"Tiệc rượu phô trương hay không phô trương, đối với chúng ta mà nói căn bản không quan trọng, quan trọng là... thực lực tài học của anh được Hoàng Thượng công nhận, đây mới là hãnh diện thực sự, so với mấy trăm bàn tiệc còn nở mày nở mặt hơn nhiều lần." Lâm Lan tiếp tục thuyết phục.
"Anh hãy nói với cha anh, lần này đại ca anh thi không được như ý, nếu lúc này làm tiệc rượu lớn, sẽ sẽ khiến đại ca thương tâm, rồi hãy nói, anh cũng muốn tĩnh tâm chuẩn bị thi Đình, cha anh nghe, sẽ cảm thấy anh nặng tình nghĩa huynh đệ, hơn nữa ông ta cũng có lý do để đối ngoại, sẽ không người nào làm khó..."
Lý Minh Doãn đột nhiên xoay người, Lâm Lan vẫn đang hăng say nói, không kịp thu chân, mũi đập mạnh vào l*иg ngực hắn, suýt chút ngã ngửa, Lý Minh Doãn vội vươn tay ôm eo nàng lại.
Lâm Lan day day mũi, oán thán: "Tự nhiên anh xoay người lại làm gì vậy?"
Lý Minh Doãn không biết nên tiếp tục giữ eo nàng hay buông ra, khi ngủ buổi trưa ngửi thấy mùi thơm bên gối, giờ phút này vẫn quẩn quanh bên mình khiến hắn có chút bối rối nói: "Là tôi nghe lời cô nói có lý..."
Lâm Lan vẫn xoa mũi, tức giận nói: "Có lý thì cũng không cần khiến mũi tôi bị anh đυ.ng bẹp thế đâu, tương lai không ai lấy tôi anh phải chịu trách nhiệm đấy."
Lý Minh Doãn cúi đầu thầm nói: "Chịu trách nhiệm thì chịu trách nhiệm, không phải là chỉ thêm một cái miệng ăn sao."
Lâm Lan trừng mắt nhìn hắn: "Anh nói gì?"
Lý Minh Doãn vội nói: "Không không nói gì... Tôi nhìn xem mũi cô có bị đυ.ng hư không nào?"
Lâm Lan vội vàng ngăn tay hắn lại: "Không cần anh xem."
Đám người Ngân Liễu núp ở phía xa thấy nhị thiếu gia ôm ngang lưng nhị thiếu phu nhân, cả đám ngầm hiểu với nhau, che miệng cười khúc khích.
Đêm đó Lý Minh Doãn tới thư phòng, đem việc tổ chức tiệc rượu đơn giản nói với phụ thân. Lý Kính Hiền cảm thấy khó xử, hắn đã loan tin rồi, giờ nói không làm thì còn gì sĩ diện.
Lý Minh Doãn nói: "Bởi vì đại ca... lần này ngoài ý muốn, không may lại như vậy, mặc dù ngoài miệng đại ca không nói nhưng khẳng định trong lòng đang rất ảo não, nếu lúc này phụ thân làm tiệc rượu lớn, sợ rằng trong lòng đại ca sẽ không dễ chịu, mẫu thân e là cũng không chịu nổi, vốn là chuyện vui có khi lại thành không vui, vậy thì được không bù nổi mất, nhi tử cho là, mọi sự nên lấy dĩ hòa vi quý làm đầu. Lại nói, nếu nhi tử có thể may mắn thi đậu lần này, còn cần phải chuẩn bị toàn lực ứng phó thi Đình, đương kim Thánh Thượng thưởng thức nhân tài phải vừa tài hoa và xuất chúng, tựa như phụ thân đỗ Tiến sĩ năm xưa vậy, do vậy cần chuyên tâm học tập, tích lũy kiến thức, tạo phúc cho dân chúng, giành được danh tiếng thì mới được Thánh Thượng coi trọng, phụ thân coi trọng nhi tử thế nào nhi tử hiểu, nhi tử cũng biết phụ thân phải suy nghĩ nhiều, nhưng người ngoài không suy nghĩ như mình, đến lúc đó truyền ra những lời đồn bất lợi thì... Nhi tử nghĩ tới nghĩ lui, nên làm tiệc rượu giản dị thì tốt hơn."
Đoạn chém gió này khiến toàn thân Lý Kính Hiền thoải mái, câu nào cũng lọt lỗ tai, không nhịn được nghĩ, rốt cuộc nhi tử Tâm Vi sinh ra cũng đã có ý để tâm tới chuyện tiền đồ. Lý Kính Hiền gật đầu.
Màn đêm buông xuống, Lý Kính Hiền nhàn nhạt nói với Hàn Thu Nguyệt: "Hôn sự Minh Doãn làm đơn giản là được." Sau đó bắt đầu giả chết.
Ban đầu Hàn Thu Nguyệt rất vui mừng, có lẽ Minh Doãn làm chuyện gì sai chọc cha hắn tức giận không? Vội vàng lắc lắc lão gia đang giả chết: "Lão gia, không phải muốn tổ chức linh đình sao? Sao lại đổi ý vậy?" +
Lý Kính Hiền bị bà ta lay lay người, vô lực hừ một tiếng: "Đây là ý của Minh Doãn."
