Thượng Vị

Chương 39: Trình Trình… Anh yêu em. [2]

Lần này sự trầm mặc cũng không lâu lắm, trong điện thoại truyền đến giọng Hứa Trình hơi run run: “Em biết”

Hàn Diễn Phong giật mình, có dự cảm không tốt lập tức hỏi: “Em biết cái gì”

“Em thấy được anh và người khác đi vào khách sạn”

Hàn Diễn Phong đột nhiên không biết nên nói cái gì để có thể cứu lại cục diện này. Câu hỏi vừa rồi chỉ là bức đối phương mở miệng, anh không đoán được sẽ có đáp án này. Anh tưởng tượng không ra Hứa Trình mang tâm trạng như thế nào khi nhìn mình cùng người khác thuê phòng, anh cũng không dám suy nghĩ, chỉ có thể không ngừng lặp lại nói: “Xin lỗi… Trình Trình, xin lỗi…”

Thái độ này tương đương như là đã thừa nhận. Mũi Hứa Trình đau xót, tay như đông cứng nắm chặt di động: “Anh sống cùng Du Thanh còn ra ngoài đi chơi với người khác sao?”

“…”

Tình cảm kìm nén đã lâu cuối cùng khắc chế không được nữa Hứa Trình cúi đầu nước mắt chảy xuống ở trên đầu gối, cậu nức nở nói: “Xin lỗi… Em không biết mình đã xảy ra chuyện gì…”

“Trình Trình, đừng khóc, ngoan” Hàn Diễn Phong bị tiếng khóc của cậu làm tâm tình rối loạn trừ giải thích cái gì cũng không thể nghĩ được: “Người đó là… là sau khi chúng ta chia tay anh mới quen biết.”

“Vâng…”

“Em phải tin tưởng anh.”

“Em tin tưởng…”

“Lúc anh và em cùng một chỗ anh không có đi tìm người khác, cũng không nghĩ đến người khác.”

“Vâng…”

“Trình Trình… Anh yêu em.”

Hứa Trình đem mặt vùi vào giữa hai chân, rốt cuộc nói không ra một chữ.

Người bạn giường đã sớm nổi giận đùng đùng bỏ đi, nhưng Hàn Diễn Phong căn bản cũng không để ý tới. Anh chưa thất thố như vậy, anh rất đau lòng khi nghe người ở đầu kia điện thoại khóc đến nức nở mà mình lại không có biện pháp nào, chỉ có thể thấp giọng gọi tên đối phương, một lần lại một lần nói “Anh yêu em.”

Không biết qua bao lâu, Hứa Trình cuối cùng cũng ngừng khóc, ngẩng đầu nhìn khách sạn đối diện, tất cả liêm sỉ và lòng tự trọng đều bị xúc động mà trở thành cam chịu nói một câu: “Nếu… Em nói em hối hận, anh có đồng ý tiếp tục để em làm bạn giường của anh không?”

Hàn Diễn Phong ngẩn ngơ, chỉ cảm thấy trái tim như bị nhéo sinh ra cảm giác rất đau. Làm sao có thể để cậu làm bạn giường được? Anh chưa từng xem cậu là bạn giường. Anh than nhẹ một tiếng, ngữ khí càng mềm mỏng: “Trình Trình, Trình Trình ngoan… Em làm sao có thể nói mình như thế…”

Anh cẩn thận suy nghĩ một chút nên nói những gì tiếp theo, vừa định tiếp tục nói lại nghe thấy trong điện thoại truyền đến tiếng thông báo của trạm xe công cộng. Anh sửng sốt, sau khi nghe thấy âm thanh của trạm xe công cộng tất cả đau lòng đều biến thành lo lắng: “Em không ở nhà sao?”

“…”

“Em còn ở bên dưới đúng không?”

“…”

“Em ở trạm xe chờ anh đừng đi đâu, anh lập tức đi xuống tìm em”

Điện thoại bị cắt đứt.

Hàn Diễn Phong nhìn thời gian, lo lắng lập tức tăng thêm nhiều hơn. Từ lúc vào cửa đến bây giờ đã qua hai tiếng đồng hồ, bên ngoài tuyết lại rơi rất lớn, Hứa Trình lại vẫn như vậy ngây ngốc ở nhà ga chờ… Anh vội vã mặc quần dài và áo sơmi liền chạy ra ngoài, ngay cả áo khoác cũng không kịp mặc thêm.

Hàn Diễn Phong một bên nôn nóng nhìn những chữ số trên thang máy vừa không ngừng gọi điện thoại, nhưng cậu không có bắt máy.

Đợi đến khi Hàn Diễn Phong tới nhà ga, chỗ đó sớm đã không có người. Anh không dám lại gọi điện thoại, sợ làm đối phương tắt máy, chỉ có thể không ngừng gửi tin nhắn hỏi vị trí của cậu. Anh cũng ở bên cạnh khách sạn qua lại tìm kiếm, không buông tha bất cứ cửa hàng và đường tắt nào. Anh biết cậu rất có khả năng đã về nhà, nhưng vẫn ôm một chút kỳ vọng cuối cùng, anh muốn tại đây vào lúc ban đêm rét lạnh này gặp được cậu, anh sẽ dẫn cậu trở lại căn phòng ấm áp, đem cậu ôm vào trong ngực, có thể cái gì cũng không làm, nhưng anh nhất định phải ôm cậu ở bên người, nhìn cậu đi vào giấc ngủ, nhìn cậu tỉnh lại. Bỏ lỡ hôm nay, có lẽ sẽ không còn cơ hội như vậy. Lần thứ tư trở lại trạm giao thông công cộng cuối cùng anh cũng nhận được tin nhắn của Hứa Trình, tin nhắn chỉ có ngắn ngủi vài chữ: “Em đã về nhà. Hôm nay uống hơn nhiều, xin lỗi.”

Hàn Diễn Phong thở dài, như người thất lạc ngồi ở ghế dài nhìn chằm chằm màn hình điện thoại xuất thần trong chốc lát, anh lại đột nhiên cong khóe miệng lên mỉm cười. Cơ hội này làm sao có thể bỏ qua, đây rõ ràng chính là thời điểm xoay chuyển. Nếu Hứa Trình đã bước ra bước đầu tiên, như vậy, dù có thế nào anh cũng cho đối phương một cơ hội, cũng là cho mình một cơ hội.

Hàn Diễn Phong thở dài, như người thất lạc ngồi ở ghế dài nhìn chằm chằm màn hình điện thoại xuất thần trong chốc lát, anh lại đột nhiên cong khóe miệng lên mỉm cười. Cơ hội này làm sao có thể bỏ qua, đây rõ ràng chính là cơ hội để cho anh và cậu làm lại từ đầu. Nếu Hứa Trình đã bước ra bước đầu tiên, như vậy, dù có thế nào anh cũng cho đối phương một cơ hội, cũng là cho mình một cơ hội.