Khi Nhân Vật Chính Đồng Nhân Xuyên Vào Nguyên Tác

Chương 11: Ngươi đủ huynh đệ, ta cũng nói nghĩa khí

Trở lại Thiên Kiếm môn, Dịch Hi Thần cùng Trưởng Tôn Tử Quân liền đi tìm Dược Bất Độc.

Dược Bất Độc ở trong dược lư của mình dùng dây mây đan một tấm võng, lúc thường không có chuyện gì làm ông liền nằm trên võng ngủ gà ngủ gật, gió mát thổi a thổi, võng đưa a đưa. Bên cạnh võng đặt lò luyện đan, chờ ông ngửi được mùi dược thơm từ trong giấc mộng tỉnh lại, một lò đan dược mới cũng luyện xong.

Dược Bất Độc thoải mái chậm rãi xoay người, mở mắt ra, nhìn thấy Trưởng Tôn Tử Quân và Dịch Hi Thần đi tới.

“Đến rất đúng lúc.” Dược Bất Độc từ trên võng đi xuống, lấy trong lò luyện ra mấy viên đan dược, “Tử Quân, gần đây tốt hơn không? Sư phụ lại luyện chút đan dược mới cho ngươi, nâng cao tinh thần tỉnh táo đầu óc, tụ khí thanh phổi.”

Biểu tình của Trưởng Tôn Tử Quân lập tức cứng lại. Bây giờ hắn quay người đi ra ngoài làm bộ như chưa từng tới còn kịp chứ?

“Lại đây.” Dược Bất Độc vẫy tay với hắn.

Trưởng Tôn Tử Quân đành phải ngoan ngoãn đi tới: “Sư phụ, bệnh của ta đã tốt cả rồi, không cần uống thuốc.”

“Thật sự?” Dược Bất Độc đem ánh mắt hỏi thăm tìm đến phía Dịch Hi Thần.

“Sư phụ người đừng nghe hắn nói bậy.” Dịch Hi Thần chân chó ngồi xổm xuống bên cạnh Dược Bất Độc, cái đầu lông xù cọ qua, một con chó cưng rất sống động, “Mỗi ngày Tử Quân đều nói mê sảng, phải gia tăng lượng dược mới được.”

Nếu như sát khí có thể cụ thể hóa, hiện tại Dịch Hi Thần đã bị ánh mắt của Trưởng Tôn Tử Quân đâm thành cái sàng.

Dịch Hi Thần không cam lòng yếu thế mà trừng trở lại. Từ nhỏ đến lớn đều là y khiến người khác tức giận đến hộc máu, nhưng từ sau khi Trưởng Tôn Tử Quân trúng ma chướng, mỗi ngày ít nhất có thể khiến y tức hộc máu ba lần, thù này không báo không phải là quân tử!

Dược Bất Độc không nhịn được đưa tay xoa xoa đầu Dịch Hi Thần, xoay mặt liền thưởng cho Trưởng Tôn Tử Quân một cục u trên đầu: “Giấu bệnh sợ thầy! Hi Thần, mỗi ngày ngươi theo dõi hắn uống thuốc, lúc nào khỏi bệnh rồi trở lại nói cho ta.”

“Yên tâm đi sư phụ!”

Có điều Dịch Hi Thần đắc ý không được bao lâu, quả báo tới rất nhanh.

Dược Bất Độc lại móc ra một túi đan dược ném cho Dịch Hi Thần: “Đây là dược của ngươi, sư phụ thấy ngươi gần đây sắc mặt tái nhợt, nghĩ là luyện công khổ cực, lấy về bồi bổ đi.”

Nụ cười của Dịch Hi Thần cũng cứng lại rồi.

Trưởng Tôn Tử Quân yên lặng thay y nhận lấy túi dược: “Sư phụ yên tâm.”

Dịch Hi Thần: “…”

Để tránh Dược Bất Độc lại móc ra càng nhiều đan dược, Dịch Hi Thần vội vã giao ra chiến lợi phẩm hôm nay: “Sư phụ, vật này người có thể sửa được không?”

