có vẻ nhận biết lão giả này, gương mặt cũng có chút xấu hổ, ho khan ngồi xuống.

Buổi đấu giá vì thế mà lại tiếp tục.

Bất quá, cái giá hai nghìn vạn này xem như đã đạt đến cực hạn rồi, không còn ai ra gia cao hơn nữa. Vậy cho nên lão giả nọ cũng vui vẻ đạt được thứ mình yêu thích.

Mà Trần Dương thì khẽ mỉm cười. Cái giá này có chút cao hơn dự định của hắn. Ban đầu Trần Dương cũng chỉ là mượn hoa hiến phật, muốn mượn tay Thiên Bảo Các để giám định rằng trong tay hắn có Cực Phẩm Linh Tửu. Nhờ vậy mới dẫn dụ được tội phạm bước ra ánh sáng.

Mà không ngờ vô tình trồng liễu liễu xanh um, hiện giờ lại thu về được một bút linh thạch không nhỏ, khiến cho Trần Dương cảm thấy vui mừng.

Cực Phẩm Linh Tửu này chỉ tốn một nghìn điểm công đức để đổi. Sự quý giá của nó nằm ở chỗ quý và hiếm, chứ không phải nằm ở chỗ tác dụng đối với sự tinh tiến tu vi.

Trần Dương đang mỉm cười hài lòng, đột nhiên một ý niệm từ Khí Linh Phán Thần Hệ Thống truyền đến làm cho sắc mặt hắn đại biến.

Không kịp nghĩ nhiều, Trần Dương ngay lập tức đứng dậy rời khỏi Đấu Giá Hội, ngay cả những vật phẩm tiếp theo là gì hắn cũng không chút nào quan tâm.

Khi Trần Dương đứng dậy, cũng có vài người hơi liếc qua ngạc nhiên, nhưng cũng không ai nói gì mà bị vật phẩm tiếp theo thu hút sự chú ý.

Trần Dương rời khỏi Thiên Bảo Các liền không chút do dự lập tức đi ra khỏi Kinh Đô, bước chân không ngừng nghỉ chạy đi.

Cho đến nửa ngày sau, bầu trời đêm khuya lặng như tờ đã buông xuống thì Trần Dương mới xem xét toàn bộ chung quanh.

Nơi này là một khu đầm lầy hoang vắng, không có bất cứ bóng dáng con người nào, chỉ có những tiểu thú côn trùng.

Trần Dương cảm nhận một cái, lập tức đầu vai nhoáng lên, cả người mờ ảo biến mất tại chỗ.

Chỉ trong chớp mắt, thân ảnh Trần Dương đã xuất hiện trong Phán Thần Hệ Thống rồi đi thẳng đến Phán Ngục.

Phán Ngục này là nơi Trần Dương dùng giam giữ các loại trọng phạm hoặc sinh linh hết thuốc chữa mà chưa thể cho vào luân hồi.

Bất quá, Trần Dương cũng không chút nào dừng lại mà lập tức nhấc chân đi vào, động niệm một cái lập tức xuất hiện ở tầng thứ mười, tầng sâu nhất và hắc ám nhất của Phán Ngục.

Ở nơi này bình thường bị dày đặc các loại cấm chế do Trần Dương sai Khí Linh bố trí, kèm với đá là cảm giác áp lực và u ám không chút ánh sáng nào.

Trần Dương thân là Phán Quan Ngũ Tinh, vừa đi vào quanh người lập tức không gian có thêm ánh sáng, soi rõ chung quanh những khu vực mà hắn đi tới.

Chỉ thấy ở một góc xa xa, có vô số trận pháp cùng cấm chế loé lên, cũng có vô số điện xa lôi quang đang ầm ầm giáng xuống, có một tảng đá nhỏ đang kịch lịch rung động.

Chính là Ma Thai!

Mà vừa rồi, khi Trần Dương ở trong Đấu Giá Hội chính là nghe Khí Linh báo về tình hình Ma Thai này có vẻ thức tỉnh trước dự đoán, hiện giờ đang trong quá trình chuyển hoá ma thân.

Ma Thai này không phải phàm vật, hoàn toàn do thiên địa dưỡng dục, tự hành sinh ra. Một khi để cho nó phát triển tận cùng liền có thể so sánh với cấp bậc Ma Tổ, khi đó thì tất nhiên toàn bộ Tu Tiên Giới này phải gánh chịu đại nạn. Mà Trần Dương cũng nghi ngờ, nếu như hắn đã gặp được Ma Thai này thì chắc chắn không chỉ đơn thuần là tình cờ. Bên trong thiên ý chắc chắn có ý muốn Trần Dương hắn đem chuyện này xử lý, nếu không, thì chính là hắn bị Ma Thai xử lý.

