Lôi Khiếu Thiên bước nhanh vào phòng thì thấy Nick đang đè lên người Đường Kiến Tâm, con ngươi co rụt lại, tim như vỡ ra, ba bước cũng thành hai.
- Tâm Nhi!
- A. . . - Đường Kiến Tâm hai tay vung vẩy la hét, điên cuồng giãy dụa, Nick đè chặt hai chân cô, giữ chặt tay cô để cô không lộn xộn!
- Bốp - Đường Kiến Tâm tát lên mặt Nick, sau đó đổi thành cào.
- MK! - Nick chợt quát, Đường Kiến Tâm giãy dụa quá lợi hại, anh sắp không giữ được rồi, sao đại ca còn chưa tới.
Lôi Khiếu Thiên khϊếp sợ nhìn một màn này, còn chưa kịp vui sướиɠ khi Đường Kiến Tâm tỉnh lại thì đã thấy Nick bị Đường Kiến Tâm đạp bay, lăn xuống giường. . . Đường Kiến Tâm bắt đầu xé quần áo và đồ dùng hàng ngày trên người, nắm tay đấm mạnh vào tim, kêu la đau đớn, có chút điên cuồng!
Đồng tử Lôi Khiếu Thiên co lại mãnh liệt, bất chấp để ý tới Nick nhào lên giường, giữ chặt hai tay Đường Kiến Tâm, áp chế không để cô tự mình hại mình!
- Đại. . . ca, mau giữ chặt tay chị ấy! - Nick thấy Lôi Khiếu Thiên cứ như thấy chúa cứu thế, cũng không kịp đứng lên, giữ hai chân Đường Kiến Tâm. . .
- A. . . - Cả cơ thể bị giữ lấy, Đường Kiến Tâm thống khổ la hét, hầu như sử dụng sức lực toàn thân để hất cái người trên người mình ra, đau đớn trong tim khến cô phát điên, lắc đầu kêu loạn, căn bản không rõ người đang đè lên người cô là ai!
Lôi Khiếu Thiên choáng váng, yêu thương hiện rõ trong mắt.
- Tâm Nhi, Tâm Nhi, em tỉnh lại đi!
- Đại ca, anh đừng gọi, tâm ẩn của chị ấy phát tác rồi! - Nick cũng thật chật vật, mặc kệ vết máu ở khóe miệng, thanh âm có vẻ khàn khàn!…
Lôi Khiếu Thiên như bị đập vào đầu, quay ra nhìn Nick, tăng lực đạo giữ hai tay Đường Kiến Tâm.
- Tâm ẩn của cô ấy không phải đã qua rồi sao? - Thế nào bây giờ mới phát tác?
Mà Đường Kiến Tâm thừa dịp Lôi Khiếu Thiên phân tâm liền ra sức giãy dụa, tay vung vẩy điên loạn muốn thoát khỏi hai bàn tay kia. Lôi Khiếu Thiên hoàn hồn, đè lại hai tay cô lên giường, giữ chặt lấy không cho Đường Kiến Tâm lộn xộn!
- Đây mới là phản ứng thật sự sau khi tâm ẩn của chị ấy phát tác!
Lôi Khiếu Thiên khó tin lời của Nick, cái này mới đúng ư? Vậy vì cái gì cô ấy hôn mê một tháng nay?
- A. . . Đau. . . Đau. . . - Đau quá, đau như cả người bị kim đâm, từng đao lăng trì, trái tim phồng lớn như muốn vỡ ra. . .
- Tâm Nhi! - Đáy mắt Lôi Khiếu Thiên có thứ gì đó đang vỡ vụn, giữ lấy năm ngón tay cô. Ánh mắt Lôi Khiếu Thiên nhìn lưng bàn tay cô, gân xanh nổi lên, từ chỗ đè lên có thể thấy được rất rõ ràng là thân thể cô đang bắt đầu co giật.
- Tâm Nhi, thả lỏng, ngoan, thả lỏng! - Nick nghe Lôi Khiếu Thiên nói mà nước mắt thiếu chút nữa chảy ra. Anh vừa thấy chị dâu tỉnh lại đã điên loạn, đầu nổ ầm, khϊếp sợ cực kỳ, mới ra ngoài báo với đại ca, lúc quay về thì thấy chị ấy tự mình hại mình, sợ đến mức anh ba hồn đã đánh mất bảy phách, vội ngăn cản!
Anh thấy chị ấy cơ hồ điên huồng đấm vào tim đã thật đau lòng, mà bây giờ đại ca chỉ tỉnh táo bảo chị dâu thả lỏng, đè nén những đau lòng khổ sở của mình! Hai mắt Nick đỏ lên, mũi cay cay!
Đường Kiến Tâm lắc đầu, cặp mắt nhuộm màu máu, trong miệng chỉ kêu la đau đớn, không có những từ khác. Trong mắt Lôi Khiếu Thiên hiện rõ yêu thương, ép buộc bản thân phải tỉnh táo, hai tay đổi thành mười ngón đan chặt vào nhau với cô, đè hai tay cô xuống. Anh cứ tưởng rằng đè chặt mười ngón tay cô thì cô sẽ yên ổn một chút, cũng không ngờ, mười ngón tay mới đan chặt với cô, cô liền giữ chặt tay anh, năm ngón bóp chặt tay anh, có thể thấy được trên các đốt ngón tay đã hiện lên màu đỏ, móng tay bấm chặt vào lưng bàn tay anh, từng giọt máu rỉ ra ngoài. . .
Lôi Khiếu Thiên đã không còn cảm giác được đau đớn mà Tâm Nhi gây ra cho tay anh, có thể nói chút đau đớn ấy nào có bằng một phần mười cơn đau co rút trong tim, thấy Tâm Nhi như vậy, anh chỉ hận cơn đau đó không ở trên người anh!
- Đại ca, anh đè lên chân chị ấy, em đi lấy thuốc!
- Cút!
Nick cấp tốc đứng dậy chạy ra cửa, đυ.ng phải Thượng Quan Kiệt Thiếu, Nick cũng đẩy anh ta ra một bên rồi chạy đi. Thượng Quan Kiệt Thiếu không chú ý cả người đập vào cửa, nhe răng trợn mắt vì đau, định gọi cậu ta quay lại thì nghe được giọng Lôi Khiếu Thiên, cả kinh, chạy vào phòng, Phó Hạnh Lương đuổi theo sau!
