Gần như chính là đồng thời, Ngọc Anh chân nhân theo lệ hỏa mà động, thuấn di đến bên sân, kéo Tiêu Khôi ra!
Đạo lệ hỏa kia thất bại, ngọn lửa màu đỏ rực, yếu ớt thiêu đốt trên không trung.
“Đi ra!” Ngọc Anh chân nhân đem Dịch Hi Thần và mấy đệ tử lân cận đẩy ra, lớn tiếng quát lên, “Toàn bộ đi ra! Không nên đυ.ng tới ngọn lửa kia!”
Không có ai thấy qua bộ dạng phẫn nộ như vậy của Ngọc Anh chân nhân, các đệ tử đều bị hù dọa, dồn dập tản ra.
Dịch Hi Thần bị đẩy đến lắc lư, nhưng không động đậy, ánh mắt yên lặng nhìn ngọn lửa đỏ ngầu kia. Đây là một ngọn lửa vô cùng cổ quái, nó từ chân trời mà đến; nó thiêu đốt không cần dựa vào bất luận thứ gì; nó đỏ đến mức tươi đẹp như vậy, giống như máu tươi… Nhưng chính là ngọn lửa cổ quái như vậy, Dịch Hi Thần lại không phải lần đầu tiên nhìn thấy!
Y dùng lực xoa hồng ấn trên đầu ngón tay mình. Lúc trước chính là một đám lửa như vậy, lặng yên thiêu chết phụ mẫu y, phong ấn sức mạnh trong cơ thể y!
Cừu Kiếm cũng hạ xuống từ chỗ cao, bất khả tư nghị nói: “Cái này… đây là thiên hỏa à? Trưởng Tôn Tử Quân, ngươi có thể triệu động thiên hỏa!” Vừa nãy ông thấy rất rõ ràng, Tiêu Khôi động thủ với Dịch Hi Thần, Trưởng Tôn Tử Quân căm tức giương tay một cái, thiên hỏa liền rơi xuống!
Dịch Hi Thần mãnh liệt quay đầu lại, nhìn về phía Trưởng Tôn Tử Quân. Thiên hỏa này, là Trưởng Tôn Tử Quân triệu tới sao?!
“Đây chính là thiên hỏa à?!” Các đệ tử bốn phía kinh hoàng lùi về sau, vẻ mặt mờ mịt.
Thiên hỏa chính là sức mạnh của tự nhiên đến từ thiên địa, nó không thiêu hủy bất kỳ thứ gì, nhưng nó lại có thể thiêu hủy sinh linh. Một khi bị nó đυ.ng tới, linh hồn con người sẽ nhanh chóng bị nó dập tắt, chỉ còn lại một bộ xác không vô tri vô giác. Lựa lượng thiên hỏa cường đại như thế, nó tồn tại trong tự nhiên, không ai có thể tạo ra nó, nhưng có người có thể triệu nó tới.
Mà trong lục giới này, có thể triệu động thiên hỏa, tuyệt đối không vượt quá mười người! Bởi vậy thiên hỏa khó gặp, cũng không phải tất cả mọi người đều biết đến sự lợi hại của nó. Mà người biết nó lợi hại, thì mỗi người đều như lâm đại địch.
Không có gì có thể đốt, thiên hỏa phiêu đãng trên không trung một hồi, liền chậm rãi tan vào trong đất. Tuy nhiên mảnh đất thu thiên hỏa cũng không có một ai dám đứng trên đó, chỉ lo tính mạng của mình cũng sẽ bị mảnh đất đó hút đi.
“Trưởng Tôn Tử Quân!” Ngọc Anh chân nhân lời lẽ nghiêm nghị tàn khốc nói: “Ngươi học được thuật triệu động thiên hỏa này từ nơi nào?!”
Trưởng Tôn Tử Quân khẽ cau mày, không nói. Ngược lại hắn thật sự là chưa bao giờ học triệu động thiên hỏa, chỉ trách tác giả đồng nhân quá tùy tính, chiêu thức gì lợi hại liền để cho hắn dùng chiêu thức đó, vì vậy hắn tự nhiên sẽ biết. Đây thật sự là không thể nào nói được.
Hắn không nói, nhìn ở trong mắt Ngọc Anh chân nhân cùng Cừu Kiếm, lại thành hắn không chịu giải thích. Nhưng mà hắn thật sự không chịu giải thích, chưởng môn cùng trưởng lão cũng không có cách nào. Tại Thiên Kiếm môn chú trọng tu vi cá nhân, đối với việc tu hành của đệ tử cũng không có nhiều quản thúc như vậy, đệ tử trong môn bái sư học nghệ khác cũng được cho phép, chỉ là không thể làm ngỗ nghịch đạo đức.
