Khương mama lưu ý mấy ngày vẫn không bắt được phần tử khả nghi nào, không thể làm gì khác hơn là tập trung quản sự, mama trong phủ lại răn dạy, nói hôm nay nhị thiếu gia thăng quan, Lý phủ chúng ta càng lúc càng bị người ngoài để ý, cây to đón gió lớn, mọi người phải giữ bổn phận, tuân thủ quy củ, nếu dám làm điều xằng bậy ảnh hưởng đến uy danh chủ tử, vi phạm phạt nặng.
Trong phủ gió êm sóng lặng thì Hàn Thị lại lo lắng bên ngoài có lời đồn đại bất hảo, nhưng mụ không có nơi thăm hỏi, chuyện này tựa như cái ghim trong lòng mụ, luôn lo lắng bất an.
Càng làm mụ bực bội hơn là, Minh Doãn vừa mới thăng quan, Lâm Lan lại được ngự tứ tấm biển, địa vị hai người ở Lý gia được thăng cấp vù vù, lão gia mở miệng ra dạy dỗ Minh Tắc là... Con nhìn Minh Doãn xem,... sao không học được chút ít của Minh Doãn...
Ngày thi tới gần, Hàn Thị gọi Minh Tắc tới, hỏi: "Cuộc thi lần này, trong lòng con nắm chắc mấy phần?"
Khoảng thời gian này Minh Tắc bị phụ thân mắng thê thảm, tâm trạng lúc nào cũng lo lắng: "Cái này... cái này..."
Hàn Thị không nhịn được nói: "Cái gì cái này cái kia, rốt cuộc con nắm chắc mấy phần?"
"Nhi tử vốn là nắm chắc bảy tám phần, nhưng là phụ thân..." Minh Tắc cúi đầu lầu bầu.
"Ta không thể chấp nhận được bộ dạng uất ức này của con, khó trách phụ thân con mắng con, vợ của con không vừa lòng con, vì sao con không chịu hăng hái rèn luyện? Suốt ngày đọc sách, sách này đọc làm gì vậy?"
Hàn Thị chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, tức giận mắng: "Đạo lý đã nói cho con nghe hết, con không nghe lọt câu nào vào đầu sao, ngày thường còn thấy con có được vài phần tâm trí, hôm nay thì không thể chịu nổi nữa, con nói xem, rốt cục con nghĩ gì, có muốn nên người không?"
Minh Tắc thưa dạ: "Mẫu thân, nhi tử như thế nào không muốn? Nhi tử đã tận lực, nhưng... Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, nhi tử... không dám chắc."
Hàn Thị đau đầu, bóp trán ai thán: "Ta làm sao lại sinh ra đứa con hèn nhược như con... Thôi thôi, con lo mà xốc lại tinh thần cho ta, cố gắng mà thi, đành phải xem thiên ý ra sao."
Dứt lời Hàn Thị vô lực phất tay về phía hắn, Minh Tắc như trút được gánh nặng, thi lễ một cái, vội vàng lẻn đi.
Hàn Thị thở dài thở ngắn, thật là không hỏi thì không sao, càng hỏi càng phiền lòng, Diệp Thị kia chết còn lưu lại tai họa, Minh Doãn giống ai không giống lại giống Diệp Thị lòng dạ sâu xa, nhưng dù Diệp Thị có cao siêu đến đâu thì ngày cô ta sinh Minh Doãn, lão gia tại sao không ở nhà, những năm sau lão gia đi ra ngoài công việc thì đều đi với mụ, thật ra người lão gia chân chính yêu chính là Hàn Thị mụ, cưới Diệp Thị bất quá là coi trọng tiền tài của cô ta mà thôi... Kết quả, Diệp Thị tức giận rơi nhà, tình yêu trong Diệp Thị không thắng được hết thảy, mụ bắt được điểm này, một kích trúng đích. Diệp Thị dễ đối phó, dễ đối phó ngoài dự đoán của mọi người, nhưng Minh Doãn tựa như một khúc xương khó gặm, cứng mềm không ăn, dầu muối không vào, không phải bình thường, rất khó đối phó... ai... Thật buồn bực.
Ngày ngày sau giờ cơm tối, Lý Minh Doãn đều tới thư phòng của lão gia, nghiễm nhiên trở thành trợ thủ đắc lực của cha già. "Phụ thân, chuyện của đại ca, thật sự không cần chào hỏi sao?" Lý Minh Doãn thử dò xét.
Lý Kính Hiền quẳng cuốn sách xuốn, không vui nói: "Ngay cả khảo thí mà cũng phải đi chào hỏi, mặt mũi vứt đi đâu?"
Tâm Minh Doãn cười: Thì là mất mặt thôi.
Ngoài mặt thì lo lắng: "Nhưng có vẻ đại ca không có lòng tin vào bản thân, nếu là thi không tốt... Chẳng phải phụ thân còn mất mặt hơn sao?"
