Phán Thần Hệ Thống

Chương 146: Ngẫu nhiên gặp

Bất quá, cuộc đời không được như ý, Trần Dương mới vừa bế quan được hai mươi ngày, tức ở bên ngoài thời gian mới trôi qua hai ngày thì bên ngoài dược viên có người đến tìm.

Trần Dương sau khi nghe tiếng gọi thì liền nhíu mài.

Hắn mới đến đây được vài ngày, cho dù có người quen đến tìm thì cũng không thể nào nhanh như vậy được.

Cũng may từ đầu Trần Dương cẩn thận để lại một tia thần thức bên ngoài cổng cho nên mới phát hiện tiếng kêu này.

Trần Dương cẩn thận đi ra ngoài, sau khi mở cổng liền nhìn thấy một thanh niên cũng mặc bạch y như hắn, nhưng tu vi đã là Trúc Cơ Sơ Kỳ.

Người này sau khi nhìn thấy Trần Dương thì liền cau mài nói:

- Làm gì lâu vậy? Đây là thϊếp mời, ngày mai đến chỗ Nhị thiếu gia một chuyến.

- Nhị thiếu gia?

Trần Dương cũng chưa cầm lấy thϊếp mời mà sờ mũi, hắn đúng là đầy đầu không hiểu.

Người kia thấy vậy thì bĩu môi một tiếng khinh thường, nói:

- Nhị thiếu gia là nhị đệ tử của chưởng môn. Ngày mai thiếu gia sẽ tổ chức một buổi họp mặt, ngươi là một trong đám tân nội môn đệ tử dĩ nhiên được mời. Đây là vinh dự cho ngươi. Ngày mai nhớ đến!

Người này nói xong, không nói hai lời liền quay lưng rời đi, từ đầu đến cuối không có cho Trần Dương một cơ hội từ chối, mà gã cũng không nghĩ Trần Dương sẽ từ chối.

Trần Dương cầm lấy tấm thiệp, cũng không thèm nhìn, tiện tay đánh ra một cái hoả cầu thiêu rụi rồi đóng lại cấm chế, đi vào bên trong.

Bất quá, ngay khi Trần Dương tưởng mình được yên ổn thì liền lục tục có mấy người đưa thiệp mời đến, mà nội dung cũng giống với nhị thiếu gia kia.

Trần Dương cũng không rõ ràng đám người này muốn chơi trò gì, sao có thể hết người này đến người kia tổ chức mấy cái đại hội gì đó tào lao bí đao, dành thời gian tu luyện chẳng phải tốt hơn sao.

Mặc dù tức giận như vậy, nhưng Trần Dương cũng đoán được đám người kia chắc là muốn kéo bé kéo cánh, thuận tiện xây dựng thế lực của riêng mình.

Trần Dương tất nhiên không có hứng thú đối với loại tranh quyền đoạt thế này, hắn chỉ muốn tìm một nơi an ổn tu luyện mà thôi.

Bởi vậy, toàn bộ thiệp mời đều bị Trần Dương thẳng tay đốt hết, không chừa lại cái nào. Theo hắn dự đoán, một người xếp hạng chót bảng như hắn thì đối với đám người kia cũng sẽ không có quá nhiều lực hấp dẫn, chắc chỉ là tiện tay mời vậy thôi.

Sau đó Trần Dương lại tiếp tục bế quan, không tiếp bất cứ ai.

Mà quả nhiên suy đoán của Trần Dương không có sai, đám người kia quả thật cũng chỉ tiện tay mời Trần Dương mà thôi, đám người được bọn họ chèo kéo tất nhiên là những người ở đầu bảng.

Thời gian trôi qua cũng rất nhanh, một tháng sau, thiếu phụ nọ dẫn theo một người về cùng đi đến dưới gốc trà nghiên cứu rất lâu, sau đó người kia rời đi, xem ra là tuyệt đối hết hi vọng.

Mà Trần Dương cũng có tìm hiểu qua bí tịch các loại, cũng phát hiện cây Tuyết Linh Trà kia đúng là không thể nào cứu chữa, nó là bị thương tổn căn cơ, sinh mệnh đã đi đến tận cùng rồi.

Mà thiếu phụ kia sau khi biết rõ điều này thì gương mặt sầu khổ đi đâu không biết, thế là Trần Dương lại lần nữa toàn quyền xử lý nơi này.

Căn nhà gỗ này được sắp xếp tương đối gọn gàng, Trần Dương còn cảm nhận một cỗ u hương như có như không còn lưu lại bên trong.

