Nhạc Nguyệt quay đầu hướng về các nam sinh bên kia một cái liếc mắt quyến rũ.
“Quan Tâm, cậu sai lầm rồi, bọn họ không nhìn vào tớ đâu, mắt của bọn họ toàn bộ rớt trên người Lưu người đẹp rồi.”
Cô ấy cười khúc khích, rồi nói tiếp,
“Quan Tâm, cậu nói, nếu tớ đi lần lượt quanh các nam sinh bên kia một vòng tròn, bọn họ có chảy máu mũi hay không?”
Tôi nhàm chán nhìn đỉnh bụng của cô ấy.
“Vậy cậu đi qua xem thử xem đi, ha ha, “
Tôi không hảo tâm cười,
“Hiện nay khoa học đều cho rằng, máu di chuyển một cách thích hợp thì mới có lợi cho sức khỏe.”
Cô ấy liền vươn tay như đóa hoa lan, rồi giả giọng điệu Lưu người đẹp thường dùng,
“Chào, oh ghét quá đi, Quan Tâm, cậu cười nhạo người ta.”
Tôi liền phun ra một ngụm nước giải khát, cười đến nỗi không nghe một âm thanh nào.
(nguyên cv là hoa lan chỉ có nghĩa là động tác ngón tay cái
với
ngón trỏ
chạm vào nhau rồi cùng
với ba
ngón tay
còn lại chỉ lên, ai coi phim hồi xưa thì hiểu).
Có thể do chúng tôi cười đến quá to, làm thu hút các nam sinh hướng về bên này. Nhạc Nguyệt lại nổi lên ý xấu, bắt đầu duyên dáng làm các động tác duỗi thân.
Thấy tôi như đang đi vào cõi tiên, em Nhạc liền hét vào tai tôi:
“Quan Tâm! Quan Tâm!”
Tôi quay đầu lại, liếc mắt cô ấy một cái,
“Làm tớ sợ muốn chết.”
Cô ấy thân thiết
ôm tôi,
“Quan Tâm, cậu nói xem, tớ trông thế nào?”
Tôi làm bộ như thực cẩn thận nhìn cô ấy, một bên gật đầu,
“Không sai ah, muốn ngực có ngực, muốn eo có eo, muốn mông thì có mông.”
Đổi lại bình thường, cô ấy nhất định lại sẽ đùa giỡn lại, nhưng lần này cô ấy ủ rũ
ngồi xuống.
“Làm sao vậy?”
Tôi thật sự bị sốc, đây không phải Nhạc Nguyệt bình thường.
“Cậu xem, cậu ấy một chút cũng không chú ý đến tớ.”
Cô ấy nản lòng dựa trên người của tôi,
“Ai? Cậu nói ai?”
Trời ạ, tôi gần như sợ hãi, là bạn thân đã ba năm rồi, tôi cũng không biết Nhạc Nguyệt có người thích trong lòng, thật buồn vì tôi còn nói mình là tri kỹ của cô ấy.
Quay đầu quan sát các nam sinh bên kia. Thuộc Đình khẳng định là không thể nào, Nhạc Nguyệt sẽ không thích anh ấy. Giữa đám nam sinh này có thể là người Nhạc Nguyệt coi trọng, khẳng định không phải hạng người hời hợt.
“Là anh chàng lớp trưởng đẹp trai.”
Tôi khẳng định nói. Sau đó tôi nhìn thấy mặt Nhạc Nguyệt đỏ lên. Đã đoán đúng!
Lớp trưởng họ Mạc tên Hối, cái tên thực sự có ý nghĩa. Nghe nói cậu ấy mồ côi cha, nhưng nghe tên của cậu ấy xem ra, mẹ cậu ấy là tuyệt không hối hận. Cậu ấy là một anh chàng như ánh nắng mặt trời, cũng không vì mồ côi cha mà giống như những đứa trẻ mồ côi khác mang tính… tự ti, cố chấp cùng hướng nội. Ngược lại tôi cảm thấy Thuộc Đình bình thường đã có bộ dạng như vậy thì không tưởng tưởng được nếu mồ côi thì sẽ như thế nào.
Mạc Hối với Thuộc Đình là bạn tốt, cũng có thành tích rất ấn tượng, mỗi lần cuộc thi tôi đều phải cố gắng đề phòng cậu ấy đuổi kịp tôi. Thuộc Đình có thể là sẽ không thích tôi, nhưng là Mạc Hối cũng không nhất định sẽ không thích Nhạc Nguyệt. Lại nói, cùng Nhạc Nguyệt là bạn bè đã ba năm, tôi đã làm được gì cho cô ấy đâu. Hạ quyết tâm, tôi đứng lên hướng nam sinh bên kia đi tới.