Hãn Thích

Quyển 1 - Chương 14: Người tốt bị bắt nạt (hạ)

- Ngươi muốn làm gì?

Lưu Sấm cười ha hả nói:

- Huynh đệ, tiền ngươi đã cầm trong tay rồi, sợ ta đổi ý hay sao?

Nói xong, hắn bước đến trước mặt “người bị thương”, nhìn thoáng qua tên vẫn nằm ở đó giả vờ rêи ɾỉ, đột nhiên hỏi:

- Hắn bị gãy chân nào?

- Hả?

- Chân này sao?

Lưu Sấm chỉ vào chân trái của “người bị thương”, thấy đối phương gật đầu xác nhận, nhẹ giọng thở dài:

- Huynh đệ, về sau thủ đoạn phải cao minh một chút, hôm nay ngươi đυ.ng

phải ta, nếu đổi lại là người khác, chỉ e chân này của ngươi sẽ bị chặt

đứt rồi. Về sau phải cẩn thận nhiều.

Còn chưa dứt lời, chỉ thấy hắn giơ chân lên, đạp xuống chân trái của người bị thương một cái.

- Ngươi làm gì…

- Á…

Người đàn ông quá sợ hãi, muốn tiến lên ngăn cản thì đã không kịp.

Mà người bị thương lại hoàn toàn không đề phòng.

Gã không ngờ Lưu Sấm trước khi đá vẻ mặt đầy thương hại, nhưng sau khi đá thì vẻ mặt đã thay đổi.

- Rắc…

Một tiếng giòn vang.

Chân trái của người bị thương xuất hiện một đường gấp khúc. Lưu Sấm tập

võ mười hai năm, Long Xà Cửu Biến đã đột phá đến đệ ngũ biến, khí lực so với trước kia càng tăng trưởng vài phần. Một cước này đạp xuống nào chỉ ngàn cân. Người bị thương lần này thực sự đã gãy chân, hơn nữa còn bị

dập nát xương. Một cước của Lưu Sấm đã trực tiếp giẫm nát xương đùi của

người bị thương… Tại thời đại này, với thương thế như vậy, muốn khôi

phục là điều không thể.

Người bị thương đau đớn hét thảm một tiếng, lập tức bất tỉnh.

Người vây xem trợn mắt há hốc mồm.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mi Hoán lập tức trắng bệch, há to miệng, giật

mình không ít. Mà ánh mắt của Bùi Thiệu lại sáng lên, nhìn bộ dáng bình

tĩnh của Lưu Sấm, đột nhiên mỉm cười…

- Tên khốn kiếp này!

Hán tử vô cùng phẫn nộ, cũng không quan tâm nhiều, lập tức lao về phía

Lưu Sấm. Mà Lưu Sấm cũng không có nhượng bộ, nghênh đón gã hán tử lao

đến như trâu điên, đẩy văng gã ra xa vài chục bước.

- Ngươi muốn đánh?

Lưu Sấm cười lạnh nói:

- Ngươi nói huynh đệ của ngươi tàn phế, ta đành theo mức độ “tàn” mà đền tiền thôi. Thời đại này, mạng người ti tiện như chó, đừng nói là tàn

phế, cho dù lấy mạng hắn cũng không quá ba trăm tiền. Tên khốn ngươi

không biết tốt xấu, tưởng ta dễ bắt nạt sao? Chẳng qua ta cũng không

muốn làm hỏng quy cũ ở bãi Diêm Thủy, ngươi thu tiền tàn phế rồi thì để

ta cho hắn tàn luôn.

Nói xong, hắn xoay người lại, hất đầu hỏi:

- Họ Bùi, ngươi thấy sao?

Bùi Thiệu hơi nheo mắt lại, trầm giọng quát:

- Dừng tay cho ta!