- Tâm Nhi, Tâm Nhi, đừng cắn, há miệng ra! - Đường Kiến Tâm đau đớn mất cả lý trí, hàm răng cắn chặt môi dưới. Chân Lôi Khiếu Thiên đè lên hai chân Đường Kiến Tâm, tay giữ hai tay cô, không rảnh nên bảo cô tách môi ra. . . máu tươi chói mắt, mùi tanh khiến anh chấn động!
- Đại ca?
- Kiệt, giữ chân cô ấy!
Thượng Quan Kiệt Thiếu nghiêm túc, có ngốc cũng biết là đang có chuyện gì, vội chạy tới, Phó Hạnh Lương cũng đi theo. Lôi Khiếu Thiên cấp tốc xoay người, mà ngay khi Lôi Khiếu Thiên đứng dậy thì Thượng Quan Kiệt Thiếu đã lao lên giường, giữ lấy hai chân Đường Kiến Tâm đang tiếp tục đá loạn!
Có lẽ là vừa rồi cắn môi đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô, làm thần trí hỗn độn của cô thanh tỉnh được chút ít, hoàn không thấy rõ gương mặt Lôi Khiếu Thiên, đã kéo lấy cánh tay anh mà cắn, cắn thật chặt!
Mùi tanh máu đầy trong miệng, máu tươi chảy dọc theo miệng nhỏ giọt xuống, khiến Phó Hạnh Lương ở một bên thấy thật gai mắt kinh tâm, con ngươi co lại mãnh liệt, cô ấy không phải muốn cắn một miếng thịt ở cánh tay đại ca xuống chứ?
Còn Lôi Khiếu Thiên trong cả quá trình chưa từng hừ một tiếng, chỉ có sự dịu dàng hiện lên trong mắt!
Anh chỉ biết là, như vậy, anh có thể dễ chịu hơn một chút, chí ít anh có thể cùng đau với Tâm Nhi!…
- Đại ca, cô ấy đang tốt lành sao lại nổi điên vậy? - Phó Hạnh Lương giữ tay trái Đường Kiến Tâm, áp nó lên giường. Đường Kiến Tâm đang cắn tay Lôi Khiếu Thiên không còn kêu lên đau đớn nữa, chỉ là gân xanh lại nhấp nháy trên trán cô, đồng tử trợn tròn trắng bệch, càng nhìn càng lo lắng đau lòng!
Lôi Khiếu Thiên cúi người, hôn lên trán Đường Kiến Tâm, cúi người thủ thỉ bên tai cô, tay trái xoa xoa lên tim cô.
- Tâm Nhi ngoan, không đau nữa, có anh Khiếu Thiên đây rồi, không đau nữa! - Anh biết anh nói những lời này căn bản là vô dụng. Thế nhưng, anh cũng không thể chỉ trơ mắt nhìn mà cái gì cũng không làm!
Anh rất khó chịu, tim anh đau quá!
Đường Kiến Tâm ngoảnh mặt làm ngơ, thân thể càng co giật giữ dội, trong miệng cũng phát ra những thanh âm tê tê, máu trên cánh tay Lôi Khiếu Thiên phân nửa chảy từ miệng Đường Kiến Tâm xuống cổ, rồi rơi lên áo ngủ. . . Khiến Thượng Quan Kiệt Thiếu, Phó Hạnh Lương đều có chút lo lắng, rốt cuộc đau đớn đến mức nào mới có thể điên cuồng như vậy? Đại ca rốt cuộc yêu cô gái này bao nhiêu mà có thể dịu dàng được thế, nhu tình trong mắt như cũng khiến đau đớn phá thành mảnh nhỏ, lông mi lập loè, mang theo sự ấm áp!
Phó Hạnh Lương còn biết ẩn nhẫn, nhưng, Thượng Quan Kiệt Thiếu lại không giống, thời điểm anh thống khổ nhất cũng không giống như cơn đau thấu tim của Đường Kiến Tâm.
- Rốt cuộc là tên khốn kiếp đáng chém ngàn đao nào lại hại chị dâu thành như vậy chứ? - Một cô gái, bọn chúng sao lại hạ thủ được thế hả? Đúng là đám súc sinh!
Thượng Quan Kiệt Thiếu khàn giọng rít gào, anh không có phát hiện là anh rất tự nhiên gọi Đường Kiến Tâm hảm là chị dâu, cơn tức nín nhịn trong họng, cực kỳ khó chịu!
Lôi Khiếu Thiên vẫn duy trì động tác lúc trước, hy vọng như vậy có thể giúp Tâm Nhi giảm bớt thống khổ, cho dù biết rất rõ đó là việc không thể nào!
Phó Hạnh Lương mắt ửng đỏ, bọn họ đều là đàn ông, có đau đớn nào mà chưa từng nếm trải, thế nhưng, một cô gái chịu đau đớn, dằn vặt cùng cực cứng rắn rên thống khổ trước mặt anh, cho dù là trái tim sắt đá, cũng có lúc trở nên mềm mại!
Tay Lôi Khiếu Thiên xoa nhẹ trán Đường Kiến Tâm, đột nhiên cảm thấy huyệt thái dương nhảy kịch liệt mấy cái, bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, tay còn chưa bỏ xuống, miệng Đường Kiến Tâm hé ra, buông cánh tay đã bị cô cắn đến mức huyết nhục mơ hồ, né đầu sang chỗ khác la hét.
- A. . .
Lôi Khiếu Thiên cả kinh, Đường Kiến Tâm thừa dịp anh thất thần trong chốc lát, hai tay bổ mạnh tới anh, đẩy Lôi Khiếu Thiên tới một góc giường!
