Câm điếc ngậm bồ hòn mà im, có khổ không nói lên lời.
Đây đại khái chính là tâm tình hiện giờ của Tào Tháo.
Tuy nhiên, dù Tào Tháo có tán thưởng Lưu Sấm, nhưng sát tâm của lão càng ngày càng nặng. Ân oán giữa Quách Gia và Lưu Sấm, Tào Tháo tự nhiên rõ ràng.
Một người có thể khiến cho Quách Gia liên tục khen ngợi, nhưng lại là địch của Tào Tháo, thậm chí cánh chim đã thành, Tào Tháo sao có thể buông tha?
- Phụng Hiếu, đã như vậy, chúng ta càng không thể bỏ qua lần này.
Tào Tháo đột nhiên trợn mắt, lạnh lùng nói:
- Cho dù có hao binh tổn tướng, cũng phải tiêu diệt hắn ở Quảng Lăng.
Lão hạ lệnh cho Từ Hoảng và Lý Điển dẫn theo ba vạn binh, từ cửa sông Hoài Thủy cường công. Mà Tào Tháo tự mình đốc quân, chuẩn bị từ Hoài Âm vượt sông Hoài Thủy.
Vốn theo kế của Quách Gia, đợi cho nước sông Hoài Thủy thấp xuống thì hẵng cường công. Nhưng hiện tại xem ra, kéo dài thêm một ngày, Lưu Sấm sẽ có cơ hội rút lui khỏi Quảng Lăng. Đến lúc đó thả hổ về rừng, tất sẽ thành đại họa Khóe miệng Lưu Bị hơi nhếch, âm thầm mừng rỡ. Ta không nói lời nào, chính là giả câm giả điếcLưu Sấm ngươi biểu hiện càng xuất sắc, Tào Tháo càng không bỏ qua cho ngươi, ngươi chết càng nhanh.
Ài, rốt cuộc vẫn là do quá trẻ tuổi! Đây gọi là, cây cao đón gió. Ngươi rêu rao như vậy, lại không có thực lực để vượt qua, kết quả cũng chỉ là làm quỷ dưới đao của Tào Tháo mà thôi. Ha ha, ta muốn xem ngươi có thể bừa bãi được bao lâu Trong lều lớn, mỗi người đều có tâm tư riêng. Tào Tháo ra lệnh xong, liền nhạy bén phát hiện ra vẻ sầu lo của Quách Gia. Đợi mọi người rời đi, Tào Tháo giữ Quách Gia lại.
- Phụng Hiếu, vừa rồi ta muốn cường công bờ nam sông Hoài Thủy, sao ngươi lại lộ vẻ sầu lo như vậy? Cũng không phải Tào Tháo hoài nghi Quách Gia, cho rằng y sầu lo thay cho Lưu Sấm. Nói thật, trong lều lớn này, có lẽ sẽ có người lo lắng thay cho Lưu Sấm, có thể là Tuân Du hoặc là người khác. Nhưng nhất định không phải là Quách Gia. Giữa Quách Gia và Lưu Sấm có ân oán rất sâu.
Quách Gia ngẩng đầu nhìn Tào Tháo.
- Chủ công, thuộc hạ biết người muốn lấy thủ cấp của Lưu Sấm. Nhưng chỉ sợ có chút khó khăn.
- Cớ sao Phụng Hiếu nói như vậy?
Quách Gia thở dài:
- Trước kia thuộc hạ vẫn cho rằng, Lưu Sấm chỉ có hư danh, không đáng để lo nghĩ. Sở dĩ hắn có thành tựu như ngày hôm nay, là dựa vào hơi của Trung Lăng HầuNhưng hiện tại, thuộc hạ cảm thấy, người này có thực học. Hắn có thể nghĩ tới việc hướng Tôn Sách mượn thuyền, thuộc hạ không tin, hắn sẽ không có an bài khác. Nếu chủ công muốn khổ chiến với hắn ở Quảng Lăng, cố nhiên có thể thắng lợi, nhưng không nói tới hao binh tổn tướng, muốn tiêu diệt người này, chỉ sợ tạm thời không thể làm được.
