Ngô ngô, nghe cũng có vẻ hợp lý, hơn nữa y còn thực săn sóc, Ngưu Tiểu Tiểu bị y đưa vào WC, sau đó đóng cửa lại, ngồi ở trên bồn cầu rồi, hắn căn bản là bụng không đau, nhưng lại cười mỉm đem thịt bò bít tết trong ba lô ra lập tức làm bữa “ngọ trà”, ăn uống tốt như vậy, bụng có thể nào không thoải mái.
Hắn ngồi trong đó được mươi phút, Giản Chính Hạo hỏi: “Bụng ngươi đỡ nhiều chưa?”
“Ừm, tốt hơn nhiều.”
Ngồi chồm hổm mười phút, hẳn là giả bộ đủ giống đi, Ngưu Tiểu Tiểu ra khỏi toilet, Giản Chính Hạo cởi giầy nằm ở trên giường xem băng, Ngưu Tiểu Tiểu lúc này mới phát hiện giữa phòng là một chiếc giường lớn hình tim màu phấn hồng, rõ thật mộng ảo lãng mạn đi, hắn hơi đỏ mặt một chút, này gian khách sạn đáng chết, bày biện như vậy lãng mạn làm gì? Giống như vào đây chính là muốn làm chuyện kia vậy.
“Đúng rồi, buổi sáng nắng to, người đầy mồ hôi, nếu đã vào đây, cũng trả tiền rồi, ngươi có muốn ở trong này tắm nước ấm tắm rồi về nhà không?”
Hôm nay hắn vừa ở kho hàng, người đầy bụi bặm, cảm thấy bụi bặm dính trên da thực đáng ghét, không thể tưởng được nếu có thể tắm, hắn đương nhiên liền gật đầu lia lịa, quả thực là không có phòng bị tới cực điểm, một chút cũng không nghĩ tới nếu Giản Chính Hạo không nhận ra hắn, như thế nào có thể lần đầu gặp người khác liền dẫn vào khách sạn, còn bảo người ta đi tắm rửa.
Nhưng là Ngưu Tiểu Tiểu tuy rằng miệng ra rả Giản Chính Hạo là địch nhân, chính là hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, một khi ở cùng một chỗ, hắn đối Giản Chính Hạo không có phòng tâm.
Hắn vào phòng tắm, bắt đầu tắm rửa. Phòng tắm bố trí đắc thập phần xa hoa, hắn đã lâu không có vào phòng tắm xa hoa như vậy, lập tức mau tay mau chân cởi sạch quần áo, vặn vòi nước nóng, khiến nước vòi hoa sen phun xuống ấm áp êm ái, một mặt la to.
“Tán thôi! Như thế này mới gọi là tắm rửa chứ.”
Hắn la như vậy không phải không có nguyên nhân. Nước trong cái phòng nhỏ của hắn chính là quá mạnh, hơn nữa mùa đông thì lạnh buốt, mùa hè nóng đến tróc cả một tầng da của hắn, làm cho hắn mỗi lần tắm rửa đều giống như đi xung trận.
Hiện tại này đây tia nước ôn hoà, thoải mái rơi trên da thịt tuyết trắng nộn nộn, hắn cảm động muốn chết, hôm nay thật sự là ngày may mắn nhất trong đời hắn, đã được ăn, còn được tắm.
Hắn chăm chú kì cọ, hoàn toàn không thấy được mặt “tường” quay ra phía giường trong phòng chính là một tấm kính trong suốt, cảnh hắn tắm rửa hoàn toàn rơi vào mắt người đang nằm trên giường.
Giản Chính Hạo thưởng thức gương mặt khời dại khoái hoạt giống tiểu hài tử của hắn, sau đó hạ tầm mắt, ánh mắt y trở nên thâm trầm, Ngưu Tiểu Tiểu vân da rõ ràng, tay chân tế gầy còn mang chút hương vị của một tiểu nam hài.