Chẳng ai nghĩ tới sẽ xảy ra biến cố này. Phó Hạnh Lương, Thượng Quan Kiệt Thiếu càng giật mình không nhỏ, phải biết rằng đây chính là đại ca của bọn họ đó, chỉ một chưởng đã bị đẩy sang một bên. Ngay khi hai người đang rung động, Đường Kiến Tâm cũng không biết lấy khí lực ở đâu ra, tay chân động đậy, thoát khỏi Phó Hạnh Lương, hai chân đá vào ngực Thượng Quan Kiệt Thiếu. Tình thế thay đổi trong nháy mắt, cũng bất quá là trong nháy mắt, Thượng Quan Kiệt Thiếu lăn thẳng xuống giường, mặt úp xuống sàn, còn Phó Hạnh Lương tương đối may mắn, hơi lùi về sau mấy bước liền ổn định được người!
Đường Kiến Tâm xoay người, con ngươi tĩnh đến cực hạn, nhìn chằm chằm Lôi Khiếu Thiên giống như anh có thù hận không đội trời chung, lao tới đánh lộn với anh!
Lôi Khiếu Thiên nhanh chóng né tránh, lúc này anh cũng không thể nào đánh nhau với cô, nhưng không có nghĩa là Đường Kiến Tâm sẽ hạ thủ lưu tình, ra từng quyền đều vào chỗ yếu hại, trong lúc nhất thời, trên giường lớn, hai bóng dáng, một đen một trắng, một né tránh một tiến công, khiến người ta há hốc!
- Zimmer, không gϊếŧ được mày tao thề không làm người!
Lời của Lôi Khiếu Thiên hàm chứa hận ý vô tận khiến anh như một hầm băng lạnh lẽo, sát khí hiện ra, hận ý ngập trời lan tỏa khắp người. Nếu như lúc này Zimmer đứng trước mặt anh, anh sẽ không chút do dự băm hắn thành thịt vụn rồi vứt xuống biển làm mồi cho cá mập!
Ở dưới, Phó Hạnh Lương chạy lại đỡ Thượng Quan Kiệt Thiếu, hỏi.
- Kiệt, chú có sao không? - Thượng Quan Kiệt Thiếu chật vật đứng lên, lắc đầu.
- Không có việc gì! - Em gái nó, không có việc gì mới là lạ, bảo chị dâu đá vào ngực chú một cái xem! Hai người đứng ở một bên nhìn hai người đánh nhau trên giường, lộ vẻ lo lắng, đại ca không có ý đánh với chị dâu, tiếp tục như vậy, đại ca chỉ có thua thiệt!
- Làm sao bây giờ?
Nick chạy tới cửa cũng biết là có chuyện không tốt, cầm kim tiêm chạy tới mép giường hét.
- Đại ca, mau giữ chặt chị dâu! - Cứ đánh tiếp thì chị dâu sẽ khó mà khống chế!
Thượng Quan Kiệt Thiếu trừng mắt với Nick, không thấy là chị dâu đã mất khống chế rồi hả
Lôi Khiếu Thiên nghe được tiếng Nick, từ trong bi phẫn tỉnh lại, không né tránh nữa, trực tiếp kẹp chặt nắm đấm của Đường Kiến Tâm đang đánh úp về phía anh, kéo cô vào ngực mình, cả người áp xuống giường, Nick nhanh tay lẹ mắt, bảo Phó Hạnh Lương hỗ trợ giữ tay phải Đường Kiến Tâm, cố định rồi thì tiêm thuốc cho cô. Còn Đường Kiến Tâm lại lớn tiếng la, đá mạnh vào Lôi Khiếu Thiên.
- Thả ra, thả ra! - Sâu trong mắt là sự khủng hoảng, Lôi Khiếu Thiên thấy mà nghẹt thở!
- Tâm Nhi, Tâm Nhi, ngoan nào, ngủ một giấc, ngủ liền hết đau, không đau nữa, sau đó không còn ai dám ức hϊếp em, không ai dám nữa, ngoan. . .
Nick nắm chặt cơ hội, tiêm dịch thể vào người cô. Đường Kiến Tâm bên dưới Lôi Khiếu Thiên cũng từ từ không giãy dụa nữa, chẳng qua cả người vẫn căng thẳng như cũ, như chỉ một giây tiếp theo sẽ đứt đoạn!
Chờ tới khi Đường Kiến Tâm hoàn toàn ngủ say rồi, mọi người mới lui ra, thở dốc ở bên cạnh. Lôi Khiếu Thiên đứng dậy bế Đường Kiến Tâm lên, đặt cô nằm giữa giường!
Giúp cô đắp chăn, nhìn gương mặt trắng bệch của cô đau lòng đến cực điểm! Địch Long từng nói, ba tháng tâm ẩn của cô lại phát tác một lần, mỗi lần đều nhốt mình trong phòng, một mình thừa nhận cơn đau đớn khủng bố ấy. . . Tâm Nhi, anh Khiếu Thiên đáng chết cỡ nào, mới có thể sau mười tám năm mới tìm được em, mới có thể để em một mình chịu cơn đau ấy?…
Tâm Nhi, anh Khiếu Thiên có phải là tên khốn kiếp nhất trên thế giới này không, trái tim anh Khiếu Thiên đau quá, Tâm Nhi, Tâm Nhi, em phải mau tỉnh lại, chờ Tâm Nhi tỉnh lại, anh Khiếu Thiên mặc cho em đánh, cho em chửi, phát tiết toàn bộ thống khổ của em lên người anh Khiếu Thiên có được không!
Tâm Nhi có chịu không!
- Nick, chuyện này là sao? Chị dâu thế nào lại đột nhiên phát cuồng vậy? - Thượng Quan Kiệt Thiếu bực bội nhìn Nick, còn kém là chưa bổ cho một cước. Quá trình vừa rồi đến giờ anh vẫn còn sợ hãi. Phó Hạnh Lương, Nick đi tới mép giường, quanh người đại ca phủ một tầng bi thương khiến cả ba không thở nổi. Nick trực tiếp lệ rơi đầy mặt, khóc bù lu bù loa, nắm chặt ống kim tiêm trong tay, đầu ngón tay đã trắng bệch!
Giơ tay lên lau nước mắt, Nick nghẹn ngào nói.
- Đại ca, để em kiểm tra giúp chị dâu!