Dược Bất Độc liếc nhìn huyền hỏa thạch vỡ thành hai nửa trong tay tiểu đệ tử, hơi kinh ngạc: “Huyền hỏa thạch? Ngươi lấy được từ nơi nào?”

“Hôm nay đệ tử hành hiệp trượng nghĩa mua lại.”

“Tiểu tử thúi ngươi, không phải lại đi trộm gà bắt chó đi!” Dược Bất Độc cầm lấy huyền hỏa thạch, tỉ mỉ quan sát một phen, nói, “Sửa tốt cũng không khó. Vừa vặn lấy nó làm cái pháp khí.”

Dược tu không cần khắc khổ tu hành giống như kiếm tu, bởi vậy rất nhiều dược tu đều tinh thông cơ quan thuật, Dược Bất Độc chính là cao thủ trong đó.

Dịch Hi Thần cuống lên: “Sư phụ, khối huyền hỏa thạch này con định đem ra làm cái chiếu bạc, ra chợ kiếm tiền.”

“Một kiếm tu như ngươi, ít mấy cái bàng môn tà đạo đó đi!” Dược Bất Độc trừng mắt, không chút khách khí cất huyền hỏa thạch đi, “Đợi sư phụ làm cái pháp khí hữu dụng đưa cho ngươi đi.”

Dịch Hi Thần còn muốn nói gì đó, mắt thấy Dược Bất Độc muốn phát hỏa, không thể làm gì khác hơn là đem lời nuốt xuống. Người tu tiên, đặc biệt là cao nhân đắc đạo, phần lớn đều tính tình đạm bạc. Nhưng mà Dược Bất Độc lại là một người tính khí nóng nảy, động một chút là thổi râu trừng mắt. Ở Thiên Kiếm môn tất nhiên ông là trưởng lão địa vị thấp nhất, nhưng không có một đệ tử nào không sợ ông bạo phát tính khí.

Nhưng Dịch Hi Thần cùng Trưởng Tôn Tử Quân biết, sư phụ của bọn họ là người thiện lương nhất trên cõi đời này.

Đan dược phát xong, huyền hỏa thạch cũng tịch thu rồi, Dược Bất Độc liền đuổi hai ái đồ của mình nhanh nhanh cút đi, đừng quấy rầy ông thanh tịnh.

“Dịch Hi Thần.”

Dịch Hi Thần đang ủ rũ đầu ủ rũ óc mà đi ra ngoài, chợt nghe sư phụ lại kêu tên của mình, mờ mịt dừng bước lại. Dược Bất Độc rất ít khi gọi tên y toàn bộ cả đầu cả đuôi như vậy, chỉ cần gọi như vậy, có nghĩa là y đã chọc Dược Bất Độc nổi giận. Vừa rồi còn rất tốt, đây là thế nào?

“Trong các đệ tử của ta thì ngươi là càn quấy nhất.” Dược Bất Độc cau mày, giọng điệu hung dữ lên một cách khó hiểu, “Lần này Tử Quân bị chướng khí xâm thể, cũng là ngươi làm hại.”

Trưởng Tôn Tử Quân đang định giúp Dịch Hi Thần nói hai câu, Dược Bất Độc trừng mắt một cái hắn liền ngoan ngoãn câm miệng.

“Mấy trưởng lão đại nội khác đã tìm ta quở trách ngươi đến mấy lần, ta đều thay ngươi cản lại. Chuyện hại người hại mình ngươi làm không ít, lại không thấy tiến bộ một chút nào. Sư phụ nhắc nhở ngươi, nơi không nên đi, đừng đi; chuyện không nên làm, đừng làm; người không nên chọc vào, chớ chọc. Tu luyện đàng hoàng, qua năm nay là các ngươi có thể xuống núi rèn luyện, nếu như trước lúc này để ta biết ngươi lại chọc ra tai vạ gì…”

“Răng rắc.” Dược Bất Độc bóp nát một cái bình dược.