Hai tên đồng lõa muốn động thủ, nhưng nghe Bùi Thiệu quát lớn, lập tức

lui sang một bên. Bùi Thiệu chậm rãi đi đến trước mặt Lưu Sấm, hai cái

đầu không xê xích bao nhiêu, tuy nhiên so sánh với tấm lưng rộng của Lưu Sấm thì Bùi Thiệu không chiếm thượng phong được. Y cắn môi, vuốt bờ râu đen nhánh ngắn củn, một lát sau đột nhiên cười nói:

- Ngươi nói cũng có lý.

- Vậy ta có thể đi rồi chứ?

- Tất nhiên!

- Bùi chưởng quỹ, không thể thả bọn chúng đi…

Tên hán tử bị Lưu Sấm đánh bay ra ngoài, lúc này mới hô hấp đều đặn, được đồng bạn đỡ dậy.

Nghe Bùi Thiệu nói muốn thả Lưu Sấm đi, tên hán tử lập tức nóng nảy, quát:

- Tên khốn này chạy tới bãi Diêm Thủy gây rắc rối, nếu như thả hắn đi, chẳng phải phá hỏng quy củ sao?

Bùi Thiệu cười ha hả nói:

- Hắn có bồi thường tiền không?

- Hả?

- Ngươi xem, ngươi nói huynh đệ của ngươi bị gãy chân, muốn người ta bồi thường tiền. Người ta không nói hai lời, đem tiền bồi thường rồi… Tiểu

tử này nói không sai. Nếu hắn đã bồi thường, ngươi cũng thu tiền rồi,

vậy cái chân của huynh đệ ngươi nhất định phải gãy mới được. Nếu không

lan truyền ra ngoài, chẳng phải người ta sẽ nhạo báng người của bãi Diêm Thủy ta không có quy củ sao?

- Chuyện này…

- Nếu ngươi không đồng ý, cứ việc tìm hắn gây phiền toái. Tuy nhiên, ta

phải cảnh cáo trước! Tiểu tử này hôm nay đến tìm ta, hắn đã cho ta mặt

mũi, đều theo quy củ, vậy tiếp theo chính là chuyện của các ngươi và

hắn. Người không có phận sự dám nhúng tay vào, chính là gây khó dễ cho

Bùi lão tử. Mà gây khó dễ cho Bùi lão tử, hà hà…

Bùi Thiệu không nói tiếp, nhưng tiếng cười lạnh này đã khiến mọi người

hiểu rõ nội dung. Người vây xem lui ra sau vài bước, tạo thành một vòng

tròn. Lúc này, mọi người đều có thể nhìn ra, Lưu Sấm thoạt nhìn không

lớn tuổi lắm kia cũng giống Bùi Thiệu, đều là kẻ độc ác. Hơn nữa xem ra

lai lịch của người ta cũng không đơn giản. Có bối cảnh, lại lòng dạ độc

ác… Đối thủ như vậy, tốt nhất là đừng nên trêu chọc. Càng không nói đến

bên cạnh còn có hung thần ác sát như Bùi Thiệu.

Hán tử kia mắt thấy không ai ra mặt, cũng trở nên luống cuống. Mà lúc

này, Lưu Sấm vung tay một cái, đưa mũi đao chỉ về phía hán tử kia.

- Mới vừa rồi, ta chỉ mới làm gãy chân hắn. Bây giờ tiếp tục, đừng trách lưỡi đao trong tay ta không quen biết các ngươi.

Ánh mặt trời rọi lên mũi đao, khúc xạ lãnh ý dày dặc. Mấy tên lưu manh

ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không nhịn được nuột một ngụm nước bọt,

theo bản năng lui về sau vài bước. Từ bên ngoài nhìn vào, Lưu Sấm thể

hình cồng kềnh, vẻ mặt thật thà chất phác. Thế nhưng dưới vẻ thật thà

chất phác ấy lại là một trái tim lãnh khốc.

- Xem như ngươi lợi hại!

Lưu manh cuối cùng cũng không dám xông lên, liền hung tợn mắng một câu,

mang theo tên hôn mê bất tỉnh là “người bị thương” kia chật vật rời đi.

