Phượng Hoàng Nghịch Ngợm Động Tâm

Chương 21: Đau lòng

Trong phòng mờ tối, trên tường treo một màn hình tinh thể lỏng thật to chiếu hình ảnh một thằng nhóc đáng yêu phát truyền đơn cười cực kỳ sáng lạn.

Ngồi trước màn hình là một nam nhân không nhìn thấy rõ dung mạo, chỉ thấy điếu thuốc lá cầm trên tay tỏa ra làn khói trắng quanh quẩn, thanh âm trầm thấp vang lên.

“Đứa nhỏ nghe đồn đang cùng Thanh Tôn ở chung, là đứa này?”

“Đúng vậy, chuyện này mọi người trong Thanh Dạng đều biết, đại thiếu gia và thằng nhỏ này đang ở cùng một chỗ với nhau.” Người đứng cạnh màn hình tinh thể lỏng cung kính đáp lời.

“Nga…. Đứa nhỏ này thật sự rất xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt kia, có tra được vì sao nó tiếp cận với Thanh Tôn không?” Nam nhân cầm điếu thuốc vẩy vào gạt tàn, thản nhiên hỏi.

“Dạ lão đại, thằng nhóc này tên là Thiên Phượng, nhưng khiến cho người ta kỳ quái chính là vô luận bọn thuộc hạ điều tra như thế nào cũng không thể tra ra những chuyện liên quan đến y. Y giống như đột nhiên xuất hiện ở bên người thiếu gia vậy!!”

“Đột nhiên xuất hiện? Thật thú vị!”

……

Thiên Phượng mở to mắt nhìn đám công thức toán học xuất hiện trên màn hình, cái miệng nhỏ nhắn nháy mắt đã trương thành chữ ‘o’ thật to.

“Oa, Tiểu Tôn thật là lợi hại!!” Khinh hô một tiếng, bổ nhào vào lòng thiếu niên bên cạnh, vui vẻ ôm lấy thắt lưng rắn chắc của hắn.

Đoan Mộc Thanh Tôn cùng Thiên Phượng kết giao đã qua một đoạn thời gian, từ lúc hai người ở chung, trạng thái ngọt ngào không ngừng tăng lên.

“Lúc thầy giáo giảng bài không phải có nói rồi sao?” Đưa tay ôm lấy thắt lưng gầy của Thiên Phượng, để cho y ngồi lên đùi mình, khóe miệng Đoan Mộc Thanh Tôn gợi lên một tia đạm cười, mắt lộ vẻ sủng nịch.

Trong khoảng thời gian hai người quen nhau, Thiên Phượng không hề xuất hiện trạng thái suy yếu nữa, sẽ không biến mất nữa, điều này làm cho Đoan Mộc Thanh Tôn yên tâm không ít.

“Ngươi lúc nào cũng ngủ, có nghe đâu.”

Cái tay nhỏ kia không ngừng nhéo nhéo cái eo Đoan Mộc Thanh Tôn, tỏ vẻ bất mãn.

“Nhưng cho dù ngươi có thật sự nghe giảng bài đi nữa, vẫn là không có hiểu.” Nâng tay nhéo cái mũi nhỏ xinh của Thiên Phượng.

“Tiểu Tôn.” Gương mặt xinh đẹp áp sát tới, hai mắt lòe lòe sáng.

“Ân?” Chọn mi nhìn người gần trong gang tấc, nhịn không được hôn lên má y hai cái, sau đó nhẹ nhàng vuốt ve.

Trong lòng đại khái đã biết tên nhóc nghịch ngợm này đang định nói gì rồi.

“Nếu không phiền, ngươi làm giúp ta bài tập toán với vật lý đi, thuận tiện thì làm luôn môn Anh với Hóa a!!” Hai mắt lóe sáng cầu xin, cho dù người có định lực cao tới đâu cũng bị ‘hạ gục’ tại chỗ.

“Vậy còn ngươi làm cái gì?” Động tác vuốt ve dừng lại, Đoan Mộc Thanh Tôn cắn cái lỗ tai nhỏ đáng yêu của y, xem như là trừng phạt.

“Ngô…..Đau.” Thân mình mảnh khảnh cứng đờ ra, lỗ tai Thiên Phượng ửng đỏ lên, thật là đáng yêu.

“Muốn ta giúp ngươi làm bài tập, phải trả bằng đại giới đó nha.” Khẽ hôn lên má, môi nhẹ nhàng di động đến đôi môi đỏ mọng kia.

Môi hai người vừa mới áp vào nhau liền lập tức đổi thành nụ hôn sâu, giống như bình thường, càng hôn, thú đan trong cơ thể Đoan Mộc Thanh Tôn lại bắt đầu có cảm ứng, sau đó tản mát ra tiên khí nồng đậm, truyền vào trong cơ thể Thiên Phượng.

Ngay lúc hai người đang hôn nhau, Thiên Phượng thần trí đang mê loạn cảm giác có gì đó không ổn, đột nhiên mở mắt.

“Ngô……”

Thiên Phượng còn chưa kịp phản ứng, Đoan Mộc Thanh Tôn đã cứng đờ người rên khẽ một tiếng, rụt người lại, hắn cư nhiên phun ra một ngụm máu đỏ tươi.

“Tiểu Tôn!!” Thiên Phượng kinh hãi.

“Vù vù….” Ồ ồ thở hào hển, trong miệng đầy vị ngọt sắt, trái tim lại bỏng rát khiến mày kiếm của hắn gắt gao nhăn lại.

Muốn truyền qua sao….

“Ngươi, ngươi thật sự là xằng bậy quá.” Thiên Phượng ôm lấy khuôn mặt hắn, đôi mắt đen thấm đẫm hơi nước, khẽ khàng phủ lên khóe môi đỏ tươi của hắn.

“Ta chỉ là muốn thử xem có thể truyền thú đan qua cho ngươi thôi.” Vươn tay nhẹ vuốt ve gương mặt sắp khóc kia, áp sát tới, trán chạm với trán: “Hình như ta yêu ngươi, vẫn chưa đủ….”

“Ngu ngốc…” Nhỏ giọng chửi một tiếng, Thiên Phượng áp tới, hôn lên khóe miệng đỏ tươi của Đoan Mộc Thanh Tôn: “Không cho ngươi lấy tánh mạng của mình ra mà chơi đùa như vậy. Nếu thú đan vì vậy mà quay về, nếu ngươi bị thương hoặc mất mạng… Thì làm sao bây giờ…. Nếu là như vậy, ta thà không cần lấy lại.”

Y không dám tưởng tượng, Đoan Mộc Thanh Tôn nếu vì vậy mà bị thương tổn, y sẽ thống hận bản thân mình tới cỡ nào.

“Thực xin lỗi, sẽ không có lần sau.”

Nhìn người trong lòng không ngừng lo lắng đau lòng, khóe miệng Đoan Mộc Thanh Tôn gợi lên một tia cười khẽ.

Hắn hình như cảm nhận được thú đan rồi.