Dịch Hi Thần theo bản năng rụt cổ lại.

“Cút đi!” Dược Bất Độc phất tay một cái, nhắm mắt lại tiếp tục nghỉ ngơi.

Lửa giận của Dược Bất Độc không hiểu ra sao mà bùng phát, Dịch Hi Thần và Trưởng Tôn Tử Quân hai mặt nhìn nhau, cũng không biết nên nói gì tiếp, không thể làm gì khác hơn là xám xịt rời đi.

Ra khỏi dược lư, cả đường Dịch Hi Thần đều rất buồn bực.

“Tử Quân, ngươi nói xem lời của sư phụ lúc nãy đến cùng là có ý gì?” Dịch Hi Thần vuốt cằm nói, “Ông ấy là trách ta kéo ngươi đến chướng tử lâm sao? Hại ngươi trúng chướng khí?”

“Chuyện không liên quan tới ngươi.”

Dịch Hi Thần cau mũi một cái, chua xót nói: “Sư phụ bất công, từ nhỏ đều đem thứ tốt để cho ngươi. Hai ta đồng thời làm chuyện xấu, không quan tâm có phải là ta sai hay không, cũng đều là lỗi của ta.”

“Hừ.” Trưởng Tôn Tử Quân nắm mũi mình, muốn ngăn cản xúc động muốn hừ của mình, “Ông ấy mới không có đem ta để lại cho ngươi đâu. Hừ.”

Dịch Hi Thần ngẩn ra. Dĩ nhiên y đã quen nghe Trưởng Tôn Tử Quân nói mát, tự nhiên rõ ràng ý tứ của hắn. Lần này trong lòng y không chua xót, mà là mũi chua xót.

Mặc dù Dược các có mười mấy đệ tử, nhưng từ nhỏ mặc kệ làm cái gì, Dược Bất Độc vĩnh viễn luôn phân Trưởng Tôn Tử Quân và Dịch Hi Thần cùng nhau. Khi đó nhóm tiểu đệ tử vẫn chưa có phòng đệ tử của riêng mình, những đệ tử còn lại đều là ba, năm người ngủ một gian, chỉ có hắn và Dịch Hi Thần ngủ ở gian ngoài phòng Dược Bất Độc. Ăn cơm, ngủ, làm việc, hái thuốc, tu luyện bọn họ đều như hình với bóng, tình cảm tự nhiên tốt hơn so với bất luận người nào.

Dược Bất Độc được thứ gì tốt, đầu tiên để cho Trưởng Tôn Tử Quân. Trưởng Tôn Tử Quân thiên tư tốt nhất, những đệ tử khác cũng không thể nói gì được. Nhưng chỉ cần Trưởng Tôn Tử Quân có một phần, thì hắn nhất định sẽ chia một nửa cho Dịch Hi Thần, chuyện này Dược Bất Độc không phải không biết, từ trước tới nay cũng chưa từng nói cái gì, có thể bản ý của ông chính là như vậy.

Nhưng ông ấy đem ta để lại cho ngươi. Một câu nói đơn giản của Trưởng Tôn Tử Quân, lại là tỏ thái độ ấm lòng người khác nhất —— bất luận gian nan hiểm trở, bọn họ phúc họa cùng chia.

Dịch Hi Thần cảm động ào ào, thế nhưng một giây sau, y nghĩ tới mấy suy nghĩ cổ quái của Trưởng Tôn Tử Quân gần đây, trong nháy mắt y cảm thấy bị cảm động là mình quá non rồi.

“Tử Quân.”

“Hả?”

“Ngươi tốt với ta, ta đều ghi tạc trong lòng, ta cũng rất vui mừng.”

“Không cần…”

“Thế nhưng ngươi tuyệt vọng đi, mặc kệ ngươi rất tốt thì ta cũng sẽ không sinh con cho ngươi.”

