Phía ngoài cổng là một đôi sư tử đá đang giương nanh múa vuốt, khí tức khủng bố tản ra, làm không khí biến dạng vặn vẹo. Tại đôi sư tử này, một cảm giác tuế nguyệt tang thương thẩm thấu mà ra, làm người ta cảm giác như buồn bực vì tuế nguyệt, ngoài không già nhưng trong đã già đồng dạng.
Tại đôi sư tử này đi ngang qua, cứ như thấy được đôi sư tử đá này đang quan sát mình hết thảy, cảm giác như không có gì có thể qua mắt được chúng.
Dạ Ảnh nhìn thoáng qua cái này đôi sư tử đá, chợt nổi lên ý cười, nói:
- Song Tử Thủ nha.
Lão giả kinh ngạc nhìn Dạ Ảnh, nói:
- Ngươi biết Song Tử Thủ?
Dạ Ảnh cười nhạt:
- Đọc sách biết được.
Lão giả cũng không tỏ vẻ gì, chỉ cảm khái nói:
- Ngươi đã có thể biết, đúng là không ngờ tới a. Chúng ta mặc dù là biết đôi sư tử này được gọi là Song Tử Thủ, nhưng đã rất lâu không biết nó rốt cuộc là thứ gì, có tác dụng gì. Ài, hậu nhân vô tài, không ai có thể tìm hiểu được cái gì từ nó, đã lâu rồi cũng quên luôn tồn tại của nó.
Băng Lãnh Sương cùng Trần La nghi hoặc, hỏi:
- Song Tử Thủ?
- Ta cũng không biết nó rốt cuộc là thứ gì, tổ tiên trước đây cũng không biết nó là thứ gì, chỉ nghe nói vài trăm năm trước thứ này từ trên thiên ngoại rơi xuống Trần gia chúng ta, bên trên đầu chúng có khắc lấy chữ Song Tử Thủ, cho nên từ đó về sau nó liền được gọi là Song Tử Thủ.
Lão giả nói rồi cũng không dừng ở đây, mà đi vào trong:
- Đi vào thôi.
Dạ Ảnh lắc đầu cười, không ngờ đồ vật chơi đùa năm đó bị hắn ném đi lại rơi xuống đây, lần này lại gặp nó, đúng là có duyên thật a. Bất quá, nếu đồ vật này đã được Trần già nhặt được, vậy coi như đó là duyên của nó, cũng như của Trần gia đi.
Đi vào Trần gia, đi một đoạn đường khá xa, cuối cùng bọn hắn dừng tại một đại điện, bên ngoài không ai, bên trong ngược lại có vài tiếng nói vang ra.
Tới đây, Trần La biết điều cúi đầu quay người rời đi, bởi nơi này hắn không có phận sự đi vào, chỉ có thể trở về nơi mình.
Lão giả nhìn thoáng qua Dạ Ảnh cùng Băng Lãnh Sương, rồi gật đầu đi vào bên trong.
Dạ Ảnh đi vào bên trong, không chút nào không thoải mái, cứ bình thản mà đi, cứ như đi dạo trong nhà, mười phần tự nhiên, mười phần tùy ý.
Vừa đi vào trong, đã thấy một người thanh niên mặc một thân hôi y đang ngồi ở ghế, xung quanh dát lên từng miếng cổ ngọc lấp lánh ánh sáng, nhắm mắt dưỡng thần.
Lão giả cùng Dạ Ảnh hai người đi vào, thanh niên lập tức mở mắt ra, đôi mắt sắc bén nhìn qua hai người Dạ Ảnh, rồi lại nhắm mắt như ngủ thϊếp đi đồng dạng
Bên cạnh thanh niên hôi y, một gã trung niên đang đưa tay xoa thái dương, thần sắc không tốt, cau mày, có chút đau đầu, chợt thấy lão giả dẫn theo hai người đi tới, nhìn quan một lượt, cuối cùng gã nói:
- Lâm lão, đây là... chẳng lẽ bọn hắn chính là người có thể sửa chữa được bảo vật kia?
Lâm lão nói:
- Chính là bọn hắn.