Lưu Sấm nhổ một ngụm nước bọt, vung đao vài cái rồi trả lại cho Mi

Thiệp. Từ đầu đến cuối, Mi Thiệp luôn đứng bên cạnh quan sát. Nói không

khẩn trương là nói dối, nhưng nói thật, y trái lại cũng không quá lo

lắng. Tuy nhiên, biểu hiện của Lưu Sấm lại khiến y có cảm giác sợ hãi…

Người này tuyệt đối nham hiểm, hơn nữa còn là loại nham hiểm gϊếŧ người

không chớp mắt. Y từng nghe nói, Lưu Sấm trước đây bị người ta hãm hại, ở trong nhà giam đã gϊếŧ bốn người. Cùng ngày ra tù, trong mã trường liên tiếp gϊếŧ hai người, khiến rất nhiều người đều sợ hãi.

Lưu Sấm ngày xưa nhát như chuột, làm sao bây giờ lại trở nên hung tàn và lãnh khốc như vậy? Mi Thiệp lớn hơn Lưu Sấm ba tuổi, xem như là người

cùng trang lứa với Lưu Sấm. Đối với Lưu Sấm, y hiểu rất rõ, cho nên

trong lòng lại càng kinh ngạc, nghĩ mãi không ra tại sao Lưu Sấm lại

biến thành bộ dạng này.

Lưu Sấm và Mi Hoán dắt ngựa rời khỏi bãi Diêm Thủy.

Mi Thiệp thì vội vàng đánh xe theo sát.

Nhìn bóng lưng ba người rời đi, trong mắt Bùi Thiệu chợt lóe lên, dường như nghĩ đến điều gì đó.

Lúc này, người vây xem náo nhiệt đã tản đi, Bùi Thiệu khoát tay một cái, một thanh niên chạy đến bên cạnh hắn.

- Ngươi đi báo cho Cừ soái, cứ nói rằng… ta có thể sẽ lưu lại ở đây một

thời gian. Chuyện kia ta còn phải cân nhắc một chút mới có thể cho hắn

đáp án… Năm đó mấy vạn huynh đệ, nay chỉ còn ba mươi sáu người, dù thế

nào cũng phải cân nhắc kỹ mới được. Còn nữa, nói với Cừ soái, ta thích

tiểu tử này, chỉ có điều hắn còn xa mới đủ khiến ta cúi đầu trước hắn.

++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++ +++++++++++++++++++

Từ bãi Diêm Thủy đi ra thì đã qua chính ngọ.

Lưu Sấm lại đến Xã Y Lô, tìm đến cửa hàng của Tiết gia. So với Bùi Thiệu ở bãi Diêm Thủy, cửa hàng Tiết gia hiển nhiên lại càng dễ tìm hơn. Vừa

vào chợ là có thể nhìn thấy cửa hàng Tiết gia ngụy trang trước cổng chợ. Mi Thiệp ở bên ngoài chờ, Lưu Sấm và Mi Hoán thì vào chợ, đi thẳng đến

cửa hàng của Tiết gia.

- Khách quan, làm y phục sao?

Cửa hàng của Tiết gia là một hãng buôn vải, Lưu Sấm và Mi Hoán vừa vào

cửa liền có tiểu nhị tiến lên tiếp đón. So với bãi Diêm Thủy, chợ ở Xã Y Lô tuy rằng cũng rất loạn, nhưng lại trật tự hơn một chút, không vàng

thau lẫn lộn như bãi Diêm Thủy. Nhưng nếu nghĩ rằng Xã Y Lô rất sạch sẽ

thì thực sự đã sai lầm rồi. Ven biển Xã Y Lô cũng là nơi mà hải tặc thủ

tiêu tang vật. Trong chợ này, thực lực lớn nhất chính là hải tặc của Úc

Châu sơn. Cho nên, cho dù là đám người Bùi Thiệu thì cũng không dám gây

rối ở chỗ này… Úc Châu sơn có vài vạn hải tặc, đây là lực lượng không

thể xem thường.

