Dưa Gang Nhỏ Của Tôi

Chương 9

Bà lão quét dọn từ từ đi qua hành lang khách sạn lầu ba.

Hai bên hành lang từng cửa phòng được khóa chặt, nếu như chú ý lắng nghe, cũng có thể nghe trong mỗi phòng truyền ra âm thanh khác nhau.

Bà từ từ đi, lúc này, rồi đột nhiên dừng lại trước của một căn phòng. Trầm ngâm nghe động tĩnh phía sau cửa, bà hơi nhíu mày một cái.

Nơi này giống như là có hai người đàn ông, hơn nữa hình như đang rất kịch liệt, một người liều chết gào khóc, một người khác giống như là không chút “thươn hoa tiếc ngọc”...... “Ôi, ban ngày ban mặt làm thế nào mà hai người đàn ông lại có thể “mãnh liệt” như vậy chứ? Còn có cô gái kia cũng thật là kì, sao lại thích xem hai người đàn ông ấy ở chung một chỗ, làm ra loại chuyện như trong “Tiểu thuyết Manga”…” Bà lão lắc đầu một cái, cầm chổi rời đi.

Trong phòng, Lưu Thủ Hồng bị đánh đến không còn lực chống đỡ, hắn không nghĩ tới bề ngoài Khương Đường nhã nhặn nhưng nóng giận lên lại có thể thô bạo như vậy, hơn nữa còn đánh vào mặt của hắn mạnh như vậy! Lỡ như hắn hủy luôn khuôn mặt thì phải làm sao bây giờ? Lỡ như trên mặt lưu lại vết sẹo thì phải làm sao bây giờ? Tiếc cho công sức hắn chăm sóc da mặt mình kĩ càng như vậy!

Còn có, máy chụp hình còn bị Khương Đường một cước đạp nát! Hắn đã phải bỏ ra một số tiến lớn để mua đó.

Mặc dù trong lòng oán trách, nhưng miệng Lưu Thủ Hồng không ngừng xin tha "Đừng, đừng đánh nữa...... Van xin cậu...... Tớ biết sai rồi...... Lần sau không dám...... Ô......"

"Mẹ kiếp! Là đàn ông mà đến nước mắt nước mũi khoa trương như thế à?" Khương Đường vẫn còn rất tức giận.

Hôm nay hắn ở phòng cứu cấp nhìn thấy tên côn đồ đó tuy nhát gan nhưng cũng không có khoa trương như vậy!

Hắn giơ chên lên, đang muốn hung hăng đá trật lỗ mũi Lưu Thủ Hồng, đột nhiên có người kéo hắn lại.

Hắn hồ nghi xoay đầu, hỏi: "Cậu tại sao lại ngăn cản tớ?"

Thi Vịnh Triển lúc nào cũng có chút âm dương quái khí, lúc này mắt lóe ra ánh sáng quỷ dị, còn lộ ra nụ cười không có ý tốt.

"Đối phó hạng người như thế, đánh cũng không có ích lợi gì. Tớ biết phải "dạy dỗ" hạng người này như thế nào, đem hắn giao cho tớ, sau này tớ đảm bảo hắn sẽ không tìm cậu gây phiền toái nữa."

"Thật sao?" Khương Đường cẩn thận quan sát vẻ mặt quái dị của hắn.

Đột nhiên, hắn hiểu.

Không thể nào? Thì ra là bạn học cùng lớp nhiều năm với hắn cũng là cái......

Thi Vịnh Triển vỗ vỗ bờ vai của hắn "Đem người phụ nữ cậu mang đi đi, nơi này để lại cho chúng tớ."

Cái "chúng tớ " là ám chỉ ai vậy?

"Cậu cũng không phải là muốn......" Trong đầu Khương Đường đột nhiên xuất hiện rất nhiều hình ảnh bình thường sẽ không nghĩ đến.

"Phòng cũng đã đặt rồi, không cần lãng phí. Cậu mau đưa người kia đi đi, không nên quấy rầy chúng tớ.

Rốt cuộc là ai quấy rầy ai chứ?