Gã trung niên này chính là gia chủ của Trần gia, Trần Quý Tân, sau khi nghe xong Lâm lão nói, gã liền ngồi dậy, nhìn hai người thật lâu, nhưng chủ yếu là nhìn đến Băng Lãnh Sương, bởi dung mạo tuyệt diễm, cùng với thực lực Thánh Nhân kia đủ để gã kinh ngạc, còn Dạ Ảnh thì theo gã nghĩ bất quá cũng chỉ là phàm nhân mà thôi, có thể là đệ đệ của nàng cũng nên, cho nên hắn không để ý đến Dạ Ảnh, mà chú tâm tại Băng Lãnh Sương hơn.
- Các ngươi tên là gì?
Gã lên tiếng hỏi.
Dạ Ảnh cười nói:
- Dạ Ảnh
Băng Lãnh Sương thấy Dạ Ảnh đã lên tiếng nói ra, cũng nói:
- Băng Lãnh Sương.
Trần Quý Tân gật gật đầu coi như đã biết, trầm ngâm một lúc, chợt nói:
- Nếu các ngươi đã đến, chắc chắn cũng biết chúng ta muốn gì, vậy ta đây chỉ nói, chỉ cần các ngươi có thể làm tốt, ta đây có thể tăng lên cho các ngươi từ hai phần lên ba phần tiền bán được bảo vật...
- Khụ khụ.
Không đợi Trần Quý Tân nói hết, Lâm lão đã ho khan, thật lâu sau mới lên tiếng nói ra:
- Cái này, không phải hai hay ba phần, mà là tám phần...
Hai chữ cuối lão kéo dài ra, sợ rằng Trần Quý Tân không nghe rõ.
- Lâm lão, ngài vừa nói cái gì?
Trần Quý Tân há hốc, cái tình huống gì đây?
- Ta nói, tiền bán được phải đưa cho bọn hắn là tám phần.
Lâm lão nói.
- Ách, thật hay đùa.
Trần Quý Tân da mặt như bị kéo, co giật liên hồi giống như Trần La trước đó.
- Là thật, bất quá, ngươi yên tâm, không lỗ của ngươi đâu, nếu như có chuyện gì, vị tiền bối bên trong kia sẽ đền bù cho ngươi.
Lâm lão nhàn nhạt nói.
- A, nếu vị tiền bối kia đã nói vậy thì coi như là ta một chút tâm ý đi.
Trần Quý Tân vốn đau đầu, nhưng khi nghe thấy nói đến vị tiền bối kia liền không khỏi chấn động, vội vàng phất tay nói.
- Được rồi, ta tới nói cho ngươi biết trước, vị tiền bối kia muốn ta đưa bọn hắn đi gặp hắn, ta đây đi trước vậy.
Lâm lão nói một câu rồi xoay người đi.
Trần Quý Tân không biết tại sao vị tiền bối trong kia muốn gặp bọn hắn, nhưng hắn cũng không quản được.
Đi ra khỏi đại điện, Lâm lão lại nói với Dạ Ảnh hai người:
- Ta đưa các ngươi đi gặp một người.
Không nói thêm gì, hắn lại đưa bọn hắn đi thẳng một đường, sơn hà lướt qua trước mặt bọn hắn, mây mù che phủ dần dần tản đi, trên đường đi này không một gốc cây ngọn cỏ, nhưng sinh cơ lại bừng bừng.
Trước mắt dần dần hiện lên bốn ngọn núi cao ngất, ngập tại trong mây, ngày thường chỉ thấy mây trắng vờn quanh sườn núi, không nhìn được đỉnh.
Tại bốn ngọn núi cao ngất này, một ngọn núi nhỏ nhất nằm tại chính giữa ba ngọn núi còn lại, nơi này linh khí tụ đầy, đại đạo khí tức tản ra, từng sợi quang mang như đại trận ảo diệu mà ra, mờ nhạt ẩn hiện.
Trước ngọn núi nhỏ nhất đó, một hang động nhỏ sâu vào tận bên trong, tràn ngập khí tức cổ lão. Khi còn cách ngọn núi vài dặm, Lâm lão dừng lại, hướng tới ngọn núi mà cúi đầu, cung kính nói:
- Tiền bối, người đã đưa đến.