Hàn Thu Nguyệt ngạc nhiên, không phải là ý của lão gia à?
"Như vậy sao được? Quá ủy khuất cho đứa nhỏ này." Hàn Thu Nguyệt làm bộ nói.
Lý Kính Hiền liếc mắt: "Trước mặt ta không phải giả bộ làm gì, ta chỉ van xin các người bình yên vô sự là tốt lắm rồi."
Vừa nói vừa trở mình không để ý tới Hàn Thu Nguyệt nữa. Hàn Thu Nguyệt nhìn lưng lão gia im lặng một phen, sau đó dính sát vào, một tay vươn vào trong áσ ɭóŧ lão gia, sờ nắn chỗ mẫn cảm.
Lý Kính Hiền nghĩ tới bộ dạng bà vợ già của mình, thật không thể nào có hứng thú, không nhịn được kéo bàn tay kia ra ngoài: "Đừng nghịch nữa, ngày mai còn phải dậy sớm."
Hàn Thu Nguyệt cảm thấy mất mát, nghĩ tới thời điểm bà ta không có ở đây, lão gia cùng con tiện nhân Vãn Ngọc điên loan đảo phượng không biết bao lần, tiêu dao sung sướиɠ, thế mà lúc này đối với bà ta lại như người gỗ, trong lòng vô cùng tức giận, bực bội nằm xuống. Nghĩ đến mình già xuống sắc (sắc này là tự bà ta nói với bản thân, người khác nhìn vào, chẳng biết mụ phù thủy "sắc" chỗ nào), dần dần mất đi ân sủng, Lý Minh Doãn vừa quật khởi, quả nhiên nguy cơ trùng trùng, tiếp tục thế này nữa thì trong nhà này sẽ không còn đất cho bà ta đặt chân rồi, tinh tế đánh giá lời Diêu mama nói, càng nghĩ càng có mấy điểm để ý, đem Vãn Ngọc thành di nương, tuy nhiên, không thể đưa cho nó văn tự bán mình, nếu còn nắm tờ giấy này trong tay, cô ta đời nào dám không nghe lời bà ta.
Hàn Thu Nguyệt nghĩ tới đây, lại ôm lấy cánh tay lão gia xoa nhẹ, ghé vào tai ông ta nhẹ nói: "Lão gia, thϊếp thân muốn nạp thϊếp cho lão gia."
Lý Kính Hiền đang quay lưng lại với bà ta mở to mắt, lỗ tai giật giật, mình không nghe lầm đấy chứ?
"Bà nói gì?" Lý Kính Hiền quay đầu hỏi.
Hàn Thu Nguyệt oán thầm: Vừa nói cưới vợ bé, tinh thần hưng phấn thật, sao không giả chết tiếp đi?
Hàn Thu Nguyệt cười ôn nhu: "Thϊếp thân nghe nói nha đầu Vãn Ngọc kia rất vừa mắt lão gia..."
Lý Kính Hiền bỗng dưng ngồi dậy, sắc mặt biến hóa: "Bà nghe ai nói huyên thuyên bậy bạ đó."
Trong lòng Hàn Thu Nguyệt cười lạnh, nhìn ông khẩn trương quá nhỉ, sợ ta làm gì cô ta à.
"Lão gia, người vội gì chứ? Ý niệm này thϊếp thân đã nghĩ từ lâu, một mực xem xét nên chọn ai, hôm nay lão gia đã nhìn trúng thì không gì hơn nữa rồi, sau này có thêm tỷ muội giúp đỡ lão gia, thϊếp thân sao có thể không đồng ý."
Hàn Thu Nguyệt nhỏ nhẹ nói, thân thể từ từ lùi dần tới. Khóe miệng Lý Kính Hiền co giật, không dám xác định lời này của Hàn Thị được bao phần thật lòng, trước kia hắn cũng đã từng có toan tính, nhưng Hàn Thị đã đuổi đi mấy người, có bạn bè đưa thϊếp thất tới, Hàn Thị một mực không đồng ý, hắn cũng không dám đón, cái danh tiếng phải chịu kham khổ mấy năm có ý nghĩa thật là lớn, Lý Kính Hiền cười khổ: "Bà nói thật không?"
Hàn Thu Nguyệt lập tức tỏ thái độ: "Là thật, ta đã sai người đi xem ngày lành tháng tốt để rước Vãn Ngọc về làm di nương, ta thấy nha đầu này thân thể đầy đặn, chắc là dễ sinh nở, nói không chừng, còn có thể sinh thêm cho lão gia đứa trẻ bụ bẫm."
Lý Kính Hiền bị bà ta nói đúng chỗ ngứa, nghĩ đến thân thể đẫy đà của Vãn Ngọc, bất giác ý động, tay hắn cũng động đậy. Nếu Hàn Thị đã thức thời, hắn dĩ nhiên sẽ ra sức. Tin Vãn Ngọc chuẩn bị thành di nương lập tức lan truyền khắp Lý phủ, ngày lành tháng tốt là một tháng sau.
