Edit: Thụy Miên
Chiến sự biên quan ở vùng Ung Ninh kéo dài hai ngày, chỉ là thời gian càng dài thì các tướng sĩ cũng càng không thể chịu được. Trong hoàng thành, Hiên Viên Vinh Hi muốn phái Đỗ Chính Tông và Hiên Viên Hạo Dạ xuất chinh, không ngờ hai người lại lần lượt bị bệnh. Bên văn, giờ hắn đã mất sự trợ giúp của Tô Thanh Hiệp, bên võ, Đỗ Chính Tông lại không muốn tận trung với hắn. Quýnh lên, Hiên Viên Vinh Hi đổ bệnh, không ngừng suy sụp…
Tô Mộ Tịch hiểu chuyện hoàng thượng bị bệnh, trong lòng suy nghĩ hết toàn bộ mọi chuyện. Người nọ phí công lớn như vậy để người của Tô gia bị tống vào ngục, sợ là có liên quan đến việc hoàng thượng đổ bệnh lần này. Nhưng mà, thân phận hiện tại của nàng lấy gì để đi thuyết phục hoàng thượng, có nói hắn cũng sẽ không tin!
Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể để Hiên Viên Hạo Thành đi, nhưng nghĩ đến chuyện hắn lừa gạt mình trong lòng lại có chút buồn bực. Làm sao nàng không biết Hạo Thành lo lắng, nhưng mà giữa vợ chồng quan trọng nhất không phải là thẳng thắn sao? Hạo Thành trở nên thông minh nàng rất vui mừng, nhưng hắn như vậy khiến nàng không biết phải chung sống thế nào. Nghĩ nghĩ, bệnh tình của hoàng thượng sợ là không thể kéo dài được nữa, phải tìm Hạo Thành bàn bạc một chút. Nhìn sắc trời bên ngoài, đoán chừng Hạo Thành cũng sắp về rồi.
Tô Mộ Tịch nhắm mắt lại, giả vờ ngủ. Không bao lâu, quả nhiên nghe được tiếng bước chân của Hiên Viên Hạo Thành, nghĩ đến lát nữa phải nói chuyện với hắn, tim Tô Mộ Tịch càng đập lợi hại hơn. Một lát sau liền nghe được tiếng nước ào ào, lại qua một lúc lâu sau lại cảm giác được giường phía sau mình khẽ động. Im lặng một lát, Tô Mộ Tịch bị Hiên Viên Hạo Thành ôm vào lòng, còn nghe hắn khẽ nói một tiếng: “Tịch nhi, xin lỗi”. Bỗng chốc Tô Mộ Tịch cảm thấy mình không hề tức giận. Người này, cho dù thế nào cũng đều là đứa ngốc.
Cười xoay người lại bốn mắt nhìn nhau với Hiên Viên Hạo Thành. Hiên Viên Hạo Thành nhất thời luống cuống, một hồi lâu mới tìm được giọng nói của chính mình hỏi: “Tịch nhi, nàng không giận Thành nhi sao?”
Tô Mộ Tịch trợn mắt nhìn hắn: “Chàng nói đi? Lần sau còn giấu ta chuyện gì, ta cam đoan sẽ không bao giờ tha thứ cho chàng”. Nói xong tựa đầu vào ngực hắn. Hiên Viên Hạo Thành cười ngây ngô nhìn người trong ngực, hắn chỉ biết Tịch nhi tốt với hắn nhất. Cười xong vội vàng cam đoan nói: “Sẽ không, Thành nhi không lừa gạt Tịch nhi nữa”. Hiên Viên Hạo Thành lập tức nghĩ đến chuyện sau một năm ăn Hồng Thảo, có lẽ không nên nói với Tịch nhi, tránh cho Tịch nhi phải lo lắng cho mình. Trong lòng nghĩ rằng dù sao Tịch nhi cũng không hỏi, chắc không tính là lừa nàng rồi!