Dạ Ảnh ánh mắt hội tụ lại, tại từng ngọn núi mà nhìn, cuối cùng rơi tại ngọn núi cao nhất bên trên, ngọn núi này cao vô cùng, cao đến cả trăm vạn trượng, đâm thẳng lên trời cao.
Một lúc sau, hắn thu hồi ánh mắt, cũng là lúc này, một giọng nói mơ hồ từ bốn phương tám hướng tụ lại mà truyền tới:
- Đưa người có thể sửa bảo vật vào, còn lại đều lui ra đi.
Giọng nói vô cùng mơ hồ, nhưng Lâm lão lại vô cùng cung kính, vẫn cúi đầu nói:
- Vâng.
Lão hướng đến Dạ Ảnh, nói:
- Ngươi vào trong đi...
Dạ Ảnh nói với Băng Lãnh Sương:
- Ngươi cùng Lâm lão đi ra ngoài đi, lát nữa ta tới tìm ngươi.
Băng Lãnh Sương gật đầu, cùng với Lâm lão rời đi.
Dạ Ảnh chậm rãi đi tới, mỗi bước chân như dẫm lên bình địa mà đi, tại ngọn núi đi lên, vừa đi lên chân núi thời điểm, lập tức thấy được dưới chân có vô số sợi quang mang tại dưới chân hắn quấn lấy, lập tức một cỗ trói buộc lực lượng ồ ạt mà ra, kéo chân hắn lại.
Từng sợi quang mang như xiết chặc lấy hắn, cũng theo mỗi lúc một lâu, cả người Dạ Ảnh như trở nên nặng nề, cứ như trên người hắn đang cõng lấy đại sơn cự nhạc, mỗi bước chân đi xuống giống như là thiên sơn ném xuống đại địa, đất đá run rẩy.
Dạ Ảnh lúc này có thực lực nhưng không thể dùng, chỉ có thể dùng cơ thể của mình chống đỡ lấy, mỗi bước chậm chạp mà đi.
Nếu đổi người khác có khi đã không chịu được trọng lực càng lúc càng lớn trên cơ thể mà ngã gục, đáng tiếc đây là Dạ Ảnh, hắn tuy mỗi bước đều khó khăn như vậy, nhưng hắn vẫn kiên trì mà đi.
Thời gian trôi qua rât nhanh, cuối cùng hắn cũng bước đến trên hang động đó, chỉ cần một bước nữa là qua, nhưng một bước này thật sự là vô cùng đáng sợ, chỉ đứng ở đó chống đỡ đã thấy cực khổ, muốn nhấc chân lên mà bước chỉ sợ là ngã quỵ xuống a.
Dạ Ảnh hít sâu một hơi, nhìn đến hang động, nói:
- Cảm giác này, bao nhiêu năm rồi không cảm nhận lại a.
Nói xong một câu, hắn cả người vang lên một tiếng răng rắc, một chân chậm chạp đưa lên, cực nhọc mà nhấc lên.
“Oanh —” một tiếng vang lên, tại một chân hắn đạp xuống, cả đại địa như trở nên run rẩy, đây không phải là lực lượng, mà thuần túy là cơ thể hắn, là trọng lực trên người hắn gánh chịu lấy, đây là cỡ nào khủng bố trọng lực, mới có thể khiến cho đại địa bị một dẫm run rẩy.
Cuối cùng, một tiếng “ầm” vang lên, Dạ Ảnh cả người như trút hết lực lượng, ngồi bệch xuống đất, cười khổ:
- Lần sau liền tu luyện thể phách a, thật sự là ăn hại mà...
- Tiểu tử nghị lực không tệ, vào đi!
Chợt một giọng nói truyền đến, lần này giọng nói lại chân thật rất nhiều, giọng nói này vô cùng già nua.
Dạ Ảnh đứng dậy, từng bước đi vào bên trong, không biết đã đi bao lâu, hắn lúc này đã dừng lại tại trong hang động nơi sâu nhất.
Nơi này có một lão nhân đang ngồi ở một tảng đá lớn, tại đây chỉ có duy nhất lão nhân, ngoài ra không có một thứ gì.