“… Hừ, ta mới không có nghĩ như vậy… Hừ…”

“Này này này ngươi nói không có nghĩ như vậy mà lộ ra biểu tình mất mác như thế là có ý gì hả! Nói một trăm lần ta không biết sinh con mà! Có bản lĩnh ngươi sinh một đứa ta xem xem!”

“…”

Buổi tối hôm đó, Dịch Hi Thần mơ một giấc mơ, mơ thấy chuyện cũ chôn sâu ở trong ký ức.

Phụ thân và mẫu thân ở trong ngọn lửa đỏ rực thiêu đốt, bùm bùm, da thịt tỏa mùi khét kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh của y, làm cho y không nhịn được buồn nôn, gần như đem ttoàn bộ đồ trong dạ dày đều phun ra.

Thân thể của y rất đau, tựa như mỗi một tấc xương cốt đều bị người ta đánh nát. Sức lửa ở trong cơ thể y thiêu đốt, đau nhức, nhưng lại chống đỡ để y tỉnh táo mà sống sót. Y nỗ lực di chuyển về phía thi thể bị thiêu đốt, y bò cực kỳ lâu, khoảng cách mấy mét lại như bò xa xôi đã mấy năm.

Rốt cuộc ngón tay của y chẳng mấy chốc sẽ đυ.ng tới ngọn lửa đỏ rực, y muốn dập tắt ngọn lửa hừng hực, hoặc là dẫn lửa sang người mình, có thể giúp phụ mẫu chia sẻ một ít thống khổ. Nhưng ngay lúc y sắp thành công, một đôi tay mạnh mẽ từ phía sau bế y lên.

“Hài tử, không thể đυ.ng vào!”

Y đã đυ.ng phải. Đó là lửa gì? Thiêu đốt ở trên người chẳng hề đau, lại nắm giữ sức mạnh hòa tan sinh linh. Đầu ngón tay kia chỉ là nhẹ nhàng điểm một cái, thần trí của y liền mơ hồ, nếu như không phải người phía sau đúng lúc ôm y đi, y sẽ yên bình mà ngủ. Vĩnh viễn ngủ.

Y tỉnh lại, thấy trên đầu ngón trỏ của mình lưu lại một dấu vết đỏ tươi. Sau đó y quay đầu lại, nhìn thấy một nam nhân trung niên để râu dê. Mặt mày không tính là hiền lành, nhưng ánh mắt trong sáng, nắm giữ sức mạnh khiến người ta tin cậy.

“Phụ mẫu ngươi đã không còn.” Râu dê nói, “Hài tử, ta tên Dược Bất Độc, là cố nhân của phụ mẫu ngươi. Ta mang ngươi đi, sau này ta chính là sư phụ của ngươi.”

Thời gian qua nhanh, đảo mắt y đã từ đứa trẻ trưởng thành thành thiếu niên.

“Ngươi ở nơi này chờ ta.” Y căn dặn thiếu niên thoạt nhìn có chút không cao hứng kia, “Nếu như sư phụ trở lại, ngươi nghĩ biện pháp giúp ta ngăn cản ông ấy, ta tìm được thảo dược liền lập tức đi ra.”

“Ờ.”

Y chạy vào dược lư của Dược Bất Độc, thoạt nhìn chỉ có một hoa viên lớn một tấc vuông, xuyên qua một pháp môn biến ảo, bên trong lại là một mảnh vườn thuốc rộng lớn vô bờ. Y mới nghiên cứu chế tạo ra một chút đồ chơi thú vị, lại không tìm được thảo dược cần thiết, không thể làm gì khác hơn là đến vườn thuốc của sư phụ trộm. Nhưng mà vườn thuốc còn lớn hơn y nghĩa, khắp nơi đều không tìm một gốc thảo dược mà y mong muốn.