Nhưng là hắn da thịt tuyết trắng, nhũ tiêm Tiểu Tiểu đỏ tươi giữa đám bọt xà phòng nhô ra, cái mông trắng nõn đối diện y, thật thà hấp dẫn lắc lư, ánh mắt y đã muốn tràn ngập dục hỏa.
Ngưu Tiểu Tiểu ở bên trong tắm rửa đại khái đến nửa giờ, hắn tắm cho đến tận khi nóng muốn chết mới cảm thấy mỹ mãn quấn khăn tắm đi ra, bộ dạng chính là giống lúc hắn ở nhà, ngay cả qυầи ɭóŧ đều lười mặc.
Tắm xong toàn thân ấm áp, hắn ngáp một cái thật to, đại khái là thân thể thư thái, hắn rất buồn ngủ, hắn ngả đầu lên gối mềm lút, quên phắt việc giả bộ hắn không biết Giản Chính Hạo.
“Chính Hạo ca, ta buồn ngủ.”
“Tốt, ngươi ngủ a.”
Tay Giản Chính Hạo nhẹ nhàng vuốt ve… của hắn, hắn thỏa mãn nhắm mắt lại, hướng người y mà cọ, nhưng là hắn như thế nào ngủ, chính là cảm thấy được có một khối ngạnh ngạnh đυ.ng mình, hắn đưa tay sờ cái chỗ kia, Giản Chính Hạo phát ra một tiếng kêu rên, hắn dùng tay cònl ại dụi mắt.
“Làm sao vậy? Chính Hạo ca, ngươi nơi này như thế nào ngạnh ngạnh vậy?” Hắn lần thứ hai ngốc nghếch vừa ngáp vừa hỏi.
“A a a...... A...... Không muốn a!”
“Nơi này rõ ràng liền hàm như vậy nhanh, còn nói không muốn.”
Cảm giác giống như có âm thanh khác, Ngưu Tiểu Tiểu lần thứ hai dụi mắt, nhìn về phía âm thanh kia. Ở bọn họ chính phía trước, có một màn hình tinh thể lỏng lớn, mắt hắn vừa liếc tới đó, buồn ngủ trong đầu đều chạy sạch.
“Oa, này, đây là AV… AV vẫn được nói đến sao không?”
Ngưu Tiểu Tiểu nuốt nước miếng, tròng mắt xém rớt ra, hắn thật sự chưa từng có xem qua AV, không phải hắn giữ mình trong sạch, cũng chẳng phải không quan tâm, mà là năm lớp mười bị Giản Chính Hạo chà xát cái chỗ kia, chính mình thế nhưng còn có cảm giác mà bật khóc, hắn vẫn có chút bài xích chuyện này.
Vả lại, hắn da mặt mỏng, sĩ diện, mỗi lần đi mượn băng đứng quầy đều là nữ nhân, hắn ngay cả phim nóng còn chưa có dũng khí lấy, huống chi là loại băng này sao có thể đưa ra trước mặt nữ nhân kia.
“A a...... A......”
Chờ một chút, hắn bỗng nhiên phát giác phim này có chỗ rất lạ mà, đúng vậy, rất quái lạ, kẻ nằm ở phía dưới rất giống nữ nhân lúc bị nam nhân đi vào, chính gã còn đi sờ phía dưới mình một cây.
“Oa, này là, là gay!”
Hắn nhảy dựng lên, lập tức liền mắng tên biếи ŧɦái trước mặt, “Ngươi...... Ngươi xem tạp chí còn chưa đủ, thế nhưng còn xem loại này phim gϊếŧ người này.”
“Ta là nhớ ngươi đối nam phong có hứng thú, nên bật riêng phim này cho ngươi xem.”
Giản Chính Hạo khiến Ngưu Tiểu Tiểu có miệng khó trả lời, năm lớp mười kia một lần, nếu không phải vì hãm hại y, làm sao lại đi mua loại tạp chí mất mặt như vậy, sau lại còn bị Giản Chính Hạo sờ soạng chỗ đó.
“Ta mới không có hứng thú, xem nam nữ lạp, ta cũng chưa xem qua loại này.”