Khương Đường rất muốn hỏi như thế, nhưng hắn nghĩ, trước hãy rời khỏi chỗ này đã, có gì nói sau cũng chưa muộn, tránh đến lúc đó hắn lại bị vạ lây xui xẻo.

Hắn giúp Trình Viên Viên mặc quần áo tử tế, rồi vội vàng ôm cô rời đi.

Sau đó, trong phòng chỉ còn lại hai người.

Hai người đàn ông này.

Thi Vịnh Triển nhìn Lưu Thủ Hồng ngồi dưới đất, nở nụ cười hắc ám.

"Cậu...... Cậu định làm cái gì?"

"Cậu cũng biết. Nơi này là khách sạn, tới nơi này dĩ nhiên chính là làm “chuyện nên làm”."

"Cậu…. Cậu không được tới đây!"

"Yên tâm, tôi sẽ rất dịu dàng." Thi Vịnh Triển một mặt cười lạnh một mặt rút thắt lưng trên người ra nắm chặt.

"...... Có thật không?" Lưu Thủ Hồng run rẩy hỏi.

Vậy cái thắt lưng kia dùng để làm gì? Tại sao hắn đột nhiên lại có dự cảm không tốt thế này?

"A! Trời ạ! Thật là đau! Cậu không phải muốn......"

Hai mươi phút sau.

Bà lão quét dọn lần nữa chầm chậm đi qua cửa, lần này, bà lại ngừng lại, chân mày nhăn lại sâu hơn.

Nghe tình huống này, giống như bên trong đang đùa cái gì SM đúng không?

Ôi, giới trẻ bây giờ thật là, hi vọng đừng đùa đến nỗi xảy ra án mạng.













Khương Đường ôm Trình Viên Viên ra khỏi khách sạn, liền kêu xe taxi trực tiếp về nhà.

Thật may là cha mẹ đều không có ở nhà, như vậy hắn không cần nhiều lời giải thích tình huống này.

Hắn đem Viên Viên ôm vào phòng của mình, đặt trên giường.

Lại không yên tâm kiểm tra thân thể của cô một chút, xác định cô chẳng qua là uống thuốc ngủ, cho nên ngủ rất say, Khương Đường mới thở phào nhẹ nhõm.

Hắn rót ly nước, sau đó ngồi ở mép giường uống một hơi cạn sạch.

Tâm tình cuối cùng cũng ổn định lại một chút.

Nhớ lại cảnh tượng nhếch nhác trong khách sạn, ngay cả chính hắn cũng cảm giác có chút không thể tưởng tượng nổi.

Giống như chỉ cần bắt gặp Trình Viên Viên cùng ai đó có quan hệ, hắn sẽ không cách nào khắc chế tính tình của mình, trở nên hung ác, muốn gϊếŧ chết tất cả đàn ông nào dám đến gần cô.

Thì ra là hắn ghen nặng như vậy sao?

Khương Đường lẳng lặng nhìn phòng này. Lên đại học, hắn liền vào kí túc xá ở, rất ít khi về nhà. Trong phòng vẫn giống như trước, hình như không có thay đổi, vẫn như những năm trước.

Hắn vừa liếc nhìn người phụ nữ nằm ở trên giường, đột nhiên bật cười.

Chắc cũng đã mười năm rồi, hắn đã từng nằm trên cái giường này, hoa mắt suy tưởng vào nửa đêm Viên Viên sẽ âm thầm vào phòng của hắn “đánh lén” hắn… nhưng lại bị chị gái hắn phát hiện giễu cợt mãi.

Có phải hay không chính là thời điểm đó, hắn đã có tình cảm với Trình Viên Viên?

Nhớ lại mấy năm gần đây, có rất nhiều người theo đuổi nhưng hắn lại không có cảm giác với ai cả, có phải là vì hắn vẫn luôn tìm kiếm hình ảnh của mối tình đầu?

Đúng vậy, hiện tại cuối cùng hắn cũng thừa nhận, hắn vẫn luôn tìm kiếm người phụ nữ mà hắn luôn nhớ và hiện tại người phụ nữ đó đang nằm trên giường hắn.

