Quản Gia

Chương 2

Đi làm cả ngày, Triển Dật ôm cả người mệt mỏi về đến nhà.

Đang hữu khí vô lực, đột nhiên, có bóng người làm cho tinh thần của anh tốt lên.

“Wow! Tiểu Tuyền Tuyền cháu có nhớ cậu không?”

Vừa nói vừa vươn tay ngắt gương mặt béo mập của Tiểu Tuyền Tuyền.

Tiểu Tuyền Tuyền sợ người lạ nên dựa vào trong lòng mẹ bắt đầu gào khóc.

“Tại sao lại khóc?”

Triển Dật không hiểu nhìn đứa cháu khả ái của mình.

“Bởi vì dung mạo của anh lôi thôi lếch thếch nên đem nó hù đến sợ.” Mẹ của Tiểu Tuyền Tuyền cũng chính là em gái Triển Dật – Triển Hiểu Nhân nói.

“Hừ! Nói anh nhiều lần chú trọng tác phong nhưng anh vẫn không nghe, đem Tiểu Tuyền Tuyền dọa đến muốn khóc rồi! Đáng đời.” Dương Bái Trừng đứng ở bên cạnh thêm mắm dặm muối.

“Các người hợp tác lại khi dễ tôi sao?”

Triển Dật lườm cậu một cái.

“Đừng nóng giận sao! Anh hai, anh cũng vẫn như trước, nói vài lời đã bắt đầu đổi tính tình?” Triển Hiểu Nhân cười cười.

“Không có biện pháp, ở cùng với Dương Bái Trừng cũng đã lâu, tính tình cũng sẽ trở nên tương đối nóng.” Triển Dật bất đắc dĩ nhún nhún vai.

“Triển Dật!” Dương Bái Trừng nghiến răng hướng anh hét lớn.

“Không phải vậy sao!!! ” Triển Dật không chịu yếu thế cãi lại.

Giữa hai người không khí khẩn trương khiến người khác nhìn vào sẽ phải hết sức căng thẳng.

“Ôi! Tôi đói bụng! Bái Trừng, cậu nấu bữa tối xong chưa?”

Triển Hiểu Nhân vừa nói một lời đã hóa giải được cái không khí giương cung bạt kiếm của hai người.

“Mới nấu xong, tới ăn đi!” Giọng không hung hăng giống hồi nãy, Dương Bái Trừng ôn nhu nói.

Nghe vậy, Triển Hiểu Nhân trên tay ôm đứa trẻ đi về phía bàn ăn, Triển Dật cũng bước nhanh đuổi theo.

Chờ mọi người ngồi vào chỗ của mình xong, Triển Dật đầu tiên hỏi: “Hôm nay ngọn gió nào đưa em đến đây a?”

“Anh không hoan nghênh em à? Anh trai yêu quý.”

“Vô sự không lên điện tam bảo (aka Không có chuyện gì sẽ không đến đây), nói mau! Em tới làm gì?”

“Thật là vô tình!” Triển Hiểu Nhân ai oán trừng mắt nhìn hắn một cái, nhưng ngay sau đó tươi cười rạng rỡ nói: “Đương nhiên là đến xem anh hai đã lâu không gặp cùng với thưởng thức tay nghề của Bái Trừng, quan trọng nhất là......

Xin giúp em chăm sóc Tiểu Tuyền Tuyền một tuần, vì em muốn cùng lão công đi Mĩ hưởng trăng mật lần hai.”

“Cái gì? Chiếu cố Tiểu Tuyền Tuyền?”

Triển Dật trên mặt lộ vẻ khó khăn.

“Anh không muốn sao?”

Triển Hiểu Nhân lần nữa lấy ánh mắt ai oán nhìn về phía anh.

“Nhưng là anh không biết trông trẻ a!”

“Tôi sẽ chăm sóc!” Dương Bái Trừng không nhịn được xen mồm.

Hai người nghe đều cảm thấy kinh ngạc nhìn về phía Dương Bái Trừng.

“Cậu đã từng chăm sóc trẻ con à?” Triển Dật nghi hoặc hỏi.

“Trước đây từng làm.”

“A ── là thế a!” Anh em nhà Triển trăm miệng một lời.

