Thượng Vị

Chương 33: Đem Ŧiиɦ ᗪịƈɦ của em lấy ra hết tự mình đút cho ông xã ăn có được không?

Sau cao trào Hứa Trình thất thần chậm rãi khôi phục lại, toàn thân trên dưới đều mềm nhũn không có một chút khí lực, giác quan cũng không còn sâu sắc, chỉ có thể cảm nhận trái tim đang kịch liệt nhảy lên, cùng với bên trong cúc huyệt tϊиɧ ɖϊ©h͙ từ từ chảy ra. Cậu không tự giác co chặt miệng huyệt, quay đầu nửa như làm nũng nửa như thầm oán mở miệng nói: “Rất nóng… Rất ngứa…”

Hàn Diễn Phong cúi đầu hôn rồi mân mê môi cậu, hạ thể lại bắt đầu rục rịch: “Vừa rồi ông xã ra sức như vậy cũng không giúp em bớt ngứa sao?”

Hứa Trình sửng sốt, bỗng dưng đỏ mặt, liều mạng lắc đầu: “Em không phải có ý tứ này… Là… Là của anh… Ở bên trong…”

“Của anh cái gì? côn th*t hay là tϊиɧ ɖϊ©h͙? Nhưng mà… Dù sao đều là lỗi của ông xã nên anh đây sẽ tiếp tục làm đến em không còn ngứa mới thôi, lấy điều này để đền tội, em thấy thế nào?”

“Không cần… Ah…” Cảm giác dương v*t trong cơ thể lại trướng lớn, kháng nghị của Hứa Trình trở thành tiếng rêи ɾỉ thật dài, thân thể giãy dụa muốn thoát khỏi sự trói buộc của đối phương: “Ưh… Em… Em muốn đi tắm rửa…”

Hàn Diễn Phong lại hướng vào bên trong cúc huyệt đâm vài cái, mới rút dương v*t ướt sũng ra, anh đứng dậy ôm lấy cậu nói: “Ông xã giúp em tắm rửa, tắm xong lại cᏂị©Ꮒ em.”

Dòng nước ấm áp từ phía trên chảy xuống, hai chân của Hứa Trình như nhũn ra tựa vào tường gạch bóng loáng, đầu lưỡi bị đối phương cuốn lấy không buông, quấn lấy nhau không rời.

Hạ thể của hai người cũng dính vào một chỗ cọ xát, tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn lưu lại trên người dính lên bụng đối phương. Hứa Trình cảm giác máu toàn thân đều dồn về hạ thể, cậu cần càng nhiều dưỡng khí để duy trì trái tim đang đập hưng phấn. Nhưng mà những nụ hôn không ngừng dây dưa rơi xuống ngăn chặn miệng mũi làm cậu sắp không thể hô hấp. Cậu gian nan quay đầu né ra nụ hôn quá dài của đối phương, một bên thở một bên cầu xin: “Đừng… Đừng hôn… Em không thở được…”

Hàn Diễn Phong đặt cậu ở trên người mình, cố gắng điều chỉnh hô hấp hỗn loạn rồi mới nâng tay mở vòi hoa sen, lấy một đống lớn sữa tắm ở lòng bàn tay, trầm thanh cười nói: “Được… Không hôn… Ông xã giúp em tắm rửa…”

Hứa Trình rất nhanh phát hiện, thoa sữa tắm và hôn môi cũng giống nhau, đều là gian nan khổ hình. Hàn Diễn Phong cố ý làm động tác rất chậm, mỗi lần trước khi thoa sữa tắm đều hôn một cái trên làn da tinh tế một hồi lâu, hôn cho đến khi làn da đỏ lên mới dùng ngón trỏ và ngón giữa lấy một ít sữa tắm bôi lên, ngón tay nhẹ nhàng đánh vòng tạo thành những bọt xà phòng tuyết trắng nhẵn nhụi. Anh hôn vào xương quai xanh, núʍ ѵú, rồi một đường trượt xuống bụng cuối cùng đi đến bộ vị đã cương đến mức tận cùng.

“Tách ra một chút…” Anh nắm hai chân Hứa Trình tách ra hai bên, đôi môi mềm nhẹ mυ'ŧ da thịt ở đùi trong của cậu nói: “Tiểu bảo bối… Cúc huyệt của em thật chặt… Tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong hậu huyệt vẫn còn chảy ra…”

Hứa Trình hít thở mạnh một hơi, chân run sắp không đứng vững nói: “Ah… Đừng mà… Rất ngứa…”

Hàn Diễn Phong giữ chặt hai cái đùi cậu, anh vẫn hôn làm tất cả bên trong đùi đều là hôn ngân xanh tím mới buông tay ra, một đường về phía sau tìm được cúc huyệt hơi hơi mở ra nói: “Nơi này không cần sữa tắm… Dùng hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ mà tẩy rửa nhất định tẩy càng thêm bóng loáng…”