Mắt thấy thời gian đi tìm đã rất lâu, y nghĩ Trưởng Tôn Tử Quân nhất định đang sốt ruột đợi, không tìm được cũng chỉ đành đi ra ngoài trước. Nhưng mà vừa quay đầu lại, Dược Bất Độc đã thổi râu trừng mắt đứng ở phía sau y.

“Tiểu tử thúi, ta thấy ngươi là chán sống rồi!”

Trừng phạt việc làm trộm xông vào vườn thuốc, Dược Bất Độc phạt y diện bích bảy ngày bảy đêm, hơn nữa không cần đi ra ngoài, ở phía nam vườn thuốc có một con suối trong, y liền quỳ gối cạnh suối chịu phạt. Xuyên thấu qua nước suối, y vẫn có thể nhìn thấy thế giới bên ngoài pháp môn biến ảo.

Trưởng Tôn Tử Quân cũng không biết Dược Bất Độc không cần đi cửa chính cũng có thể trở lại vườn thuốc, cũng không biết đồng bọn của mình đã bị tóm gọn, cho nên còn ở nơi đó trông chừng.

Y quỳ bảy ngày, Trưởng Tôn Tử Quân liền ở bên ngoài canh bảy ngày.

Ngày thứ nhất y nghĩ thầm Tử Quân thật đủ nghĩa khí, lâu như vậy rồi còn không đi; ngày thứ ba y nghĩ thầm Tử Quân cũng quá ngốc, mình vẫn không đi ra ngoài, nhất định là bị bắt, hắn sao còn không trở về, không sợ bị bắt được cùng mình bị phạt sao? Ngày thứ năm, y không nhìn nổi nữa, cầu xin Dược Bất Độc để Trưởng Tôn Tử Quân đi về nghỉ trước, chẳng sợ mình quỳ thêm mấy ngày cũng được. Dược Bất Độc không đồng ý.

Ngày thứ bảy, rốt cục y lĩnh phạt xong, xoa đầu gối đứng lên, Dược Bất Độc xuất hiện ở bên cạnh y. Nhìn nước suối chiếu ra cái tên giống như đầu gỗ kia, Dược Bất Độc như có điều suy nghĩ nói: “Ngươi tìm được một bằng hữu đáng để tín nhiệm.”

Y lảo đảo chạy ra ngoài dược lư, nhìn thấy Trưởng Tôn Tử Quân còn đứng ở nơi đó, nhào tới chính là một quyền nhắm vào bả vai hắn, cười đến nhe răng trợn mắt: “Ngu ngốc, ngươi có biết ta bị sư phụ bắt được, phạt quỳ bảy ngày hay không?”

“Đoán được.”

“Vậy tại sao ngươi không đi?”

“Ta là tòng phạm. Sư phụ phạt ngươi, chính là phạt ta.”

“Tự cho là thông minh!” Nói thì nói như thế, y cũng đã cười đến thấy răng không thấy mắt, “Ai, vậy sư phụ phạt ta quỳ một năm, ngươi sẽ chờ một năm à?”

“Ừm.”

“Vậy một trăm năm thì sao?”

“Chờ thôi.”

“Một ngàn năm mười ngàn năm ngươi cũng chờ sao? Ngươi sẽ không sợ đứng thành một tảng đá hả?”

“Vậy ngươi cũng quỳ thành gỗ.”

“Ha ha ha ha, lời này sao ta lại thích nghe như vậy chứ! Yên tâm, ngươi đủ huynh đệ, ta cũng nói nghĩa khí, sau này mặc kệ ngươi phạm lỗi gì, ta cũng đều cùng ngươi!”

Tác giả có lời muốn nói: dù còn chưa có viết đến bước kia, nhưng ta não bổ một chút hình ảnh hai người H, cảm giác rất thú vị →_→

“Hừ! Mới không có rất thoải mái đâu, Hừ!”

“Hừ! Không có chút sảng khoái nào! Hừ!”

“Hừ! Ngươi căn bản không hề chặt, Hừ!”

“Hừ! Ta mới không lập tức bắn đâu, Hừ!”

“Hừ…”