Mẹ Mạnh Mẽ Đấu Với Cha

Chương 86: Anh muốn em thích anh!

Lôi Tiêu Tiêu vừa ngáp vừa đi xuống liền thấy Lôi Khiếu Thiên ôm Đường Kiến Tâm trong lòng đi vào, ngây ngốc hai giây rồi ra đón, "Tâm Nhi làm sao vậy?"

Sắc mặt Lôi Khiếu Thiên không tốt lắm, nhưng vẫn hạ giọng hòa hoãn với Lôi Tiêu Tiêu, "Không có việc gì đâu dì!"

Lôi Tiêu Tiêu nhướng mày. Bà là người tinh minh thế nào chứ, nhìn thôi đã biết hai đứa này có vấn đề, lập tức nói rằng, "Dì thấy là Tâm Nhi nhất định mệt mỏi rồi, mau đưa nó lên lầu nghỉ ngơi đi!"

Lôi Khiếu Thiên gật đầu rồi đi. Lôi Tiêu Tiêu tay phải vuốt cằm, nhìn bóng lưng kia biến mất, tính toán, vừa vặn gặp ngay Thẩm Dương Kỳ và Nick đang đi vào!

Lôi Tiêu Tiêu chuyển ánh mắt sang đứa con trai, nhìn bộ dạng chán chường như sa cơ thất thế của nó, nhất thời có chút hả hê, chạy lại véo tai Thẩm Dương Kỳ, cười đùa, "Yêu, đây là con trai tôi à, hôm nay bị ai đả kích mà bộ dạng như sắp chết thế này!"

Thẩm Dương Kỳ ngẩng đầu ai oán trừng mắt với Lôi Tiêu Tiêu. Nếu là ngày thường anh tuyệt đối sẽ không để móng vuốt của mẹ vồ được, chỉ tiếc bây giờ anh không còn chút khí lực nào, vừa bị Lôi Trảm Thiên đả kích mặt mũi đưa đám, "Mẹ, mẹ sắp không gặp được con trai mẹ nữa rồi đó!" Khóe miệng Lôi Tiêu Tiêu kéo ra, Thẩm Dương Kỳ liền nói tiếp, "Muốn chà đạp con thì mau chà đạp đi, sau này sẽ không còn cơ hội nữa đâu, oa!"

Lôi Tiêu Tiêu vỗ bốp cái vào ót đứa con trai đang làm bộ, hung dữ đáp lại, "Đi, chà đạp cái gì hả, cái thằng chưa mọc đủ lông kia!"

Thẩm Dương Kỳ liền nhảy cách ra một phạm vi an toàn, run run trả lời Lôi Tiêu Tiêu, "Mẹ, con đã hơn hai mươi tuổi rồi đó!"

Lôi Tiêu Tiêu siêu cấp khinh bỉ thằng con, "Anh là từ trong bụng tôi chui ra, tôi đương nhiên biết anh bao nhiêu tuổi!"

Thẩm Dương Kỳ trốn ra sau Nick, anh cảm thấy mình thật đáng thương, vừa bị anh hai đả kích xong, bây giờ lại tới mẹ nữa!

"Mẹ, bố có nói, mẹ còn hung hãn như vậy nữa, bố sẽ bỏ mẹ đấy!"

"Ông ta dám!" Lôi Tiêu Tiêu hai tay chống nạnh, "Mẹ không có bỏ ông ta là đã không tệ rồi, ông ta còn dám chê lão nương, đúng là không muốn sống mà!"

Khóe miệng Nick giật một cái, dì nhỏ quả nhiên là dũng mãnh. Thẩm Dương Kỳ cúi xuống, mặc niệm một phút cho ông bố của anh. Mẹ anh chính là một bạo quân, may mà bố anh có cái tính như cô vợ nhỏ, bằng không ai dám lấy mẹ anh chứ!

"Biểu tình con như thế là sao hả, không muốn sống nữa à, dám khinh thường lão tử con thử xem!"

Thẩm Dương Kỳ mặt xệ ra, "Mẹ, lão tử là bố mà!"

Lôi Tiêu Tiêu nghiêm mặt hổ, "Muốn chết đúng không!"

Thẩm Dương Kỳ liền lui ra sau, "Không dám không dám!" Lôi Tiêu Tiêu hừ một tiếng, thấy Nick đang lén trốn đi, túm lấy cổ áo phía sau anh ta, rất là không có ý tốt, "Nick, định đi đâu vậy?"…

Nick hai tay che mặt, "Hì hì, con đi tìm chị dâu, đi tìm chị dâu ấy mà!"

"Dì còn tưởng thằng nhóc con cũng dám ghét lão tử chứ!"

Nick lấy lòng lắc đầu, "Nick làm sao lại ghét dì nhỏ được, Nick yêu quý dì nhỏ nhất mà!"

Lôi Tiêu Tiêu hừ lạnh, "Thật không, hay là không dám!"

Nick giật mình, vội bày tỏ đó là điều từ tận trong tim, "Sẽ không, sẽ không, tuyệt đối không phải như thế!"

Lôi Tiêu Tiêu vỗ vỗ mặt anh, rốt cuộc tha cho anh, "Đại ca với chị dâu con có chuyện gì thế?"

Nick nhíu mày, sắp khóc đến nơi, "Dì nhỏ, Nick không biết!"

"Không biết? Hừm?"

Nick cố gắng thoát khỏi ma trảo, trong lúc khó khăn liền thấy Thẩm Dương Kỳ đang lén ra ngoài, tay chỉ ra cửa, lớn tiếng, "Dì nhỏ, anh Kỳ không định gặp dì, anh ấy chạy kìa, mau đuổi theo!"

Lưng Thẩm Dương Kỳ cứng đờ, quay lại trợn mắt với Nick, chạy nhanh ra ngoài. Lôi Tiêu Tiêu sửng sốt, nhìn theo hướng anh chỉ, quả nhiên thấy bóng lưng Thẩm Dương Kỳ chạy vội ra bên ngoài, cười âm hiểm, "Thẩm Dương Kỳ, con đứng lại đó!" Đồng thời cũng thả cổ sau áo Nick ra, đuổi theo Thẩm Dương Kỳ, mới chạy hai bước bỗng cảm thấy có vấn đề, nhìn lại, quả nhiên, Nick cũng đang chạy lên lầu hai!

