Lúc Lâm Lan đi tới, Diệp Hinh Nhi vẫn đang gục bên cửa sổ xe ói nước xanh nước vàng, thanh âm nghe vô cùng thống khổ, Đinh mama không ngừng xoa lưng cho cô ta, đau lòng nói: "Ngày đầu tiên khởi hành đã ói như thế, sao đi được..."
Hai nha hoàn đứng một bên cũng ủ rũ chau mày, thần sắc lo lắng. Chu mama vội sai nha hoàn mang một miếng gừng tới cho Diệp Hinh Nhi ngửi mùi, thế nhưng cô ta vừa thấy vị gừng đâm ra phản tác dụng còn ói dữ hơn.
"Cách này không được rồi..." Đinh mama lo lắng không thôi, hận không thể thay tiểu thư mình khó chịu.
Lâm Lan thấy một đám người nhốn nhao xung quanh Diệp Hinh Nhi, nàng mở miệng nói: "Tất cả mọi người tản ra để cho Nhị tiểu thư có không khí thoáng hít thở."
Mọi người cùng quay đầu lại nhìn Lâm Lan, không một ai di động.
Lâm Lan cau mày: "Mọi người vây xung quanh cô ấy, khiến cô ấy không có không khí thoáng đãng hít thở, càng khó chịu hơn đấy."
Chu mama vội nói: "Tất cả mọi người lùi ra một chút, thiếu phu nhân có học qua y thuật, lời thiếu phu nhân không sai đâu."
Vừa nói vừa bước đi dẫn đầu. Lâm Lan đi tới, liếc sản phẩm nôn mửa trên mặt đất, lòng nàng hiểu rõ, nhàn nhạt nói: "Ai đi lấy một chén nước trong tới đây."
Lập tức có nha hoàn xung phong nhận việc: "Nô tỳ đi lấy."
"Đinh mama, phiền bà tránh ra..."
Lâm Lan lên xe ngựa, gọi Đinh mama nhường chỗ.
Đinh mama nửa tin nửa ngờ, đem Diệp Hinh Nhi đã ói tới mức người mềm nhũn giao cho Lâm Lan.
Lâm Lan để cho Diệp Hinh Nhi gối trên đùi mình, nàng khép chặt ngón tay trỏ và ngón tay giữ lại kìm quan huyệt của cô ta, một mặt hỏi Đinh mama: "Nhị tiểu thư trước kia ngồi xe ngựa có bị không?"
"Trước kia ngồi xe ngựa cũng có bị say xe, nhưng mà không có nôn ói nhiều như lần này." Đinh mama nói.
"Sau này trước khi ngồi xe phải để tiểu thư ăn chút đồ ăn nhẹ, tuyệt đối không ăn đồ ngọt."
Một đứa nha hoàn ngạc nhiên nói: "Làm sao thiếu phu nhân biết tiểu thư ăn đồ ngọt."
Lâm Lan cười nhẹ: "Xem dịch nôn trên đất sẽ biết,súp đậu tuy rằng có công dụng trừ nóng, nhưng là quá ngọt, gây hiệu quả ngược lại. Còn nữa, ở trên xe ngựa thì đừng đọc sách."
Nha hoàn kia ba phần kinh ngạc, bảy phần sùng bái nhìn Lâm Lan, thầm nghĩ: vị thiếu phu nhân này thật là thần kỳ, cái gì cũng biết.
Được Lâm Lan xoa mấy huyệt đạo, Diệp Hinh Nhi cuối cùng hồi tinh thần, yếu ớt nói: "Chị dâu, để chị phải vất vả rồi."
Lâm Lan cả cười nói: "Tiện tay thôi mà, nếu sau này ngồi xe khó chịu thì xoa xoa huyệt vị này, nhưng mà để hóa giải chứng say xe này thì biện pháp tốt nhất là nhắm mắt dưỡng thần, có thể ngủ một lát cũng được."
Nha hoàn đi lấy nước trở lại, Lâm Lan đưa nước cho Diệp Hinh Nhi, nàng nói: "Cô kiên trì một chút, phía trước không xa có một trấn nhỏ, anh họ cô nói tối nay chúng ta dừng chân nghỉ ở đó."
Trên mặt Diệp Hinh Nhi lộ ra sự mệt mỏi, bộ dạng đáng thương vô cùng, miệng xin lỗi: "Đều tại ta vô dụng, hại anh họ trễ nải hành trình."
"Việc này sao có thể trách cô, có ai muốn đổ bệnh đâu." Lâm Lan mỉm cười, cùng Ngân Liễu về xe ngựa của mình.
"Thiếu phu nhân thật là lợi hại nha." Nha hoàn Linh Âm của Diệp Hinh Nhi nhỏ giọng cảm thán. Diệp Hinh Nhi không khỏi cau mày, nhìn bóng lưng Lâm Lan, ánh mắt sâu lạnh phức tạp.