- Ta không mua đồ.

- Cái gì?

- Ta nhận ủy thác của người khác, đến chuyển cáo một câu.

- Nhận ủy thác của người khác?

Lúc này, quản sự luôn ngồi phía sau quầy đi tới, nói:

- Không biết là người nào ủy thác, đến chuyển cáo lời gì?

- Tên đó gọi là Hoàng Triệu!

- Hoàng Triệu?

Quản sự ngẩn ra, lộ vẻ nghi hoặc.

Lưu Sấm mặc kệ biểu tình của đối phương như thế nào, lẩm bẩm:

- Hoàng Triệu gặp ta ở đại lao huyện Cù, lúc ta ra tù, hắn ủy thác ta

đến cửa hàng Tiết gia ở Xã Y Lô, tìm một tên gọi là Tiết quản sự chuyển

giao một câu: Họ Tiết, nếu không cứu ta ra ngoài, ta liều mạng với

ngươi.

Hắn học theo ngữ khí của Hoàng Triệu, Mi Hoán ở một bên cười khanh khách không thôi. Quản sự không cười, ngược lại thần sắc lập tức trở nên

ngưng trọng.

Gã chợt chắp tay, nói:

- Hóa ra Hoàng tiên sinh bị giam trong đại lao huyện Cù, nếu không phải

huynh đệ báo tin, không biết Tiết đại quản sự còn phải thăm dò mất bao

lâu. Làm phiền huynh đệ vất vả một chuyện, việc này ta sẽ lập tức chuyển cáo cho Tiết đại quản sự, mời ông ấy đến huyện Cù giải cứu Hoàng tiên

sinh… Người đâu!

Quản sự ngoắc tay, gọi tiểu nhị đến.

- Tới trên quầy lấy một dật kim bính, mời huynh đệ mua đôi giày, xem như tỏ lòng cảm kích.

Lưu Sấm ung dung cười, đáp:

- Bỏ đi, ta thấy họ Hoàng kia đáng thương mới đi một chuyến đến đây. Kim bính hay không cũng không cần, ta nói xong rồi, không làm phiền nữa.

Tam nương tử, chúng ta đi thôi.

Mi Hoán gật đầu, cũng không quan tâm đến việc quản sự kia giữ lại, liền theo Lưu Sấm rời đi.

- Hùng ngốc, vì sao không cần kim bính?

- Cô nói kim bính đó cầm được không?

Lưu Sấm cười khổ nói:

- Ta quả thật có chút hối hận, lẽ ra không nên đến đây.

- Vì sao?

- Cô không biết rằng, một hãng buôn vải nho nhỏ, nhưng có thể tùy tiện

xuất ra một kim bính, có lai lịch là gì sao? Hãng buôn vải này sợ rằng

không đơn giản, Hoàng tiên sinh kia cũng không đơn giản… Nếu như thu kim bính đó thì sẽ phiền toái, tốt nhất chúng ta đừng rơi vào vũng nước đυ.c này thì hơn.

Mi Hoán cũng rất thông minh, lập tức liền hiểu ý của Lưu Sấm. Nàng không kìm được quay đầu lại liếc nhìn miếng vải đen ngụy trang viết một chữ

“Tiết”, đôi mi thanh tú khẽ nhíu lại, nhưng lập tức lộ vẻ thoải mái.

Nàng là nữ tử thông minh, từ chữ “Tiết” kia đã đoán được manh mối. Lưu

Sấm nói không sai, vũng nước đυ.c này, tốt nhất đừng rơi vào…

- Hùng ngốc, vừa rồi ở bãi Diêm Thủy, ngươi dọa ta!

- Ồ?