Một lát sau Tô Mộ Tịch mới nhớ tới: “Hạo Thành, làm sao chàng lại trở thành thế này? Vì sao ta chẳng biết gì cả?” Hai ngày nay nàng không vui nên cũng quên hỏi điều này.
“Thành nhi ăn xong thứ cỏ Tiểu Linh Nhi đem tới liền biến thành như vậy. Tịch nhi, ta đã nói với phụ hoàng cứ phái ta đi xuất chinh”. Sợ Tô Mộ Tịch hỏi tiếp, Hiên Viên Hạo Thành dứt khoát đưa ra vấn đề làm Tô Mộ Tịch phân tâm.
Quả nhiên, Tô Mộ Tịch vừa nghe đã nghiêm mặt lại, một hồi lâu mới cẩn thận hỏi: “Hạo Thành, chàng, nghĩ kĩ chưa?” Hắn có dũng khí lớn vậy sao, mặc dù biết hắn đã không còn là Hiên Viên Hạo Thành trước kia, nhưng Tô Mộ Tịch vẫn rất lo lắng.
Hiên Viên Hạo Thành kiên định gật đầu: “Ừ, nghĩ kĩ rồi. Đây là điều duy nhất ta làm được cho triều đình Hiên Viên”. Tuy rằng hắn cũng không dám chắc có thể chiến thắng, nhưng có hoàng tử làm tướng soái, các tướng sĩ sẽ có tinh thần hơn.
Tô Mộ Tịch im lặng một hồi lâu mới lên tiếng: “Được, Tịch nhi sẽ chờ chàng trở về. Chỉ có điều, chàng phải thề với ta là sẽ bình an trở về, không thể để bản thân bị thương, biết không?” Hạo Thành không còn là Hạo Thành trước đây, hắn là con trai của hoàng đế, là hoàng tử của vương triều Hiên Viên, hắn có sứ mệnh phải hoàn thành. Lần này đổi lại nàng ở nơi này chờ hắn là được rồi.
Nghe xong lời Tô Mộ Tịch nói, lòng Hiên Viên Hạo Thành hơi chua xót: “Ừ, vì nàng và con, ta sẽ bình an trở về, ta thề”. Cúi đầu nhẹ hôn lên tóc Tô Mộ Tịch. Suy nghĩ một lát, hắn tiếp tục nói: “Tịch nhi, chuyện trong cung phải dựa vào nàng rồi. Đỗ Chính Tông và hoàng huynh bị bệnh đúng lúc này chỉ sợ là không đơn giản như vậy, nhất định bọn hắn đang muốn nhân cơ hội đoạt vị. Ta chỉ mang đi một nửa binh quyền trong tay phụ hoàng, nửa kia ở lại bảo vệ mọi người. Thân thể phụ hoàng ngày càng yếu, các nàng phải cẩn thận một chút”. Bọn người hoàng huynh có thể sẽ dùng thuật dịch dung, có nên nói với Tịch nhi hay không?
Tô Mộ Tịch gõ đầu mình, làm sao nàng lại quên chuyện quan trọng như vậy: “Ta quên mất, Hạo Thành, ta nghi ngờ phụ hoàng bị người ta hạ độc. Thân thể phụ hoàng vẫn luôn khỏe mạnh, thế mà lần này bỗng nhiên lại…Ta đang muốn nhờ chàng thuyết phục phụ hoàng cho phép công chúa Duyệt Tâm kiểm tra một chút, dù sao cẩn thận vẫn tốt hơn”.
“Được, ngày mai ta sẽ nói, ngày kia ta xuất chinh, chắc là còn kịp. Còn nữa, Tịch nhi, nàng có nhớ cung nữ chúng ta gặp ở hoa viên không?” Hiên Viên Hạo Thành nghĩ một lát, cho dù suy đoán của hắn có đúng hay không, việc này nhất định phải để Tịch nhi đề phòng cẩn thận.
Tô Mộ Tịch nghĩ nghĩ trả lời: “Nhớ, hình như cung nữ đó là người của Tử Kim cung! Sao vậy?”