Giản Chính Hạo đổi phim, hắn ban đầu còn hưng trí hừng hực, thật sự xem, sau lại ngáp to một cái, cuối cùng mắt đã mị mị sắp ngủ.
Nữ sinh trong phim nom rõ xấu, hơn nữa kêu rõ giả tạo, khiến hắn nghe thấy rất không thoải mái, nam sinh trong phim càng xấu, hắn là người duy mỹ như vậy, sao có thể muốn xem loại phim xấu cả đôi.
Thật sự là rất không chuyên nghiệp, ít nhất cũng phải kêu nam nhân anh tuấn giống Giản Chính Hạo đến diễn a, lại đầy nam tính, cười rộ lên làm cho người ta tâm tê dại, nói chuyện có khí chất, cả chân cũng cực dài, vóc người ít nhất cũng rất dễ coi, không biết y có hay không sáu khối cơ?
Hắn nghĩ là làm, ở bụng Giản Chính Hạo sờ tới sờ lui, Giản Chính Hạo không ngăn hắn, lại cảm thụ lạc thú mà bàn tay nhỏ bé của hắn trên người sờ loạn tạo ra.
“Không sáu khối cơ, nhưng là ít nhất còn rất cường kiện đi, nhiều cơ bắp quá trông cũng ghê tởm, giống như thế này là tốt nhất.” (Em ơi, em yêu anh yêu cả đường đi roài +_+)
Hắn tự lẩm bẩm, Giản Chính Hạo ở trên trán hắn hôn một cái, Ngưu Tiểu Tiểu cọ cọ vào người y, ngửi thấy hương vị thân thể y, hơn nữa AV lần nữa thả ra âm hưởng tiếng kêu, hắn cảm thấy hạ phúc nóng nóng, mà Giản Chính Hạo kia bộ vị ngạnh ngạnh vẫn chọi vào hắn, làm cho hắn không tự chủ được chính là cảm thấy nóng.
“Đây là cái gì lạp? Ngươi chọi ta thật khó chịu.”
Ngưu Tiểu Tiểu nhỏ giọng oán giận, Giản Chính Hạo nhẹ tay lùa xuyên qua khăn tắm, sờ cái mông tuyết nộn của hắn, y mơn man vỗ về, khiến Ngưu Tiểu Tiểu cảm thấy thực thoải mái, tay y to lại ấm áp, da thịt mềm mại của hắn hảo yêu loại này cảm xúc.
“Tiểu Tiểu.....”
Miệng y khẽ lướt qua cái miệng đỏ tươi nhỏ nhắn của Ngưu Tiểu Tiểu, Ngưu Tiểu Tiểu đã muốn ở hắn ôn nhu vuốt ve, an tâm ngủ say, còn vừa ngủ vừa khẽ nhếch môi cười giống một đứa trẻ khờ dại, Giản Chính Hạo nhẫn nại áp môi lên trán hắn lần thứ hai hôn nhẹ, hắn ngay cả dù muốn “làm”, cũng không có thể xâm phạm một kẻ đang ngủ.
Y thật sự biết, Ngưu Tiểu Tiểu có bao nhiêu thiên khả ái, đầu óc có bao nhiêu đơn thuần ngây thơ, cùng y là hoàn toàn không giống, cho nên y mới có thể yêu Ngưu Tiểu Tiểu, hơn nữa là yêu sâu sắc, say đắm, không bao giờ … nữa có thể thay đổi.
“Ta tìm nửa năm, rốt cục mới biết cha ngươi cho ngươi tới làm ở nơi nào, ta sẽ không tái để cho ngươi chạy, hiểu không? Tiểu Tiểu, may mắn ngươi còn không có bị người khác cướp đi.”
Giản Chính Hạo lẳng lặng cảm thụ tư vị ngọt ngào trong ngực mình, cùng lúc hỏa dục đốt người kí©ɧ ŧɧí©ɧ thân thể y, nhưng là từ năm đó, từ sau khi thấy Tiểu Tiểu cao trào rưng rưng biểu tình, y thường thường sẽ có loại này hỏa dục đốt người cảm giác.