Nhưng mặc dù không truy cứu Trưởng Tôn Tử Quân trộm học được thông thiên thuật từ chỗ nào, thì chỉ bằng hành động vừa nãy của hắn, Ngọc Anh chân nhân lại không thể buông tha hắn.
“Ngươi còn muốn dùng lực lượng thiên hỏa gϊếŧ chết đồng môn! Trong mắt ngươi còn có Thiên Kiếm môn không?! Nhưng còn có hai chữ đạo nghĩa không?!”
Trưởng Tôn Tử Quân vẫn không lên tiếng. Hắn không muốn gϊếŧ Tiêu Khôi, nhưng nhìn thấy Tiêu Khôi động thủ với Dịch Hi Thần, lửa giận vừa lên, thiên hỏa tự đến. Nếu như bị thiên hỏa đánh trúng, Tiêu Khôi liền chắc chắn phải chết, cho nên hắn không có lời nào để nói.
Dịch Hi Thần vì nhìn thấy thiên hỏa, hoảng hốt mất một trận, giờ phút này cũng tỉnh táo lại, vội đứng ở bên cạnh Trưởng Tôn Tử Quân: “Sư phụ, là Tiêu Khôi có ý đồ hại người trước, Tử Quân vì che chở ta dưới tình thế cấp bách mới triệu động thiên hỏa, việc này không phải tất cả đều là lỗi của hắn.”
Ngọc Anh chân nhân vẫn thịnh nộ như trước: “Tiêu Khôi muốn thương tổn ngươi, hắn lại muốn gϊếŧ Tiêu Khôi! Dịch Hi Thần, ngươi tránh ra, việc này không có quan hệ gì với ngươi!”
Đối mặt với lửa giận của chưởng môn, nếu như đổi thành đệ tử khác, sợ là đã sớm nhận sai lui bước. Dịch Hi Thần lại nửa bước không lùi, vẫn đứng sóng vai với Trưởng Tôn Tử Quân: “Thương tổn cùng gϊếŧ, làm sao định ra giới hạn? Tiêu sư huynh không hề đánh trúng ta, ai cũng không biết nếu vừa rồi ta trúng một chưởng kia của hắn, có thể bị mất mạng tại chỗ hay không. Thiên hỏa cũng không có đánh trúng Tiêu sư huynh, có thể Tiêu sư huynh thiên phú dị bẩm không sợ thiên hỏa. Đều là việc chưa thành, sao lại nói khác nhau?”
Lời này hiển nhiên chính là già mồm át lẽ phải. Nếu như một chưởng của Tiêu Khôi có thể gϊếŧ chết Dịch Hi Thần, vừa rồi lúc tỷ thí với Dịch Hi Thần sao lại chật vật như vậy? Tiêu Khôi thiên phú dị bẩm không sợ thiên hỏa à? Cái này càng buồn cười hơn nữa! Nhưng lời này lại không có cách nghiệm chứng, cũng không thể để Trưởng Tôn Tử Quân lại dẫn một đạo thiên hỏa đến thử xem tột cùng có thể thiêu chết Tiêu Khôi hay không đi?
Trưởng Tôn Tử Quân vẫn luôn trầm mặc rốt cuộc mở miệng, nhàn nhạt nói: “Vừa rồi Tiêu Khôi động sát khí.” Hắn chính là nhận ra được sát khí của Tiêu Khôi, mới có thể thịnh nộ như vậy, bằng không thiên hỏa cũng không phải dễ dàng có thể triệu tới như thế.
Tiêu Khôi hơi lui một bước, bàn tay nắm thành quả đấm giấu ở phía sau. Vừa rồi gã thật sự luống cuống, vốn không đến nỗi động hỏa khí lớn như vậy, chỉ là bị lừa gạt quá mức, cho nên gã xác thực lộ sát khí, Trưởng Tôn Tử Quân cũng không phải là nói bậy. Vào giờ phút này, lửa giận kia đã tiêu mất một chút, tâm tình lại bắt đầu phức tạp.
Trưởng Tôn Tử Quân quá nằm ngoài sự dự liệu của gã, nắm giữ thiên linh căn làm người ta căm ghét không nói, thậm chí ngay cả thiên hỏa cũng có thể triệu tới! Hắn lợi hại như vậy, những năm này mình kɧıêυ ҡɧí©ɧ hắn thế nào, hắn cũng chưa bao giờ động thủ một lần, mới vừa rồi, lại vì bảo vệ Dịch Hi Thần… Nếu như lúc trước không phải mình làm ra những chuyện kia, e rằng lúc này, người được hắn ra sức bảo vệ hẳn là chính mình.