Lâm Lan nghe được tin này trong lòng chấn động, lão già họ Lý kia không cần hình tượng nam nhân tốt nữa sao? Hay là hắn hiếu sắc tới độ hồ đồ? Mụ phù thủy sao có thể tốt tới mức tự mình tìm đối thủ cho mình? Vãn Ngọc kia là nhân vật thế nào? Có thể khiến lão già lộ mặt, chắc là lợi hại phương diện kia lắm, khỏi cần nói cũng biết.
Lâm Lan kêu Lý Minh Doãn đang đọc sách: "Ai nha, Minh Doãn, anh sắp có di nương rồi, sao không có tý phản ứng nào thế?"
Minh Doãn thong dong nói: "Không phải tôi cưới vợ, cô kích động thế làm gì?"
Lâm Lan thả khung thêu hoa trong tay xuống, hai ngày nay nàng rất bi thảm, bởi vì không cẩn thận làm dính mực vào quạt mua tặng hắn ở Tô Châu nên hắn kiên quyết nói muốn nàng thêu tặng lại hắn, nàng nói nàng sẽ không thêu, vậy là hằng ngày bị dụ dỗ cho thêm năm mười lượng bạc, tới năm mươi lượng bạc thì nàng bị suy chuyển, nhất định là ma quỷ thay nàng đáp ứng rồi.
Sau đó nàng để Bạch Huệ lựa một mẫu hoa lan đơn giản nhất, cho là dựa vào thông minh tinh ý, tài trí hơn người của nàng thì có thể nhanh chóng làm xong. Làm rồi mới biết được trên cõi đời này có một số việc không phải nàng có thể nắm trong lòng bàn tay, nàng có thể đem ngân châm làm ám khí nhưng không cách nào khống chế được cây kim nhỏ trên mẫu thêu, Bạch Huệ dạy nàng mới ngày sớm đã khóc lóc vì chán nản.
"Tôi rất kích động sao? Đúng đúng, tôi đang rất kích động, tôi kích động muốn xem chiêu này của mụ phù thủy rốt cuộc là nước cờ dở hay là quân cờ hay, có phải là tự mình đem đá đập vào chân mình không, tôi kích động nghĩ, chắc chắn mụ phù thủy đang bị thất sủng nên mới dùng loại biện pháp này lấy lòng cha anh, tôi kích động lắm, nếu Vãn Ngọc di nương kia... cho anh thêm một đệ đệ, nhà này chắc náo nhiệt lắm đây..." Lâm Lan hớn hở nói.
Sắc mặt Lý Minh Doãn vẫn không đổi, nhìn nàng rồi nói: "Vậy cô cứ chờ tới lúc xem kịch vui đi."
"Hả? Lời này của anh có chút huyền diệu, có phải anh biết được tin gì rồi đúng không?" Lâm Lan đang vô cùng hiếu kỳ, để giỏ đựng kim chỉ xuống giường, làm bộ chăm chú nghe hắn nói.
Lý Minh Doãn lại tiếp tục xem sách: "Tôi nào có biết tin gì đâu."
Lâm Lan lườm hắn một cái: "Anh làm gì mà úp úp mở mở? Anh có biết anh nói thế rất câu dẫn không?"
Lý Minh Doãn để quyển sách xuống, cười nói: "Là cô tự nghĩ quá nhiều rồi đó."
Lâm Lan vứt nốt khung thêu vào giỏ đựng kim chỉ, lườm hắn thêm một cái, chuẩn bị rút lui. Lý Minh Doãn đi tới cầm khung thêu lên. "Này này, anh đã đồng ý, trước khi thêu xong thì không được nhìn."
Lâm Lan vội vã muốn đoạt lại, nàng đã âm thầm phân phó Ngọc Dung thêu giúp nàng, nếu như bị hắn thấy, chẳng phải sẽ lộ sao? Lý Minh Doãn giơ cao khung thêu lên nhìn, cau mày hỏi: "Một đoạn màu trắng này là gì vậy?"
Lâm Lan lườm hắn, mặt đen đi: "Mắt anh có vấn đề gì sao, cái gì gọi là một đoạn màu trắng, đó là hoa lan."
Lý Minh Doãn xem tới xem lui cái khung thêu: "Nhìn mãi không ra là sao..."
Lâm Lan tức giận, đá văng cái giỏ đựng kim chỉ trên giường qua một bên: "Bạc này bỏ đi, tôi không buôn bán nữa."
Lý Minh Doãn chợt cảm thấy mình đả kích người ta hơi quá đáng, vội vã cứu vãn: "Ừ... Hình như có chút hình dáng hoa lan, thêu thêm một cánh hoa bên này thì giống rồi, chà chà... mới học có thể thêu được như vậy thì rất đáng thưởng đó, sẽ thêm hai mấy lượng bạc nữa nhé..."
Lời còn chưa dứt, khung thêu trong tay đã bị người đoạt đi, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa tức giận lại ngồi ra xa, tiếp tục vùi đầu phấn đấu.