Hãn Thích

Quyển 1 - Chương 240-3: Cuộc chiến ở huyện Lăng (5) (3)

Keng!

Một tiếng vang nhỏ.

Trong khoảnh khắc Vạn Nhân Đao va chạm với Bát Âm Chùy, Quan Vũ đột nhiên xoay cổ tay một cái, thân đao lập tức trượt xuống chùy, thuận thế đem lực ngàn cân của Bát Âm Chùy hướng tới bên cạnh. Quan Vũ vốn suy tính, hóa giải một chùy này, sau đó thuận thế chém vào hai tay của Lưu Sấm. Chỉ có điều sau khi hóa giải lực cực lớn của Bát Âm Chùy, Quan Vũ lại phát hiện, mình đã không có bất kỳ dư lực nào để khởi xướng phản kích. Cũng đúng lúc này,, khi y quay đầu ngựa chuẩn bị công kích, lại phát hiện Lưu Sấm đã vọt vào trận doanh của quân mình. Chiếc chùy to lớn nặng trịch vung vẩy khắp nơi. Lưu Sấm giống như một đầu mãnh hổ xuống núi, tung hoành trong loạn quân. Nơi này chùy lớn đi qua, Hải Tây Binh không người có thể địch, bị nện cho huyết nhục văng tung tóe, thây ngang khắp đồng.

- Lưu Sấm, ngươi có dũng khí thì đấu với ta!

Quan Vũ giận tím mặt, định xông vào trong trận đội của Hùng Bi Quân, lại phát hiện Hùng Bi Quân căn bản không hề xông lên, mà ở chỗ bày trận, kéo cung bắn tên nhắm vào Quan Vũ.

Ông!

Tên bay tới như mưa.

Quan Vũ múa đao ngăn chặn, liên tiếp lui về phía sau.

Trong lòng thì âm thầm mắng Lưu Sấm vô sỉ. Đợi khi lui về trận, thì phát hiện Lưu Sấm đã xuyên thẳng một đường máu, biến mất vào trong hẻm.

Theo sát đó, tên bay như mưa từ nóc nhà xuống.

- Lui lại, hướng ngoài thành lui lại.

Quan Vũ lớn tiếng la lên, giục ngựa rời đi.

Khi y đi qua một ngõ hẹp, chợt nghe trong ngõ có một người hô to:

- Kéo!

Một dây thằng lớn chợt chăng ngang.

Ngựa của Quan Vũ vội vàng không kịp chuẩn bị, lập tức bị vấp vào dây thừng, ngã nhào tới phía trước. Quan Vũ phản ứng rất nhanh, trong nháy mắt chiến mã bị ngã, y thuận thế lăn một vòng rồi đứng dậy. Chỉ có điều, hiện tại trên đường cái đã không phải chỉ còn một chiếc dây thừng chắn chân ngựa.

Từ trước khi Quan Vũ tới, Lưu Sấm đã an bài người trốn ở bên trong các ngõ hẹp để giăng dây thừng. Hải Tây Binh vốn quân tâm đã loạn, nên liên tiếp bị vấp dây thừng mà ngã ngựa. Đội ngũ càng thêm hỗn loạn không chịu nổi.

Quan Vũ múa đao đi bộ, một bên la lớn, một bên chém đứt dây thừng, rất nhanh đã lao ra đường cái.

Chỉ có điều, khi y đi ra đường cái, mới phát hiện, cửa thành ở quảng trường đã biến thành biển lửa. Đồ quân nhu trong thành phần lớn là lương thực và cao lương. Sau khi đổ dầu hỏa và châm lửa, đống đồ quân nhu này rất dễ dàng bị đốt cháy. Gần ba vạn hộc lương thực chồng chất dưới thành, đã bị biển lửa của quảng trường nuốt sạch. Còn đám Hải Tây Binh không phải bị chết cháy, thì chính là bị quân tốt trên cửa thành bắn chết. Quan Vũ vừa tới gần, đã bị hơi nóng bức lui…

Ta đã sớm nói, đừng đùa giỡn quỷ kế gì rồi!

Bản thân tay Lưu Sấm kia chính là một kẻ mưu ma chước quỷ. Kế sách nội ứng ngoại hợp, sao có thể lòe bịp được hắn?

Dựa vào ưu thế binh lực, cũng không tin không công phá được tường thành huyện Lăng.

Quan Vũ đứng gần đám cháy mà lo lắng vạn phần. Mà ở ngoài cửa thành, Trương Phi cũng mấy lần muốn xông vào trong, lại bị mưa tên trên cửa thành bức lui.

- Nhị ca, mau mau lui quân!