Chính là y muốn phải ở lúc Tiểu Tiểu nhận y, không phải ở vào loại tình huống mơ màng ngủ tình huống thế này, bằng không lúc sau, hắn lập tức liền có thể chỉ trích y lợi dụng, thừa dịp hắn mê man làm ra chuyện xấu, hết thảy đều có thể không tính.
Y như thế nào có thể dễ dàng để phát sinh đích tình huống như vậy, y phải từng bước dụ dỗ Tiểu Tiểu, làm cho hắn cảm thấy được thế nào cũng phải ở bên cạnh y, thế nào cũng phải có y âu yếm thân thể mới ngủ được.
Từng bước tiến sát, chiếm dần tiện nghi, cuối cùng thiên chân khả ái Ngưu Tiểu Tiểu sẽ biến thành của y, ai đoạt cũng không đi, ai thưởng cũng không được.
Hắn ngủ thẳng mau chạng vạng, tỉnh lại quệt quệt nước miếng, Giản Chính Hạo đối hắn nói: “Đi thôi, sắp tối rồi.”
“Hảo.”
Hắn bước ra khỏi khách sạn, từ đầu tới đuôi đều không phát giác kia tường phòng tắm là vách kính, cũng không biết chính mình bị Giản Chính Hạo xem hết thân thể.
Lên xe, đi một đoạn, Ngưu Tiểu Tiểu mở cửa xe xuống xe, rốt cục có thể rời chỗ biếи ŧɦái này.
Ráng chiều nơi chân trời nhuốm một màu vỏ quýt diễm lệ, chiếu ra một vạt sáng ngọc, chiếu rọi hắn thật là tốt tâm tình, hắn giữa trưa ăn ngon, buổi chiều ngủ no, tinh thần thoải mái, tâm tình sung sướиɠ, lúc rời đi, còn phá lệ cho Giản Chính Hạo một cái mỉm cười thật to, tuy rằng y biếи ŧɦái, chính là y hôm nay khiến hắn trải qua một ngày hoàn mỹ, hôm nay hắn người hạnh phúc nhất thế giới.
“Tạm biệt, Chính Hạo ca.” Bởi vì tâm tình cao hứng, hắn đã quên phải giả bộ không quen Giản Chính Hạo, Giản Chính Hạo cũng không nói phá.
“Tạm biệt, Tiểu Tiểu.”
Giản Chính Hạo đối hắn phất tay, một bên buồn rầu lầm bầm, xem tin nhắn trong điện thoại, “Ta buổi tối muốn đi ăn đồ ăn Pháp, người hẹn với ta lại nhắn tin nói không rảnh, một người ăn có chút tịch mịch, nhưng lại đặt chỗ rồi, đầu bếp này là danh trù của Pháp, xếp hàng đều phải chờ thật lâu......”
Ngưu Tiểu Tiểu ánh mắt lập tức trừng lớn, danh trù? Đồ ăn Pháp? Quan trọng nhất là đã đặt chỗ, không cần xếp hàng.
Không không, cho dù là xếp hàng hai tiếng, chỉ cần có thể ăn được, chỉ cần người khác trả tiền, hắn Ngưu Tiểu Tiểu vượt lửa quá giang cũng quyết không từ nan.
Hắn lập tức mặt dạn mày dày bám vào cửa xe, nước miếng lại mau chảy, hai mắt phóng lượng, quyết tử bám lấy cửa xe, hai chân không chạm đất, hạ quyết tâm, dùng hết hết thảy phương pháp đều phải ăn đồ ăn Pháp.
“Chính Hạo ca, dù sao đã đặt chỗ, vậy cùng đi đi, ta có thể đem đồ ngươi ăn thừa ăn nốt.”
Giản Chính Hạo bụng sắp cười đến vỡ ra, khóe miệng cũng ẩn ẩn cong lên một vành cung xinh đẹp, mở cửa xe, Ngưu Tiểu Tiểu giống hệt con búp bê máy, vọt vào trong xe, so với trước còn cao hứng nói: “Đi, đi ăn cơm.”