Lôi Tiêu Tiêu không giận mà lại cười, "Tốt, Nick, đã học được cách dương đông kích tây, ừ, không tồi không tồi, không uổng dì nhỏ đã dạy con!"

Nick chỉ cảm thấy tiếng cười sau lưng thật chói tai, cả kinh thiếu chút nữa ngã lăn xuống cầu thang. Hôm nay anh nói chuyện của đại ca chị dâu với Lôi Tiêu Tiêu, kết quả chị dâu đã xảy ra chuyện, bây giờ còn bảo anh bán đứng đại ca, anh cũng không phải ngại cuộc sống của mình quá tốt!

Huống chi, anh còn phải mau đi kiểm tra cho chị dâu nữa!

Lôi Khiếu Thiên ôm Đường Kiến Tâm quay về phòng rồi đặt cô lên giường, suy nghĩ sâu xa, sự khác thường của Tâm Nhi là từ chuyện gì mà ra!

Tâm Nhi sao lại biết việc này!

Lôi Triển Lâm đã gặp mặt Tâm Nhi?

Nick thấy được sự hung ác chợt lóe rồi biến mất trong mắt Lôi Khiếu Thiên, dừng chân ở cửa, rối rắm không biết có nên vào hay không.

"Đại ca!"

Mâu quang Lôi Khiếu Thiên lóe lên, nhìn Nick đang đi vào, "Xem Tâm Nhi có sao không!"

Nick xấu hổ đi tới, phát hiện sắc mặt Đường Kiến Tâm khó coi, cũng không dám qua loa, ngay sau khi Nick kiểm tra xong, giọng Lôi Khiếu Thiên đột nhiên vang lên, "Mấy ngày nay đều là cậu chăm sóc chị dâu?"

Nick có chút sợ hãi, cẩn thận gật đầu, "Đúng vậy, đại ca!"

"Một tấc cũng không rời?"

Trong lòng Nick cân nhắc hàn ý trong câu nói này, khẽ gật đầu, "Đúng vậy, đại ca!"

"Người của Lôi Triển Lâm không có gặp mặt chị dâu cậu?"

"Đương nhiên không có, có dì nhỏ ở đây, người của Lôi Triển Lâm căn bản không thể nào vào được tòa thành! Sao có thể "gặp mặt" chị dâu được." Nick đáp rất mau, vội vàng làm sáng tỏ.

Lôi Khiếu Thiên trầm mặt xuống, "Vậy sao chị dâu biết việc bảo thạch là trò đùa?"

"A. . . Chị dâu đã biết?" Nick kinh hồn, con ngươi trợn tròn, chị dâu đã biết rồi sao? Chị dâu sao lại biết được chứ? Nick phản ứng hơi bị trì độn, nhanh chóng nhớ lại chuyện xảy ra trong thời gian này, đột nhiên, con ngươi co lại, sâu trong đáy mắt hiện lên sự sợ hãi và hoang mang, không phải đúng lúc vậy chứ. . .

Lôi Khiếu Thiên nhìn phản ứng đã biết chuyện này có liên quan tới Nick, mặt trầm xuống, nổi giận hét lên, "Nói!"

Nick run tay, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai đứng ngay ngắn trước mặt Lôi Khiếu Thiên, cúi thấp đầu, thanh âm nức nở, "Sáng sớm hôm nay, dì nhỏ lôi em lên thư phòng, nói thật ra là tò mò chuyện của đại ca và chị dâu. Em không dám nói, dì nhỏ liền uy hϊếp nếu em không nói, liền ném em vào trong rừng nhiệt đới, ở đấy mười bảy mười tám ngày mới cho ra, em bị dì dọa sợ quá, liền liền, nói ra hết. . ."

Lôi Khiếu Thiên mím chặt môi. Nick chỉ cảm thấy cơn mưa rào mang theo sấm sét phô thiên cái địa kéo tới, lùi lại sau, lắp bắp nói tiếp, "Trong lúc ấy, dì nhỏ có nói là nghe được tiếng động ở hành lang, bảo em ra xem, nhưng sau khi em ra ngoài thì lại không thấy có ai ở hành lang cả. . ." Nói đến đây, giọng Nick càng ngày càng nhỏ đến mức không nghe thấy được nữa. Anh không có can đảm nói tiếp, tiếp đó anh đi tìm chị dâu, rồi không thấy chị ấy đâu cả!…

Thế nhưng, anh ta không nói thì Lôi Khiếu Thiên sao lại không rõ, lạnh lùng trừng mắt với Nick, "Nick, là đại ca quá phóng túng các cậu rồi!" Nick cả kinh, liền nghe được tiếng hét giận dữ của Lôi Khiếu Thiên, "Các cậu đều được tôi cưng chiều nên kiêu ngạo, thế cho nên ai cũng ném đuốc đốt đại ca phải không hả?"

"Đại. . . đại ca. . . Nick sai rồi!"

Một quyền của Lôi Khiếu Thiên sắp sửa nện lên người Nick, "Con mẹ nó cậu sai, bây giờ nói cậu sai còn dùng cái rắm à!"

"Em em. . . chờ chị dâu tỉnh lại, em sẽ giải thích với chị dâu!" Nick sợ lắm, anh biết lần này mình đã gây ra họa thật rồi!

Nếu bọn họ muộn một bước, chị dâu chạy thoát, vậy dù anh có chết mười bảy mười tám lần cũng khó tiêu tan được cơn giận của đại ca!

Lôi Khiếu Thiên thật muốn một cái tát đánh bay anh ta, "Cút ra ngoài cho tôi!"

Nick lảo đảo chạy đi, hu hu, sau này anh không dám chọc đại ca đâu, còn cả chị dâu nữa. . .

Nghĩ đến tình cảnh Lôi Tiêu Tiêu lôi anh dậy từ trên giường, Nick thật muốn nôn, mặt mũi vặn vẽo, nắm chặt tay phải, tiểu vũ trụ bạo phát. Đều là lỗi của dì nhỏ, bản thân hiếu kỳ chuyện của đại ca mà kéo anh làm đệm lưng? Hừ, dì nhỏ, Nick sẽ tìm dì tính sổ!