“Gì chứ?! Các người song ca à?” Dương Bái Trừng giận trừng mắt nhìn bọn họ một cái, sau đó đưa tay muốn ôm Tiểu Tuyền Tuyền.

“Tôi đút nó ăn cháo, các người cứ tận tình hưởng dụng bữa tối đi!” Nói xong, cậu đem Tiểu Tuyền Tuyền đặt trên gối, đút nó ăn.

Thấy tiểu Tuyền Tuyền rất biết điều để cho Dương Bái Trừng đút cháo, Triển Dật trong lòng không rõ là tư vị gì. “Thật là một thối tiểu quỷ yêu ghét rõ ràng.”

“Ôi! Anh hai. Làm sao anh có thể nói như vậy?”

“Vốn chính là thế a! Xem bọn họ như vậy hợp nhau, sau này tiểu Tuyền Tuyền cá tính nhất định giống cậu ấy.”

“Triển Dật!” Dương Bái Trừng cảnh cáo.

“Trời ạ! Các người tại sao lại cãi nhau rồi?”

Thật là một đôi hoan hỉ oan gia! Triển Hiểu Nhân ở trong lòng nói.

“Hừ!”

Dương Bái Trừng hừ lạnh một tiếng sau, liền cúi đầu uy tiểu Tuyền Tuyền.

Thấy Dương Bái Trừng như thế, Triển Dật giận đến mau toát ra khói.

“Anh hai! Anh cũng đừng sinh khí chứ. Qua nhiều năm như vậy, nếu không có Bái Trừng giúp anh, nhà anh sớm biến thành ổ heo rồi, em cũng không nghĩ sẽ bước vào đây một bước. Huống chi cậu ấy lại có kinh nghiệm trông trẻ, đem tiểu Tuyền Tuyền giao cho cậu ấy, em vô cùng yên tâm.”

Nói xong, nàng thấy cảnh Dương Bái Trừng đút tiểu Tuyền Tuyền ăn cháo không nói được lời nào.

Cảm giác có ánh mắt

kỳ quái nhìn mình, Dương Bái Trừng ngẩng đầu nhìn về phía Triển Hiểu Nhân.”Sao vậy?”

“Bái Trừng, cậu gả cho anh hai tôi đi, người vừa hiền thục vừa hiểu rõ anh ấy giống cậu trên thế gian ít có a! Huống chi đồng tính luyến ái nhìn mãi cũng quen mắt rồi, tôi sẽ toàn lực ủng hộ các người.” Triển Hiểu Nhân vẻ mặt tươi cười nói.

Nghe vậy, Triển Dật đem chỗ soup mới vừa uống xong toàn bộ phun ra ngoài.

“Triển Hiểu Nhân!” Triển Dật cùng Dương Bái Trừng đồng thời nói.

Thấy ánh mắt gϊếŧ người của hai người, Triển Hiểu Nhân hạ giọng thấp xuống.

“Nhưng là các người thật rất xứng đôi a!”

“Cô còn nói!”

Hai người cùng nhau trừng hướng Triển Hiểu Nhân.

Tiếp theo Triển Dật, Dương Bái Trừng không hẹn mà cùng nhìn về phía đối phương, rất nhanh hừ lạnh một tiếng, sau quay mặt qua chỗ khác.

Động tác của hai người cơ hồ giống nhau như đúc, không phải là xứng thì là cái gì? Triển Hiểu Nhân trong lòng oán trách.

Chờ Triển Dật đưa Triển Hiểu Nhân về nhà rồi trở lại đã là hơn mười giờ tối.

Triển Dật mở ra cửa nhà, mặc đèn sáng rực nhưng không thấy bóng dáng của ai, chỉ nghe thấy từ phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy.

Anh bước qua đại môn, đi về phía phòng tắm.

Anh gõ cửa. “Bái Trừng, cậu đang ở bên trong sao?”

“Tôi đang giúp tiểu Tuyền Tuyền tắm.”

Phòng tắm truyền đến thanh âm của Dương Bái Trừng.

“Nga! Tôi đây với hai người cùng nhau tắm.”

