Phán Thần Hệ Thống

Chương 48: Chu huynh đệ

Mong đại gia đình ai có Nguyệt phiếu ném Nguyệt phiếu, ai có kim đậu ném kim đậu, ai có cuốc thuổng gậy gộc thì dùng cuốc thuổng gậy gộc đến ném ta đi a~~~Tuý mỗ quỳ cầu ~~~

---------

Một ngày nọ, trong lúc Trần Dương đang yên lặng ngồi trong động thì bỗng nhiên có tiếng kêu yếu ớt truyền đến.

Trần Dương thần thức quét qua, liền mở mắt đứng dậy đi ra ngoài.

Phía bên ngoài có một con chồn trắng muốt đang được một con rùa cõng lên lưng đi tới.

Bất quá, tốc độ con rùa này quả thật rất chậm rãi, mà con chồn thì dường như bị thương nặng ở bụng.

Con rùa sau khi nhìn thấy thân ảnh Trần Dương bước ra liền dừng lại không bò nữa, dáng vẻ mệt nhọc xoã bốn cái chân ra, thoải mái nằm đó.

Trần Dương thấy vậy thì bước nhanh tới, khẽ vươn tay xem xét vết thương bên dưới bụng của con chồn.

Đúng lúc này, con chồn vốn mắt nhắm nghiền liền mở mắt ra.

Ánh mắt nó trong suốt và có màu hồng ngọc như hai viên kẹo đẹp đẽ nhìn qua Trần Dương rồi nhắm mắt lại. Trong ánh mắt của con chồn trắng này Trần Dương phát hiện đã dâng đầy tử khí.

‘Nó có lẽ không còn ý chí cầu sinh nữa rồi!’

Trần Dương thầm nghĩ.

Tuy vậy, động tác trên tay hắn không chậm chút nào, nhanh chóng vạch mở phần bụng ra liền phát hiện đây là một con cái, phía trên bụng có một vết thương sâu hoắm, cháy xém như bị lửa thiêu.

Vết thương cắt bỏ đi một phần tư da bụng, ruột gan bị tổn thương thê thảm không nỡ nhìn.

Trần Dương vừa nhìn liền biết con chồn trắng này cũng có chút bất phàm, cho nên mới gắng gượng được tới phút này, nếu là những con thú bình thường khác thì đã chết từ lâu.

Trần Dương thở dài, không đành lòng nhìn nó chết bèn lật tay truyền một tia linh lực chậm rãi cầm máu, đồng thời tiêu diệt một số chỗ nhiễm trùng do vết thương gây ra.

Bất quá, Trần Dương hiểu rất rõ đây chỉ là giải pháp tạm thời, nếu muốn cứu chữa con chồn trắng này cần hắn ra sức hơn nữa.

Trần Dương tiện tay vẫy một cái liền tạm thời mượn một cái lông của chính con chồn trắng này dùng làm kim châm.

Tay trái khẽ dụng lực, lập tức Trần Dương chuẩn xác đâm ra liên tục sáu châm.

Sáu châm này mang theo linh lực ôn hoà, ý đồ tiếp nối kinh mạch đứt đoạn, khơi thông tắc nghẽn, giúp cho máu huyết tiếp tục lưu thông trong cơ thể nó.

Tiếp theo, Trần Dương lại chăm chú đâm ra ba châm.

Ba châm này lần lượt đâm vào nội tạng của con chồn, làm cho chút sinh cơ vốn dĩ đang tản đi liền có dấu hiệu chậm lại.

Xong đâu đó, Trần Dương tự tay ôm con chồn trắng vào trong lòng đi vào trong động.

Con rùa thấy hành đồng của Trần Dương thì mắt có vẻ hết sức nhân tính hoá mà nhìn một hồi lâu rồi mới thu lại tầm mắt, không để ý nữa, thu vào mai rùa đánh một giấc.

Trần Dương sau khi ôm con chồn trắng vào lòng, cố dùng Cầm Long Thủ hình thành một tầng khí bao quanh nó để tránh không động đến vết thương. Con chồn lúc này cũng không mở mắt ra mà yếu ớt thở ra từng hơi đứt quãng.

Trần Dương cũng không để lỡ thời gian, sau khi để con chồn lên một tảng đá khô ráo sạch sẽ liền quay lưng vọt ra khỏi cửa hang.

- Chỗ gần gốc cây nọ hôm trước ta nhìn thấy một gốc linh chi, vốn định để cho người hữu duyên, xem ra hôm nay cần dùng rồi. Ài, ngoài ra cũng cần một ít Thông Tâm Thảo, Huyết Tinh Hoa…

Trần Dương vừa lẩm bẩm, thân ảnh vừa nhanh như gió phi thân đi.

Chỉ nhún mình mấy cái đã rời khỏi chỗ này.

Lúc này, con rùa nọ đột nhiên thò đầu ra nhìn về phương hướng mà Trần Dương vừa rời đi, ánh mắt đăm chiêu như đang suy nghĩ gì đó.