Tối hôm qua nghe được những câu nói kia thông qua thính thanh trùng, Tiêu Khôi đã biết là Dịch Hi Thần cùng Trưởng Tôn Tử Quân cố ý nói cho mình nghe. Nhưng cố ý nói, cũng chưa chắc tất cả đều là giả, ví dụ như nguyên nhân Trưởng Tôn Tử Quân tự tiện xông vào cấm địa, Tiêu Khôi suy nghĩ một đêm, tin tưởng đó là thật. Những năm này gã đã sớm phát hiện, ngọc bội lúc trước bị gã trộm đi, Trưởng Tôn Tử Quân căn bản không quan tâm.
Mà bây giờ, Trưởng Tôn Tử Quân không những không phải triệu động thiên hỏa để bảo vệ mình, còn vì Dịch Hi Thần mà triệu động thiên hỏa đến gϊếŧ chết gã… Tiêu Khôi đem nắm đấm nắm càng chặt hơn, đầy mắt đều là hận ý.
Lời nói của Dịch Hi Thần và Trưởng Tôn Tử Quân nghe vào trong tai Ngọc Anh chân nhân, chỉ cho rằng bọn họ cãi chày cãi cối. Ông quát lên: “Dịch Hi Thần, ngươi tránh ra!”
Dịch Hi Thần chính là không tránh. Ngày hôm nay nếu người phạm sai là y, Trưởng Tôn Tử Quân nhất định sẽ chắn ở trước mặt y một bước cũng không nhường. Phần tình nghĩa này của y, cũng tuyệt đối không kém bao nhiêu.
“Chưởng môn…” Cừu Kiếm trầm thấp kêu một tiếng. Tâm tình của ông cực kỳ phức tạp, một người là đệ tử mà ông dạy dỗ nhiều năm, một người là nhân tài mà ông yêu thích muốn lôi kéo. Mặc dù ông thay Tiêu Khôi nghĩ mà sợ, nhưng đến cùng vẫn không nỡ nhìn Trưởng Tôn Tử Quân bị đuổi ra khỏi sơn môn.
Cục diện giằng co chốc lát, Ngọc Anh chân nhân lạnh lùng nói: “Được, Dịch Hi Thần, theo ý của ngươi, Tiêu Khôi hẳn phải cùng tội với Trưởng Tôn Tử Quân. Hai người này đều tàn sát đồng môn, vi phạm môn quy của Thiên Kiếm môn ta, vậy thì cùng nhau phạt!”
Ngày hôm nay Tiêu Khôi thực sự là xui xẻo cực độ, suýt chút nữa bị người ta thiêu chết, còn sắp bị trị tội nặng. Mà việc này xác thực từ gã mà ra, nhất thời gã càng không tìm được từ ngữ để biện bạch cho mình.
“Chưởng môn, ” thái độ của Dịch Hi Thần mềm ra, “Thuật triệu động thiên hỏa kia của Tử Quân nhất định là học được từ chỗ vị cao nhân nào đó, chắc là cao nhân không chịu để hắn tiết lộ thân phận, hắn mới không muốn nói. Mà tuổi tác hắn còn ít, thuật pháp cao thâm như vậy, điều động không được cũng là hợp tình hợp lý, ta tin tưởng hắn cũng không phải có ý định đả thương người. Hơn nữa vẫn là ta nói lời kɧıêυ ҡɧí©ɧ Tiêu sư huynh trước, ta cũng có sai. Nhưng mà bây giờ đại hội so kiếm còn chưa có so xong, sao không chờ so xong rồi lại thầm bàn luận thị phi chứ?”
Kỳ thực trong lòng Dịch Hi Thần rõ ràng, Trưởng Tôn Tử Quân biết dùng thiên hỏa, chỉ sợ là có liên quan với ma chướng kỳ quái kia của hắn, không hẳn là thật sự có cao nhân gì. Y bịa đặt ra một cao nhân, chỉ là muốn doạ doạ Ngọc Anh chân nhân, làm ông cho rằng sau lưng Trưởng Tôn Tử Quân có chỗ dựa gì, có lẽ Ngọc Anh chân nhân sẽ có chỗ kiêng kị. Lại đem đại hội so kiếm ra, trì hoãn thời gian, tiện suy nghĩ kỹ kế sách đối phó.