Nhưng, nghĩ mà coi, người như Lôi Tiêu Tiêu liệu Nick có thể tính sổ sao? Có thể thấy, Nick sẽ bị người phụ nữ dũng mãnh kia hành hạ thê thảm cỡ nào nha!

Mà trong phòng ngủ của Lôi Khiếu Thiên, sau khi Nick bỏ đi một lúc, anh mới thu lại được du͙© vọиɠ muốn gϊếŧ người, quay lại nhìn Đường Kiến Tâm nằm trên giường, ánh mắt phức tạp.

Anh vốn là muốn sau khi giải quyết xong chuyện của Lôi Triển Lâm mới nói thẳng mọi chuyện với Tâm Nhi, chỉ là. . . bây giờ, Tâm Nhi đã biết, cô ấy sẽ hiểu anh sao? Sẽ tha thứ cho anh sao? Anh rất muốn cô ở lại bên cạnh anh, Lôi Khiếu Thiên bi thiết thầm nghĩ, nghĩ đến anh cũng là nhân vật không ai bì nổi, lại có một ngày cũng sẽ lo được lo mất như thế!

Lôi Khiếu Thiên tiến lên, hung hăng trừng mắt nhìn Đường Kiến Tâm, âm thầm thề, đời này, em đừng mong rời đi.

Em là người phụ nữ của anh, cả đời này đều như thế, muốn đi thì trừ phi anh chết! Không, anh chết em cũng phải đi theo!

Đường Kiến Tâm khi tỉnh lại thì thấy cổ đau đớn, sờ lên cổ, rủa thầm, ánh mắt rũ xuống dần ngước lên, nhìn trần nhà màu lam, ngồi dậy, cũng đánh thức Lôi Khiếu Thiên đang ngủ yên bên cạnh, nhìn tấm lưng Đường Kiến Tâm lưng, cao hứng gọi, "Tâm Nhi, em tỉnh rồi!"

Lưng Đường Kiến Tâm cứng đờ, trở tay, tát "bốp" một cái lên má trái người đang tươi cười kia, tốc độ nhanh không kịp chớp mắt. Lôi Khiếu Thiên kinh ngạc rồi tức giận nhìn Đường Kiến Tâm, tay ôm má trái, mắt trợn trừng rồi lại ủy khuất, "Em lại đánh anh!"

Đường Kiến Tâm cười nhạt, đánh anh còn nhẹ đấy, "Tôi hận không thể gϊếŧ anh!"

Lôi Khiếu Thiên liễm thần tình, đè nén cơn giận với cô gái kia, bình tĩnh tựa vào đầu giường, thờ ơ, cười như không cười, "Tâm Nhi, em thực sự không nhớ ra anh Khiếu Thiên sao?"

Đường Kiến Tâm cảm thấy rất phiền, người này luôn nhắc tới đề tài đó, chẳng lẽ cô với anh ta là người quen cũ? Đường Kiến Tâm lấy đứa bé trong bụng thề, cô mà biết lão đại Ngục Thiên Minh, cô sẽ theo họ anh ta!

Có đánh hai tám cái gậy tre cũng chẳng ra thân thích, ai biết, hừ, đúng là cất nhắc cô, cô chỉ là một tiểu nhân vật, không chịu nổi sự hò dọa như thế của anh ta!

Lôi Khiếu Thiên thấy ánh mắt khinh bỉ của Đường Kiến Tâm, khinh thường lại còn trào phúng, lần này cũng không giận, chỉ là mở miệng chậm rãi thốt ra từng lời, thanh âm cứ thế đi vào tai cô gái nào đó. . .

Đường Kiến Tâm từ đầu là mê man, khó hiểu, kinh ngạc, khϊếp sợ đến hoàn toàn kinh ngạc, trong đáy mắt không còn tâm tình nào khác!

Lôi Khiếu Thiên có chút buồn cười nhìn cô, xem ra Tâm Nhi thật sự đã quên anh rồi, anh bạn đó liền có chút khổ não cùng với không cam lòng! CHƯƠNG 86.2:

"Tâm Nhi, em không nhớ vào cái ngày XX, ở trong một trấn nhỏ XX mười tám năm trước đã cứu một đứa bé ăn mày bẩn thỉu sao?"

"Tâm Nhi, em thực sự không nhớ em đã dã man cưỡng ép cậu bé ăn mày kia về nhà em thế nào sao?"

"Tâm Nhi, em đã quên chú dì đã yêu thích cậu bé ăn mày kia cỡ nào ư?"

"Tâm Nhi, em sao lại có thể quên cô bé buộc hai bím tóc ngày ngày đuổi theo cậu bé ăn mày, gọi anh Khiếu Thiên, chờ Tâm Nhi với. . ."

"Tâm Nhi."

"..."

"Tâm Nhi, sao em có thể quên anh chứ!"

Lôi Khiếu Thiên nói cứ như sắp thành oán phụ khuê phòng, oán trách trừng mắt với Đường Kiến Tâm, cứ như việc cô không nhớ ra anh là ai là chuyện thiên lý bất dung cỡ nào!

Đường Kiến Tâm nháy mắt mấy cái, cô trang bị khuôn mặt lạnh như băng, thực sự rất không phối hợp, nghe Lôi Khiếu Thiên nói, những thứ mơ hồ trong đầu lóe lên rồi biến mất, nhưng đến mức khiến người ta không bắt được. Thế nhưng, cái tiếng "Anh Khiếu Thiên, chờ Tâm Nhi với" kia lại quanh quẩn trong đầu cô!

Anh Khiếu Thiên, Khiếu Thiên? Kháo, không phải là Lôi Khiếu Thiên đấy chứ?

Đường Kiến Tâm có chút chần chờ mở miệng, "Anh, chính là tên ăn mày?"

Lôi Khiếu Thiên trầm mặt xuống, "Anh chỗ nào giống tên ăn mày?"

Đường Kiến Tâm mở to hai mắt, rất chăm chú nhìn Lôi Khiếu Thiên lúc này không giống như tên ăn mày. Sau đó, cũng rất nghiêm túc trả lời, "Không giống!" Quả thực, anh bây giờ nào có nửa phần bóng dáng lúc nhỏ chứ?

"Khi đó như là từ trong bùn lầy chui ra, cả người bẩn thỉu, đâu thấy được hình dạng?"