Bàn tay khẽ động, Trần Dương liền thả Hoàng Na từ bên trong Thất Giới ra ngoài.

Thân ảnh vừa xuất hiện bên ngoài, Hoàng Na ngay lập tức kiện cáo:

- Ca ca, ta buồn chán sắp điên rồi đây!!

- Hừ, muội chỉ biết chơi. Nơi này là Tu Tiên Giới, không phải như chỗ trước kia, muội thì không sao rồi, nhưng ta không muốn các lão quái vật nhìn chằm chằm a!

Trần Dương cười khổ nói.

Hoàng Na quệt cái miệng nhỏ nói:

- Ca, lần trước ca hứa cho muội về thăm nhà mà?

- Nhà muội ở đâu? Chẳng lẽ ở trong Tu Tiên Giới này?

- Tất nhiên không phải, nhưng mỗi thành viên Long tộc như muội đều có bảo vật có thể giúp trở lại bên trong tộc. Chỉ cần tìm một nơi yên tĩnh là muội có thể thi triển ra.

- Vậy sao? Vậy khi nào muội quay lại?

- Chỉ cần ca dùng Thất Giới triệu tập thì dù ở đâu muội cũng sẽ bị gọi về mà thôi!

Hoàng Na nói chắc như đinh đóng cột.

- Ừm. Nhưng mà... Muội cũng không phải đi tay không như vậy chứ? Nhất là ta cứu muội thoát khỏi chỗ kia, lại cho muội chỗ ăn, chỗ ở, chỗ chơi...

- Ca ca, rốt cuộc huynh muốn gì. Muội tuy là Long tộc nhưng quả thật rất nghèo, lại bị nhốt bao nhiêu năm rồi, không có gì quý giá, huynh cũng đừng đánh chủ ý lên người muội a!

- Hắc hắc, nghe nói Long tộc có công pháp kí©ɧ ŧɧí©ɧ Chân Long huyết mạch...

Trần Dương mỉm cười nói.

Hoàng Na nghe vậy liền liên tục xua tay nói:

- Không được, đây là bí mật của bổn tộc, tuyệt đối không thể truyền ra bên ngoài, nếu không sẽ bị xử tử.

- Vậy sao? Muội không nói, ta không nói, trên đời này làm sao còn ai biết?

Trần Dương giở chiêu dụ trẻ con bốc cứt gà, từng bước dẫn dụ.

- Ca nói cũng phải, thế nhưng mà ca cần cái đó làm gì, muội nhớ ca cũng không có Chân Long huyết trên người mà?

- Chuyện này không cần muội quan tâm. Chỉ cần mang thứ kia đến cho ca thì xem như chúng ta hoà nhau. Thế nào?

- Được, nhất ngôn cửu đỉnh. Đây là Truyền âm Châu, ca cầm lấy. Mặc dù muội trở về tộc nhưng vẫn có thể thông qua nó mà truyền cho ca một ít ý niệm. Nhớ, khi nào muội ra hiệu mới được triệu hồi muội, nếu không chuyện kia muội không đảm bảo à nha!

Hoàng Na nắm được thóp của Trần Dương liền cảm thấy vui vẻ xuất ra một viên cầu màu trắng.

Trần Dương cầm lấy viên cầu, quan sát một chút thì phát hiện thứ này cũng tương tự như Truyền Âm Phù nhưng cao cấp hơn rất nhiều thì liền cẩn thận thu vào, nói:

- Được rồi. Nếu đã vậy, muội muốn khi nào đi?

- Càng nhanh càng tốt, muội thật sự nhớ nhà lắm.

Hoàng Na ủ rũ nói.

Trần Dương suy tính một chút liền nói:

- Vậy được, bây giờ ta sẽ đưa muội ra khỏi phạm vi Nam Nhạc Phái, sau đó tìm một nơi vắng vẻ đưa muội về. Có được hay không?

- Được, tất nhiên là được. Ca ca tuyệt nhất! À, trong thời gian muội đi, nhất định ca hãy chăm sóc tốt cho tiểu Hắc nhé.

- Tiểu Hắc? Tiểu Hắc là ai?

Trần Dương thắc mắc.

Hoàng Na nhìn Trần Dương như nhìn một kẻ ngốc nói:

- Tiểu Hắc là Hoả Vân Hổ chứ là ai. Muội đã nhận nó làm tiểu đệ. Nhưng tạm thời còn chưa dẫn nó về bên Long tộc được, đành để cho ca chăm sóc nó vậy.