Không đợi Dương Bái Trừng đáp ứng, anh đã mở cửa phòng tắm đi vào.

“Gì? Triển Dật anh tại sao vào đây?”

Dương Bái Trừng mở to hai mắt nhìn về phía anh.

“Tôi nghĩ cùng nhau tắm a!” Anh vừa cởϊ qυầи vừa trả lời.

“Nhưng là bồn tắm quá nhỏ không đủ......”

Lúc này, Triển Dật đã… không… mặc đồ đứng ở trước mặt cậu, khiến cho Dương Bái Trừng kinh ngạc đến không biết nên nói gì.

“Như thế nào? Vóc người của tôi cấp một gậy sao!”

Triển Dật ở trước mặt anh bày mấy tư thế.

“Ngu ngốc!” Dương Bái Trừng liếc hắn một cái.

“Cậu thật không biết thưởng thức! Tôi trước kia có rất nhiều nữ nhân yêu tôi như si như say!” Triển Dật tự hào nói.

“Câm miệng! Không nên hại hư tiểu Tuyền Tuyền, muốn tắm rửa cũng nhanh lên.” Dương Bái Trừng gầm nhẹ.

“Dù sao nó cũng nghe không hiểu......”

Thấy Dương Bái Trừng sẵng giọng, Triển Dật không thể làm gì khác hơn là chớ có lên tiếng, biết điều một chút đi vào bồn tắm.

“Hô! Công việc mệt mỏi được tắm một cái tốt nhất.”

Triển Dật thỏa mãn đem lưng dựa vào bên bồn tắm, nhìn về phía Dương Bái Trừng đang cùng tiểu Tuyền Tuyền chơi trò chơi.

“Bái Trừng cậu nhìn có vẻ gầy, không nghĩ tới cũng có da thịt!! Cậu có phải hay không thừa dịp lúc tôi không có ở đây đi phòng tập thể thao rèn luyện a?”

“Nhàm chán!” Dương Bái Trừng cho hắn một cái xem thường.

“Nè! Hỏi một chút, cậu có hay không làm cho nữ nhân dục tiên dục tử a?” Triển Dật dựa vào bồn, hướng cậu ranh mãnh hỏi.

“Triển Dật!”

Dương Bái Trừng hướng anh bắn ra ánh mắt gϊếŧ người, sau đó bắt đầu hất nước vào anh.

“Dương Bái Trừng...... Cậu khá lắm!” Triển Dật bị giội nước ánh mắt cũng trương lên.

Hừ! Anh muốn gậy ông đập lưng ông.

Khi anh chuẩn bị muốn hướng Dương Bái Trừng hất nước, Dương Bái Trừng ôm lấy tiểu Tuyền Tuyền làm bia đỡ đạn.

“Anh dám hướng chúng tôi hất nước, tiểu Tuyền Tuyền sẽ khóc đó!”

“Cậu!”

Thật là hèn hạ! Triển Dật ở trong lòng mắng.

Đột nhiên, anh linh quang chợt lóe.

“Bái Trừng, tôi nghĩ muốn cạo râu.” Triển Dật vẻ mặt khẩn cầu nhìn về phía cậu.

“Anh không biết tự mình cạo sao?”

“Nhưng là cậu cạo tương đối sạch sẽ.”

“Anh… Quên đi! Đem đồ cạo và kem cạo râu đưa tôi.” Dương Bái Trừng bất đắc dĩ nói.

Cho nên Triển Dật duỗi tay ra, đem đồ vật từ cái hộp bên cạnh bồn tắm lấy ra cho Dương Bái Trừng.

“Đem tiểu Tuyền Tuyền ôm tốt đó!” Dương Bái Trừng đem tiểu Tuyền Tuyền đẩy hướng Triển Dật.

“Biết rồi!”

Triển Dật đón tiểu Tuyền Tuyền, sau đó mới cùng nó chơi đồ chơi con vịt nổi trên mặt nước, Dương Bái Trừng tỉ mỉ giúp anh cạo râu.

Không bao lâu, Dương Bái Trừng đã giúp anh đem râu mép cạo sạch sẽ, đang chuẩn bị dùng khăn lông giúp hắn lau kem cạo dư thừa Triển Dật đột nhiên cầm lấy du͙© vọиɠ của cậu.