Hơn nữa, anh nghĩ anh so với lúc nhỏ cũng không thay đổi gì, ít nhất để anh nhận thức thì anh vẫn có thể nhận thức được!

Đường Kiến Tâm thật khinh bỉ anh, bây giờ anh ta đã trưởng thành nhân mô cẩu dạng, đâu còn thấy được bóng dáng lúc nhỏ?…

"Anh, thật là anh ấy?" Kỳ thực, Đường Kiến Tâm có chút hoài nghi, thực sự, không chỉ nói hai người này lớn lên khác nhau một trời một vực, chính là bọn họ cũng chỉ ở cùng nhau có mấy ngày, cô đã sớm ném nhân vật như thế ra sau đầu, anh sao lại còn nhớ rõ được cô lúc nhỏ nhỉ?

"Thế nào lại không nhớ, anh đã đi tìm em rất nhiều năm!" Cái tên Đường Kiến Tâm anh không phải không nghe được, từ khi cô xuất đạo tới nay danh tiếng rất vang dội. Thế nhưng, anh lúc đó sao có thể liên tưởng được cô bé lúc nào cũng tươi cười cùng với một kẻ gϊếŧ người như gϊếŧ một con kiến kia là cùng một người được đây?

Huống chi, năm đó lúc anh quay lại trấn nhỏ ấy tìm cô, cũng chỉ còn lại một căn nhà trống. Thế giới này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nhưng, thực sự muốn tìm một người cũng có chút khó khăn!

Cũng tỷ như Zimmer và Địch Long!

Nghĩ vậy, trong mắt Lôi Khiếu liền hiện lên sát khí!

Đường Kiến Tâm có hơi khó hiểu, "Anh tìm tôi làm gì?" Năm ấy khi bố mẹ cô bị gϊếŧ, cô bị đám người Giza bắt, ngày nào cũng bị nhốt trong phòng tối, ném vào nước sâu, qua nửa tháng mới cho cô ra. Lúc ấy cô chỉ còn một hơi thở, tiếp đó lại bị tiêm ma túy, thời điểm đó cô mới bảy tuổi, do tiêm ma túy vào tĩnh mạch thiếu chút nữa mất mạng. Zimmer cứu cô rồi để cô thích ứng một thời gian, mỗi ngày lại tiêm vào người cô một chút, nhưng, chút ấy cũng suýt nữa lấy mạng của cô rồi!

Sau này, sau này thế nào? Đường Kiến Tâm sửng sốt, Lôi Khiếu Thiên thấy hàn quang đáng sợ trong mắt cô, định ôm lấy cô thì thấy khóe môi cô tạo thành độ cong thị huyết và chế giễu. Hóa ra, những điều ấy cô còn nhớ rõ, cô cứ tưởng là nó đã sớm biến mất rồi, nhưng, có những ký ức cô không sờ đến, nhưng nó vẫn tồn tại. . . Ngược lại giống như cái vòi nước, không ngờ lại chạm phải chốt mở, ký ức như dòng nước phụt ra, rất mạnh, rất đau!

Lôi Khiếu Thiên có chút hối hận khi nhắc lại quá khứ của cô, anh thật đau lòng khi Tâm Nhi như vậy, tiến tới cưỡng chế kéo cô vào lòng mình, đầu tựa trên đỉnh đầu cô, nói, "Tâm Nhi, không sao nữa, đã qua hết rồi, đừng nghĩ tới có được không, đều là anh Khiếu Thiên không tốt, cứng rắn muốn em nhớ lại nó!"

Đường Kiến Tâm nhíu mày, những ký ức không tốt đã mở ra, giờ cô cũng không biết làm sao để kiềm chế nó. Nhưng, khi nằm trong lòng Lôi Khiếu Thiên lại có thứ tình cảm khác thường, nhịp tim đập mạnh mẽ kia như ma lực khiến tâm tình cô dịu lại!

Chưa từng được quan tâm như thế khiến mũi cô cay cay!

Hóa ra tìm một bờ vai để dựa vào, cũng là một việc tốt như vậy!

Tuy rằng cô không hiểu, cho dù anh thật sự là cậu bé ăn mày kia, sao lại muốn tìm cô, anh cũng chỉ ở với cô hai ngày thôi. Nhưng, cô không thể không thừa nhận, hai ngày này cũng là thời gian vui sướиɠ nhất trước khi bi kịch xảy ra!

Lôi Khiếu Thiên lẳng lặng ôm Đường Kiến Tâm. Qua một lúc lâu, tới khi Đường Kiến Tâm bình tĩnh lại mới phát hiện mình đang vùi trong lòng đối phương, vội vàng vùng vẫy thoát ra, tai đỏ ửng. Lúc cách xa anh ra thì tư duy cũng tự tìm về. Đương nhiên những chuyện trước khi ngất cô đều nhớ!

Mặt liền nhăn nhó lại, bị anh làm cho rối lên, cô thiếu chút nữa đã quên chuyện quan trọng ấy.

"Nếu anh là người đó, sao lại tính toán tôi, chơi vui lắm sao?" Sắc mặt Đường Kiến Tâm khó coi, cô không rảnh chơi với anh ta!

Lôi Khiếu Thiên thở dài, "Trách không được người ta nói, nữ nhân giỏi thay đổi, một chút cũng không sai, vừa rồi còn nằm trong ngực anh giờ lại muốn tính sổ!"

Đường Kiến Tâm hung hăng nhìn anh chằm chằm. Đừng tưởng trước đây bọn họ có quen biết thì sẽ quên luôn sổ sách này, hừ, không có cửa đâu, cửa sổ cũng chẳng có!

Huống chi, hai người bọn họ cũng chỉ nhận thức trước kia thôi. Với cô bây giờ thì anh là một người hoàn toàn xa lạ!

Lôi Khiếu Thiên kêu oa oa, anh là bố của con cô ấy đó, đâu phải người xa lạ hả?

"Ách, được rồi, Anh nói. Thế nhưng, em phải cam đoan là em sẽ không bỏ đi!"

Đường Kiến Tâm mặt đen lại nhìn anh, "Nói!" Đi hay không đi cũng không phải do anh định đoạt!

Lôi Khiếu Thiên sờ mũi một cái, quên đi, anh vẫn không nên chọc cho Tâm Nhi tức giận. Bây giờ cô ấy không nên tức giận, anh cũng không muốn!