Hắn không biết mình từ lúc nào đã len lén yêu cô, có lẽ lúc bắt đầu chẳng qua là bị bộ ngực của cô hấp dẫn, hoặc là vì tính tình cô lương thiện nên đã làm rung động trái tim hắn, tóm lại lúc hắn phát hiện ra, hắn đã không cách nào tự kềm chế bản thân mình.

Thế nhưng thời điểm đó, tuổi tác của bọn họ là một vấn đề lớn.

Hắn nhớ năm Viên Viên học trung học, đợi đến khi hắn lên trung học, cô cũng đã lên đến đại học, mỗi lần hắn thật vất vả tiến vào một cấp học mới, cô cũng tiến lên một cấp học mới, để cho hắn vẫn chỉ có thể ở xa mà nhìn cô, để tình yêu cuả hắn đối với cô giấu kín ở trong lòng.

Vốn là định cả đời đều không nói ra, cứ như vậy len lén ở một bên nhìn cô, nhưng là vào buổi tối say rượu đó, để cho hắn hết thảy đều thay đổi.

Đơn thuần chỉ là quan hệ thân thể, trong nháy mắt phá vỡ rào cản tuổi tác cùng cấm kỵ, hôm nay hắn đã là bác sĩ thực tập, còn cô là cô giáo nhà trẻ, trong xã hội bây giờ, tuổi tác đã không còn là vấn đề.

Khương Đường nhìn Viên Viên ở trên giường đang ôm chăn ngủ say, vẻ mặt càng ngày càng dịu dàng.

Chờ cô sau khi tỉnh lại, hắn nhất định phải nói cho cô biết, hắn muốn cùng cô ở chung một chỗ.

Hắn sẽ không xem cô như chị gái nữa, cũng sẽ không để cho bất kỳ người đàn ông nào ức hϊếp cô, hoặc là dám nhìn bộ ngực của cô.

Từ nay về sau, hắn sẽ bảo vệ cô.

"Viên Viên, em yên tâm ngủ đi, có anh ở bên cạnh em, sẽ không có ai dám ức hϊếp em." Khương Đường cúi đầu, hôn lên trán của cô.

Cho dù ở trong giấc mơ, Viên Viên cũng cảm giác được trên trán có cái gì đó nhẹ nhàng đυ.ng vào, còn có người đàn ông trầm thấp nỉ non bên tai.

Cô theo bản năng đưa tay đυ.ng cái trán, sau đó lộ ra nụ cười thỏa mãn.

Trong mơ, cô giống như nghe có người ở một bên cười ha hả......

Viên Viên sau khi tỉnh lại, nghe Khương Đường kể lại, khuôn mặt nhỏ nhắn đầu tiên là dọa đến sợ trắng bệch, ngay sau đó lại hiện đầy hắc tuyến.( Hắc tuyến: Đen lại)

"Viên Viên, em làm sao vậy? Anh đã đem em bình an trở về rồi, em không cần sợ hại nữa."

Cô buồn bã nhìn hắn "Cục Đường đần, anh như thế nào được hoan nghênh như vậy? Em sớm đã nghe Diệp Linh nói qua, anh rất được những cô y tá trẻ tuổi kia yêu thích, nhưng là không nghĩ tới ngay cả đàn ông cũng thích anh, cái thầy giáo Lưu kia, còn bạn học của anh nữa...... Ôi, em tuyệt đối sẽ giành không lại bọn họ."

"Em đang nói hưu nói vượn cái gì vậy?" Khương Đường không khách khí vỗ vào đầu của cô.

Viên Viên bễu môi nhìn chằm chằm hắn “Phải rồi, tôi chính là ngu ngốc! Tôi đã có tuổi rồi! Dáng người em khó coi, chỉ có bộ ngực là nhìn được một chút thôi, tôi nên vì điều này mà lấy làm tự tin hãnh diện phải không… Nếu như anh ở cùng tôi, tương lai anh sẽ thành đạt, anh sẽ chê tôi xấu xí, đã vậy còn già…” Cô cắn cắn ngón tay, lại bắt đầu thấy chán ghét chính mính “Nếu như tôi là anh, tôi sẽ không lựa chọn người phụ nữ như vậy…”

“Em im đi! Sau này không cho phép em nói như vậy nữa. Em có chỗ nào không tốt chứ? Lòng em lương thiện, yêu thương trẻ con, vóc người đẹp, gương mặt cũng thanh tú, mỗi điểm trên người em anh đều thích, không cần phải tự hạ thấp mình như vậy.”