Hậu huyệt bị đưa vào đến ba ngón tay, tuy không thô dài như dương v*t, nhưng lại linh hoạt hơn xoay tròn chung quanh ma sát móc ngoáy, thậm chí thỉnh thoảng còn búng nhẹ vào tràng bích mềm mại chấn động đến mức Hứa Trình khống chế không được rêи ɾỉ thành tiếng. Nước mắt cậu lưng tròng cắn môi dưới, hạ thể trướng đến phát đau, đồng thời cảm giác được bên trong còn chất lỏng không thuộc về mình đang chậm rãi chảy ra bên ngoài, chảy qua nội bích, tích táp rơi vào lòng bàn tay của anh.

“Tiểu bảo bối, Bà xã …” Hàn Diễn Phong nhìn trong tay mình càng ngày càng nhiều chất lỏng màu trắng sữa, khóe miệng nhẹ nhàng mỉm cười thật đẹp nói: “Em cư nhiên lại cất dấu nhiều như thế…”

“Không…” Hứa Trình đang muốn giận dỗi lại nhịn không được càng thêm hưng phấn, phần eo cũng không tự giác mà đong đưa: “Rõ ràng là của anh…”

Hàn Diễn Phong lấy lưỡi liếʍ một giọt tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên tính khí sắp nhỏ xuống mỉm cười giương mắt nhìn cậu nói: “Đương nhiên là của anh… Nhưng tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh cũng chỉ có em mới có được nhiều như thế…”

Hứa Trình cảm giác đầu óc như nổ tung, tính khí co giật không thể khống chế, tϊиɧ ɖϊ©h͙ lập tức phun ra, bắn ở trên mặt Hàn Diễn Phong. Đợi đến khi phản ứng qua biết mình vừa làm cái gì, cậu xấu hổ đến sắp khóc vội vàng ngồi xuống liều mạng giải thích: “Xin lỗi… Em không phải cố ý… Anh đừng giận… Xin lỗi…”

Hàn Diễn Phong chỉ sửng sốt vài giây liền phục hồi tinh thần, cười nâng tay lấy một ít tϊиɧ ɖϊ©h͙ bỏ vào trong miệng: ” Bà xã… Mùi vị của em thật thơm ngon…”

“Đừng ăn… Rất… Rất bẩn…”

“Ngoan, không bẩn… Em đã nếm qua của ông xã, còn không cho anh nếm thử của em sao? Tiểu bảo bối thật nhỏ mọn…”

“Không …”

“Đến đây” Hàn Diễn Phong nắm tay cậu giơ lên trước mặt nói: “Đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ của em lấy ra hết tự mình đút cho ông xã ăn có được không?”

Hứa Trình bị vẻ mặt và thanh âm của anh triệt để mê hoặc, run rẩy vươn tay lấy thêm một ít tϊиɧ ɖϊ©h͙ đưa tới bên miệng anh, trong đôi mắt đen ngập nước của cậu tất cả đều là mê luyến.

Hàn Diễn Phong nhẹ nhàng ngậm lấy ngón tay của cậu liếʍ hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ lại vẫn không buông ra, đầu lưỡi kɧıêυ ҡɧí©ɧ quấn quanh lại liếʍ lộng, anh dùng răng nanh nhẹ nhàng cắn vào ngón tay cậu lưu lại một vòng dấu răng. Hứa Trình giật mình rút ngón tay ra, một cảm giác tê tê dại dại từ cánh tay nhanh chóng truyền vào trong tim đem kɧoáı ©ảʍ đưa đến từng lỗ chân lông.

Hứa Trình đã thật sâu rơi vào trong mê loạn toàn thân bị dục hỏa thiêu đốt, du͙© vọиɠ từ bốn phương tám hướng xâm nhập, chôn vùi một chút lý trí cuối cùng. Cậu từng chút từng chút đút cho đối phương ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ mình xong cuối cùng kiềm chế không được ôm lấy cổ anh thì thào nói nhỏ: “Ông xã… cᏂị©Ꮒ em.. Dùng lực cᏂị©Ꮒ em… Em thèm quá…”

Hàn Diễn Phong ôm cậu đứng lên, đem cậu xoay mặt vào tường, đôi môi như lửa nóng hôn lên gáy cậu, dương v*t chậm rãi cắm vào cúc huyệt mê người nhẹ lay động chậm rãi trừu sáp, rồi nó mới hung hăng đâm đến chỗ sâu nhất dùng lực ma sát làm Hứa Trình phải rêи ɾỉ ra tiếng, hậu huyệt cũng theo đó không ngừng mà run rẩy, chỗ hai người kết hợp ướt thành một mảnh, một chút tϊиɧ ɖϊ©h͙ lưu lại khi nãy cũng chảy ra hết tạo thành một vòng nhỏ xung quanh miệng huyệt, túi cầu thịt bị đè xuống cũng bị dính ướt một mảng.