- Ý của ngươi là
- Nếu chẳng may hắn dùng bất cứ giá nào tử chiến với chủ công, chủ công muốn chiến thắng, chỉ sợ phải hao phí rất nhiều tinh lực. Vấn đề là, liệu Viên Thiệu có để cho chủ công có cơ hội đó không?
Tào Tháo vừa nghe, liền giật nảy mình cả người lạnh toát. Lão lập tức minh bạch ý của Quách Gia.
Nếu Lưu Sấm dùng bất cứ giá nào cùng với lão tiến hành cuộc chiến tiêu haoChỉ sợ muốn lấy tính mạng của Lưu Sấm, không phải trong một thời gian ngắn là có thể làm được. Mà Tào Tháo đông chinh Từ Châu, từ cuối tháng tám xuất binh, đến hiện tại đã gần hai tháng. Càng kéo dài thời gian, rủi ro sẽ càng nhiềuNếu Tào Tháo không thể tốc chiến tốc thắng, Kinh Châu Lưu Biểu, Nam Dương Trương Tú, Hà Bắc Viên ThiệuNhững người này chỉ sợ sẽ lại không khoanh tay đứng nhìn.
Như vậy, cho dù Tào Tháo gϊếŧ Lưu Sấm thì thế nào? Nghĩ tới đây, Tào Tháo không nhịn được nuốt nước bọt:
- Phụng Hiếu, liệu Viên Thiệu có xuất binh không?
- Giờ Viên Thiệu đang toàn lực tấn công Công Tôn Toản, chưa chắc có thể tập trung binh lực. Nhưng đừng quên, Tế Nam quốc đã nằm trong tay Viên Thiệu. Viên Đàm đóng quân ở quận Tề, có lẽ y sẽ không đồng ý xuất binh viện trợ. Nhưng binh lực ở Hứa Đô hư không trong một thời gian dài, liệu Viên Đàm có thể nhịn được hay không? Chớ đừng nói là Viên Thiệu chỉ cần phái ra một đội quân tinh nhuệ qua sông tập kích bất ngờ Hứa Đô. Tuy nói Văn Nhược trấn thủ Hứa Đô, nhưng chưa chắc có thể ngăn cản được Viên Thiệu.
Tào Tháo nghe xong, liền hít sâu một hơi, trầm mặc không nói.
Trong lều lớn, cực kỳ yên tĩnh. Đang lúc Tào Tháo định mở miệng, chợt nghe bên ngoài lều lớn truyền tới tiếng bước chân. Theo sau đó, có một tiểu giáo đi vào:
- Tư Không, Hứa Đô có thư khẩn cấp.
- Mau mau trình lên.
Tiểu giáo kia dùng hai tây nâng bức thư trình trước mặt Tào Tháo. Tào Tháo nhận lấy bức thư, mở ra, đọc lướt qua một lần, sắc mặt trầm như nước. Mà Quách Gia, tuy không biết nội dung trong thư nói gì, nhưng nhìn sắc mặt của Tào Tháo, đã đoán được đại khái.
Thư khẩn cấpHiện giờ, Tuân Úc đang phòng thủ Hứa Đô, vì sao phải phái người mang thư khẩn cấp tới? Tất nhiên là do Hứa Đô đã xảy ra chuyện lớn. Tuy Tuân Úc tâm hướng Hán thất, nhưng thủy chung cho rằng, Tào Tháo là người duy nhất có thể phục hưng Hán thất. Cho nên ở công vụ, Tuân Úc tuyệt đối sẽ không đùa giỡn. Y dùng tới thư khẩn cấp, nhất định là có chuyện lớn phát sinh Chuyện lớn như thế nào? Hứa Đô gặp nguy hiểm! Vậy ai có thể uy hϊếp được Hứa Đô? Viên Thiệu, Trương Tú, Lưu Biểu đều có khả năng. Nhưng bất kể là người nào, một khi Hứa Đô gặp nguy hiểm, quân tâm tất loạn. Đó chính là căn cơ của Tào Tháo.
