Dấu Ấn Của Hoàng Tử Ác Ma

Chương 26

Chương 24

Ánh mặt trời chiếu khắp nơi, Thiên Vẫn tìm được cơ hội lui về khoảng không trong nhà.

Tay chân cô luống cuống thu thập lung tung, muốn nhanh chóng chạy về Thượng Quan gia. Nếu như bị Đỗ Ưng Dương phát hiện cô lén rời đi khỏi phạm vi bảo vệ, cô có thể sẽ bị mắng nha.

Nói thật ra cô không sợ ai mắng, lại càng không sợ bị đánh,chỉ sợ hắn tức giận.

Đỗ Ưng Dương một khi bị chọc giận, ánh mắt sẽ trở nên vô cùng lạnh lẽo, nhìn chăm chú vào cô, độ ấm chung nhanh chóng hạ xuống.Cô đã được chứng kiến qua vài lần, mỗi lần đều chỉ có thể chạy trối chết, chui vào trong chăn bông lạnh run.

Nhưng mà sợ thì sợ, có một số việc không thể không làm

.

“Mình về nhà một chuyến lấy vài thứ, hẳn là cũng không cần phải báo nha? Nếu tiếp tục rãnh rỗi đầu óc của cô đều bị rỉ sắt.” Cô lầm bầm lầu bầu, cầm một ngụm túi da lớn, đem đồ vậtnày nọ bỏ vào bên trong.

Ngày đó đi vội vàng,cô bị Đỗ Ưng Dương kéo ra quăng lên xe,công cụgì đều mang không theo, hiện nay nhìn thấy những công cụ bảo bối này, thiếu chút nữa không khóc rống chảy nước mắt.

“Tốt lắm tốt lắm, động tác phải nhanh chút.” Cô thì thào tự nói, dùng hết sức lực khiêng túi da thật lớn thong thả di động về phía cửa. Buổi chiều Đỗ Ưng Dương đang họp cho nên cô chỉ có thời gian ba tiếng.

Túi da này thật nặng nha,chỉ có vài món công cụ và mấy bản vẽ lại nặng như vậy?Cô thở hổn hển thật sự không nghĩ ra.

Có hai người đàn ông chủ động đưa tay đến. Có người giúp đở nên bớt nặng rất nhiều.

Thiên Vẫn dừng lại thở, tay đưa lên lau mồ hôi trên má phấn. Tại sao có người tốt bụng như vậy nha? Trong long cô tràn đầy cảm ơn, chuẩn bị ngẩng mặt lên nói lời cảm ơn.

“Cám ơn các anh,tôi ──” Động tác lau mồ hôi bỗng dưng cứng đờ, không đúng nha, hai người kia là ai?

Cô trừng mắt trước hai khuôn mặt nam tính xa lạ, có thể xác định chưa từng gặp qua bọn họ. Tuy rằng vài ngày không trở về nhưng cô không hề đi nhầm phòng, hai người đàn ông này ở nhà cô làm cái gì?

“Muốn mang thứ này ra cửa sao?” Trong đó một người đàn ông lên tiếng hỏi, ngẩng đầu nhìn.

“Ack…… Đúng.” Cô nhỏ giọng trả lời,lưng dán trên vách tường không nhúc nhích, mồ hôi đều biến lạnh.

Nếu là hàng xóm mới tới làm quen ít nhất trong tay sẽ cầm thêm bánh ngọt tự làm, hoặc là cầm món kho món súp đễ làm quen nha? Hai người này một chút cũng không giống còn mặc tây trang màu đen,vẻ mặt thận trọng như là muốn nghênh đón khách quý.

Hai người đàn ông đem túi da chuyển tới cửa, mới thong thả sải bước trở về.“Lê tiểu thư, chúng tôi chờ đã lâu.” Hai người cung kính nói đồng thời đứng ở cửa ngăn cản không cho cô đi.

Nghe được đối phương nói ra họ tên, lòng của cô trầm thẳng xuống, mồ hôi lạnh chảy ra nhanh hơn. Xem ra lo lắng sao cũng vô dụng, những người này chắc chắn là muốn bắt cô.

“Các ngươi tìm tôi có việc sao?” Cô biết rõ còn cố hỏi, còn làm bộ kiên cường, trên thực tế hai chân đã phát run.

“Chúng tôi là người của ‘Flores’, đã ở chỗ này chờ mấy ngày.” Người đàn ông đó tự giới thiệu, miệng ôn hòa thậm chí có thể nói là nho nhã.

Mắt Thiên Vẫn trừng lớn, ngay cả hô hấp đều ngừng.

Cô chỉ biết vừa nhìn thấy hai người kia, liền cảm thấy bọn họ không phải là người lương thiện!

Xong đời! Cô lỗ mãng trở về chẳng khác là tự chui đầu vô lưới,hôm nay thân rơi vào nguy hiểm không nói, nếu như bị Đỗ Ưng Dương biết cho dù may mắn được cứu ra khỏi hổ khẩu,cô cũng khẳng định ăn không xong nha!

Một người đàn ông khác đưa tay vào ngực, lấy ra bộ bài xì phé đặt ở trên bàn.

“Lê tiểu thư, chúng tôi phụng mệnh của Hắc tiên sinh, mời cô đến nói chuyện.” Hắn nói.