Nửa ngày sau, quanh sơn cốc đột nhiên truyền đến âm thanh bước chân.

- Đại ca, thứ kia hôm qua trúng một chiêu Thối Tâm Chưởng của ta chắc hẳn bị thương rồi, không thể trốn thoát đâu. Phàm là trúng chiêu này chắc chắn trong vòng hai ngày thịt da thối rữa mà chết, hơn nữa ta còn có thể dựa vào mùi huyết tinh trong gió mà truy tung nữa.

Một trung niên mặt nhọn râu dê cười hắc hắc khoái chí nói với một người khác lớn tuổi hơn nhưng bộ dạng giống gã đến sáu bảy phần.

- Nhị đệ, ngươi không làm huỷ bộ lông của nó đó chứ?

Người này không quan tâm đến mấy câu nói ba hoa chích choè của người kia mà nhàn nhạt nói.

- Đại ca, ngươi yên tâm, ta ra chiêu ở phần bụng. Phần da đầu và lưng thì hoàn hảo không tổn hại gì cả…chắc chắn có được bộ da tốt.

- Ừm. Nơi này có chút cổ quái, ngươi cũng nên cẩn thận!

Vị trung niên là đại ca cẩn thận quan sát một chút liền nói.

- Hắc hắc, nơi này xem chừng là gần suối nước nên có nhiều loại tiểu thú sinh sống cũng là chuyện bình thường. Con chồn trắng kia phỏng chừng là bình thường cư ngụ ở nơi này nên mới chạy về đây. Mà con rùa nọ cũng có chút cổ quái, xem chừng lần này có thu hoạch khá à nha!

Hai người cùng nhau trò chuyện, tiếng bước chân cũng càng ngày càng gần chỗ ở của Trần Dương.

Con rùa vốn đang nằm yên, đột nhiên nó bị bước chân làm kinh động, không do dự chạy thật nhanh vào bên trong hang động.

Lúc này, tốc độ của nó quả thật là nhanh đến không ngờ.

Nhưng hiển nhiên, tốc độ của hai gã kia càng nhanh hơn, vừa thấy bóng dáng con rùa đang chạy vào trong động liền cười ha hả:

- Ha ha, thì ra mày trốn ở đây. Để tao xem lần này mày chạy cách nào.

Người trung niên được gọi là Nhị đệ nhanh chóng tiến tới cười lớn, tay vỗ một cái liền bay ra một cái vòng sáng loáng.

- Trói!

Lời này vừa ra, lập tức chiếc vòng đón gió run lên một cái rồi hoá lớn lên bằng một vòng tay người lớn, bay vào bên trong hang động.

Cũng không biết ra sao, đột nhiên có một bóng trắng loé lên rồi vọt ra đến cửa hang động.

Đúng là con rùa đang cõng con chồn trắng trên lưng!

Cũng không biết làm sao nó thoát được cái vòng vừa nãy mà nhân cơ hội này định đào thoát.

Trung niên vừa phóng ra chiếc vòng liền nhíu mài, tức giận móc từ trong tay áo ra một cái ống tựa như cái tẩu hút thuốc.

Vật này vừa ra, con rùa liền sợ hãi, co giò muốn chạy thật nhanh.

Trung niên thấy vậy thì hét lớn:

- Nghiệt súc, muốn chạy!

Vừa nói, cái ống trong tay không chút do dự đưa lên.

- Hồ đồ! Dừng tay!

Một âm thanh âm lãnh vang lên, Trần Dương một thân áo trắng bình tĩnh chậm rãi đứng trên một ngọn cây gần đó nói.

Ngay sau câu nói, Trần Dương liền nhẹ nhàng nhảy xuống phía cửa động, hai mắt âm trầm nhìn hai người.

Hai người này hai mắt híp lại, cẩn thận đánh giá Trần Dương.

Sau khi thấy trên người Trần Dương không có linh lực dao động, nhưng lại có thể từ trên ngọn cây nhảy xuống thì nảy sinh chút nghi kị. Người lớn tuổi hơn, tâm tư cẩn mật hơn gã kia liền tiến lên nói:

- Chào thiếu hiệp, chúng ta là Chu Nhân, còn đây là Chu Đức đại ca. Chúng ta là người Trần gia lần này đến tham gia Thiên Sơn tiểu hội, hai con vật này là chúng ta vô tình nhìn thấy. Nếu như ngươi thích thì có thể lấy con rùa kia, xem như chúng ta kết cái thiện duyên, thế nào?

Trần Dương nghe lời này liền đảo mắt qua quan sát kỹ hai người lần nữa.

Người vừa tự giới thiệu là Chu Nhân, có tu vi Luyện khí tầng ba, sắp sửa tiến lên Luyện Khí Trung Kỳ. Còn người kia là đại ca của gã, có tu vi Luyện Khí tầng sáu, là một gã Luyện Khí Trung Kỳ đỉnh phong.