Mi tiệp Lôi Khiếu Thiên giật giật, đứng sang một bên. Trong cả quá trình, ánh mắt của anh thủy chung không rời khỏi gương mặt Đường Kiến Tâm, môi cô đầy máu đỏ lòm!
Nick hít mũi, nắm lấy tay Đường Kiến Tâm bắt mạch, một hồi lâu sau mới tươi cười, mặc dù có chút xấu xí.
- May quá, đứa bé không có việc gì!
Lôi Khiếu Thiên kinh ngạc nhìn về phía Nick, giờ mới nhớ tới đứa con trong bụng Tâm Nhi, vừa rồi lăn lộn qua lại vậy, may là chưa xảy ra điều gì ngoài ý muốn!
- Tâm Nhi khi nào có thể tỉnh lại?
- Sáng sớm ngày mai! - Nick thả tay Đường Kiến Tâm lại vào trong chăn, anh biết vấn đề mà đại ca quan tâm không phải cái này.
-Yên tâm đi, đại ca, tâm ẩn của chị dâu qua rồi!
Lôi Khiếu Thiên gật đầu,
- Mọi người đều mệt rồi, tất cả lui xuống đi!
Thượng Quan Kiệt Thiếu vừa muốn nói chuyện, đã bị Phó Hạnh Lương kéo ra ngoài. Nick vừa định xoay người đi theo bọn họ, lúc này mới phát hiện cánh tay Lôi Khiếu Thiên đang rỉ máu, kinh hô.
- Đại ca, anh bị thương? CHƯƠNG 80.2:
Lôi Khiếu Thiên liếc qua cánh tay phải.
- Không có việc gì!
Nick chu mỏ, không nói lời nào kéo lấy tay anh. Nhìn thấy hai dấu răng hằn rất sâu, phỏng chừng cả hàm răng đều cắn vào thịt, Nick nuốt nước miếng.
- Cái này. . . có phải chị dâu. . . cắn?
Lôi Khiếu Thiên cự tuyệt trả lời vấn đề này, Nick không hỏi nữa, buông tay anh ra vào phòng tắm, chốc lát lại bưng một chậu nước ra ngoài, bắt đầu băng bó vết thương cho Lôi Khiếu Thiên băng!
- Đại ca, vết thương sâu như vậy, chắc là sẽ lưu lại sẹo đó! - May là vết móng tay bấm vào lưng bàn tay nông!
- Ừ!…
Nick lui xuống, tới hành lang thì bị Thượng Quan Kiệt Thiếu lôi xuống phòng khách bên dưới.
- Nick, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Sao chị dâu tỉnh lại lại điên cuồng thế hả?
Nick có chút mệt mỏi ngồi xuống một bên, tay vẫn cầm ống tiêm.
- Chẳng qua là tâm ẩn của chị dâu!
- Tâm ẩn gì? - Tâm ẩn? Cái gì thế? Thượng Quan Kiệt Thiếu nhìn sang Phó Hạnh Lương, anh ta nhún vai, anh ta cũng không biết!
Nick nhíu mày.
- Cụ thể là do dùng thuốc gì đó khống chế, em cũng không rõ ràng, phương pháp khống chế người có rất nhiều loại!
Thượng Quan Kiệt Thiếu kinh ngạc.
- Bây giờ còn có thứ này?
- Tại sao không có? Những thứ độc phẩm cho thần kinh kia cũng được coi là một loại trong số đó, chẳng qua trình độ loại này còn mạnh hơn mà thôi!
Phó Hạnh Lương nhíu mày.
- Nick, ý mày là, tâm ẩn như của chị dâu cũng giống như ma túy sao?
Nick lắc đầu.
- Cũng không hẳn, tâm ẩn này vẫn có sự khác biệt với ma túy. Tâm ẩn chỉ cần duy nhất thuốc dẫn, mà ma túy lại khác, ma túy dù anh có nghiện nặng cỡ nào cũng có thể bỏ, cho dù không muốn bỏ, cũng không phải chỉ có cách loại bỏ đau đớn, mà tâm ẩn thì không như thế! - Phải đúng bệnh hốt thuốc mới có hiệu quả!
Thượng Quan Kiệt Thiếu, Phó Hạnh Lương nghe xong đều rối rắm, cảm giác mọi việc rất nghiêm trọng, nan giải.
- Nói như vậy, chúng ta chỉ có thể tìm được thuốc dẫn tâm ẩn của chị dâu mới loại bỏ được đau đớn của chị ấy?
Nick gật đầu một cách nặng nề!
Thượng Quan Kiệt Thiếu, Phó Hạnh Lương run lên, vậy nếu bọn họ không tìm được thuốc dẫn ý nghĩa có phải là chị dâu sẽ bị đau đớn từ tâm ẩn dằn vặt cả đời?
Vừa nghĩ tới có khả năng này, Thượng Quan Kiệt Thiếu liền hít thở không thông, cứ ba tháng một lần, chỉ sợ đến lúc đó cho dù chị dâu có thể sống, đại ca cũng sẽ lo lắng gấp gáp quá mà chết!
- Vậy làm sao bây giờ?
- Chỉ có thể chờ chị dâu tỉnh lại, bây giờ chỉ có chị ấy mới biết ai hạ tâm ẩn! - Nick hô hấp có chút trầm trọng.
- Đại ca đi tìm Địch Long, không biết có mang về tin tức gì không!
Thượng Quan Kiệt Thiếu lên tiếng.
- Trước đây tôi đã nói sao đại ca lại đi tìm Địch Long, tám đời cũng chả có liên hệ gì với nhau, đại ca lại xuất hiện ở Ám Hoàng, hóa ra là vì chuyện của chị dâu!
Phó Hạnh Lương liếc sang anh ta, thật không biết Kiệt có đầu óc không nữa, hay là không ghi chép lại, việc này đã qua bao lâu rồi mà giờ anh ta mới nói được một tiếng kinh động với anh!
- Theo lý thuyết, lần này đại ca đi tìm Địch Long, có mang về tin tức mới phải! - Đại ca luôn thông minh, ngay cả anh cũng đoán được rằng tâm ẩn của chị dâu không thoát khỏi quan hệ với Ám Hoàng, đại ca không thể nào không nghĩ tới. Nick âm thầm nghĩ!