“Triển Dật!” Dương Bái Trừng hô ra tiếng.

“Wow! Bái Trừng, cậu cũng đầy tinh lực a!” Triển Dật tà tà cười nói.

Sau đó Triển Dật mới xoa bóp du͙© vọиɠ của cậu.

“Anh...... A!” Dương Bái Trừng che miệng lại, tránh khỏi lên tiếng rêи ɾỉ.

“Triển..... A......” Dương Bái Trừng cảm thấy du͙© vọиɠ của mình dưới tay Triển Dật vuốt ve có phản ứng, máu toàn thân tựa hồ cũng chảy về phía bụng dưới.

“Bái Trừng, cậu thật đúng là nhạy cảm đấy! Lâu rồi không có tiết sao?” Triển Dật vẫn tà ác dày vò cậu.

Dương Bái Trừng dùng sức đưa tay giữ đầu vai Triển Dật, há mồm thở dốc.

Thấy Dương Bái Trừng sắc mặt đỏ hồng, vẻ mặt nhìn như bị đè nén rồi lại say mê, Triển Dật tâm chấn động, bụng lại có chút ít buồn bực trướng trướng.

Nhưng dù sao gừng càng già càng cay, Triển Dật đè nén du͙© vọиɠ của mình, tay vẫn tà ác vuốt ve Dương Bái Trừng.

“Buông tay......” Dương Bái Trừng từ kẽ răng thốt lên âm thanh.

Đột nhiên, Triển Dật thả ra.

Cảm thấy tay của anh rời đi thân thể mình, du͙© vọиɠ cấp bách muốn phát tiết nhưng lại không được khiến Dương Bái Trừng trướng đến khó chịu.

“Tốt lắm! Đến đây chấm dứt. Tôi dạy dỗ cậu một chút, còn lại thì một mình cậu tự giải quyết đi!”

Nói xong, Triển Dật đưa tay ôm lấy tiểu Tuyền Tuyền, bước đi ra khỏi phòng tắm.

Song Dương Bái Trừng chỉ có thể xấu hổ và giận dữ nhìn bóng lưng của anh rống.

“Triển Dật! Tôi hận anh!”

Phòng tắm truyền đến âm thanh rống giận.

Triển Dật che lỗ tai của tiểu Tuyền Tuyền, cười đến sặc sụa.

“Giang Phân, mọi người chuẩn bị ăn bữa trưa sao?” Triển Dật hỏi.

“Đúng vậy! Trưởng phòng có cái gì cần tôi hỗ trợ sao?”

“Xin giúp tôi mua một suất cơm.” Triển Dật khẩn cầu.

“Nhà ngài có quản gia mà? Quản gia không có giúp ngài chuẩn bị cơm sao?” Giang Phân kinh ngạc hỏi.

“Mấy ngày hôm trước tôi chọc cho cậu ấy tức giận, mấy ngày nay cũng không chịu nấu cơm cho tôi ăn.”

“Thật đáng thương!” Giang Phân hết sức đồng tình hắn. “Được rồi! Vậy bữa tối thì làm sao?”

“Tôi mấy ngày nay cũng là ăn đồ mua từ cửa hàng.”

“Trời ạ! Sao được? Nếu không thì hôm nay ngài đến nhà tôi, tôi nấu cho ngài ăn đi!”

“Có thật không? Giang Phân, có cô làm thư ký thật tốt!” Triển Dật dùng sức ôm cô.

“Đáng ghét! Bị nhìn thấy sẽ khiến mọi người hiểu lầm.” Giang Phân đẩy anh.

"Nga! Đúng rồi! Cô còn là một hoàng hoa đại khuê nữ (1) đây!” Triển Dật tiếp lời nàng.

“Nào có a! Người ta đã sớm không còn là xử nữ nữa…”

Nghĩ đến điều mình nói, nàng che miệng lại.

“A ──” Triển Dật hiểu rõ cười cười.

“Chán ghét!”

Giang Phân xấu hổ chạy ra ngoài.

Thỉnh thoảng trêu chọc thư ký này một chút cũng tốt đó chứ!