Trong chuyện này, chỉ có một mình Trần Dương dựa vào bản lĩnh của mình mà xử lý. Trần Dương hiểu rõ, Phán Thần Hệ Thống mặc dù là bảo vật tuyệt đỉnh, sức mạnh của nó nếu như phát huy toàn lực thì Ma Thai này có bản lĩnh lớn hơn nữa cũng chẳng làm được gì.

Bất quá, hiện tại phẩm cấp của Trần Dương chỉ là Phán Quan Ngũ Tinh, cho nên hiện giờ mặc dù nhìn qua Lôi Quang dày đặc, trận pháp mịt mù, thế nhưng Trần Dương hiểu rõ một khi lơ là, chắc chắn sẽ tạo điều kiện cho Ma Thai này lợi dụng hiểm nguy mà hấp thụ thêm sức mạnh, tẩy rửa chân nguyên, làm cho nó đã mạnh càng thêm mạnh.

Chỉ thấy đột Ma Thai vốn đang rục rịch bỗng dưng vang ra âm thanh nứt vỡ trầm thấp, từng luồng ma khí dày đặc bỗng nhiên tràn ra.

Trần Dương thấy cảnh này liền rùng mình, vội vàng nhấc chân đi tới.

Chỉ thấy ‘Ầm’ một tiếng, lập tức Ma Thai nổ ra. Một đạo hắc quang theo đó tràn ra tứ phía.

Lúc này, ngay cả lội quang đánh xuống cũng tựa như đi vào vũng bùn, bị ngăn cản bên ngoài.

Mà những trận pháp bao quanh thì càng thêm run rẩy kịch liệt, tựa như tuỳ thời có thể bị nứt vỡ ra vậy.

Một màn này làm cho Trần Dương kinh hãi, vội vàng vung tay xuất hiện Ác Vận không chút khách khí chém tới.

‘Phụp!’

Chỉ thấy Ác Vận ầm ầm mang theo kim quang đánh tới cũng bị Ma Khí chen nhau ngăn cản, vang lên âm thanh như một đấm lên gối bông, không thể ảnh hướng tới ma khí bên trong nửa phần.

Trong sát na, ma khí đột nhiên co tròn rồi từ bên trong truyền ra một tiếng cười the thé, một thân ảnh toàn thân bao quanh hắc khí, gương mặt không có mũi hay lỗ tai mà chỉ có một hàm răng nanh và đôi mắt đỏ sẫm hiện ra.

- Cáp cáp cáp...

Một tràng tiếng nói khó hiểu vang lên làm cho Trần Dương nhíu mài, dĩ nhiên hắn không tài nào hiểu được thứ ngôn ngữ ma tộc này.

Nhìn bộ dáng này, thần sắc Trần Dương vô cùng ngưng trọng. Hắn biết rõ Ma Thai đã hoàn toàn chuyển hoá thành Ma Anh.

Ma Anh này là hình thái chuyển hoá sơ khai, có thể nói, thời kỳ này của nó là yếu nhất, nếu như không tận dụng cơ hội thì một khi để nó phát triển thêm một mức nữa, Trần Dương cũng sẽ vô lực chống đỡ, trừ khi sử dụng một biện pháp cuối cùng mà hắn không bao giờ muốn dùng đến.

Mà Ma Anh hình như cũng biết được người trước mặt không hiểu nó nói gì, liền ngẩng đầu nhìn Lôi Quang vẫn đang cuồn cuộn đánh xuống, cái miệng răng nanh lởm chởm đột nhiên nở nụ cười hưng phấn, há mồm hút một cái.

Lập tức cuồn cuộn lôi quang theo đó liền không có chút lực phản kháng nào toàn bộ chui vào miệng nó. Nhìn từ xa, giống như một người đang ăn mì ăn liền vậy.

Trần Dương thấy cảnh này thì trong lòng lạnh lẽo.

Sở dĩ nãy giờ hắn chưa ra tay là muốn quan sát thử xem năng lực của Ma Vật này đến mức nào mà có biện pháp thích hợp.

Hiện giờ đã thấy nó vậy mà muốn đem Lôi Quang nuốt vào để luyện Ma Thân thì không nhịn được cười âm trầm:

- Muốn nuốt sao? Để ta giúp một tay!

Trần Dương nói xong, đột nhiên trên tay bấm niệm chú ngữ:

- Nhân danh Phán Quan Ngũ Tinh, triệu hồi Ngũ Hành Thần Lôi!

Lời vừa dứt, lập tức trên bầu trời xuất hiện một đoá Ngũ Sắc Lôi Vân kéo dài chừng vạn trượng xuất hiện, làm cho cả không gian tầng mười của Phán Ngục bị ngũ sắc quang mang chiếu rọi khắp nơi.

Mà Ma Anh lúc này cũng cảm nhận được đám mây đang kéo tới, trong miệng đột phát lên tiếng kêu the thé kinh hoảng, động tác ‘ăn mỳ’ trong miệng cũng ngay lập tức ngừng lại!