Tối đó hắn chén no căng, mặc dù có chút thực xin lỗi tảng thịt bò trong ba lô, nhưng là thịt bò à, sáng mai ta nhất định sẽ đem ngươi hâm nóng lên ăn, ngươi không cần ghen tị ta tối nay ăn đồ ăn Pháp.
Sau khi quay về căn phòng nhỏ, hắn vuốt cái bụng ăn đến phồng to, như bụng con tiểu trư, hai lúm đồng tiền bên má lõm xuống mãi, hôm nay hắn quả là người hạnh phúc nhất thế giới.
Cách ngày hạnh phúc đó không bao lâu, địch nhân của hắn lại tới, bất quá lần này là chỉ nói công sự, xong việc liền ly khai, vốn Ngưu Tiểu Tiểu còn tưởng rằng hắn sẽ mời cơm nữa, phì, keo kiệt.
Đang nhàm chán sưu tập tư liệu, Ngưu Tiểu Tiểu mở lớn cái lổ tai, nghe nghiệp vụ tiểu thư cùng thuyền vụ tiểu thư tám chuyện.
“Ngươi xem, đây là Giản tiên sinh đi?” Các nàng đang giở một cuốn tạp chí kinh tế tài chính.
“Ác, nhà hắn như vậy có tiền a, căn bản là cái cậu ấm thôi!” Đại khái là trong tạp chí đem tổ tông tám đời của y kể ra hết, cho nên các nàng vẻ mặt sợ hãi than.
Y sinh ra chính là cậu ấm, phòng ở của nhà y so với nhà ta tốt vài lần, ngay cả phòng y so với phòng ta cũng lớn hơn, Ngưu Tiểu Tiểu nghe cũng chẳng thấy có thông tin gì mới, căn bản không gì đặc biệt cả.
“Cái gì, đây là hôn thê của hắn? Bộ dạng có...... Có......” Không chừng phải phê xấu, nhưng là diện mạo đối phương thực xinh đẹp, không thể chê nổi.
Ngưu Tiểu Tiểu lỗ tai dựng thẳng lên, này tử biếи ŧɦái như thế nào có thể có vị hôn thê, hắn như vậy biếи ŧɦái, gả cho hắn nhất định sẽ trở thành toàn bộ thế giới tối bi thảm tân nương, ai có thể muốn nam nhân biếи ŧɦái này.
“Chẳng qua là cùng học đại học thôi, hẳn không phải cái gì vị hôn thê đi, chẳng qua Giản tiên sinh học tại Harvard, nàng cũng là tốt nghiệp Harvard, hơn nữa còn là thư kí của hắn.”
Ngưu Tiểu Tiểu miệng lệch một chút, mấy năm trước Giản Chính Hạo đi Harvard du học, hắn ở Đài Loan học trường tư, bị cha hắn mắng vô dụng, mắng đến mức hắn phát hỏa, liền viết một phong thư gửi cho Giản Chính Hạo đang ở nước ngoài, nói cho y biết y khiến hắn lâm vào nước sôi lửa bỏng, hết thảy đều là y làm hại.
Không bao lâu sau, hắn nhận được thư gửi cấp tốc của Giản Chính Hạo, bên trong chỉ viết một câu tức chết người: “Ai kêu chính ngươi không nỗ lực.”
Không những thế, hắn còn dùng mực đỏ giống thầy giáo, đem thư hắn viết mà sửa lỗi, căn bản là đang đùa cợt hắn.
Hắn đem thư ném trên mặt đất mà giẫm, giẫm đến rách tươm vẫn không nguôi giận, hắn còn phóng hỏa đốt, hắn cùng Giản Chính Hạo này cùng lớn lên từ nhỏ, dám nói hắn như vậy, người này căn bản là đồ mục hạ vô nhân biếи ŧɦái.
Không thể tưởng được ngay lúc y đem cuộc sống của mình biến thành khổ sở như vậy, thế nhưng còn cùng nữ nhân nói chuyện yêu đương, đáng giận, hắn khi học đại học muốn theo đuổi nữ sinh, người ta còn nói hắn quá thiên binh, không thể trở thành bạn trai, ngay giữa thời điểm hắn như vậy không hay ho, Giản Chính Hạo đã có bạn gái, đây là thế giới loại gì a, hắn loại này người tốt không bạn gái, y biếи ŧɦái như vậy lại có bạn gái, nghĩ đến thực sôi máu mà.