“Bây giờ thì anh nói như thế, nhưng sau này…”

“Nếu như em không cho anh cơ hội, thì làm sao anh chứng minh lòng mình với em đây?”

"Tôi, tôi không biết......"

Ôi, phiền chết! Cô thật sự không biết! Trình Viên Viên quyết định trốn vào chăn trước đã rồi tính sau.

"Viên Viên, không cho em trốn tránh nữa, nếu không anh sẽ phạt em."

Viên Viên không để ý tới hắn.

Khương Đường không thể làm gì khác hơn là cũng bò theo vào trong chăn, một mặt sờ loạn còn một mặt nói: "Thật ra thì anh…lúc trước đây anh đã yêu thầm em từ rất lâu rồi, anh nhớ lần đầu tiên mộng xuân, nữ nhân vật chính không ai khác chính là em......"

"Đồ háo sắc! Không cho phép anh nói nữa!"

"Tên háo sắc này giờ đang muốn “ăn” em, lần này là em tự mình chui đầu vào lưới, ai bảo trốn lên giường anh làm gì!” Hắn cố ý giả giọng cười như tên “sói già háo sắc”, vô cùng vui vẻ.

Hăn không nghĩ tới sẽ có ngày “mộng đẹp” trở thành hiện thực, trong giây phút này hắn thật sự muốn cho Diệp Linh nhìn thấy, ai bảo chị ấy từ sau đêm đó lúc nào cũng vô lương tâm đem chuyện “mông xuân” ra cười nhạo hắn.

Mới nghĩ như vậy, cửa phòng đột nhiên bị mở ra.

Hai người đang ngọ nguậy trong chăn cũng “khựng” lại, Khương Đường vén chăn lộ cái đầu ra nhìn về phía cửa, Diệp Linh đang đứng ở đó.

Không thể nào! Hắn chỉ là nói giỡn mà thôi, sao lại “linh” như thế?

Hắn muốn đi mua vé số để thử vận may một chút, gần đây vận may của hắn thật là tốt.

"Cục Đường, người kia là ai, sao cùng với em núp trong chăn làm chuyện xấu vậy hả?"

Diệp Linh giống như bắt gian tại trận lộ ra nụ cười đắc ý, bất kể hắn ngăn cản, cô đi tới trước giường tay bắt lấy chăn, dùng sức kéo ra.

“Hả? Viên Viên? Cậu….Cậu đi nhầm phòng sao?”

Tại sao bạn thân cô lại xuất hiện ở trên giường em trai mình?

Trừ chạy lộn phòng, còn có lí do gì khác?

"Không, không phải như vậy...... Diệp Linh cậu hãy nghe tớ nói, cái đó......" Viên Viên càng muốn giải thích, càng nói càng cà lăm.

Cuối cùng vẫn là Khương Đường thay cô giải thích "Chị, chị không nhìn lầm, Viên Viên cũng không có chạy nhầm phòng."

Diệp Linh tốn năm giây để tiêu hóa những lời này.

Sau đó cô chỉ vào hai người nói: "Hai người ở cùng một chỗ?" Cô nâng lông mày lên "Chuyện khi nào? Mình biết thằng nhóc Cục Đường này đã thầm mến cậu từ trước, nhưng mà cậu khi nào lại bị nó lừa gạt vậy hả?"

Khương Đường không khỏi kháng nghị "Chị! Em là thật lòng yêu Viên Viên, không cần phải dùng thủ đoạn gì lừa gạt cô ấy."

Viên Viên ở một bên đang muốn nói, ban đầu là người nào đem cô chuốc say, sau đó đối với cô làm ra loại chuyện đó chứ?