Lý Kính Hiền nhíu mày, nói cũng đúng, thi không đậu thì càng mất mặt, nhất thời nhức đầu không dứt. "Không bằng... Nhi tử đi nhờ cậy Bùi đại nhân, coi như là ý của nhi tử."
Lý Minh Doãn thật chân tình mà nói. Lý Kính Hiền nhìn Minh Doãn, thở dài một cái: "Minh Doãn à, vẫn là con rộng lượng, cha rất vui mừng, mẹ kế con nên biết xấu hổ."
Minh Doãn khiêm tốn nói: "Trong lòng nhi tử, tất cả mọi người đều là người một nhà, nên giúp đỡ lẫn nhau, không nên phân bì."
Giọng nói trơn tru như là hát xướng, về phía Bùi đại nhân, hắn nói chưa nói ai biết. "Chuyện này đành làm khó cho con, giúp ca ca con một tiếng, để cho cha còn chút mặt mũi."
Lý Kính Hiền chậm rãi nói. "Vâng... "
Minh Doãn cung kính đáp ứng. A Tấn đi vào hồi bẩm: "Lão gia, Tiễn Thu đã tới ạ."
Ngụ ý chính là, Lưu di nương chờ sốt ruột rồi. Lý Kính Hiền "Ừ" một tiếng, chân mày giãn ra, trên mặt hiện lên nụ cười.
Mấy ngày qua có Minh Doãn hỗ trợ, lão có thể sớm thoát thân tới với Lưu di nương, vừa nghĩ tới Lưu di nương thân thể đẫy đà, mềm mại trơn bóng, trong lòng liền nóng hầm hập, đứng ngồi không yên. Sắc mặt Lý Minh Doãn vẫn bình thản, thừa dịp bọn họ chuẩn bị liền cho vào chén trà của phụ thân chút bột màu trắng, cầm ấm trà rót thêm trà vào, lại châm cho bản thân mình một chén, sau đó cố ý run tay đổ nước trà lên người mình.
"Ai da..."
Lý Kính Hiền quay đầu lại, thấy người Minh Doãn ướt một mảng lớn, vội hỏi: "Có bị bỏng không?"
Minh Doãn nuốt một ngụm lãnh khí: "May không sao, là nhi tử không để ý."
Lý Kính Hiền ân cần nói: "Con mau về thay xiêm y."
Minh Doãn nhìn nước đọng nơi bụng dưới mình, ảo não nói: "Kính xin phụ thân cho hài nhi mượn một bộ xiêm y thay qua, nếu không, cứ thế này đi về, cực kỳ bất nhã."
Lý Kính Hiền vội kêu A Tấn lấy xiêm y trong thư phòng ra, Lý Minh Doãn thay xiêm y của phụ thân vào, Lý Kính Hiền nhìn nhi tử mặc xiêm y của mình, bộ dạng kia giống hệt mình lúc còn trẻ, trong lòng lại càng yêu thích, lại không khỏi cảm khái, thật là cha nào con nấy.
Lý Minh Doãn nhìn thấy trên bàn một chồng giấy tờ chưa xử lý: "Không bằng, nhi tử đem những giấy tờ này về xem, phụ thân nên đi nghỉ sớm cho khỏe ạ."
Lý Kính Hiền suy nghĩ một chút: "Cũng tốt, có phần này quan trọng thì để lại cha tự mình xử lý, còn lại con mang về xem, cũng đừng xem muộn quá, cái này có thể để hai ngày, không vội."
Lý Minh Doãn khẽ suýt xoa, lúc này Lý Kính Hiền mới phát hiện tay Minh Doãn đỏ lừ, liền hỏi: "Thôi thôi, hôm nay nghỉ ngơi chút đi, con mau về gọi Lâm Lan xem xem thế nào."
"Không có chuyện gì, không có chuyện gì, những thứ giấy tờ này A Tấn cầm về cho nhi tử, nhi tử về bôi chút thuốc mỡ là ổn thôi."
Ngoài thư phòng, A Hương núp ở cây cột phía xa, nhìn thấy lão gia từ thư phòng đi ra ngoài, A Tấn ôm một chồng giấy tờ, vội vàng chạy về báo tin. "Tiểu thư, lão gia đã đi ra ngoài."
Minh Châu vui vẻ nói: "Nhìn cẩn thận chưa?"
A Hương dùng sức gật đầu: "Nhìn cẩn thận, A Tấn còn đang phía sau, Tiễn Thu bên cạnh Lưu di nương tới thúc giục, chốc lát đã thấy lão gia đi ra ngoài."
Minh Châu vỗ tay, thật tốt quá, nàng đã quan sát vài ngày, phụ thân hằng ngày đều rời đi trước, lưu nhị ca lại một mình trong thư phòng, hôm nay phụ thân rời đi sớm, Du Liên có đủ thời gian rồi. Du Liên một bên sợ hãi nói: "Như vậy... Không ổn đầu..."
Minh Châu nghiêm mặt nói: "Đến nước này rồi, cô không thể đổi ý, đây là cơ hội ngàn năm có một, bỏ lỡ, cô sẽ hối hận cả đời."