Hắn tức giận vừa bớt, miệng còn lầm bầm, nghiệp vụ tiểu thư thả một tập số liệu trên bàn hắn, “Tìm ra năm 94 và năm 93, phân loại rồi đưa cho ta.”
Thuyền vụ tiểu thư cũng cầm giấy tờ đưa cho hắn, “Đi đóng dấu cho ta, thuận tiện đem toàn bộ hàng mẫu gửi cho khách, khách nhân chờ xem.”
Hắn hôm nay gửi năm mươi mấy phong thư cùng bưu kiện, các nàng căn bản là ác chỉnh hắn, nguyên nhân tất cả vì hôm nọ hắn bưng trà đưa Giản Chính Hạo uống, không cho các nàng vào phòng họp. Mỗi lần gặp tên biếи ŧɦái kia xong, sẽ luôn có chuyện xấu phát sinh, y thế nào đen đủi như vậy a.
Ăn, ăn, ra sức ăn, mới ăn không được hai miếng, hắn liền ngẩn người, so với ngày nào đó ăn thịt bò bít tết cùng đồ ăn Pháp thật ngon, căn bản là quán bình dân ven đường không thể sánh được.
Chính là nhân gian không phải ngày nào cũng là Tết, đương nhiên cũng không thể mỗi ngày đều ăn cỗ, hắn mất khẩu vị mất mấy ngày, rốt cục khi Giản Chính Hạo kí xong hợp đồng cũng đề nghị mời các nam đồng sự đi ăn cơm.
Nam đồng sự, đương nhiên cũng chính là hắn, đối với kia hai cái ác nữ hoàn toàn bài trừ bên ngoài, khiến hắn vui vẻ cực kỳ, hừ, ai kêu các nàng như vậy hư hỏng.
Xứng đáng, ngày thường không làm chuyện tốt, có thứ tốt tự nhiên cũng không tới phiên các nàng.
Bọn họ tới một quán nướng Nhật Bản. Mấy người kia bàn chuyện công việc gì, hắn căn bản là không nghe, hắn trên chảo nướng túi bụi, đồ gì mang tới, cơ hồ đều là thứ hắn thích, chính là hắn ăn nhiều nhất, ăn đến cuối cùng, nam đồng sự ở công ty nhịn không được, thấp giọng nói: “Chừa chút cho người khác ăn, Tiểu Tiểu.”
“Ác.”
Hắn mắt ứa lệ, nước mắt đều nhanh rớt khỏi hốc mắt, giống cái tiểu oán phụ dường như cắn khăn tay, nhìn thấy nướng đến thơm thơm thịt cuộn cuốn cứ như vậy vào miệng người khác.
Đương nhiên không chỉ thịt cuộn, còn có nấm hương, ớt ngọt, ngô non, thịt bò, thịt lợn, thịt dê, ôn thủy đản, cuối cùng là bê cuốn phô mai thơm nức, hắn vừa rồi có ăn đến một xiên, hương vị thật thơm, ăn thật ngon, hắn nửa năm không ăn qua thứ như vậy.
Kia một chuỗi vào miệng Giản Chính Hạo, miệng Giản Chính Hạo cắn một chút, tim hắn liền theo mà nhói nhói một chút, nhìn thấy y nuốt xuống yết hầu, hắn cũng nuốt nước miếng xuống yết hầu, nhìn thấy y trong miệng ngậm phô mai, Ngưu Tiểu Tiểu cũng rất muốn.
Van cầu ngươi, cho ta kia một miếng phô mai, được không?
Hắn thiếu chút nữa chả cần tự tôn quỳ xuống đất bái cầu Giản Chính Hạo, Giản Chính Hạo liên tục ăn vào cuốn thứ hai, một mâm cũng chỉ có hai cuốn mà thôi, y đã ăn cả hai cuốn, Giản Chính Hạo nhất định hôm nay là người hạnh phúc nhất thế giới.