- Là tên cặn bã Địch Long? MK, xem tôi có đánh tan cái Ám Hoàng của hắn không! - Thượng Quan Kiệt Thiếu xung động, chuyện gì cũng làm được, đứng dậy ra ngoài!
- Quay lại! - Phó Hạnh Lương hung hăng trừng anh ta, chỉ kém là chưa mắng anh ta quá ngu ngốc.
- Chú làm vậy không phải gây thêm phiền toái hả? Đại ca giữ Địch Long lại đến bây giờ là có dụng ý của anh ấy, chú đi thì chỉ làm mọi chuyện hỏng bét thêm thôi! - Chỉ biết thêm phiền!
- Đúng vậy, anh Kiệt, đừng xung động, nếu Địch Long thật sự có thuốc dẫn mà anh tới đó, Địch Long không để ý tới anh, lửa giận anh lại bốc lên, đưa hắn xuống địa ngục thì sao, hắn thì em chả lo, em chỉ sợ chị dâu sẽ thống khổ cả đời!
Thượng Quan Kiệt Thiếu dừng chân lại, không cam lòng xoay người.
- Lẽ nào chúng ta cứ ngồi đây không làm gì hết sao?
- Ai nói không thể làm?
Thanh âm như tới từ tu la địa ngục bất thình lình chen vào, Phó Hạnh Lương, Thượng Quan Kiệt Thiếu, Nick đều nhìn sang phía phát ra thanh âm liền thấy Lôi Khiếu Thiên đang từng bước tới chỗ bọn họ, cả người bốc lên lãnh ý, gương mặt lạnh như băng, sát khí ẩn hiện trong mắt, quả thực đó như tử thần bước ra từ địa ngục!
Nick, Thượng Quan Kiệt Thiếu run người, bọn họ rất hiếm khi thấy đại ca như vậy, điều đó khiến bọn họ run sợ từ tận đáy lòng!
- Lương, liên lạc với Ngân Nguyệt, mặc kệ dùng thủ đoạn gì, ngày mai trước khi mặt trời lặn, tôi muốn Ám Hoàng vĩnh viễn biến mất!
Khóe môi Lôi Khiếu Thiên kéo ra thành một vẻ lạnh lùng khát máu, nếu Địch Long chết mà vẫn muốn giữ kín tâm ẩn của Tâm Nhi, vậy thì để hắn chôn cùng Tâm Nhi!
- Đại ca? Điều này. . . - Nick cũng rất muốn diệt Ám Hoàng, thế nhưng, đại ca nhất định phải vào lúc này sao?…
Phó Hạnh Lương gật đầu, đi lên lầu liên lạc với Ngân Nguyệt, chỉ có Thượng Quan Kiệt Thiếu hưng phấn chạy đến bên cạnh Lôi Khiếu Thiên.
- Đại ca, vậy là sao, cứ tung một quả pháo cho bớt việc, nhìn Địch Long bị xé ra bảy tám vạn cũng khó chịu lắm rồi! Người như thế cứ vứt xuống đại tây dương cho cá mập xơi!
Nick tức giận liếc qua Thượng Quan Kiệt Thiếu, lúc này cũng chỉ có anh ta mới thiếu gân như thế, đây không phải là lửa cháy đổ thêm dầu sao?
Lôi Khiếu Thiên lạnh lùng hừ một tiếng.
- Nick, phá ra hỏa lệnh cấp 12 của Ngục Thiên Minh, truy tìm nơi ẩn nấp của Zimmer, 50 vạn đô la Mỹ. Tiến hành truy tìm, không bỏ xót mọi xó xỉnh nào!
Nick kinh ngạc, nhưng điều này cũng trong dự liệu, nhận nhiệm vụ rồi cũng nhanh chóng biến mất, chỉ để lại Thượng Quan Kiệt Thiếu vẻ mặt nóng lòng muốn thử.
- Đại ca, phải mau tìm ra đám người cặn bã kia, vậy mà có thể làm ra chuyện nhân thần công phẫn như thế!
Lôi Khiếu Thiên lạnh lùng nhìn về phía Thượng Quan Kiệt Thiếu, anh ta nuốt nước bọt, ngừng thở, nghĩ mà sợ né tránh ánh mắt của Lôi Khiếu Thiên!
- Đại. . . đại. . . đại ca. . . em, em nói gì sai à? - Nói xong liền ủy khuất!
Lôi Khiếu Thiên đứng dậy, bước lên lầu, Thượng Quan Kiệt Thiếu nuốt nước bọt, trừng mắt nhìn bóng lưng Lôi Khiếu Thiên, oa, ánh mắt đại ca thật là khủng khϊếp, thiếu chút nữa là nuốt luôn anh ta rồi!
Bên này, chỉ với một phát ngôn của Lôi Khiếu Thiên song lại nhấc lên một tầng sóng to. Đầu tiên là Ngân Nguyệt đang trò chuyện qua video với Phó Hạnh Lương, nhất thời kêu như quạ, Lôi lão đại anh đùa gì thế, trong vòng một ngày để tổ chức sát thủ lớn như thế trên thế giới biến mất, có bản lĩnh thì anh làm cho tôi xem đi. Đương nhiên rồi, Lôi Khiếu Thiên không trả lời anh ta vấn đề này, anh chỉ lên tiếng, nhưng, nếu ngày thứ hai tỉnh lại, Ám Hoàng vẫn còn tiêu dao, vậy đừng bàn đến cái khác, đến lúc đó chỉ sợ không phải chỉ có Ám Hoàng triệt để biến mất, ngay cả Nguyệt bang cũng phải trả ra một cái giá!
Liều mạng với một mình Ngục Thiên Minh Ngân Nguyệt không có gì phải sợ, thế lực hai bang tương đương, thế nhưng, Ngục Thiên Minh cộng thêm mafia với tổ chức khủng bố, vậy. . . Chỉ có bị đánh thôi!
Đây cũng là lí do vì sao Ngân Nguyệt qua nhiều năm như vậy vẫn duy trì thái độ ly hợp với Lôi Khiếu Thiên, một Ngục Thiên Minh không đáng sợ hãi, thế nhưng. . . Ai, chính cái gọi là người đông thế mạnh, một bang phái lớn, sao có thể đối kháng được với các bang phái nhỏ đồng tâm hợp lực được đây?