"Anh tìm được em rồi thì biết em là thủ hạ của Ám Hoàng, lại tìm Địch Long để đàm phán hợp tác với hắn ta, bảo em đi trộm bảo thạch, chờ sau khi em thành công, anh sẽ trộm bảo thạch lại. Anh biết em chưa xong nhiệm vụ nhất định sẽ làm tới cùng, đuổi theo anh để lấy lại bằng được!" Lôi Khiếu Thiên rất cẩn thận quan sát sắc mặt của Đường Kiến Tâm, thấy không có dị dạng gì mới tiếp tục nói, "Hy vọng là trong cuộc truy đuổi này, em có thể nhớ ra anh là ai, thuận tiện. . ."

"Thuận tiện cái gì?"

Cổ Lôi Khiếu Thiên chợt đỏ lên, không nói lời nào, chỉ là trừng mắt nhìn Đường Kiến Tâm. Đường Kiến Tâm cũng trừng lại anh, chờ anh nói tiếp!

Thấy Đường Kiến Tâm không thỏa hiệp, Lôi Khiếu Thiên không có biện pháp, đành ấp úng nói tiếp, "Thuận tiện thích anh. Vậy em cũng sẽ không đi nữa!" Đương nhiên có một vài điều Lôi Khiếu Thiên rất là thông minh giữ lại, cái này cũng không tính là lừa dối, chỉ là lựa chọn thật thà thôi!…

Đường Kiến Tâm sửng sốt, vẫn thật không ngờ Lôi Khiếu Thiên sẽ nói ra câu ấy. Thấy ngay tai đối phương đỏ lên, như sắp bốc cháy tới nơi, không ngờ phát hiện Lôi Khiếu Thiên cũng có lúc đáng yêu như thế, "Vậy Karl Bunol cũng là anh sắp xếp?" Đáng yêu thì đáng yêu, có một số việc vẫn phải hỏi rõ!

Lôi Khiếu Thiên lắc đầu, "Không phải, đó là ngoài ý muốn, anh không ngờ em sẽ đuổi theo anh tới tận Chợ Đen!"

Đường Kiến Tâm cảm giác như trái tim mình được buông lỏng. Cô tin lời Lôi Khiếu Thiên, đường đường là gia chủ Lôi gia, lão đại của Ngục Thiên Minh còn chưa tới mức lừa gạt cô!

Chẳng qua cô cũng có chút bực bội, "Hai viên bảo thạch đâu!"

Lôi Khiếu Thiên trừng cô, đã nói đến thế rồi, cô ấy còn muốn bảo thạch làm gì? Đường Kiến Tâm lẽ thẳng khí hùng, "Hai viên bảo thạch ấy vốn là của tôi, anh cướp đi, bây giờ tôi đòi lại thì có gì sai đâu!"

"Em chỉ biết đến chúng, mà em lại không nhớ anh là ai hả!"

Đường Kiến Tâm khinh bỉ anh, "Đại lão gia như anh, có cái gì tốt mà nhớ!" Bảo thạch đó là nhiệm vụ của cô, chưa xong sẽ bị cười nhạo!

"Làm mất rồi!" Lôi Khiếu Thiên gục đầu, không thèm nhìn Đường Kiến Tâm, một bộ như bị đả kích!

Đường Kiến Tâm xuống giường, đi ra ngoài. Lôi Khiếu Thiên vội nhảy luôn xuống, "Em đi đâu? Em đã đáp ứng sẽ không rời khỏi anh mà, Tâm Nhi, em quay lại, không được đi!" Cô gái không thèm để ý, Lôi Khiếu Thiên mặt đen lại, hét toáng, "Đường Kiến Tâm, em đứng lại đó cho anh!"

Cô gái cũng mặc kệ, đúng vậy, anh giải thích, tuy không phải rất chi tiết, thế nhưng, cô cũng có thể đoán được đại khái. Mặc dù cô thừa nhận khi biết việc của Karl Bunol không liên quan gì tới anh thì có chút vui vẻ, cùng cảm giác thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng, cô đã chơi cùng anh lâu như vậy, bây giờ, đến lượt anh chơi với cô!

Lôi Khiếu Thiên đuổi theo sau Đường Kiến Tâm gào khóc, Đường Kiến Tâm nhếch môi, bộ dáng vậy mới giống anh Khiếu Thiên của cô!

Lôi Tiêu Tiêu cầm nửa quả dưa hấu đi qua nghe được tiếng Lôi Khiếu Thiên, từ cầu thang bên rẽ ra, nhìn cảnh tượng trước mắt, cái thìa trong tay liền rơi vào trong quả dưa, cằm rớt xuống đất, miệng mở ra thành chữ O, mãi không khép lại được.

Chết mất, bà đang thấy cái gì thế này, cái thằng bộ dạng như cô vợ nhỏ đuổi theo sau một cô gái mang bầu kia có phải con trai của đại ca bà không vậy? Đương gia của Lôi gia? Lão đại Ngục Thiên Minh? Đại ca của Đế Văn, Chris?

Chết mất, đừng gạt người vậy chứ!

"Dì nhỏ, dì ở đây làm gì thế? Dưa hấu rơi ra hết rồi kìa!" Nick khó hiểu nhìn Lôi Tiêu Tiêu đứng im mà không đi.

"Tâm Nhi, em đừng bỏ anh, anh biết sai rồi, sau này anh không dám nữa!"

Đường Kiến Tâm quét mắt nhìn hai người đang ngây ra như phỗng trước mắt, rất bình tĩnh lướt qua bọn họ đi xuống lầu. Lôi Khiếu Thiên lại không bình tĩnh như vậy, nghĩ đến hình tượng vừa rồi, lại hé ra khuôn mặt lạnh lùng nhìn Lôi Tiêu Tiêu một đầu, gọi một tiếng, "Dì nhỏ!" Xong đuổi theo Đường Kiến Tâm, chợt nghe được tiếng kinh hô của Lôi Tiêu Tiêu, "Khiếu Thiên, vừa rồi thật là cháu sao? Wow, cháu cũng có lúc đáng yêu thế ư?"

Đường Kiến Tâm dừng chân, rồi lại bình tĩnh tiếp tục đi xuống. Chân Lôi Khiếu Thiên lại vấp một cái, thiếu chút nữa lăn từ trên cầu thang xuống. Còn Nick, hiển nhiên giờ còn chưa tỉnh lại từ trong sợ hãi mới rồi!