Hắn ai oán nhìn thấy miệng y tam cắn nhất cắn, hại tim hắn cũng theo đó mà phập phồng, đến khi y nuốt xuống yết hầu, Ngưu Tiểu Tiểu đã muốn chịu không nổi, nếu không phải bên cạnh có người, hắn đã sớm đã muốn áp đảo y, trực tiếp thượng cái miệng của y mà nhấm nháp còn lại phô mai.
Ô ô, phô mai, phô mai hắn thích ăn nhất phô mai, hơn nữa là cái loại này nóng đắc tan chảy phô mai, lại ngọt lại thơm, phô mai dùng làm nguyên liệu nấu ăn có bao nhiêu mỹ vị, đầu lưỡi hắn là am tường nhất.
“Tiểu Tiểu, có muốn ăn món này không? Ngươi sau lại cũng chưa ăn?”
Giản Chính Hạo gắp một khối korokke cho hắn, hắn ôm hận đích trừng mắt liếc y một cái, thịt bê cuốn phô mai của hắn đã muốn bị y ăn sạch, hiện tại lấy lòng hắn, cho hắn một khối korroke, liền tưởng là xong sao? Này oán hận cướp đồ ăn của ăn không có dễ giải quyết như vậy!
Hắn khó chịu dùng đũa dầm nát korroke, một bên Giản Chính Hạo còn giảng, “Korroke cũng là món nổi tiếng của nhà hàng này.”
Korroke so với bê cuốn phô mai của hắn ngon bằng sao? Đừng tưởng rằng nói như vậy là có thể trấn an hắn, cũng đừng nghĩ đến hắn lại đi tin y, sau đó quên oán hận vụ bê cuốn.
Hắn căm giận đem korroke bỏ vào trong miệng, khó chịu nhai vài cái, hương vị khoai tây ngọt ngào nhu tế, lại trộn phô mai mỹ vị, làm cái đầu lưỡi đầy hồ nghi của hắn sớm tỉnh lại.
Phô mai, hắn thích ăn nhất chính là phô mai.
“Ngon.”
Hắn căn bản là miệng đã đầy, vẫn sợ korroke trên bàn sẽ bị người khác gắp mất, lập tức bỏ hết vào miệng, không sợ bỏng vẫn nuốt xuống.
Hắn giống như là biểu diễn kỹ năng đặc biệt, đồng sự cùng lão bản thấy liền trợn mắt há mồm, Giản Chính Hạo ước chừng đang nín cười, hắn quay đầu sang bên, hướng vách tường nghẹn cười đến nhăn nhó, Tiểu Tiểu quả ở trên ranh giới giữa đáng yêu vô cùng và ngu xuẩn không chịu nổi mà.
Bất quá hắn mắt tiệp nhanh tay mà đem một khối korroke khác đặt vào đĩa mình, bắt đầu hối hả ăn. Ngưu Tiểu Tiểu kia ăn xong, trong một đĩa cũng chỉ có hai miếng thôi, miếng còn lại hắn muốn ăn đã bị Giản Chính Hạo đoạt đi rồi.
Này cường đạo vô sỉ!
Đồ trộm cướp bất lương!
Trộm đồ của người ta!
Ngưu Tiểu Tiểu thiếu chút nữa rống to ra tiếng, hắn ở trong lòng dùng đủ từ ác độc để hình dung tội ác tày trời của Giản Chính Hạo, sau đó lại bắt đầu lệ long lanh khóe mắt, vẻ mặt ai oán cắn khăn tay, nhìn thấy hiện tại khối korroke mà hắn yêu nhất, so với phô mai bê cuốn phô mai còn muốn ngon hơn rơi vào miệng tên xấu xa Giản Chính Hạo, sau đó trọn đời không thể siêu sinh.
Ô ô, tên biếи ŧɦái này chính là muốn tranh với hắn mà.
“Thực xin lỗi, ta đi toilet một chút.” Giản Chính Hạo mỉm cười nói.