- Lúc ấy nhìn bộ dạng của ngươi, giống hệt lúc ở mã trường, ta suýt chút nữa… suýt chút nữa không nhận ra ngươi rồi. Hùng ngốc, ta không rõ, tại sao ngươi…

- Tại sao lại đột nhiên trở nên hung ác như thế ư?

Mi Hoán dùng sức gật đầu, sau đó nghi hoặc nhìn Lưu Sấm.

Lưu Sấm cười cười, hạ giọng nói:

- Trước kia ta sợ gây chuyện, luôn cảm thấy nhẫn một lúc sóng yên gió

lặng, lui một bước trời cao biển rộng. Nhưng ta đã nhầm… Càng sợ chuyện

thì chuyện lại tìm đến cửa. Thật giống như bây giờ, ta đến hiện tại cũng không nghĩ ra, ta đang yên đang lành tại sao lại biến thành hung thủ

gϊếŧ người? Thậm chí lúc ta ngồi tù còn có thích khách đến cửa, muốn dồn ta vào chỗ chết.

Tam nương tử, ta thật sự không rõ!

Lưu Sấm biết rằng Mi Hoán sớm muộn gì cũng sẽ hỏi hắn vấn đề này, cho nên cũng đã nghĩ xong đáp án.

- Ngày bị bắt vào đại lao, ta bị người khách đánh một gậy. Có lẽ, chính một gậy đó đã khiến ta hiểu được một đạo lý.

- Đạo lý gì?

Trong mắt Lưu Sấm hiện lên chút ưu sầu.

- Ngựa gầy bị người cưỡi, người tốt bị bắt nạt… Ta càng nhịn người khác, người khác lại càng khi dễ! Ở trong lao mấy ngày, ta đã nghĩ thông một

chuyện… Gϊếŧ người phóng hỏa đai lưng vàng, trải đường sửa cầu không

toàn thây. Tam nương tử, ta sẽ không sợ phiền phức nữa, càng không muốn

bị người khác khi dễ! Đại trượng phu sống trên đời, phải cầm ba thước

thanh phong, lập công lao sự nghiệp bất thế … Ta không ngu ngốc, luận võ nghệ cũng không kém, tại sao phải cúi mình trước người khác, chịu nhục

cả đời?

Nói đến đây, Lưu Sấm đột nhiên kích động.

Hắn nắm chặt tay Mi Hoán, nói:

- Tam nương tử, ta chắc chắn thành lập bất thế công lao sự nghiệp, đến lúc đó cưới nàng về nhà.

- A…

Khuôn mặt Mi Hoán lập tức đỏ bừng.

Nàng không ngờ rằng, Hùng ngốc bình thường nói năng vụng về lại có thể nói ra những lời như vậy…

Bị Lưu Sấm nắm tay, trong lòng Mi Hoán có chút hoảng hốt, cảm thấy tay chân luống cuống.

- Hùng ngốc, ngươi nói cái gì vậy? Ta lúc nào nói muốn gả cho ngươi chứ?

Lưu Sấm mỉm cười, nói:

- Ngoại trừ ta ra, còn ai có thể xứng đôi với Tam nương tử?

- Ngươi… Quả là không biết xấu hổ, không gả cho ngươi…

Mi Hoán thoát khỏi tay Lưu Sấm, quay đầu bước đi. Tuy nhiên đi được hai bước, đột nhiên quay đầu lại, cười hì hì với Lưu Sấm:

- Hùng ngốc, qua hai tháng nữa, đại huynh sẽ tỉ võ chiêu hiền, nếu lúc

đó ngươi có thể đoạt giải nhất, không chừng bản cô nương sẽ suy xét lại. Nếu lúc đó ngươi thua trận, hoặc lâm trận lùi bước, về sau đừng đến tìm ta nữa.

- Ha ha, chuyện đó có đáng gì, Tam nương tử cứ chờ tin tốt đi.

Mi Hoán đi ở phía trước, Lưu Sấm theo sát phía sau.

Đột nhiên, hắn dừng bước.

Luận võ?

Hay là Mi Chúc đã có quyết định?