Nhìn bóng lưng Lôi Khiếu Thiên như đang trốn, nắm lấy vạt áo Lôi Tiêu Tiêu, ngơ ngác mở miệng, "Dì nhỏ, vừa rồi là đại ca sao? Không phải con hoa mắt đấy chứ!"

Lôi Tiêu Tiêu gật đầu, "Tâm Nhi thực sự là lợi hạng, nét đáng yêu như vậy của Khiếu Thiên dì chưa từng thấy, thực sự là thua thiệt lớn!"

Nick rầm một tiếng, nuốt nước miếng, hiển nhiên là hoàn toàn khϊếp sợ nha!

Trời ạ, đại ca lãnh khốc anh minh thần võ của anh, sao lại có bộ dạng như thế kia được chứ? Quá là đả kích người ta rồi đó!

Lôi Tiêu Tiêu xoay người lại ném nửa quả dưa hấu cho Nick rồi nói, "Cùng xuống coi thế nào!"

Đường Kiến Tâm xuống lầu, tìm đồ ăn, cô đói rồi!

Lôi Khiếu Thiên thấy cô vào phòng bếp thì thở phào, đi theo phía sau lưng cô, căn dặn cô cái này không thể ăn, cái kia không ăn được, không được ăn đồ lạnh, đồ cay cũng không được ăn, phàm là những vị có tính kí©ɧ ŧɧí©ɧ thì đều không được ăn! CHƯƠNG 86.3:

Đường Kiến Tâm không thể chịu đựng nổi bỏ thìa xuống, trừng mắt Lôi Khiếu Thiên, tức giận, "Anh rốt cuộc muốn như thế nào? Tôi ăn đồ của tôi, anh nói nhảm nhiều như vậy làm gì?"

Lôi Khiếu Thiên rất vô tội, "Đây là Nick nói, thân thể em còn chưa khôi phục tốt, lại có bảo bảo, những cái này đều phải ăn kiêng!"

Đường Kiến Tâm lười nhìn anh, bê lấy một đống đồ chua, đây chính là làm cho cô. Thế nhưng, thìa còn chưa hạ xuống, cái đĩa đã rơi vào tay người đàn ông đáng ghét kia, Đường Kiến Tâm trừng mắt với Lôi Khiếu Thiên, cảnh cáo, "Anh tốt nhất là đừng có chọc tôi tức giận!"

Lôi Khiếu Thiên lắc đầu, "Anh không chọc em tức giận, thế nhưng mấy cái này em không ăn được, tâm ẩn của em vẫn còn chưa hoàn toàn giải trừ!"

Đường Kiến Tâm sửng sốt, cũng không kiên trì, nhưng vẫn có chút không cam lòng, "Tôi lại thích ăn cái đó!"

Lôi Khiếu Thiên dở khóc dở cười, "Chờ khi tâm ẩn em tốt rồi, em muốn ăn bao nhiêu cũng được, nhưng giờ không được!"

Tay phải Đường Kiến Tâm sờ lên tim, có chút thất thần, "Còn tốt được sao?"

"Tâm Nhi ngốc, có anh ở đây, anh sẽ không để em xảy ra chuyện gì đâu!"

Đường Kiến Tâm nhàn nhạt quét mắt qua anh, đứng dậy, muốn đi tìm Nick. Vừa ra tới cửa thì thấy được hai người lén lén lút lút kia, cũng không giận, hô lên với Nick, "Tôi đói bụng!"

Nick thu được chỉ lệnh đi vào phòng bếp, rất tích cực, Lôi Tiêu Tiêu nhướng mày, có vẻ sai bảo thằng nhóc này rất thuận tay nhỉ!

Đường Kiến Tâm một bộ đương nhiên, nếu Lôi Khiếu Thiên không cho cô cái gì, cô chỉ có thể tìm Nick, Nick chắc là chuẩn bị thứ gì cô có thể ăn được.

Thẩm Dương Kỳ và Lôi Trảm Thiên đầu đầy mồ hôi xuất hiện ở phòng khách, thấy tất cả mọi người đều có mặt, hơi kinh ngạc. Thẩm Dương Kỳ hô một câu với Lôi Khiếu Thiên, "Anh họ, đã xảy ra chuyện!" Nói xong cùng Lôi Trảm Thiên chạy lên lầu, Lôi Khiếu Thiên đứng dậy đi theo. Đường Kiến Tâm chỉ nhìn qua anh một cái rồi lập tức cúi đầu ăn!

Đó là chuyện của anh ta, cô khẩn trương gì chứ?

"Tâm Nhi, cháu có đi xem thế nào không?" Lôi Tiêu Tiêu vẫn khoét dưa hấu của bà ngồi đối diện Đường Kiến Tâm!

Mí mắt Đường Kiến Tâm nhấc lên, "Bây giờ còn có dưa hấu à?"

"Có tiền thì có gì không mua được chứ?"

Đường Kiến Tâm gật đầu. Đúng, có đạo lý, lập tức không nói lời vô ích tiếp tục lấp đầy cái bụng mình!

Lôi Tiêu Tiêu nhếch môi lên, xúc một cái, đưa tới, "Nếm thử không?"

"Không cần!"…

Lôi Tiêu Tiêu nhún vai, gọi Nick, "Lấy cho chị dâu con một quả dưa hấu ra đây!"

Nick nhíu mày, "Chị dâu không được ăn dưa hấu!"

Lôi Tiêu Tiêu chớp mắt, quay đầu lại nói với Đường Kiến Tâm, "Vậy không thể trách cô rồi, có đồ ăn ngon cô cũng không quên Tâm Nhi!" Cho nên, Tâm Nhi cũng không thể quên cô đó, chờ sau khi sinh tiểu công chúa thì phải cho mượn chơi a!

Trên lầu, Lôi Khiếu Thiên đuổi theo Thẩm Dương Kỳ, "Có chuyện gì!"

Lôi Trảm Thiên mở kênh chat, liên lạc với Đế Văn và Chris. Thẩm Dương Kỳ giải thích, "Lôi Triển Lâm đã đánh tráo một nhóm hàng gần đây của chúng ta, bây giờ đang vận chuyển qua Úc!"

