Mạc Hối cùng Nhạc Nguyệt tình cảm ngày càng ổn định. Mỗi khi nhìn Nhạc Nguyệt trên mặt lúc nào cũng lơ đãng lộ ra vẻ ngọt ngào, tôi thật là hâm mộ. Gần tới ngày thi, bọn họ không có bất kỳ mâu thuẫn nào, lặng lẽ điền vào một trường đại học rất xa nhà. Tôi biết bọn họ muốn bốn năm đại học hoàn hoàn hảo hưởng thụ hương vị tình yêu. Rời xa nhà, có thể tránh khỏi người nhà họ Nhạc biết được mà phản đối. Mặt khác tôi thì sao, đơn giản chỉ là tự đau khổ. Thuộc Đình không muốn cùng tôi thi cùng một trường, anh bảo:
“Anh bị em làm phiền mấy chục năm rồi, anh muốn được yên tĩnh.”
Đó là khi sáu miệng ăn hai nhà ở phòng khách rộng rãi nhà họ Thuộc thảo luận chúng tôi nên thi trường thì Thuộc Đình thừa dịp không ai chú ý tới nói thầm vào tai tôi.
Tôi cảm thấy bị tổn thương. Tôi biết anh hiện tại cũng không yêu tôi. Anh không đáp trả tình yêu tôi cũng được, nhưng ít ra anh đối với tôi cũng có chút tình cảm đặc biệt đi. Nhưng thật không ngờ, tôi theo anh như vậy mà với anh đó lại là phiền toái.
“Thật xin lỗi, anh trai, em không thể đi ngược lại mong muốn của cha mẹ em được. Nếu như anh có bất cứ quan điểm nào không đồng ý, thì xin khiếu nại với bốn vị lớn tuổi ở đây, em sẽ không để ý đâu.”
Tôi làm bộ như như không có chuyện gì xảy ra. Nhìn trong mắt anh có sự phiền não, đột nhiên tâm trong lòng tôi lại thấy khá hơn. Cho dù anh không yêu tôi, thì sự tồn tại của tôi đối với anh mà nói cũng có thể là đặc biệt, nếu không anh sẽ không phiền não như vậy. Không thể làm anh yêu tôi đến thấu xương, thì cũng nên để anh phiền lòng, để cho anh cảm thấy được sự tồn tại của tôi, thì đây cũng là một tiến bộ lớn. Tôi đoán chắc anh sẽ không nói, bởi vì anh muốn duy trì sự ngụy trang trước bốn vị lớn tuổi ngồi đây.”Thật đáng thương, anh trai.”
Tôi ghé vào lỗ tai anh cười khẽ,
“Em muốn đời này anh sẽ không thoát khỏi em được đâu.”
“Vậy thì như thế nào?”
Anh trừng mắt nhìn tôi,
“Tâm Tâm, em cho rằng anh không có biện pháp khác sao?”
Nhìn anh như vậy, tôi trong nháy mắt sợ hãi —— không được, Thuộc Đình, không được vứt bỏ em!
Sau đó chúng tôi dưới sự giám sát của người lớn hai nhà mà đăng ký nguyện vọng xong, trường học hoàn toàn giống nhau, đúng như chúng tôi đã dự liệu. Nhìn thấy tờ nguyện vọng, anh biết chuyện đã rõ ràng, đã bất lực, không thể làm gì hơn là chấp nhận, nhưng anh oán hận nói tôi:
“Tâm Tâm, nhìn xem. Anh sẽ làm cho em hối hận.”
Mặc dù anh tức giận, nhưng vẫn là rất cưng chìu gọi tôi là “Tâm Tâm”, rất nghiêm túc kèm cho tôi môn toán. Tôi nghĩ, anh hẳn là đã yêu tôi, nhưng anh lại không biết đó thôi.
Đến ngày thi, bốn lão hồ ly đưa chúng tôi đến trường thi.
Đi vào sân trường, tôi kéo tay anh, nhìn môi mỏng khiêu gợi của anh, trong lòng liền muốn hôn anh. Kéo anh đến một góc, khi anh vẫn không rõ chuyện gì xảy ra, liền hung hăng hôn lên môi anh. Mặc dù anh có chút kinh ngạc, nhưng anh rất nhiệt liệt hôn trả lại, sau đó sẽ một lần nữa chiếm thế chủ động. Người đàn ông này chính là sĩ diện, anh cho là loại chuyện này thì đàn ông nên chủ động. Khi tay anh có hành động xấu, tôi liền đẩy anh ra, thở hổn hển. Anh cũng như vậy, đầu dựa vào vai tôi,
“Tâm Tâm, chuyện này thật điên rồ.”
“Em cần anh cổ vũ em, nếu không em thật sự sẽ thi trượt đó.”
Tôi nói phải nửa thật nửa giả, cố để cho anh bật cười.
Xoay người vào trường thi, Nhạc Nguyệt tin chuyện miệng tôi bị muỗi cắn. Cô ấy rất lo lắng cho kỳ thi lần này, cô ấy nói:
“Quan Tâm, cậu không lo lắng sao? Nhưng tớ thì sợ, nếu tớ cùng Mạc Hối không cùng một trường thì sao? Tớ sẽ liều chết với anh ấy.”
Ba ngày thi đại học trôi qua thật nhanh chóng.