Là nơi mà Tào Tháo hoàn toàn dựa vàoQuách Gia không khỏi cười khổ, trong lòng thầm nhủ, mình đoán thật trúng.
- Phụng Hiếu, Văn Nhược gửi thư đến, nói rằng Viên Thượng đóng quân ở Lê Dương, ý đồ muốn qua sông đánh lén Hứa Đô.
Tào Tháo đặt bức thư xuống, quay sang nói với Quách Gia. Đồng thời trong lòng lão cũng hết sức khổ đắng, ánh mắt nhìn Quách Gia lộ vẻ chờ đợi. Với tình thế hiện nay, Tào Tháo đương nhiên không muốn buông tha Lưu Sấm như vậy. Nhưng không buông tha Lưu Sấm, Hứa Đô sẽ gặp nguy hiểm. Đây là một nan đề cần lựa chọn! Quách Gia nói không sai, một người có tâm tư kín đáo như Lưu Sấm, sao có thể không có hậu chiêu? Chớ đừng nói là cha vợ của Lưu Sấm, Tuân Kham, chính là mưu sĩ của Viên Thiệu. Vì cứu Lưu Sấm, sao có thể khoanh tay đứng nhìn.
Cũng không biết lúc này đây, Phụng Hiếu liệu có đối sách gì không!
Quách Gia đứng lên, bồi hồi trong lều lớn.
- Chủ công, đây là thời điểm để Nguyên Thường ra mặt
- Ý của ngươi là?
- Muốn một trận chiến mà lấy tính mạng Lưu Sấm, chỉ sợ không có khả năng. Nhưng thuộc hạ có một kế, cho dù không lấy được đầu tiểu tử Lưu Sấm, cũng có thể trói tay trói chân hắn lại. Chủ công cứ vượt sông Hoài Thủy rồi cường công. Sau ba ngày, thì lệnh cho Nguyên Thường đi sứ Quảng Lăng.
Tào Tháo nhíu mày, trầm ngâm không nói. Lão hiểu ý của Quách Gia, trước cường công ba ngày, tạo áp lực cho Lưu Sấm. Rồi sau lại đó để Chung Diêu đi sứ Quảng LăngNếu Chung Diêu ra mặt, muốn gϊếŧ Lưu Sấm liền có chút phiền phức.
Tuy nhiên, trước mắt, đây là biện pháp tốt nhất!
- Vậy thì, cứ làm theo kế của Phụng Hiếu đi.
- Tay Tào Tháo kia bị điên rồi phải khong?
Lưu Sấm đứng ở bến Hoài Âm, chỉ huy xe bắn đá, bắn những tảng đá lớn về phía lòng sông. Bờ sông bên kia, quân Tào chặt rất nhiều cây, dùng dây thừng buộc lại, cắm vào trong lòng sông, ý đồ dựng cầu nổi tạm thời. Bởi vì quân Tào khá đông, cho nên có mấy lần đánh tới bờ nam sông Hoài Thủy.
May mà Lưu Sấm phản ứng kịp thời, liên tục đánh quân Tào qua sông trở về, mới coi như bảo vệ thành Hoài Âm không mất.
Không chỉ Hoài Âm, cửa sông Hoài Thủy cũng gặp phải sự công kích mãnh liệtTào Tháo lệnh cho Lý Điển cùng Từ Hoảng dẫn theo binh mã, cường độ vượt sông Hoài Thủy. Mặc dù có Cao Thuận và Hách Chiêu phòng thủ, cũng có chút chống đỡ không nổi. May mà Trương Liêu suất quân đến trợ giúp, mới có thể ổn định đầu tuyến.