"Chuyện xảy ra khi nào?"

"Hai ngày trước!"

Lôi Khiếu Thiên mặt lạnh lại, nhìn Đế Văn và Chris, "Biết người nhận hàng là ai không?"

Hai người đều lắc đầu, "Không rõ lắm, Lôi Triển Lâm cũng không biết lấy tin tức đâu ra mà có thế đánh tráo hàng!"

Sắc mặt Đế Văn rất kém, giá trị nhóm hàng này trên trăm triệu, là người mua đích thân chỉ định, số tiền lớn, thành phẩm cũng quá lớn, cho nên bọn họ không có chuẩn bị đồ dự trữ. Sắp đến ngày giao hàng, người mua lại hữu ý vô ý hỏi thăm, nhóm hàng này đối phương rất gấp, mà bây giờ, bọn họ mới biết được hàng xảy ra vấn đề!

Con mẹ nó, Lôi Triển Lâm, thật hận không thể trực tiếp gϊếŧ chết ông ta!

Lôi Khiếu Thiên híp mắt, "Biết Lôi Triển Lâm giấu hàng ở đâu không?"

Cả đám nhìn nhau, cuối cùng vẫn Lôi Trảm Thiên trả lời, "Chưa điều tra ra được. Lôi Triển Lâm đã chặn hàng, nhất định rất cẩn thận, muốn điều tra cũng không phải việc dễ dàng!" Huống hồ, bọn họ vừa mới nhận được tin tức thôi!

Lôi Khiếu Thiên gật đầu, "Lôi Triển Lâm còn đang ở Brugge, người tráo chắc hẳn là đối tác của ông ta. Đế Văn, cậu thăm dò phía Nuss xem sao."

Đế Văn gật đầu rồi đi, sắc mặt Chris rất khó coi. Lôi Khiếu Thiên suy nghĩ một chút, vẫn nói, "Chris đi Úc với tôi, Kỳ cùng mấy người Trảm ở lại quan sát Lôi Triển Lâm, lần này xảy ra chuyện, các cậu không cần quay về!"

Thẩm Dương Kỳ, Lôi Trảm Thiên gật đầu, mọi người cắt tín hiệu rồi ra ngoài. Đường Kiến Tâm đã ăn uống no đủ, muốn trở về phòng, thế nhưng, Lôi Tiêu Tiêu không cho cô đi, đưa ra lý do rất hay là, hai ta bồi dưỡng tình cảm một chút!

Đường Kiến Tâm thật sự là không có gì hay để mà nói chuyện với Lôi Tiêu Tiêu, nhưng, ngẫm lại ăn no xong lên lầu cũng buồn chán, liền ra ngồi ở ghế sa-lon. Nick mở ti vi cho cô, nói thật, thứ như TV này, Đường Kiến Tâm là ít khi đυ.ng tới. Cô nghĩ có thời gian không bằng tới khu vực tư nhân của mình, bãi biển Cancun ở Mexico, hưởng thụ gió biển, gột rửa tâm hồn!

Lôi Khiếu Thiên quay về phòng không thấy Đường Kiến Tâm thì đi xuống lầu, thấy Đường Kiến Tâm ngồi một bên, suy nghĩ một chút vẫn đi tới, "Tâm Nhi, chờ anh về!"

Đường Kiến Tâm nhìn anh một cái, quay đầu đi, không nói. Mãi một lúc sau, khi mà Lôi Khiếu Thiên có chút thất vọng quay đi ra cửa, thanh âm vang lên từ phía sau làm anh nhếch môi!

"Bây giờ tôi còn đi đâu được nữa?"

Lôi Khiếu Thiên đi rồi, Thẩm Dương Kỳ và Lôi Trảm Thiên ở lại. Đường Kiến Tâm buồn bực ngồi ở sô-pha, vừa rồi sao cô lại nói lời đó, cô đâu phải không đi được?

Cô có thể quay về Ám Hoàng, tìm Tiểu Ngải, có thể đi tìm bốn người kia, cô đi đã nhiều ngày, cũng không biết Amazon đã bỏ được độc chưa!

Thẩm Dương Kỳ, Lôi Trảm Thiên quay chỗ Lôi Tiêu Tiêu, nhìn bà khoét dưa chỉ còn mỗi cái vỏ, "Mẹ, bố thấy mẹ ăn dưa hấu, cẩn thận bố lại nóng nảy đấy ạ!"

Lôi Tiêu Tiêu chẳng hề để ý, "Ông ta chán sống mới dám nóng nảy với lão tử!"

Thẩm Dương Kỳ nhún vai, xoay người ngồi sang bên cạnh Đường Kiến Tâm, "Chị dâu, còn nhớ em không?"

Đường Kiến Tâm nhìn Thẩm Dương Kỳ, "Tiểu Ngải rất ghét cậu!" Ban đầu ở sàn đấu ngầm, Thẩm Dương Kỳ đã đưa Tiểu Ngải đi!

Thẩm Dương Kỳ chu mỏ, "Không sao cả, chị dâu thích em là được!" Về phần Tiểu Ngải là ai, xin lỗi, anh không biết!

"Tôi không thích cậu!"

Thẩm Dương Kỳ kinh ngạc ôm lấy tim, ra vẻ bi thương, "Chị dâu, em rất quý chị, chị lại nói không thích em, thật đau lòng quá, hu hu, mẹ, con muốn được an ủi!"

Lôi Tiêu Tiêu liếc qua cậu con, "Tâm Nhi cũng không thích mẹ con!"

Thẩm Dương Kỳ quay lại nhìn Đường Kiến Tâm, vẻ mặt sùng bái, được đó, chị dâu cũng không thích mẹ anh, đây là sự an ủi tốt nhất!

Khóe miệng Đường Kiến Tâm giật một cái, lạnh lùng nhìn hai người đang làm bộ. Thẩm Dương Kỳ cảm giác được ánh mắt của Đường Kiến Tâm, nghiêm chỉnh nói, "Em là Thẩm Dương Kỳ, cái người mặt như hồ ly ngồi bên cạnh chị đó là Lôi Trảm Thiên, em ruột của anh họ!"

Đường Kiến Tâm nhìn Lôi Trảm Thiên, người này cũng có bảy tám phần giống Lôi Khiếu Thiên, chỉ là trên người anh ta mang theo khí tức nho nhã, hoàn toàn không phải cùng một loại hình với Lôi Khiếu Thiên!