Triển Dật

khóe miệng không khỏi cười.

Triển Dật ở nhà Giang Phân dùng bữa tối, về nhà đã đến chín giờ tối.

Anh vào nhà, lại thấy Dương Bái Trừng tức giận ngồi ở trước bàn ăn nhìn mình.

Triển Dật cũng không để ý tới cậu, chẳng qua là nhanh chóng đem cất cặp, áo khoác ném xuống, đi thẳng vào phòng tắm.

“Làm sao? Ở đâu đó ăn uống no đủ mới hài lòng về à?” Dương Bái Trừng lạnh giọng hỏi.

“Tôi cùng Phân không phải quan hệ kia, cô ấy như em gái tôi vậy, em gái nấu cơm, anh trai ăn có cái gì không đúng? Hơn nữa quản gia của tôi không chịu làm việc, tôi đang suy nghĩ không bằng sa thải y, mời Giang Phân kiêm chức làm quản gia tốt hơn.”

Triển Dật trong phòng tắm vừa cởϊ qυầи áo vừa nói.

Phịch một tiếng sau, tiếp theo là thanh âm đồ sứ vỡ vụn.

Từ phòng ăn truyền đến tiếng vang lớn, làm Triển Dật tưởng có chuyện gì xảy ra, hắn đem khăn tắm quấn quanh ngang hông, ra khỏi phòng tắm.

Chỉ thấy sàn nhà chén đĩa thức ăn đổ vỡ, Dương Bái Trừng hốc mắt hàm chứa nước mắt, tức giận nhìn chằm chằm anh.

“Cậu đang làm cái gì?”

Dương Bái Trừng không giải thích, khiến cho Triển Dật có chút tức giận.

“Ngu ngốc, ngu ngốc, tên khốn kiếp!”

Dương Bái Trừng lớn tiếng hướng anh chửi một làn, sau đó đi về phía phòng.

“Cậu!” Triển Dật bước nhanh tiến lên kéo cậu lại. “Cậu rốt cuộc đang giận cái gì? Cậu biết lời nói của tôi luôn không có đứng đắn, bất quá tôi nói cũng đúng sự thật, cậu......”

Nghe được tiếng khóc lóc làm cho Triển Dật ngậm miệng lại, hắn đem mặt Dương Bái Trừng quay lại phía mình.

“Cậu...... Làm sao cậu khóc?” Thấy Dương Bái Trừng rơi nước mắt, Triển Dật có chút không biết làm sao.

“Đừng đυ.ng tôi!”

Dương Bái Trừng đẩy hắn, đi trở về phòng ngủ của mình, dùng sức đóng cửa lại.

“Ai! Tôi làm sao lại tuyển đến quản gia khó tính như vậy, hơn nữa đã qua mười năm? Ai!”

Triển Dật chỉ có thể bất đắc dĩ than thở, xoay người đi trở về phòng tắm, nghĩ tẩy đi thân mỏi mệt này.

Vậy anh là người dọn bãi chiến trường trên sàn kia sao?

Chiến tranh kéo dài chừng mấy ngày.

Hôm nay là Triển Hiểu Nhân tới đón tiểu Tuyền Tuyền, vì vậy xế chiều Dương Bái Trừng liền quyết định muốn dẫn tiểu Tuyền Tuyền đi đi dạo siêu thị, thuận tiện mua một chút nguyên liệu nấu ăn dùng làm cơm tối.

Bởi vì trên đường về nhà gặp được mấy bà thím quen ở chợ bán thức ăn, bọn họ hàn huyên tới năm giờ rưỡi, bởi vì sắc trời đã tối mới giải tán lập tức.

Dương Bái Trừng vui vẻ ngâm nga bài hát, mở cửa ra.

“Này! Bái Trừng cậu đã về rồi!” Triểu Hiểu Nhân tiến lên nghênh đón cậu.

“Sao cô sớm như vậy đã tới rồi?”

“Vì để sớm nhìn thấy tiểu Tuyền Tuyền yêu dấu của tôi a!” Triển Hiểu Nhân từ trong tay của cậu đón con trai bảo bối của mình, cũng hôn khuôn mặt non nớt của tiểu Tuyền Tuyền.