Phó Hạnh Lương chỉ là thản nhiên nhìn gương mặt yêu nghiệt đang giậm chân kia.
- Ý của đại ca tin rằng Nguyệt đương gia anh rõ ràng, đây là chi phí anh bảo đại ca chờ!
Mặt Ngân Nguyệt nhất thời vặn vẹo, nghiến răng nghiến lợi.
- Anh nói cho Lôi lão đại, trong vòng một ngày, tôi chỉ có thể bảo đảm khiến Ám Hoàng bị thương nặng, muốn tiêu diệt Ám Hoàng, một ngày đêm, không làm được!
Phó Hạnh Lương gật đầu, không cần Ngân Nguyệt nói, đại ca cũng biết sẽ là kết quả này, tin rằng đại ca muốn cũng là hiệu quả này, chỉ là mượn tay Ngân Nguyệt đưa cho Địch Long một cảnh cáo, bảo hắn ta chủ động đưa thuốc dẫn đến đổi!
Mà bên kia, quả bom Nick tung ra cũng không kém vang dội, nhất thời dâng lên làn sóng ở hai phía hắc bạch, mọi người không phải vì 50 vạn đô la Mỹ, hoàn toàn là vì phạt lệnh cấp 12 của Ngục Thiên Minh a, qua nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Ngục Thiên Minh dùng nó, chỉ vì tìm một người tên là Zimmer, tiến hành thăm dò tin tức trên toàn cầu. . .
Đế Văn, Chris khi nhận được tin liền liên lạc với Lôi Khiếu Thiên, hô to đây là có chuyện gì, bọn họ bây giờ đang ở thời kì phi thường, Lôi Khiếu Thiên sao lại ngốc đến mức trắng trợn tìm kiếm Zimmer vậy chứ?
Lôi Khiếu Thiên cự tuyệt họp qua video, Đế Văn liền gọi điện thoại tới.
- Đại ca, rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Lôi Khiếu Thiên cảm thấy rất mệt mỏi, nằm bên cạnh Đường Kiến Tâm, lúc này sắc mặt Đường Kiến Tâm đã từ từ hồng nhuận trở lại, thân thể cũng bắt đầu thanh tĩnh lại, không còn cứng ngắc nữa, tâm tình anh cuối cùng cũng được thả lỏng.
- Người của Lôi gia thanh lý xong chưa?
Đế Văn hít một hơi, đại ca biết rất rõ ràng điều anh ta hỏi mà lại không trả lời.
- Không sai biệt lắm, Chris cũng đưa ra tuyên bố rồi, chỉ chờ người trong tộc Lôi gia thôi!
- Ừ! Cậu bảo Chris làm việc chậm lại một chút, lần này dù có phải lật cả quả đất cũng phải tìm được người cho tôi!
- Thế nhưng, đại ca, anh thật muốn đả thảo kinh xà sao? Chúng ta đã tìm hắn nhiều năm, cũng không có bóng dáng, có thể thấy được hắn ta giảo hoạt cỡ nào, anh ra chiêu này, muốn tìm được người, vậy chẳng phải càng khó khăn hơn!
- Hừ, có đôi khi đả thảo kinh xà cũng không hoàn toàn là điều có hại, có người nếu không ép ra thì sao tìm được tử huyệt của hắn! - Mấy năm này tuy rằng bọn họ đều đang tìm người, thế nhưng cũng chỉ tìm trong bóng tối, hơn nữa đều là tiến hành tìm kiếm có mục đích, mà lần này không giống, lần này là tìm trên khắp quốc gia, đến lúc đó cho dù là mộ hắn ta cũng có thể đào được hắn ta ra!
Đế Văn thở dài.
- Đại ca, em hy vọng anh đúng!…
- Cậu quan sát Ngân Nguyệt, đừng để anh ta làm chuyện mờ ám sau lưng!
- Hắc, yên tâm đi, Ngân Nguyệt không dám, anh ta rất thông minh, biết quan hệ của chúng ta, anh ta không thể trêu vào!
Lôi Khiếu Thiên híp mắt, tốt nhất là vậy, bằng không. . .
Đế Văn nói mấy việc nhà rồi cúp máy, Lôi Khiếu Thiên đặt điện thoại sang một bên, nghiêng người nằm xuống, kéo Đường Kiến Tâm vào trong lòng, hôn lên môi cô một cái.
- Tâm Nhi, yên tâm mà ngủ đi, từ nay về sau, anh Khiếu Thiên sẽ ở bên cạnh em, không để em phải ở một mình nữa!
Lúc này Đường Kiến Tâm an tĩnh, cởi bỏ sự cứng ngắc, thân thể mềm nhũn ra, rất là nghe lời, nằm ngủ say trong lòng Lôi Khiếu Thiên. Khóe môi Lôi Khiếu Thiên nhếch lên, ánh mắt nhu hòa, cứ nhìn Tâm Nhi của anh mãi mà không ngủ!
Đối với Đường Kiến Tâm, mỗi lần tâm ẩn phát tác chẳng khác gì trải qua một lần sinh tử, dạo quanh địa ngục một vòng, trước kia khi tâm ẩn phát tác thì tới ngày thứ hai cô hư thoát, không còn chút khí lực, sắc mặt cũng tái nhợt như tuyết, tóc tai mất trật tự, căn bản là không còn hình người.
Mà lúc này, Đường Kiến Tâm từ từ mở hai mắt ra, lúc này trời đã sáng choang, ánh nắng chiếu vào căn phòng, khiến cả căn phòng trở nên ấm áp, cả người như được nằm trong lò sưởi, không phải rất nóng, nhiệt độ vừa vặn, chí ít có thể khiến tim cô cảm thấy nóng ấm, từ từ xoa dịu trái tim như bị lăng trì ngàn đao tối qua!
Đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên trong mười bảy năm qua cảm nhận được sự ấm áp khiến cô muốn khóc, mà cô cũng làm như vậy, khi cô nếm được vị mặn thì nước mắt càng tuôn ra nhiều hơn!