Trương Phi không ngừng rống to, thế nhưng cửa thành huyện Lăng giờ đang rất loạn. Cộng thêm cách với đám cháy khá xa, nên tiếng hô của Trương Phi căn bản không thể truyền vào. Khiến cho y gấp đến độ không ngừng gầm rú.

Mà lúc này, Lưu Sấm xuất quân, đã xuất hiện ở cuối đường cái. Bát Âm Chùy va chạm với các tòa nhà, vang lên tiếng chói tai.

- Nhị tướng quân, sao không ném vũ khí đầu hàng, miễn cho uổng phí tính mạng.

Ánh mắt Quan Vũ trở nên đỏ bừng! Lúc này, y không còn giữ được chòm râu mỹ miều theo diễn nghĩa miêu tả. Chiến bào màu xanh bị đốt thành nhiều lỗ thủng. Chòm râu đẹp trước ngực cũng bị hơi nóng đốt cháy sém.

- Sấm nhi, có dám đấu với ta một trận không?

Trong lòng Quan Vũ biết, lần này y chỉ sợ khó lòng thoát chết. Rất rõ ràng, Lưu Sấm đã nhìn thấu kế hoạch của bên mình, đồng thời bố trí nhiều loại mai phục ở bên trong.

Đầu hàng?

Đương nhiên không có chuyện Quan Vũ cúi đầu trước Lưu Sấm.

Tuy nhiên trong lòng y lại sinh ra một tia kính nể với Lưu Sấm. Tiểu nhi Lưu Sấm này quả nhiên là lợi hại. Trong lúc gấp gáp mà vẫn có thể bố trí nhiều loại mai phục, trách không được trong vòng mấy năm mà đã quật khởi nhanh chóng, trở thành chư hầu một phương. Tuy nhiên, hôm nay cho dù liều mạng, cũng phải lấy tính mạng của hắn.

Nghĩ tới đây, Quan Vũ tăng tốc độ, vung đao vọt tới Lưu Sấm.

Mà Lưu Sấm cũng không bối rối, giục ngựa nghênh đón Quan Vũ. Bát Âm Chùy vung lên, nhanh như thiểm điện đánh về hướng Quan Vũ.

Chợt nghe keng một tiếng, đao chùy giao kích.

Quan Vũ mượn lực bay lên, hai tay dùng đao, bạo rống một tiếng, dùng một chiêu lực bổ Hoa Sơn vung xuống Lưu Sấm. Lưu Sấm ngồi ngay ngắn trên ngựa, nâng chùy hướng lên. Đao chùy lại giao kích, đốm lửa văng khắp nơi. Trong một giây Vạn Nhân Đao của Quan Vũ bổ trúng vào đầu chùy, liền bị gãy thành hai đoạn. Mà bản thân y, thì mượn lực lớn của chùy lộn trên không trung một vòng. Hai chân vừa chạm đất, liền lui lại mấy bước, đặt mông ngồi phịch xuống.

Răng rắc!

Một đạo ngân xà xé rách trời cao. Theo sát đó là mưa to giội xuống, thiên địa lập tức bị bao phủ trong màn mưa. Hai tay Quan Vũ run lên, cũng bất chấp nghĩ nhiều, lăn một vòng trên mặt đất ẩm ướt bởi mưa và máu, nắm lấy đại đao, quay đầu hướng đám cháy chạy tới.

Đầu tiên Lưu Sấm ngẩn ra, sau đó lập tức khẩn trương.

Trận mưa này tới thật đúng lúc…

Lửa lớn ở quảng trường bị mưa to giội xuống, thế lửa lập tức nhỏ đi rất nhiều.

Khi Quan Vũ nhảy vào đám cháy, liền chạm mặt với Trương Phi từ ngoài thành xông vào. Hai người cũng không nhiều lời, Trương Phi lập tức quay đầu nựa, giơ tay. Quan Vũ nắm lấy tay Trương Phi rổi nhảy lên ngựa. Con ngựa Ô Truy của Trương Phi này chính là ngựa của Hạ Hầu Đôn mà Lưu Bị lấy được. Con ngựa trước kia của y, ở lần trước đánh lén Hạ Bì thất bại, đã bị Lưu Sấm gϊếŧ chết, chôn cất ở núi Cát Dịch. Lưu Bị thấy Trương Phi khổ sở, liền tìm Hạ Hầu Đôn muốn một con Ô Truy. Tuy so với con ngựa ban đầu, huyết thống của con Ô Truy này không thuần khuyết, những vẫn là một con ngựa tốt khó được.

- Dực Đức, đừng ham chiến, mau phá vòng vây!