Diệp Linh buông tay, giả bộ dáng vẻ bất đắc dĩ "Ôi, dù sao các ngươi cũng đã gạo nấu thành cơm, tôi cũng không nói gì, bất quá......" Đột nhiên mắt cô lộ ra vẻ nguy hiểm, trừng Khương Đường "Nếu em dám để cho Viên Viên đau khổ, chị tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho em!" Nói xong, cũng không chờ hai người đáp lại, cô liền xoay người bước nhanh đi.

Khương Đường vội vàng nói: "Trước chúng em vẫn chưa muốn đem chuyện này nói cho ba mẹ nghe!" Hắn muốn tìm thời gian tốt đem Viên Viên chính thức giới thiệu cho cha mẹ, lúc này ngàn vạn lần không thể bị cái miệng rộng Diệp Linh làm hỏng.

"Không thành vấn đề!" Diệp Linh quay đầu lại nói, kế tiếp lại lập tức vọt tới ngoài cửa phòng cha mẹ "tuyên bố" cái tin tức "Ba, mẹ, mau ra đây nhìn! Tên nhóc Khương Đường kia đem phụ nữ về nhà qua đêm, hơn nữa phụ nữ còn là Viên Viên! Nhanh lên một chút, nhanh lên một chút! Nếu chậm, bọn họ sẽ nhảy cửa sổ trốn mất!"

Khương Đường quay đầu lại, ôm đầu ngã xuống giường.

Hắn thật muốn trực tiếp đem Diệp Linh đánh cho bất tỉnh, sau đó đem cô tặng cho anh chàng Đầu Gỗ kia, nhờ anh ta “chiếu cố” tới cô một chút.

Lúc này, đột nhiên có cái gì đó đè ở bắp đùi của hắn, hắn cúi đầu nhìn thì ra là Viên Viên đang tựa đầu vào đùi hắn, mặt ảo não.

"Làm sao bây giờ? Lần này giống như toàn bộ thế giới đều biết."

"Biết cũng tốt." Khương Đường thở dài "Anh đột nhiên hiểu chị tại sao muốn làm như vậy, nếu không làm như vậy, em cả đời sẽ làm đà điểu, làm thế nào cũng không chịu đối mặt thực tế."

Viên Viên cúi đầu không nói, một lát sau, cô mới gật đầu một cái.

Xem ra chỉ có Diệp Linh là hiểu rõ khuyết điểm cô nhất!

Nếu "sự việc đã bại lộ", Trình Viên Viên đối mặt với lời mời ở lại cùng nhau ăn sáng của cha mẹ Khương Đường, đành nhắm mắt gật đầu đại.

Trên bàn ăn không khí có chút kì lạ, trừ Khương Đường ra, ba người còn lại đều dùng ánh mắt tràn đầy hứng thú quan sát cô, làm cho cô cảm thấy rất không tự nhiên.

Cuối cùng là mẹ Diệp mở miệng trước: "Viên Viên, nhà chúng ta cũng đã rất lâu không có ở chung một chỗ nhàn nhã ăn sáng với nhau như vậy, nói đến điều này thì phải cảm ơn con rồi!"

Diệp Linh lập tức nói tiếp "Đúng vậy! Đúng vậy! Cục Đường sau khi lên đại học lại ở kí túc xá, rất ít khi về nhà. Trước kia, buổi sáng nó cũng chỉ nằm trên giường, nếu không thì ở trong phòng tắm thật lâu, không biết nó tắm cái gì ở trong đó, ha ha......" Vừa nói xong, cô không khỏi bật cười một tiếng.

"Chị, ăn cơm đi!" Khương Đường trừng cô một cái "Còn có, không được chê bai em nữa!"

"Tốt lắm, tốt lắm, thật không biết tình cảm chị em của các con lại “tốt” như vậy, vừa thấy nhau là cãi vã om sòm." Mẹ Diệp cười lắc đầu một cái.

"Đúng rồi, mẹ, lúc trước mẹ không phải là vẫn nói muốn ôm cháu trai sao? Hiện tại có hi vọng rồi!" Diệp Linh cười rất vui vẻ, tiếp cô đột nhiên dùng đầu kia của chiếc đũa đâm đâm bộ ngực Viên Viên "Hơn nữa mẹ xem, vóc người Viên Viên tốt như vậy, sữa mẹ nhất định… không thành vấn đề."