Trần Dương đảo mắt một tiếng, nói:

- Hai vị thứ lỗi, đây là nơi ta cư ngụ, hai con vật này mặc dù không phải là vật nuôi của tại hạ nhưng nếu nó đã chạy đến chỗ ta thì cũng xem như có chút duyên phận. Hai vị đạo hữu hay là tạm tha cho chúng nó một mạng, xem như kết cái thiện duyên, thế nào?

Chu Nhân nghe lời này liền cả giận, hắn làm sao có thể tin có chuyện trùng hợp như vậy. Trong mắt hắn, đây đơn thuần là người trước mắt bịa chuyện để ôm trọn một mình, nghĩ đến đây, trong lòng hắn lửa giận càng tăng liền cắn răng nói:

- Tiểu tử, người cũng đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt. Dù muốn chiếm đoạt hai con vật này cũng không cần nói lời dễ nghe như vậy. Ngươi tưởng Chu gia chúng ta dễ ức hϊếp vậy sao?

Chu Đức nghe nhị đệ mình nói thế liền hơi chau mài, đánh giá lại Trần Dương lần nữa rồi tiến lên chắp tay nói:

- Tiểu huynh đệ, con chồn trắng kia đối với chúng ta có chỗ hữu dụng. Hay là như vậy đi, chỉ cần đạo hữu giao cho chúng ta con chồn trắng, chúng ta sẽ để lại cho đạo hữu con rùa nọ và mười vạn tiền mặt!

Trần Dương nghe vậy liền cười lạnh:

- Hai vị lảm nhảm nhiều như vậy, hay là cho rằng ta không có được chút tiền ấy? Hay là khinh ta đơn bạc liền muốn làm chuyện cường bạo? Hai vị một người tên Nhân một người tên Đức, hắc hắc, thiết nghĩ gia phụ cũng đặt tên thật là ý nghĩa. Chỉ một con thú nhỏ cũng quyết cắn mãi không buông tha.

- Hừ, tên của chúng ta không cần tới lượt ngươi quan tâm!

Chu Đức cùng Chu Nhân sắc mặt khó coi, trong phút chốc sát ý dâng trào liền muốn động thủ.

Trần Dương thấy hai người này vậy mà dám nổi sát ý với mình, bèn chậm rãi nhìn hai người đưa hai tay lên phía trước:

‘Cầm!’

Lập tức, hai cái bàn tay to lớn chụp xuống, khoá chặt hai người.

Chu Nhân và Chu Đức đang định ra tay, bỗng dưng cảm thấy không gian chung quanh như đông lại, một luồng kình lực giáng xuống làm cho hai người cảm thấy như rơi vào vũng bùn.

Hai người nhất thời mồ hôi đầy đầu, lập tức biết hôm nay đã đá nhầm thiết bảng, mồ hôi lạnh lục tục rớt xuống.

- Hai vị có phải muốn gϊếŧ chết tại hạ, sau đó lục tìm coi có bảo vật gì thì thu lấy, rồi nhân tiện bắt luôn hai con tiểu thú kia, một công đôi ba việc, thu hoạch phong phú, có phải như vậy hay không?

- Đạo hữu hiểu lầm…

Chu Đức gượng cười trên khuôn mặt xanh mét, định giải thích gì đó thì Chu Nhân giận dữ uy hϊếp:

- Hừ, tặc tử to gan, ngươi có biết chúng ta là đệ tử trực hệ của Chu gia hay không? Còn không mau thả chúng ta ra? Nếu không một khi tiền bối trong tộc biết được, chắc chắn truy sát ngươi đến cùng.

Chu Đức nghe Chu Nhân giờ phút này còn thổi da trâu làm trống, liền không nhịn được sắc mặt tái xanh, nổi giận muốn thổ huyết.

Trần Dương nghe xong lời này liền há miệng cười lớn:

- Ta độc lai độc vãng, không môn không phái, nếu Chu gia các ngươi có nhã ý thì ta sẽ phụng bồi, hơn nữa nếu như có nhã hứng thêm nữa thì ta sẽ tự mình tới Chu gia bái phỏng cao nhân trong tộc. Còn hai ngươi, vốn dĩ ta muốn mở một tấm lưới, nhưng nếu các ngươi đã nói như vậy thì thôi, coi như ta làm phước giúp hai ngươi toại nguyện vậy. Ta thật sự rất sợ Chu gia trả thù, cho nên…hắc hắc…

- Đạo hữu, xin dừng tay, ta nguyện làm nô bộc cho ngươi, phát tâm ma chi thệ từ nay nhận ngươi làm chủ. Chỉ cần bỏ qua chuyện này, cho ta một cơ hội sống thôi!

Chu Đức cắn răng nói, trong mắt lão lại có một tia kiên cường làm cho trong lòng Trần Dương khẽ động.