‘Xem ra tiểu nha đầu này đã quên mình mới là chủ nhân của con Hoả Vân Hổ, mà nàng cũng quên luôn thân phận của mình...’

Trần Dương đau đầu thầm nghĩ, nhưng cũng gật đầu đáp ứng rồi thu lại Tiểu Long Nữ tinh nghịch này vào Thất Giới.

Thân ảnh loé lên một cái liền đi ra khỏi dược viên.

Nửa nén nhang sau, thân ảnh của Trần Dương đã xuất hiện bên ngoài cổng sơn môn Nam Nhạc Phái.

Bởi vì đi ra ngoài chỉ một lát, cho nên Trần Dương cũng chỉ báo với quản sự một tiếng liền thoải mái rời đi.

Sau khi ra khỏi cổng sơn môn một chút thì Trần Dương không khách khí thay đổi một hình dạng khác rồi thả ra Phi Thiên Ngân Chu ung dung bay đi.

Ba ngày sau, Phi Thiên Ngân Chu hoá thành một đạo ngân quang đáp xuống một sơn cốc không có dấu chân người, Trần Dương liền thả Hoàng Na ra.

Hoàng Na sau khi quyến luyến Trần Dương một chút thì xuất ra một pháp bảo tương tự như một cái la bàn.

Cũng không biết tinh la bàn này là thứ gì mà sau khi Hoàng Na xuất ra rồi khởi động liền hoá thành một đạo ánh sáng sắng loé lên rồi cả hai cùng biến mất.

Vốn Trần Dương còn cho rằng Hoàng Na rời đi sẽ gây ra động tĩnh gì lớn, cũng âm thầm chuẩn bị một số cấm chế tuỳ thời kích hoạt để che chắn, nhưng không nghĩ cuối cùng mọi chuyện lại đơn giản như vậy.

Lúc này, cùng đưa tiễn Hoàng Na còn có tiểu Hắc được Trần Dương thả ra kế bên.

Hiện tại con Hoả Vân Hổ này vẫn chỉ có một đạo hồn phách bên trong Thất Giới chứ chân thân thì không còn. Mà Trần Dương đang có ý tưởng khác.

Bởi vì thân phận Hoàng Na có chút đặc thù cho nên từ trước đến giờ Trần Dương để cho Hoả Vân Hổ bên trong Thất Giới tuỳ ý ở lại.

Mục đích của Trần Dương chính là khám phá xem Thất Giới này có thể làm được những gì. Bởi mặc dù Thất Giới nhận chủ nhưng những thông tin của nó vẫn rất mơ hồ, Trần Dương cũng không nắm rõ được rốt cuộc, Thất Giới này có những thần thông gì.

Cho nên lúc trước thu Hoàng Na là một giọt bản mệnh tinh huyết, còn Hoả Vân Hổ thì Trần Dương cố ý chỉ lưu một đạo hồn phách. Đây đều là những thử nghiệm mà hắn cố tình thực hiện.

Hiện giờ, Trần Dương nhìn thấy hồn phách Hoả Vân Hổ đã ngưng đọng hơn trước, khí tức trên người cũng càng thêm tinh thuần thì cảm thấy hài lòng thu nó lại rồi rảo bước định đi trở về sơn môn.

Nhưng đúng lúc này, Trần Dương liền cảm nhận phía xa xa có mấy luồng linh lực dao động.

Vốn dĩ chuyện này bình thường, mặc dù nơi này nằm ngoài sơn môn Nam Nhạc Phái nhưng thỉnh thoảng vẫn có đệ tử trong phái ra vào, linh lực dao động cũng không có gì lạ.

Thế nhưng cảm nhận những dao động này, Trần Dương liền biết có người đang đấu pháp.

Trần Dương liền nổi lên tò mò, thân ảnh loé lên rồi mờ nhạt, khí tức cả người thu liễm lại rồi liền lẳng lặng bay về hướng phát ra dao động.

Bay còn chưa được qua bao lâu thì bên tai Trần Dương đã nghe tiếng va chạm kịch liệt, cùng với những tiếng quát trầm thấp.

‘Quả nhiên là có người đang đấu pháp!’

Khi Trần Dương tới gần thì phát hiện, một đám năm gã bạch y đang vây quanh tạo thành một cái vòng tròn quan sát hai người đang ầm ầm đấu pháp ở phía trước.

Mà một trong hai người đang đấu pháp Trần Dương cũng quen biết, nhất thời ánh mắt hắn khẽ híp lại, lặng yên quan sát.