Viên Viên bị cô động đến sợ hết hồn, không nhịn được kêu lên một tiếng.

Khương Đường thấy thế, vội vàng đưa tay đem chiếc đũa gạt ra, Diệp Linh không phục, cầm chiếc đũa đâm tay của hắn, hai người kéo qua kéo lại, “rắc” một tiếng, chiếc đũa trên tay Diệp Linh bị bẻ thành hai đoạn.

Viên Viên mở to mắt, nhìn hai chị em trong nháy mắt lộ ra sát khí, nhìn chằm chằm lẫn nhau.

Bây giờ chuyện gì đang xảy ra vậy?

"Không được đâm loạn bộ ngực của Viên Viên." Khương Đường lạnh lùng nói.

"Xì, em làm gì mà bảo vệ dữ vậy chứ?” Diệp Linh không vui nhìn chiếc đũa trên tay bị bẻ gảy đáng thương "Coi như Viên Viên có nguyện ý ở cùng với em, em cũng đừng quá kiêu ngạo! Chị cùng Viên Viên đã là bạn bè mười mấy năm, chị mới sẽ không dễ dàng như vậy liền đem Viên Viên nhường cho em đâu!"

Khương Đường nâng lên mắt lên. Trước đó đã có chuyện của Lưu Thũ Hồng, muốn hắn không nghi ngờ cũng không được, chẳng lẽ Diệp Linh cũng có ý đồ muốn chiếm đoạt Trình Viên Viên hay sao… Nhưng không phải là cô đã có tên Đầu Gỗ kia rồi, theo lý thuyết mà nói sẽ không đối với Viên Viên có ý định bất chính gì chứ?

"Hai người đừng có ồn ào nữa được hay không?" Viên Viên có chút sợ hãi nhìn về phía hai người kia.

Bình thường bọn họ cũng rất thân thiết, thế nào hôm nay lại ồn ào như vậy?

Đều là bởi vì cô sao?

Sớm biết như thế, cô đã......

Lúc này, Viên Viên cảm nhận được một ánh mắt quan tâm, nâng mắt nhìn, thì ra là người ngồi ở đối diện cô - Cha Khương Đường, đang dùng ánh mắt ôn hòa an ủi cô.

Thấy Viên Viên có chút không biết làm sao, cha Khương Đường đối với cô gật đầu một cái, nói: "Con không cần lo lắng, cọn chúng vẫn thường như vậy."

Khương Đường nghe cha nói chuyện với Viên Viên, vội vàng quay đầu, ánh mắt vẫn bén nhọn như cũ, không tiếng động nhìn về phía cha nhắn nhủ một tin tức - cha cũng vậy, chớ chọc vào người phụ nữ của con.

Cha Khương Đường cúi đầu làm bộ vội vã ăn thức ăn.

Ai, con trai đã trưởng thành, trong mắt chỉ có bạn gái, đâu còn chứa cha nó? Nếu trở mặt, nói không chừng ngay cả người thân là mình nó cũngkhông nhận, ông nên an phận chút, tiếp tục ăn.

"Được rồi, đừng đem không khí làm cho căng thẳng như vậy." Mẹ Diệp cuối cùng cũng mở miệng "Bất kể như thế nào, nhà ta mới có cơ hội ở cùng như thế này, nếu đả ở chung với nhau thì phải biết trân trọng. Chuyện tương lai như thế nào không ai đoán trước được, mọi người nhất định phải cùng nhau cố gắng, có biết không?”

Hai chị em nghe xong, cũng gật đầu một cái.

Bị con trai lơ là không ngó tơi, khóe môi của bà cũng bất giác mang theo một chút cười nhàn nhạt.

Trên bàn ăn tạm thời yên tĩnh lại, mọi người tiếp tục cơm.

Nhưng Diệp Linh vẫn không chịu nhún nhường, ăn xong bát cháo, chợt tuôn ra một câu "Mẹ, bất quá con nhớ mẹ ôm nguyện vọng cháu trai, trong thời gian này chắc sẽ khó thành hiện thực."