“Tiểu bảo bối…” Hàn Diễn Phong trừu sáp càng thêm kịch liệt, hai tay nóng bỏng mơn trớn ngực, núʍ ѵú, tính khí và cầu thịt của cậu, anh nói: “Cúc huyệt của em thật chặt… Nó thật lợi hại hút anh sướиɠ muốn chết… Anh thật là yêu em chết mất…”

Hứa Trình nắm tay của anh đang bao bọc dương v*t của mình, một bên đong đưa eo một bên quay đầu tìm kiếm môi của đối phương nói: “Ông xã… Ông xã hôn em đi… Ưh… sâu quá…”

Hàn Diễn Phong ngậm lấy môi cậu, hạ thể hung hăng đâm vài cái: “Chắc phải gϊếŧ chết em quá… Để anh khỏi phải nhớ thương…”

Hứa Trình muốn khóc thành tiếng, cặp mông tròn nâng càng cao nghênh đón sự va chạm với đối phương: “Ah… Ông xã… Không được… Ah… Tiếp tục cᏂị©Ꮒ em… Sướиɠ quá…”

Toàn bộ buổi tối hai người đều triền miên cùng một chỗ liều mạng làʍ t̠ìиɦ, từ phòng tắm lăn đến trên giường, lại từ trên giường lăn đến trên mặt đất. Hứa Trình bị Hàn Diễn Phong bày ra các loại tư thế mãnh liệt chơi mình, đợi đến cuối cùng khi Hàn Diễn Phong kéo bức màn đem cậu đến chỗ cửa sổ sát đất lại lần nữa cắm vào thì hậu huyệt đã bị làm đến chết lặng, một chân ở phía sau cao cao nâng lên, cơ hồ không cảm giác nó tồn tại, cổ họng cũng triệt để khan tiếng chỉ có thể phát ra âm thanh hỗn độn nức nở.

Trong khi cả người bắt đầu buồn ngủ, lý trí rời đi thật lâu cũng chậm rãi trở về. Hứa Trình mở to mắt, ánh mắt nhìn ra bên ngoài thấy trời đã sáng, từng ánh nắng sớm đã rọi vào trong phòng. Ở trên cao gần một trăm mét nhìn xuống có thể thấy được người đi đường và xe dần dần nhiều hơn. Tất cả mọi người đều hối hả đi làm hoặc đến trường, mà cậu lại còn ở trong phòng này cùng bạn trai của bạn mình làʍ t̠ìиɦ.

“Trình Trình… Ngoan…” Hàn Diễn Phong không phát hiện người dưới thân đang phân tâm, vùi đầu dùng lực hút toàn bộ vành tai của cậu rồi nói:”Vậy là trời đã sáng… Anh và em dứt khoát làm đến mặt trời lên cao luôn em thấy thế nào?”

Hứa Trình không có khí lực trả lời, mềm nhũn ghé vào cửa sổ để đối phương ở trong cơ thể mình mãnh liệt ra vào, trong miệng tràn ra những âm thanh rêи ɾỉ nho nhỏ.

Nơi chân trời hiện lên một điểm màu đỏ, rồi điểm màu đỏ chậm rãi lớn dần, từ một điểm nhỏ biến thành một nửa vòng tròn nhỏ, lại biến thành nửa vòng tròn lớn, từng chút từng chút thoát ra khỏi tầng mây dày đặc. Ánh mặt trời càng ngày càng chói mắt chiếu vào cửa sổ sát đất. Hứa Trình có thể cảm giác được tấm cửa thủy tinh ở dưới thân thể mình chậm rãi nóng lên mà người đè trên lưng cậu thì nhiệt độ cơ thể càng ngày càng nóng bỏng.

Mặt trời cuối cùng cũng hoàn toàn lên cao, ánh nắng gắt gao chiếu vào làm cậu không kịp thu hồi tầm mắt, đôi mắt bị ánh sáng chói mắt chiếu vào làm tràn đầy nước mắt. Cùng lúc đó, người phía sau dùng lực đâm tiến vào chỗ sâu nhất trong cơ thể cậu, hoàn thành lần thứ năm bắn tinh trong lần làʍ t̠ìиɦ này.

Hứa Trình che mặt, nước mắt không nhịn được chảy ra bên ngoài. Hàn Diễn Phong ôm cậu về giường kéo vào trong lòng, bất đắc dĩ hỏi: “Làm sao lại khóc? Chẳng lẽ là em thích khóc?”

Vài phút trầm mặc trôi qua, Hứa Trình cuối cùng cũng chậm rãi mở miệng: “Xin lỗi… Ánh mặt trời rất chói mắt.”