Đột nhiên, một trận mùi thơm từ phòng bếp truyền ra.

“Có người nấu cơm sao?”

“Nga! Là thư ký của anh hai! Anh hai ở một bên giúp cô ấy.”

“Cái gì?!” Dương Bái Trừng sắc mặt hết sức ngưng trọng.

Thấy Dương Bái Trừng sắc mặt đột nhiên đại biến, Triển Hiểu Nhân cảm thấy có một loại sóng gió sắp đến.

Song thật vừa đúng lúc, lần này Triển Dật cùng Giang Phân mỗi người bưng một món ăn, vừa nói vừa cười mà thẳng bước đi ra ngoài, Giang Phân trên người còn mặc tạp dề chuyên dụng của Dương Bái Trừng.

“Đem cởi ra!” Dương Bái Trừng cắn răng gầm nhẹ.

Đứng ở trước bàn ăn Triển Dật cùng Giang Phân đều không minh bạch lắm cho nên nhìn cậu.

“Đem tạp dề của tôi cởi ra!” Dương Bái Trừng lần nữa quát.

Thấy Giang Phân vẫn không có động tác, Dương Bái Trừng bước nhanh hướng nàng, bắt đầu động thủ kéo tạp dề ra.

“Anh đang làm gì?” Giang Phân sợ hét lên tiếng thét chói tai.

“Dương Bái Trừng! Dừng tay!” Thấy Dương Bái Trừng thô lỗ như thế, Triển Dật tiến lên ngăn cản y.

“Buông! Đem tạp dề của tôi cởi ta!”

Dương Bái Trừng đẩy Triển Dật, động thủ muốn cướp trở về tạp dề; nhưng Giang Phân sợ hãi đem tạp dề nắm chặt muốn chết, hơn nữa không ngừng mà thét chói tai.

“Buông ra!”

Ba!

Dương Bái Trừng trên mặt nhất thời hiện lên một dấu năm ngón tay.

“Làm sao cậu có thể đối xử thô lỗ với Giang Phân như thế?” Triển Dật tức giận hướng cậu rống.

Dương Bái Trừng sờ sờ bên mặt vừa bị đánh, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn.

Hai người lặng yên giằng co.

Đột nhiên, Dương Bái Trừng đẩy hắn ra, chạy ra ngoài.

“Bái Trừng!”

Triển Hiểu Nhân hô hoán, nhưng bóng dáng Dương Bái Trừng đã sớm không thấy.

Tựa hồ là cảm nhận được cỗ không khí khẩn trương, tiểu Tuyền Tuyền bắt đầu lên tiếng khóc lớn.

“Tiểu Tuyền Tuyền nín, mẹ thương! Ngoan!”

Triển Hiểu Nhân trấn an con nhỏ, nhưng tiểu Tuyền Tuyền vẫn là khóc không ngừng.

“Anh hai, anh tên ngu ngốc này!”

“Câm miệng! Mau ăn cơm xong, sau đó rời đi cho tôi!” Triển Dật tức giận nói.

“Em không ăn! Tiểu Tuyền Tuyền ở đây, bữa sau em sẽ trở lại, hừ! Anh hai đần!” Nói xong, Triển Hiểu Nhân liền ôm tiểu Tuyền Tuyền rời đi.

“Em!” Triển Dật giận đến không biết nói cái gì.

“Trưởng phòng, tôi xem ra nên đi về trước.” Giang Phân vẻ mặt áy náy nói.

Giang Phân lặng yên cởi xuống tạp dề, cầm lấy cặp công văn của mình, đi ra khỏi nhà trọ của Triển Dật.

Nhà trọ lớn như thế chỉ còn lại có một mình Triển Dật.

“Hỗn trướng!”

Triển Dật đánh một đấm nặng nề về phía mặt bàn to lớn khiến cho đồ sứ trong mâm thức ăn tán loạn trên bàn còn có rớt xuống trên sàn nhà.

Mình rốt cuộc làm cái gì vậy? Tại sao lại cảm thấy có một cảm giác tội ác day dứt trong lòng?

Một phòng tĩnh mịch làm cho bóng dáng Triển Dật càng thêm cô tịch.