Đem Hạt Giống Tình yêu Cắm Vào Máu

Chương 1: Mở đầu

Em yêu anh! Em đã thực sự đem tấm lòng của mình cắm sâu vào, dùng tình cảm để kết thành, dùng tình yêu của em dành cho anh là đất mềm, khiến nó nảy mầm, cành lá dài ra, mọc tươi tốt. Tất cả sức sống này, em mong sẽ có được hạnh phúc chân thành của anh, làm cho tình yêu này nở ra rực rỡ như đóa hoa.

Tôi đã nói với Thuộc Đình như vậy, nhưng Thuộc Đình cười tôi, anh nói:

“Em đã thấy qua ai mà hoa tình yêu nở ra chưa? Không nên nằm mơ.”

Tôi đã nhìn thấy qua! Tôi nhìn thấy cha mẹ tôi cùng cha mẹ anh trong lòng đều có hoa tình yêu, chẳng qua tình yêu của họ không giống như đóa hoa, nhưng hạnh phúc cũng giống nhau mà thôi.

Lần đầu tiên lúc cùng Thuộc Đình nói, anh cười nói tôi nằm mơ. Khi đó chúng tôi đều nhỏ, chỉ mới năm tuổi.

Thời điểm lần thứ hai nói với anh, tôi đã dùng thời gian tám năm để xác nhận tôi yêu anh, tôi nghĩ vĩnh viễn muốn cùng anh

một chỗ, vì thế tôi đem tình cảm của mình gieo xuống, chờ đợi sẽ có một ngày anh cho tôi hạnh phúc. Khi đó tôi mười ba tuổi, anh nói:

“Em đều lớn rồi, như thế nào còn ngây thơ như vậy?”

Lần thứ ba nói với anh, thời điểm tôi đã hai mươi hai tuổi. Khi đó tôi rời xa anh để đến một đất nước khác, anh nói:

“Anh nghĩ rằng hiện tại anh cũng muốn trồng một hạt giống của tình yêu.”

Khi đó anh đã yêu một cô gái khác.

Kể từ đó, tôi không đề cập đến nó nữa. Cuối cùng, anh nói: “Anh yêu khi hoa còn chưa nở. Nhưng anh nghĩ là anh biết nó là màu gì.”

CHƯƠNG 1

Trong lòng tôi, kỳ thật không có người nào so với chính bản thân là quan trọng nhất. Bạn thân của tôi là Nhạc Nguyệt đã nói như vậy, cô ấy nói: “Quan Tâm, làm sao cậu lại có một cái tên ấm áp như vậy? Cậu rõ ràng là một con người cực kỳ ích kỷ, nhưng mà......”

Cô ấy lắc đầu,

“Vì sao mọi người đều bị cậu lừa?”

Tôi hướng cô ấy mỉm cười,

“Nguyệt Nguyệt thân yêu, mình cũng không có yêu cầu cậu làm bạn với mình. Cậu có thể lựa chọn không bị lừa mà.”

Khi tôi năm tuổi, bởi vì mẹ tôi không chịu

mua cho tôi một cuốn sách dày, tôi liền chờ đến chiều tối khi mẹ đang vội nấu cơm liền chạy đến nhà sách đó, cầm ví tiền của mình, tìm một trăm hai mươi đồng, đem cuốn sách về các thành tựu của máy móc ôm trở về nhà.

Trên đường trở về nhà gặp được một cậu bé, thoạt nhìn có bộ dạng thật nghèo túng, nhưng ánh mắt cậu ta nhìn thật thích, liền dẫn cậu ta về nhà. Khi tôi rời khỏi nhà để mua sách, thì trong lúc đó, cha mẹ tôi cùng bạn họ đã muốn nóng lòng đi tìm, đem cả khu thành thị nhỏ này lục tung cả lên, đến khi bọn họ mệt mỏi và kiệt sức mới trở về nhà, thì phát hiện tôi đang cùng cậu bé mới quen đang ngồi ở trong phòng khách vừa xem tivi vừa ăn kem.