- Tâm Nhi, Tâm Nhi, em tại sao lại khóc? Có phải là ngực vẫn còn đau không? - Lôi Khiếu Thiên vừa thấy Đường Kiến Tâm rơi nước mắt, nhất thời nóng nảy, đau lòng muốn chết, anh cứ tưởng là cô vẫn còn đau do tâm ẩn phát tác hôm qua!
Khóc? Là cô khóc sao? Đường Kiến Tâm có chút bi ai nghĩ, hóa ra cô còn có thể khóc? Còn có nước mắt để mà chảy, hóa ra vị mặn bên mép không phải là ảo giác!
- Tâm Nhi, không khóc, không khóc!
Lôi Khiếu Thiên thật muốn đánh chết mình, mỗi câu anh nói ra, nước mắt Tâm Nhi lại càng tuôn ra dữ hơn!
- Tâm Nhi, tới đây, ngoan, nói cho anh Khiếu Thiên, có phải tim lại đau không?
Đường Kiến Tâm buồn buồn lắc đầu, Lôi Khiếu Thiên thở phào nhẹ nhõm, không phải đau thì tốt rồi! CHƯƠNG 80.3:
- Tâm Nhi, ngẩng đầu lên, nhìn anh Khiếu Thiên này! - Lôi Khiếu Thiên nhấc đầu cô đang vùi trong ngực mình lên.
- Tâm Nhi, em còn nhớ anh Khiếu Thiên không?
Mắt Đường Kiến Tâm phiếm hồng, mâu quang ướŧ áŧ, đường nhìn rời rạc, cằm bị một bàn tay nâng lên, không để cô thoát khỏi tầm mắt anh!
Không nên trách cô, cô tới lúc này còn chưa phát hiện mình đang ở đâu, nằm ở chỗ nào! Chỉ là mở to hai mắt nhìn chằm chằm Lôi Khiếu Thiên, đầu cô hoàn toàn bãi công!
Lôi Khiếu Thiên nhìn cô không nói lời nào, ngón cái lau đi giọt nước mắt của cô.
- Tâm Nhi không nhớ sao?
Đường Kiến Tâm bình tĩnh nhìn anh một lúc lâu, mới lên tiếng, giọng nói khàn khàn ồ ồ.
- Người đêm qua là anh? - Cô dường như nhớ được chút, có Giza, Zimmer, còn có rất nhiều người áo đen, cô đánh nhau với bọn họ, cuối cùng cô bị đè lên mặt đất. . . Nhưng cuối cùng cô nhìn vào mắt, Giza, Zimmer và những người áo đen kia đều biến mất, chỉ còn một gương mặt, rất giống gương mặt người này. . .
Là anh sao?
Là anh giúp cô?…
Lôi Khiếu Thiên mừng rỡ như điên, thiếu chút nữa đã hôn Đường Kiến Tâm một cái, may là anh còn nhớ bây giờ không phải là lúc, lăng lăng nhìn Đường Kiến Tâm, câu hỏi đến miệng cũng run rẩy.
- Tâm Nhi, việc tối qua em vẫn còn nhớ chứ?
Đường Kiến Tâm suy nghĩ một chút gật đầu, cô có chút ấn tượng, nhưng, rất mơ hồ. Cô biết là tâm ẩn cô phát tác, trước đây khi tâm ẩn phát tác, Ám Hoàng sẽ đưa cho cô thuốc dẫn sớm, cô có thể không phải chịu đau đớn, thế nhưng, ảo giác vẫn phải có, hơn nữa rất nghiêm trọng!
Mỗi khi ấy cô đều rất hận, trong ngực tràn đầy cừu hận, hận không thể xông ra ngoài chém gϊếŧ. . .
- Thực sự! - Lôi Khiếu Thiên chỉ kém là còn chưa cười lớn.
- Tâm Nhi, có còn nhớ anh Khiếu Thiên không?
Đường Kiến Tâm khẽ nhíu mày, thoạt nhìn có chút ngu ngốc, lăng lăng lắc đầu, không biết, nụ cười của Lôi Khiếu Thiên cứng đờ, hai tròng mắt hiện rõ sự thất vọng và thương tâm, quả nhiên, tiểu Tâm Nhi đã hoàn toàn quên anh. . .
Anh ta rất đau lòng ư? Đường Kiến Tâm khó hiểu, thế nhưng cô cũng không nghiên cứu kỹ, bởi vì, đầu cô có hơi cứng ngắc, có chút khó chịu.
- Anh có thể buông tay anh ra được không?
Lời Đường Kiến Tâm khiến Lôi Khiếu Thiên phục hồi tinh thần, bây giờ bọn họ đang nằm nghiêng, vội buông cằm Tâm Nhi ra, ngồi dậy, trong thanh âm lộ ra sự thương tiếc.
- Xin lỗi, xin lỗi, có đau hay không?
Đường Kiến Tâm trừng lớn hai mắt, ngồi bật dậy, cô thế mới biết hai người họ đang nằm trên giường, hơn nữa còn là mặt đối mặt, điều này khiến cô ngây ra hồi lâu, chờ Lôi Khiếu Thiên lại nhìn vào mắt cô, mặt cô liền bạo hồng, không biết là thẹn thùng hay là tức giận!
Lôi Khiếu Thiên nhìn chăm chú gương mặt cô, màu đỏ rực thật đáng yêu, rất muốn cắn một cái, mà Đường Kiến Tâm cúi thấp đầu, không biết đang suy nghĩ gì, ngay khi Lôi Khiếu Thiên muốn giữ lấy Đường Kiến Tâm thì cô ngẩng đầu lên, khϊếp sợ nhìn Lôi Khiếu Thiên, Lôi Khiếu Thiên cũng bị động tác bất thình lình của cô hù dọa, tay để lên không trung, khó hiểu nhìn Đường Kiến Tâm.
- Tâm Nhi, làm sao vậy?
Đồng tử Đường Kiến Tâm trợn tròn, tâm tình thay đổi nhanh chóng trong mắt, khϊếp sợ, kinh ngạc, thương tâm, thống hận. . . Thấy Lôi Khiếu Thiên còn chưa hiểu chuyện gì, "bịch" một tiếng cả người đã bị Đường Kiến Tâm đá xuống giường!