Hắn trên bàn còn dư một khối khả nhạc bính nhỏ, Ngưu Tiểu Tiểu nhãn tình sáng lên, chờ một chút thừa dịp khi y đi toilet, hắn liền thừa dịp mọi người không chú ý ăn luôn, một khối nhỏ như vậy không có bất luận kẻ nào phát hiện đi, ha hả, korroke vào dạ dày hắn, nhất định sẽ cảm thấy được ở thiên đường, so với ở dạ dày tên xấu xa Giản Chính Hạo như ở địa ngục, quả tốt hơn bao nhiêu.
Hy vọng lập tức trong một giây tiêu tan, Giản Chính Hạo thế nhưng...... Thế nhưng làm ra hành vi khiến kẻ khác giận sôi máu, sát nhân cuồng ma so với y hiện tại còn muốn tốt hơn mấy chục vạn lần.
Y thế nhưng...... Thế nhưng ngay trước khi đứng lên, vươn tay ra, đem kia khối nho nhỏ, tròn tròn, đáng yêu, xinh đẹp, toàn thân có chói lọi kim quang korroke đưa vào miệng.
Oa a a —— Ngưu Tiểu Tiểu quả thực là phát cuồng, korroke của hắn, thế nhưng...... Thế nhưng cứ như vậy không thấy, bị nuốt đi rồi.
Giản Chính Hạo rời chỗ ngồi, vì korroke, hắn tựa như phát điên giống nhau chạy theo phía sau y, miệng phát ra âm hiểm thanh âm, “Đem của ta korroke trả lại, hỗn đản.”
Giản Chính Hạo đứng ở chỗ kín đáo, hắn không nói hai lời, cầm lấy ngón tay Giản Chính Hạo mới vừa cầm qua korroke đáng yêu của hắn, bỏ vào miệng mình liếʍ, cảm giác đầu tiên là chút bột bao ngoài, sau đó hương vị ngọt ngào của phô mai.
Ăn ngon, hảo hảo ăn ác, cho dù chỉ có bột bột, vẫn là hảo hảo ăn ác.
Giản Chính Hạo phía dưới kia một cây lập tức đứng lên, ai kêu bộ dáng hắn liếʍ ngón tay, vẻ mặt hưởng thụ, giống như đang liếʍ chỗ vừa cương lên trong thân thể hắn, cảm giác thừa đủ tìиɧ ɖu͙© dâʍ ɭσạи, hắn thực bội phục định lực của chính mình, luôn có thể chịu được Ngưu Tiểu Tiểu này đầu đất, hoàn toàn không hiểu trạng huống mà kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Chẳng hạn chuyện tạp chí tìиɧ ɖu͙© năm trung học, rồi khi vào khách sạn, ngay cả qυầи ɭóŧ cũng không mặc đích bên người y mà ngủ, một bên còn vuốt chỗ cương lên của y, nói lời vô nghĩa cái gì vậy ngạnh ngạnh chọi hắn.
Ngưu Tiểu Tiểu bỗng nhiên phát giác không đúng, Giản Chính Hạo ngón tay thế nhưng đang động đầu lưỡi hắn, hương vị ngọt ngào của korroke đã muốn biến mất, ngón tay hắn hiện tại chỉ còn một ít vi hàm cảm xúc.
Hai đầu ngón tay kẹp lấy đầu lưỡi hắn, nhẹ nhàng niệp trụ, lưỡi hắn phản xạ đẩy ra, đầu ngón tay liền khẽ vuốt ve đầu lưỡi, tim hắn đập loạn ngậu, đập so với vừa rồi nhìn y ăn bê cuốn phô mai nướng còn muốn nhanh.
Đáng giận a, hay là Giản Chính Hạo là đang nói cho hắn, y vừa rồi không chỉ ăn hắn bê cuốn phô mai nướng cùng korroke phô mai mà còn ăn lưỡi bò? Cái thứ ghê tởm loại đó hắn mới không ăn, không biết biết chọn lựa,, có gì mà còn khoe khoang.