Mấy ngày qua Minh Châu một mực làm công tác tư tưởng cho Du Liên, cứng mềm đủ cả, hao hết nước miếng, vất vả lắm mới cổ động được Du Liên gật đầu. Mắt thấy thành công rồi, há lại cho Du Liên lui bước.
"Chúng ta đã chuẩn bị tốt rồi, ta đã nói với di nương cho ngươi vào dâng trà sâm cho lão gia, sau khi tiến vào chỉ cần lỡ tay làm đổ nước trà, lúc đó ta sẽ dẫn người xông vào, Du Liên, cô biết rõ ràng, với điều kiện của cô, có thể làm thϊếp cho nhị thiếu gia đã là không dễ, lão gia cũng biết cô tới kinh thành mục đích cái gì, chẳng lẽ cô định thất bại trở về? Vậy sau này cô còn ngẩng mặt được với láng giềng ở nhà không? Cuối cùng bị người ta cười chết." Minh Châu không chút khách khí nói.
Du Liên cắn môi, sắc mặt trắng bệch, cả người phát run. Mỗi câu nói của Minh Châu giống như cây đao đâm thẳng vào chỗ đau của cô ta, đâm tới độ phun máu tươi, cô ta biết mình thân phận thấp kém, có thể làm thϊếp thất cho nhị thiếu gia đã là cất nhắc, không phải cô ta không thỏa mãn, mà là cô ta không dám, vạn nhất nhị thiếu gia trở mặt thì làm sao đây? Sau này mọi người sẽ nhìn cô ta thế nào?
Minh Châu tiếp tục bồi tiếp: "Cô đừng có lo lắng, đến lúc đó chúng ta sẽ nói là nhị thiếu gia khiếm nhã với cô, cũng không phải là cô đi câu dẫn nhị thiếu gia, người mất mặt là hắn không phải cô, cho dù hắn muốn nổi giận cũng sẽ không hướng lên người cô, Du Liên, thời gian không còn kịp nữa, A Hương, đem trà sâm giao cho Du tiểu thư."
A Hương bưng khay trà đến trước mặt Du Liên. "Du Liên, qua tối nay, cô chính là Du di nương Lý gia, nhị thiếu gia tâm địa thiện lương sẽ không bạc đãi cô. Cô đối với hắn mà nói, là hiểu lầm, một sự hiểu lầm đáng yêu..."
Minh Châu đầu độc tư tưởng Du Liên, nâng tay cô ta lên, ép cô ta đón lấy trà sâm. Tay Du Liên run rẩy đón lấy khay trà, chén trà va chạm vào ấm trà vang lên.
Minh Châu đẩy Du Liên đi về phía trước: "Mau đi đi, ta sẽ ở bên ngoài nghe ngóng, nghe tiếng chén trà vỡ, ta sẽ dẫn người xông vào."
Du Liên do dự, đi hai bước lại quay đầu lại, vừa quay đầu lại thì thấy Minh Châu nhìn mình trợn mắt phất tay, cô ta kiên trì bước được hai bước lại dừng.
Minh Châu phát hỏa: "Ta đang giúp cô, nếu cô không lĩnh tình, ta không để ý cô nữa."
Du Liên cắn răng, cố gắng động viên bản thân, chỉ là đưa một chén trà sâm thôi mà, chỉ cần cô ta đưa trà vào là được.
Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn, hành động của Minh Châu cùng Du Liên đã sớm rơi vào mắt người khác. Chu mama nghe Đông Tử hồi bẩm, mừng rỡ, đợi lâu như thế... rốt cuộc đã tới lúc.
"Nhanh đi về bẩm báo nhị thiếu phu nhân, trò hay sắp bắt đầu rồi." Vân Anh vui vẻ chạy về.
"Đông Tử, ngươi đi ngó chừng, không thể bỏ qua trận hay này, nhị thiếu gia và nhị thiếu phu nhân vẫn đang chờ trò vui này."
Trong thư phòng, Lý Kính Hiền đã uống xong ba chén trà nhưng vẫn cảm thấy khát, không khỏi có chút nóng bức, hắn nới lỏng vạt áo, chép miệng: "Kỳ quái, lúc này mới tháng ba, sao lại nóng thế nhỉ?"
Trong đầu hiện lên thân thể trắng nõn nà của Lưu di nương, người lại càng nóng như rang, thôi thôi, những thứ giấy tờ này hay là mang theo xử lý, một bên ôm người ngọc, một bên xem giấy tờ, cũng là một loại hưởng thụ, nhưng sao A Tấn vẫn chưa về? Chẳng lẽ lại qua bên Hàn Thị lấy phần thường? A Tấn này, có một ngày sẽ trị hắn.
Lý Kính Hiền thu thập vài thứ, đứng dậy chuẩn bị đi sang bên Lưu di nương, tới cửa, "Thịch" một cái, đυ.ng vào một người.