"Chào chị dâu, em là Lôi Trảm Thiên, em rất dịu dàng, chị chớ bị Kỳ lừa gạt!" Nói xong có thâm ý khác liếc qua Thẩm Dương Kỳ, quay đầu hỏi Nick, "Nick, mày nói có đúng không?"…

Nick rối rắm, không biết trả lời như thế nào, Lôi Trảm Thiên trừng mắt uy hϊếp, Nick cười trả lời, "A, đúng vậy đúng vậy, anh Trảm là ôn nhu nhất!" Ngoài miệng thì nói thế, trong lòng lại khổ không tả, sao anh nằm mà cũng trúng đạn vậy hả?

Lôi Tiêu Tiêu cho Nick cái nhìn hả hê, bà còn ước gì châm ngòi thổi gió, để mấy ngọn lửa này bùng cháy to hơn!

Đường Kiến Tâm lẳng lặng nhìn xung quanh. Sau khi cô tới Brugge, mặc dù có gặp những người này, thế nhưng, bọn họ cũng vội vàng để ý chuyện của Lôi Triển Lâm, thời gian gặp cô cũng ít, vậy cũng coi là chân chính biết nhau à?

"Tôi nhớ là lần đầu gặp cậu, hình như cậu rất nổi tiếng?" Đường Kiến Tâm quay đầu nhìn Thẩm Dương Kỳ, có chút ngạc nhiên. Khi đó cô vừa tới thành phố C liền đυ.ng ngay cậu ta. Tuy rằng cảm thấy cậu ta rất đáng ghét, nhưng, tình cảnh lúc đó cô không có quên, chỉ là mình khó chịu bị cậu ta dùng làm bia đỡ đạn!

"A, chị dâu, sao chị biết?" Phát hiện mình được chị dâu chú ý, Thẩm Dương Kỳ rõ ràng có chút hưng phấn, "Anh Kỳ chính là siêu sao Hollywood!" Nick trả lời, Đường Kiến Tâm có chút kinh ngạc, "Cậu là người có đóng góp cho nước Mỹ ấy hả?"

Lôi Trảm Thiên, Thẩm Dương Kỳ sửng sốt, mãi mới hiểu được lời cô là ý gì, "Bây giờ đã thoái ẩn!"

Đường Kiến Tâm không nói nữa, thấy có chút buồn chán, đột nhiên cảm thấy có hơi mệt nhọc, muốn lên lầu nghỉ. Trước khi đi cô hỏi một câu, "Lôi Khiếu Thiên khi nào về?"

Thẩm Dương Kỳ cười cười, "Chị dâu lo cho anh họ sao?"

Đường Kiến Tâm xoay người, không để ý tới mấy ánh mắt dò xét kia. Lúc bước chân lên cầu thang có hơi thất thần, cô đang lo cho anh ta ư? Không, không phải, cô chỉ là muốn xác nhận khi nào anh về để cô biết khi nào mới đi được thôi.

Ám Hoàng, cô nhất định phải quay về, chỉ là, bây giờ biết nhiệm vụ liên quan tới bảo thạch chỉ là một trò chơi, vậy cô cũng không cần rầu rĩ về chuyện này nữa. Cô đã hiểu cái ý nghĩ quái dị chợt xuất hiện trong lòng khi mà nhận nhiệm vụ từ chỗ Địch Long là từ đâu tới rồi!

Cô đường đường là sát thủ mà lại bảo cô đi làm một tên trộm?

Té ra đây chỉ là một cuộc giao dịch của Lôi Khiếu Thiên và Địch Long, mà cô là con cờ trong cuộc giao dịch này!

Thần sắc Đường Kiến Tâm thu lại, lên lầu, trong đầu đang tính toán xem để Lôi Khiếu Thiên chơi cùng cô thế nào, một trò chơi đầy tính kí©ɧ ŧɧí©ɧ!

Thẩm Dương Kỳ hưng phấn nhìn bóng lưng Đường Kiến Tâm, "Đại ca chưa nói chuyện tình cảm bao giờ, sao theo đuổi chị dâu lại dễ dàng thế nhỉ?"

Lôi Trảm Thiên chậm rãi dời tầm nhìn sang Thẩm Dương Kỳ, "Ý cậu là, kinh nghiệm tình trường của cậu rất phong phú?"

Sống lưng Thẩm Dương Kỳ cứng đờ, hai mắt Lôi Tiêu Tiêu sáng ngời, thả thìa xuống, chen vào cạnh Thẩm Dương Kỳ, "Con trai, khi nào thì con sinh một tiểu công chúa cho mẹ chơi đây?"

Lôi Trảm Thiên và Nick liếc nhau, hai người ngầm hiểu, đã làm xong chuẩn bị để chuồn êm, Thẩm Dương Kỳ vẻ mặt cầu xin, "Mẹ, con trai mẹ là đàn ông, không có công năng ấy đâu!"

Lôi Tiêu Tiêu vỗ một cái lên đầu Thẩm Dương Kỳ, tức giận, "Vậy còn không mau đi tìm một người mẹ cho mẹ đi!"

Thẩm Dương Kỳ bị đánh đầu kêu oai oái, "Mẹ tưởng lừa một người mẹ dễ vậy sao, huống chi là sinh con, đừng nói tùy tiện như ăn cơm vậy chứ!"

Lôi Tiêu Tiêu đứng dậy, hai tay chống nạnh, "Không tìm được người mẹ nào, đàn ông cũng được mà, chỉ cần sinh một tiểu công chúa thôi!"

Hai người chuẩn bị chuồn êm kia dừng lại, quay đầu, vạn phần sùng bái nhìn Lôi Tiêu Tiêu, ánh mắt đồng tình chuyển sang Thẩm Dương Kỳ!

Thẩm Dương Kỳ nghe xong hai mắt sáng lên, chợt đứng dậy, "Mẹ, mẹ cũng nghĩ vậy sao?"

Hai người ở cửa kia lảo đảo, té xuống đất, Lôi Tiêu Tiêu quay lại nghi hoặc nhìn Thẩm Dương Kỳ, bà vừa nói cái gì? Ách. . ."Đàn ông có thể sinh con?"