Nhìn chằm chằm bộ bài xì phé, mồ hôi lạnh giống như thác nước bắt đầu trượt xuống.Gương mặt của Thiên Vẫn cứng ngắc, chậm rãi lui về phía sau.

“Không cần nha? Tôi vài hắn không có gì để tán gẫu.” Black Jack quyết định tìm cô khai đao, chấp hành đại kế báo thù sao?

“Xin đừng cự tuyệt, Hắc tiên sinh rất thành ý, muốn chúng tôi đưa Lê tiểu thư đến.” Ngụ ý chính là mặc kệ cô cự tuyệt hay không, đều phải khiêng cô đi là được.

Thiên Vẫn miễn cưỡng nặn ra nụ cười, vẻ mặt kia so với khóc còn khó coi hơn.

“Thật không? Tôi đây đi chuẩn bị một chút, lập tức theo các ngươi đi.” Hai chân của cô phát run, miễn cưỡng đi lên lầu hai.

Vừa rời khỏi tầm mắt hai người,cônhanh chóng chạy về phòng ngủ,mở cửa sổ ra.

Theo bọn họ đi? Nghĩ hay lắm! Cô muốn từ cửa sổ lầu hai bỏ chạy đi, sau khi ngồi trên xe cười nhạo bọn họ thật sơ ý.

Phịch một tiếng,cô bị đâm cho choáng váng, cửa sổ không có tự mở ra,trên cửa thủy tinh chỉ xuất hiện vài cái khe. Nhìn xem cẩn thận chút sẽphát hiện ngoài cửa sổ đều bị đóng đinh.Song sắt này thật sự rắn chắc,giống như dung để nhốt tội phạm.

Cô hung hăng đạp lên song sắt, cửa sổ vẫn không chút động đậy.“Hỗn đản, cũng không phải là phòng đặc biệt gì, đóng nhiều đinh như thế làm chi nha?”

Xem ra người của “Flores” cũng không ngu ngốc. Bất quá núi không chuyển đường chuyển,đường không chuyển người chuyển, cô là “Võ giả” nha! Bằng những cây sắc này mà muốn khóa lại cô, bọn người kia vẫn là quá ngây thơ rồi.

Thiên Vẫn mở tủ quần áo ra,lật đông lật tây, cuối cùng tìm được đồ áp dụng.Cô đơn giản kiểm tra sau đó đi đến cửa sổ ──

ẦM!

Một tiếng ầm ầm nổ, cả căn phòng đều chấn động. Đừng nói là mấy cây sắt kia, ngay cả vách tường cũngthủng một lổ to, toàn bộ cửa sổ đều bị mở toan, cây sắt ầm một tiếng văn đi thật xa.

Khi tiếng bước chân dồn dập vang lên, Thiên Vẫn đã từ lổ lớn trên vách tường nhảy xuống, tuy rằng động không nhanh nhẹn bất quá vẫn là an toàn. Hai người kia nhất định không nghĩ tới, trong tủ áo cô có giấu ống phóng rốc két, có thể dễ dàng mở tất cả cửa sổ.

Cô xoay người lại, hai tay chống lên eo nhỏ, đắc ý nhìn “tác phẩm lớn” vừa hoàn thành ,chỉ thiếu là không có ầm ĩ cười ha ha.“Nói giỡn,tôi làm sao dễ dàng bị bắt như vậy? Muốn bắt tôi? Trở về đợi thêm vài năm nửa đi……”

“Lê tiểu thư, chúng ta có thể xuất phát sao?” Thanh âm cung kính từ phía sau truyền đến.

Thiên Vẫn quay đầu cực kỳ chậm chạp,phát hiện một người đàn ông trong đó đang ung dung đứng ở phía sau cô, như là đã sớm đoán trước cô sẽ dùng chiêu thức ấy.

“Ngu ngốc mới theo các ngươi đi!” Thiên Vẫn hô một tiếng, quyết định thật nhanh, mở hai chân ra chuẩn bị rời khỏi.

Mới chạy được vài bước,cô liền cảm thấy cổ căng thẳng bị một lực mạnh kéo trở về, thiếu chút nữa cắt đứt hô hấp của cô.“Ack, khụ khụ khụ,buông…… Buông ra……” Cô nắm chặt tay, phát giác đối phương dung dây thừng ghìm chặt vào cổ cô.

Lại có tiếng bước chân truyền đến,vội vàng cầm dây thừng tránh cho Thiên Vẫn bị xiết cổ đến chết.“Dừng tay, Hắc tiên sinh từng căn dặn muốn gặp người sống.”

Người kéo lấy dây thừng hừ một tiếng, đem dây thừng bỏ ra.

“Lê tiểu thư, đắc tội, chúng tôi phải đưa cô về.” Người đàn ông đó nói, liền kéo dây thừng gọn gang cột vài vòng trói chặt cô lại.

Thiên Vẫn cũng không phải là hạng con gái bình thường, làm sao chịu ngoan ngoãn nghe lời? Cô dùng sức giãy dụa, thậm chí dã man há miệng muốn cắn,may là đối phương tránh được, nếu không đã bị cô cắn xuống một miếng thịt.

“Tên đáng ghét, buông ra, ngươi đây là đang làm cái gì? A! Không cần…… ưm,ưm,ưm!” Sau khi bị nhét vải vào miệng, ngay cả mắng cũng trở nên mơ hồ.

“Đồ con gái dã man.”