Thanh âm của Quan Vũ quanh quẩn bên tai Trương Phi. Trương Phi cũng không đáp lại, mà giục ngựa xông ra cửa thành.

Cùng lúc đó, Lưu Sấm cũng đuổi tới đám cháy. Tuy thế lửa vẫn còn, nhưng do mưa to, đã rất nhanh bị dập tắt.

- Hành Nhược, Hiếu Cung, giặc cùng đường chớ đuổi!

Mưa lớn như vậy, trời mới biết hoàn cảnh ở ngoài nó như thế nào. Lưu Sấm sai người đóng chặt cửa thành, rồi sau đó mạo hiểm mưa to đi lên cửa thành, đưa mắt nhìn xa xa ở ngoài thành.

Nhưng mưa quá lớn, căn bản không thấy rõ lắm tình hình bên ngoài.

Hắn không khỏi ảo não, đập mạnh xuống tường thành:

- Ông trời chết tiệt, lại để cho Quan Vân Trường chạy thoát.

- Công tử, con trai Quan Bình của Quan Vũ đã bị chúng ta bắt được.

Hạ Hầu Lan đứng bên cạnh Lưu Sấm, nhẹ giọng nói, nhưng vẫn không khiến cho Lưu Sấm vui vẻ

Bắt Quan Bình thì có ích gì cơ chứ?

Ta muốn chính là Quan Vũ, không phải Quan Bình…Lần trước ta đã tha Quan Bình một lần. Lần này lại thả y về, cũng không có tác dụng gì.

Thật đáng giận, thật đáng giận!

Mưa, càng ngày càng lớn.

Trần Đăng và Lưu Bị vừa tiếp ứng Quan Vũ và Trương Phi, liền nhanh chóng thu binh.

Với kiểu thời tiết này, thủ thành đương nhiên khó khăn, nhưng công thành còn khó khăn hơn…Không tính đường lầy lội khó đi, xe công thành và xe tỉnh lan không thể phát huy tác dụng. Cho dù dùng bộ binh cường công, với thời tiết như vậy, cũng chỉ lãng phí binh lực. Lưu Sấm khám phá ra kế sách của Trần Đăng, vậy Thành Liêm tất nhiên nguy hiểm. Lúc này sí khí của quân Lưu Sấm đang lên cao, mà sĩ khí bên đối phương đã rơi xuống mức thấp nhất.

Kết quả lần cường công huyện Lăng này, không cần suy nghĩ cũng có thể đoán được.

- Không nghĩ tới, tay Lưu Sấm này thật khó đối phó.

Trở lại lều lớn trung quân, Trần Đăng không khỏi nghiến răng nghiến lợi.

Lưu Bị nhìn Quan Vũ và Trương Phi, bỗng khóc lớn:

- Chẳng lẽ trời không muốn Hán thất ta phục hưng. Nếu không sao lại xuất hiện một tên yêu nghiệt như vậy.

- Huyền Đức Công…

Trần Đăng vội vàng tiến lên khuyên bảo Lưu Bị, lại bị Lưu Bị đẩy ra, kéo tay Quan Vũ khóc ròng nói:

- Vân Trường, vốn định phái người báo thù rửa hận cho Thản Chi, lại không ngờ khiến cho Thản Chi rơi vào tay của kẻ thù. Tuy nhiên đệ đừng lo lắng, cho dù ta có liều tính mạng, cũng phải cứu bằng được Thản Chi.

Nói xong, y quay đầu nhìn Trần Đăng:

- Nguyên Long, ngày mai mưa tạnh, bố trí cho ta một đội binh mã. Ta muốn đích thân đốc chiến, không chiếm được huyện Lăng, quyết không thu binh.

Trong lòng Quan Vũ vốn rất khó chịu. Quan Bình lần thứ hai rơi vào tay địch, chỉ sợ sẽ không có giữ được mạng như lần đầu. Đứa nhỏ này, sao mệnh khổ như vậy. Lúc trước mình gϊếŧ người rời khỏi quê hương, thằng bé chôn cất mẹ nó xong, liền phiêu bạt giang hồ, thẳng tới mấy năm trước mới tìm được mình.

Nhưng hiện tại…

Quan Vũ nóng lòng như lửa đốt. Nhưng Lưu Bị đã tỏ thái độ như vậy, cho dù y có sốt ruột hơn nữa, cũng không phát tác ra ngoài.

Trần Đăng nói:

- Nhị tướng quân yên tâm, ngày mai cho dù ta mất hết binh mã trong tay, cũng nhất định cứu ra Thản Chi.

Chỉ có điều, sự tình không đơn giản như Lưu Bị và Trần Đăng tưởng tượng.