Lý Minh Doãn chờ ở bên cạnh xe, thấy nàng trở lại, hỏi: "Em họ khá hơn chút nào không?"
"Lúc này hẳn là không sao rồi."
Lâm Lan nhìn ánh mắt âm trầm lo lắng của hắn, không biết là hắn đang lo lắng cho thân thể Diệp Hinh Nhi, hay là sợ Diệp Hinh Nhi say xe làm trễ nải hành trình, nàng chậm rãi nói: "Đến trấn ta muốn đi tới tiệm thuốc, mua chút thuốc an thần."
Lý Minh Doãn gật đầu: "Cực khổ cho nàng rồi."
Đến trấn nhỏ, tôi tớ sắp xếp xong xuôi chỗ nghỉ trọ, mọi người dàn xếp xong thì đi ăn cơm tối, Lâm Lan đi tìm tiệm thuốc, Lý Minh Doãn phải chiếu cố mọi người nên không tiện đi cùng, đành để Văn Sơn đi theo Lâm Lan.
Thuốc an thần không phải là dược liệu gì quá quý hiếm, tiệm thuốc bình thường đều có, Lâm Lan mua một số lượng lớn, đoán chừng sau khi lên thuyền sẽ có nhiều người phải dùng tới, ngoài ra còn mua thêm chút trần bì* và men giấm. Dược liệu không nặng nhưng khá cồng kềnh, hai tay Văn Sơn đầy những túi, không thể làm gì khác hơn là quàng cả vào cổ, thật giống cây giáng sinh, Lâm Lan cùng Ngân Liễu không khỏi che miệng cười trộm.
* Trần bì: vị thuốc bắc, là vỏ quýt phơi khô.
Vừa về tới nhà trọ, Lâm Lan vọt về phòng của mình, chạy thẳng tới giường lớn, nằm gục trên chăn, ai thán: "Mệt chết ta..."
Rất muốn sa đọa một chút, gọi Ngọc Dung tới đấm bóp cho mình thôi, nhưng nghĩ Ngọc Dung vẫn duy trì một khoảng cách với mình, không tốt, gọi Ngân Liễu đi, Ngân Liễu thân với nàng hơn, nhưng mà Ngân Liễu cùng mệt rồi, sao có thể không biết ngượng mà gọi người ta, đang suy nghĩ, một giọng nói trong trẻo vang lên: "Muốn tôi giúp cô xoa bóp?"
Lâm Lan giật nảy mình thẳng người ngồi dậy, đã thấy Lý Minh Doãn ngồi ở ghế đối diện giường nhìn nàng, hắn còn cười nữa, dưới ánh nến vàng, trong đôi mắt đang cười kia lộ ra sự ôn nhu.
"Anh... Tại sao anh lại ở chỗ này?" Lâm Lan ngơ người, ngắm nhìn bốn phía, không phải mình đi nhầm phòng chứ?
Các phòng bày biện cũng hao hao giống nhau. "Đây là phòng của tôi, tôi đương nhiên ở đây."
Lý Minh Doãn khép quyển sách lại, một tay đặt trên bàn, một tay đặt trên đầu gối, tư thái phong lưu mà không mất ưu nhã, hắn mỉm cười nhìn nàng.
Ách... Lâm Lan quýnh lên, quả nhiên là nàng đi nhầm phòng.
Lòng Lâm Lan quẫn bách, trên mặt không chịu lộ ra nửa phần, nàng cúi đầu lẩm bẩm: "Thật đáng ghét, sao mấy gian phòng này giống nhau thế." Vừa nói vừa vội vàng đi ra ngoài. "Cô đi đâu?"
Lý Minh Doãn gọi nàng lại. Lâm Lan kinh ngạc nói: "Tôi về phòng mình."
Lý Minh Doãn mỉm cười, đứng dậy đi tới trước mặt Lâm Lan, cười nhạt nói: "Cô nên biết, từ khi ở Diệp phủ bước đi, trong mắt người ngoài quan hệ giữa chúng ta chính thức là vợ chồng, cô nên phối hợp bắt đầu với tôi từ tối nay."
Lâm Lan ngạc nhiên: "Nhưng lên kinh thành còn xa."
Nàng đương nhiên biết muốn phối hợp làm một đôi vợ chồng giả với hắn, ở chung dưới một mái hiên là điều đương hiên, nhưng là, chỗ này không phải kinh thành mà.
"Diễn trò cũng phải diễn cho giống thật mới được, hiện nay trừ Chu mama hiểu rõ chuyện, Ngọc Dung với Ngân Liễu cũng không hề biết gì, tôi phải nhắc nhở cô, vị ở kinh thành kia khôn khéo vô cùng, bị người ta đoán được, chúng ta không cần diễn nữa đâu."