Lời này lại thật sự đánh động Ngọc Anh chân nhân, ông chần chừ chốc lát, vẻ mặt do dự, lại đồng ý: “Được. Vậy thì chờ sau khi mười lượt tỷ thí hôm nay kết thúc, lại bàn về tội lỗi của các ngươi!”
Mấy người đều thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ thấy bảo kiếm của Ngọc Anh chân nhân ra khỏi vỏ, nằm ngang giữa không trung. Dưới chân ông điểm một cái, nhảy lên bảo kiếm, cũng không quay đầu lại ngự kiếm bay đi, không có hứng thú xem thêm mấy trận tỷ thí tiếp theo.
Sau khi Ngọc Anh chân nhân rời đi, Cừu Kiếm cũng trở về tiếp tục đốc chiến. Trận tỷ thí của Trưởng Tôn Tử Quân cùng Lục Tử Hào xếp ở lượt thứ tám, thời gian trước mắt còn cực kì sớm.
Tiêu Khôi phẫn nộ rời đi, các đệ tử khác cũng lui lại xa xa, cảnh giác duy trì một khoảng cách với Trưởng Tôn Tử Quân, sợ bị hắn gây thương tích. Trưởng Tôn Tử Quân hoàn toàn không để ý những người kia, chỉ nhìn chằm chằm bóng lưng Tiêu Khôi, thấp giọng nói: “Tiêu Khôi có gì đó quái lạ.”
Dịch Hi Thần nói: “Ta giống như nhìn thấy lòng bàn tay hắn bốc lên hắc khí, nhưng không thấy rõ. Ngươi không biết hắn có gì cổ quái sao?” Vấn đề này của y tự nhiên là hỏi Trưởng Tôn Tử Quân trong thế giới ma chướng có hiểu biết gì liên quan tới Tiêu Khôi hay không.
Trưởng Tôn Tử Quân lắc đầu: “Không biết.”
Trong lòng Dịch Hi Thần cũng buồn bực. Vừa nãy cũng không giống thuật pháp của kiếm tu, lẽ nào Tiêu Khôi còn ẩn giấu một tay? Chiêu thức ấy nếu như rất lợi hại, tại sao chưa bao giờ thấy gã dùng?
Trưởng Tôn Tử Quân lại nói: “Chưởng môn đối xử với ngươi không bình thường.” Cho dù chỉ số thông minh của hắn không thường xuyên login, nhưng nếu là chuyện có liên quan tới Dịch Hi Thần, hắn lại đều thấy rất rõ ràng. Vừa rồi rõ ràng Ngọc Anh chân nhân không muốn truy cứu Dịch Hi Thần, hung hăng đuổi y rời đi.
Dịch Hi Thần lại càng buồn bực hơn: “Ta cũng không hiểu, tại sao ông ấy đột nhiên động tâm tư muốn thu ta làm đồ đệ. Lão gia hoả này coi trọng ta à?”
Câu này của y đương nhiên là đùa giỡn, mặc dù Trưởng Tôn Tử Quân không cho là thật, lại không nhịn được khẽ hừ một tiếng.
Dịch Hi Thần thở dài: “Trước tiên đừng quan tâm những chuyện đó, chúng ta nhanh đi tìm sư phụ, hỏi một chút xem sư phụ có thể có biện pháp không.”
Tại Thiên Kiếm môn, tàn sát đồng môn là tội nặng. Nếu là vô tình thì cũng còn được, nhưng Trưởng Tôn Tử Quân trực tiếp triệu động thiên hỏa như vậy, thật sự phải nghiêm túc truy cứu, kia nhất định là phải bị trục xuất môn phái, còn có thể bị trừng phạt tước đi tu vi.
Trưởng Tôn Tử Quân lại không chút để ý: “Quá lắm thì liền rời khỏi Thiên Kiếm môn.”
Dịch Hi Thần cười nói: “Được đó, cũng tốt, vậy chúng ta có thể xuống núi sớm mấy tháng, đi giúp ta tìm mấy ngũ hành thiên bảo đó. Ta đã không thể chờ đợi rồi! Chẳng qua là sư phụ tất nhiên sẽ nổi giận.” —— y lại chưa từng nghĩ tới việc cùng Trưởng Tôn Tử Quân tách ra, nếu như Trưởng Tôn Tử Quân rời đi, y cũng tất nhiên là muốn đi theo.
Trưởng Tôn Tử Quân cũng không chút nào cảm thấy lời nói của Dịch Hi Thần có gì không thích hợp, bởi vì suy nghĩ của hắn cũng tương đồng với Dịch Hi Thần.
Hai người không kéo dài thời gian nữa, nhanh chóng đến dược lư tìm Dược Bất Độc.
Hết chương 26