“Tịch nhi, ta đã nhờ người của phụ hoàng điều tra cung nữ đó, căn bản là một người không tồn tại”.
“Cái gì?” Tô Mộ Tịch thoáng chốc ngồi dậy, bình tĩnh một chút mới hỏi: “Hạo Thành, rốt cuộc là chàng muốn nói với ta cái gì? Không phải chàng muốn nói cung nữ đó có thể là người của Hiên Viên Hạo Dạ chứ?” Nói xong, Tô Mộ Tịch liền lấy lại tinh thần, có hơi nghi hoặc. Kiếp trước, đến lúc chết nàng cũng không biết ai là người đứng sau đám người Hiên Viên Hạo Dạ. Người như vậy làm sao có thể dễ dàng xuất hiện trước mặt bọn họ.
Hiên Viên Hạo Thành ngồi dậy, ôm Tô Mộ Tịch vào lòng: “Ta chỉ muốn nói, chuyện cung nữ trước đó thì không nói, lúc nàng sinh Minh Nhật và Minh Nguyệt nàng có biết tại sao ta lại không cho Đỗ ma ma vào đỡ đẻ không?” Tô Mộ Tịch lắc đầu, chuyện này nàng cũng không nghe cung nữ nhắc đến. Hiên Viên Hạo Thành hôn lên mặt nàng một cái mới nói tiếp: “Bởi vì mùi hương trên người bà ấy giống với cung nữ chúng ta gặp trong ngự hoa viên, cho nên ta không dám cho bà ta vào”.
“Nhưng, người ta dùng chung một loại hương liệu cũng là chuyện rất bình thường, cũng không có gì kì quái”. Mặc dù nàng cũng có chút nghi ngờ, nhưng không thể bởi vì hương thơm trên người mà kết luận Đỗ ma ma là người của Hiên Viên Hạo Dạ! Những người đó đều do đích thân hoàng hậu nương nương chọn lựa.
Hiên Viên Hạo Thành gật đầu: “Lúc đó ta không dám chắc chắn, nhưng sau khi nàng sinh con Đỗ ma ma liền mất tích, ta sai người tra xét rất lâu mới biết được bà ta đã chết từ một tháng trước rồi. Nàng nói xem, liên kết những chuyện này với nhau có phải là rất kì lạ không. Còn nữa, nàng có nhớ nữ tử tuyệt sắc ở Yên đài không?”
“Nhớ, đương nhiên nhớ”. Một nữ nhân muốn là thϊếp của nhị ca thì làm sao nàng không nhớ.
“Trên người nàng có mùi hương giống với Đỗ ma ma và cung nữ kia. Cho nên ta hoài nghi các nàng là cùng một người. Hơn nữa, ta đã hỏi Lưu thái y, hắn nói trên đời này có một loại thuật dịch dung có thể thay đổi dung mạo”. Hiên Viên Hạo Thành nói hết những nghi ngờ trong lòng cho Tô Mộ Tịch biết.
Tô Mộ Tịch nghe xong im lặng một lát sau mới nói: “Hạo Thành, chuyện chàng nói ta sẽ chú ý, yên tâm làm chuyện của chàng đi”. Nàng càng lớn càng trẻ lại, không còn nhạy bén như Hạo Thành nữa.
Hiên Viên Hạo Thành xúc động, có được thê tử như vậy thật không còn gì tiếc nuối. Ôm Tô Mộ Tịch thật lâu, Hiên Viên Hạo Thành lên tiếng nói: “Tịch nhi, nếu phụ hoàng thật sự bị trúng độc, không bằng chúng ta cứ tương kế tựu kế”. Tia sáng hiếm có lóe lên trong mắt hắn, người như hoàng huynh, không để đảm đương nổi ngôi vị hoàng đế.
“Ừ”. Tô Mộ Tịch cười nhéo nhéo khuôn mặt Hiên Viên Hạo Thành, cười nói: “Hạo Thành của chúng ta thật thông minh”. Hắn nắm lấy tay nàng, đè nàng dưới thân. Bóng đêm, nồng đậm.