- Tâm Nhi. Em. . .
Lôi Khiếu Thiên mông chạm đất, quỳ rạp trên mặt đất, vẻ mặt âm trầm, mà khi anh ngẩng đầu, khuôn mặt ai oán, anh lại bị cô đá xuống giường. . . Còn chưa kịp đứng lên thì thấy thân hình Đường Kiến Tâm lóe lên, đánh tới anh. . . Đồng tử Lôi Khiếu Thiên co rụt lại, lộn người như cá chép một vòng, ngay khi Đường Kiến Tâm nhảy xuống thì lắc mình ôm lấy eo cô tiến sang bên cạnh. . . Xoay tròn một cái, cả hai cùng ngã xuống giường!
Lôi Khiếu Thiên lòng còn sợ hãi.
- Em làm gì? Em có biết đập xuống thế sẽ tai nạn chết người không hả? - Chí ít là đứa bé trong bụng cô sẽ gặp nguy hiểm!
Đường Kiến Tâm mặt lạnh xuống, âm trầm nói.
- Buông tay. - Chết tiệt, vừa tỉnh lại nên đầu cô còn chưa rõ ràng, chưa phản ứng kịp cô đang ở đâu, cũng chưa thấy là hai người cùng nằm trên giường thì có gì sai. Nhưng, ngay khi anh đứng dậy, rời xa khỏi l*иg ngực anh, đầu cô đã trở lại bình thường, cuối cùng cũng biết vì sao cô lại thấy anh quen thuộc.
Khốn kiếp, Lôi Khiếu Thiên, lại sàm sỡ cô, vừa nghĩ tới cảnh cô nằm trong ngực anh, cô hận không thể bị đυ.ng chết.
Ánh mắt nhìn anh càng thêm dữ tợn!…
Vì sao cái tên này cứ nhiều lần gây khó dễ cho cô vậy hả!
Đầu tiên là bảo thạch, sau lại còn sàm sỡ cô. . . Chết tiệt, đều là do bảo thạch gây họa!
MK, anh ta là người đứng đầu Ngục Thiên Minh, vì sao lại cứ muốn cướp hai viên đá của cô thế!
Đường Kiến Tâm dâng lên sự phẫn nộ chưa từng có, đúng, lúc này chỉ là phẫn nộ thôi. Tuy rằng cô rất muốn gϊếŧ người đàn ông này, thế nhưng, ngay cả chính cô cũng không phát hiện ra, trong mắt cô không có chút sát khí nào cả. Cả trái tim dù phẫn nộ cũng khiến cô quên mất, vì sao tâm ẩn phát tác lần này, không có thuốc dẫn mà cô còn có thể tỉnh lại, hơn nữa khôi phục nhanh như vậy. . .
- Cút ngay! - Đường Kiến Tâm hận không thể ném cái người ở trên cô ra, tai nạn chết người, rõ là nực cười, rơi từ lầu ba xuống mà cô còn không có việc gì, chỉ có chút độ cao ấy mà cũng tai nạn chết người, con mẹ nó anh lừa ai đó!
Lôi Khiếu Thiên thật muốn ói chết, Tâm Nhi khôi phục bình thường xong quả nhiên không chút đáng yêu, ánh mắt lạnh băng ấy mà có thể đông cứng anh được sao?
- Em cam đoan mình ngoan ngoãn thì anh sẽ bỏ ra!
Hai người đánh tới đánh lui thì có nghĩa gì, đằng nào thì anh cũng nhường cô thôi!
Đường Kiến Tâm lạnh lùng nhìn anh, híp mắt lại.
- Tôi, nói, một, lần, buông ra!
Lôi Khiếu Thiên mím môi, tựa hồ cũng muốn đọ với Đường Kiến Tâm.
- Không buông!
Tốt, môi Đường Kiến Tâm cong lên nụ cười rét lạnh, sự nguy hiểm lóe lên rồi biến mất, nhấc chân phải húc vào dải đất tam giác của người nào đó. . .
Sống lưng Lôi Khiếu Thiên cứng đờ, theo bản năng buông Đường Kiến Tâm ra lui sang một bên. . .
Đường Kiến Tâm cấp tốc đứng dậy, tay sờ soạng thắt lưng, đó là chỗ cô đặt súng. . . Chưa thấy được đồ mình muốn tìm, kinh ngạc nhìn lại người. . .
Áo ngủ?
Mà Lôi Khiếu Thiên té sang một bên hô hấp có chút loạn, kinh khủng ngoài ra còn cả vạn hạnh trừng mắt Đường Kiến Tâm, trừng đến mức cô bạn nào đó sợ run, chết tiệt, may là anh nhanh như chớp, bằng không. . . tiểu đệ đệ nhà anh thật sự. . . Anh không rõ vì sao mỗi lần Tâm Nhi đều dùng chiêu này với anh, phải biết rằng, nếu thật sự tiểu đệ đệ mà xảy ra chuyện gì, hạnh phúc sau này của cô hoàn toàn bị hủy hoại đó. .
- Tâm Nhi, sao em có thể làm thật vậy hả!
Đường Kiến Tâm thu lại hành động rút súng, ánh mắt lạnh lùng quét qua người Lôi Khiếu Thiên.
- Câm miệng, không được gọi Tâm Nhi!
Sắc mặt Lôi Khiếu Thiên thay đổi liên tục, anh biết bản thân anh từ trước tới nay đều là một bộ biểu tình lạnh lùng, không ngờ, đem so với Tâm Nhi, thì anh vẫn hơn một chút nha. . . Chí ít khi nhìn cô, anh không chỉ là lạnh đến mức có thể đông chết người! Lôi Khiếu Thiên quả quyết ngồi ở cuối giường, đối diện ánh mắt Đường Kiến Tâm, mạn bất kinh tâm.…
- Không gọi em là Tâm Nhi thì gọi là gì? Bà xã à? - Tuy rằng bọn họ còn chưa kết hôn, thế nhưng, xưng hô này anh thích, chỉ là không biết Tâm Nhi có đồng ý hay không thôi!