"Hả? Tại sao?" Mẹ Diệp tò mò hỏi.

Khương Đường cùng Viên Viên hai người cũng cùng nhau nhìn về Diệp Linh.

"Vì cái này nè." Diệp Linh từ trong túi lấy ra một tờ hoá đơn, đưa cho mẹ.

Khương Đường liếc mắt nhìn, đột nhiên sắc mặt biến đổi, hắn rất muốn đoạt lại cái phiếu đó, nhưng là đã quá muộn.

Chỉ thấy Mẹ Diệp nhìn phiếu kia sau đó, nâng lên mắt lên nhìn, sau đó đem phiếu đưa cho Khương Đường, hỏi: "Cái này là của con sao?"

"Nhất định là thế! Nó về nhà thay quần áo xong lại ném luôn vào máy giặt, lúc con giặt đồ có kiểm tra túi quần còn sót lại gì không, thì phát hiện ra tờ giấy này.” Diệp Linh lộ ra nụ cười đắc ý

"Hoá đơn gì vậy?" Viên Viên hỏi.

"Cậu hỏi nó đó." Diệp Linh đưa tay chỉ Khương Đường.

Khương Đường trợn mắt nhìn cô một cái. Có người chị nào lại đi hại em trai mình như vậy chứ!

"Thằng nhóc này cố tình chuẩn bị từ trước mà." Diệp Linh không quên nói lên câu này.

Viên Viên rất tò mò, muốn nhìn xem hoá đơn đó là gì, đưa tay muốn lấy, nhưng Khương Đường không muốn cho cô xem, đem phiếu giấu ra sau lưng, nhưng lại vô tình đem hoá đơn đến trước mặt cha Khương.

Chỉ thấy cha Khương Đường mở to mắt, sau đó đọc lên nội dung trên hoá đơn “Dụng cụ bảo hộ chuyện hai người…. Đây là cái gì vậy? Một hộp có báy cái, lại còn mua đến mười hộp?”

Khương Đường ngẩn ngơ, sắc mặt lộ ra vẻ không tin được chuyện vừa xảy ra.

Viên Viên thừa cơ đoạt lấy hoá đơn, nhìn một chút, gương mặt cũng đỏ lên.

"Cục đường!" Cô lấy tay ôm lấy hai gò má, xấu hổ mắng người "Anh...... Anh sao lại không cẩn thận như vậy, để hoá đơn mua những “thứ này” tùm lum tùm la, lại còn bị người khác phát hiện, bây giờ làm sao, xấu hổ chết mất thôi.”

“Anh đây đã suy nghĩ kĩ rồi! Hơn nữa chuyện này đối với em cũng tốt àm, chẳng lẽ em muốn mang thai, sau đó cùng anh – một tên bác sĩ thực tập nhỏ bé, sống qua ngày à? Ít nhất cũng phải anh ổn định kinh tế rồi chúng ta mới bắt đầu kế hoạch sinh con được chứ.” Khương Đường cho rằng cây ngay không sợ chết đứng, liền nói.

"Ai muốn sinh con cho anh!" Viên Viên thẹn quá hoá giận, tay nhỏ bé không ngừng đấm vào cánh tay của hắn.

“Được! Được! Vậy thì hiện tại không sinh con, nhưng em thật sự cảm thấy “dùng mũ” không thoải mái sao? Vậy lần sau anh sẽ …”

"Không phải chuyện này!"

Trời ạ! Thế nào càng nói càng lộ!

Trên bàn ăn ba người đã ngồi ở cùng chiến tuyến, bộ mặt hứng thú nhìn đôi nam nữ diễn kịch hài.

Mẹ Diệp đẩy đẩy tay Diệp linh "Con cũng nên đem Đại Thụ về nhà để chúng ta gặp mặt đi.” (Đại Thụ là tên thật của anh chàng Đầu Gỗ đấy.)

Diệp Linh mặt tươi cười, vui vẻ nhìn mẹ "Mẹ, mẹ yên tâm, con rất muốn sinh con nha, nếu như mẹ muốn ôm cháu ngoại trước, con với anh ấy sẽ cố gắng toại nguyện cho mẹ!"