Lý Minh Doãn trịnh trọng nhắc nhở. Muốn giấu diếm được Ngân Liễu và Ngọc Dung hầu hạ thân cận xem ra là khó khăn lớn nhất, Lâm Lan ngó nghiêng giường chốc lát, đột nhiên ý thức được mình đã giảm bớt tính nghiêm trọng của một vấn đề rất quan trọng, ngủ cùng giường, ai đảm bảo người kia một ngày nào đó không dưng nổi thú tính? Chẳng phải nàng tiền mất tật mang sao?
Lý Minh Doãn tựa hồ nhìn thấu tâm sự của nàng, nói: "Cô yên tâm, tôi cố ý bảo tiểu nhị bố trí thêm một giường nhỏ trong phòng, sau này cũng như thế, cô ngủ một giường, tôi một giường, buổi chiều tôi đã phân phó, không thích có người ngoài vào phòng, không cần hai nha hoàn kia hầu hạ...vả lại..."
Lý Minh Doãn dừng lại, đưa mắt đánh giá nàng, trong mắt hiện lên vẻ chán ghét, hững hờ nói: "Tôi đối với cô, không có hứng thú."
Lâm Lan cảm thấy nhục nhã, một người đàn ông nói rằng: không có hứng thú với cô, đây quả thực là nỗi nhục nhã lớn nhất của phụ nữ. Anh bảo anh không có hứng thú với tôi ư, ai biết được, là tôi không có hứng thú với anh thì có. Không biết chừng, lại là loại tốt mã giẻ cùi, trông thì ngon mà không dùng được.
Lâm Lan cũng dùng ánh mắt đánh giá nhìn hắn, sau đó gật đầu, vẻ mặt chế nhạo cười xấu xa nói: "Hiểu là tốt, chúng ta là vợ chồng giả, cái kia anh... Không được, theo tôi nghĩ không sao đâu, bất quá có bệnh thì anh nên chữa sớm một chút, ngàn vạn lần đừng bệnh hiểm sợ thầy, tránh tương lai vợ anh vì chịu vắng vẻ mà cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, như vậy là không có đạo đức tẹo nào."
Lý Minh Doãn nói vậy là muốn cho Lâm Lan an tâm, không nghĩ nữ nhân này dám hoài nghi hắn không dùng được, nhất thời mặt đỏ lên, hết lần này tới lần khác không nói lại được, trong lòng buồn bực. "Thôi được rồi, cô cũng mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi sớm đi."
Lý Minh Doãn lạnh mặt xoay người tiếp tục xem sách của hắn. Lâm Lan liếc mắt nhìn bóng lưng hắn, ai bảo anh làm nhục tôi trước? Lâm Lan đi rửa mặt, buông màn xong mới cởϊ áσ ngoài ngả đầu nằm ngủ.
Thế nhưng lăn qua lộn lại mãi vẫn không ngủ được, có một người đàn ông ngoài màn khiến nàng cảm thấy quỷ dị, nghĩ đến hơn một ngàn đêm sau này, đêm nào cũng phải chung phòng với một nam nhân khiến Lâm Lan bối rối.
"Anh lật sách nhẹ chút, ồn tôi không ngủ được." Lâm Lan bất mãn nói.
Phía bên ngoài đột nhiên tĩnh lặng, không nghe thấy tiếng lật sách nữa, Lâm Lan tò mò nhìn qua màn lụa, loáng thoáng thấy hắn nhẹ nhàng lật sách, có vẻ vô cùng thận trọng để không tạo ra tiếng động, vẻ mặt chuyên chú, thỉnh thoảng lấy bút gạch gạch gì đó, người này đúng là chăm chỉ, Lâm Lan từ từ buông lỏng phòng bị, ngày hôm nay mệt mỏi rồi, không khỏi ngủ thật say.
Lý Minh Doãn học cho tới tận khi trống canh ba nổi lên mới khép sách vở lại, xoa xoa hai mắt, chuẩn bị ngủ, bỗng nhiên phát hiện mình không có chăn để ngủ, hắn cố ý phân phó tiểu nhị chuẩn bị thêm chăn bởi vì sợ Ngọc Dung hoài nghi nên lúc đầu đem chăn đặt hết trên giường, kết quả vừa rồi Lâm Lan chạy một mạch lên giường, nói đông tây một hồi hắn quên mất, lúc này, hô hấp người trong màn đã trầm ổn, ngủ say rồi.
Hắn không nên vén màn, vạn nhất nàng đột nhiên tỉnh lại sẽ cho rằng hắn có mưu đồ bất chính, vậy thì nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch.
Lý Minh Doãn thở dài, lần đầu tiên gặp phải tình hình như thế này, không có kinh nghiệm, xem ra tối nay chỉ có thể mặc nguyên quần áo mà ngủ thôi, may là thời tiết ở đây ban đêm không quá lạnh.