Chu Chu cùng Quân Vô Nhai và Tham Lang tiến vào Huyền Linh bí cảnh đã được một lúc, Quân Vô Nhai là một tên ngốc, trông cậy hắn dẫn đường còn không bằng trông cậy heo mẹ cũng biết leo cây, cho nên Chu Chu dẫn đường, đương nhiên là đi lạc.
Lạc đường cũng thôi, thế nhưng còn xúi quẩy xông vào kết giới mà người nào đó tạo ra.
Hại bọn họ phải đi bộ, nếu không phải cuối cùng Quân Vô Nhai vô tình bộc phát lực, phỏng chừng bọn họ lúc này còn ở trong kết giới kia.
Mới từ kết giới đi ra, Chu Chu vì kết giới mà có chút bực bội, nhưng nhìn đến một màn trước mắt, tức khắc tim xoắn lại, trong nháy mắt, hắn nghe được tiếng hét run rẩy sợ hãi của bản thân: “Vân nhi……”
Chu Chu trơ mắt nhìn thân hình thon gầy đơn bạc của củ cải nhỏ nhà mình đầy máu bị đánh bay ra ngoài, tức khắc con ngươi mở to, tâm trí trống rỗng.
Hét một tiếng, Chu Chu dùng toàn bộ tu vi, nháy mắt công chạy tới chỗ củ cải nhỏ, nhưng cũng chỉ tới kịp đón được thân thể bị đánh bay của Cơ Vân Lưu.
Cảm giác được thân thể gầy guộc nằm trong cánh tay đã mất đi tri giác, nột củ cải nhỏ cả người đầy máu nằm ở trong lòng mình, tâm trí Chu Chu hoảng loạn, sợ hãi xưa nay chưa từng có tràn ngập trái tim, hai mắt hắn đỏ bừng, như phát điên chuyển linh lực cho Cơ Vân Lưu, muốn củ cải nhỏ tỉnh lại, nhưng lại không hề hiệu quả.
Thấy thân thể củ cải nhỏ mềm mại sau khi tiếp nhận linh lực mà còn chưa phản ứng, Chu Chu giống như lâm vào hoảng sợ, ngửa mặt lên trời rống một tiếng, càng gia im lực đạo của dòng linh lực.
Chu Chu điên cuồng vì Cơ Vân Lưu bị thương mà lo lắng không thôi, đám người Âu Dương Cẩn càng thêm lo lắng, tổ hợp bốn đệ tử có chút nhát gan, sợ hãi co rúm lại một chỗ.
Tham Lang rốt cuộc không nhìn nổi.
Chu Chu luôn luôn ôn hòa, dù lâu lâu có nghiêm túc cũng không hề có uy lực.
Đây là lần đâu tiên nó nhìn thấy Chu Chu như vậy, hoảng loạn, sợ hãi, phẫn nộ cùng tuyệt vọng.
Nó biết trình độ thương yêu của Chu Chu đối với đồ đệ bảo bối nhà hắn, không đành lòng nhìn hắn như thế, cố nén cảm xúc, nhìn qua Quân Vô Nhai sợ hãi, đi đến bên người Chu Chu, dùng thần thức tra xét Cơ Vân Lưu một lần, mày hơi hơi nhăn lại, nhưng vẫn phải nói: “Yên tâm, hắn còn sống.”
“Thật sự?” Nghe nó nói, Chu Chu tức khắc ngẩng đầu lên, như một người lạc trên sa mạc nhiều ngày cuối cùng nhìn thấy ốc đảo, nhìn về phía Tham Lang, con ngươi lượng có chút quỷ dị.
“Thật sự, nhưng ngươi không cần tiếp tục cho hắn linh lực nữa, hắn là Luyện Khí kỳ, kinh mạch không thể chịu đựng được quá nhiều linh lực.” Tham Lang khẳng định nói.
Chu Chu nghe vậy vội vàng đình chỉ linh lực phát ra, một đôi mắt đầy tơ máu còn chưa tiêu tán sợ hãi, vội không ngừng gật đầu nói: “Được, được, được, ta không truyền linh lực, nhưng vì sao Vân nhi chưa tỉnh lại.”
Tham Lang cau mày, che dấu thần sắc lo lắng, tìm từ nói: “Một con Xích Viêm Điểu trưởng thành tự bạo không thể khinh thường, hắn là Luyện Khí kỳ mà bị đánh vào, giữ được mạng nhỏ, đã là rất khó.
Ngươi cũng thấy rồi, mạng nhỏ tuy được bảo vệ, nhưng bị trọng thương, nếu muốn tỉnh lại, không phải dễ dàng.”
Kỳ thật, dựa theo những gì nó vừa tra xét, thân thể Cơ Vân Lưu đã là nỏ mạnh hết đà, Xích Viêm Điểu thành niên có khả năng địch lại tất cả các loài yêu thú cấp ba.
Nói thật, Cơ Vân Lưu có thể làm Xích Viêm Điểu tự bạo mà vẫn sống sót, đã đủ để cho nó kinh ngạc, nhưng thương thế phục hồi như cũ gì đó, trừ phi có vài loại đan dược trong truyền thuyết, nếu không, đừng nói là Chu Chu, ngay cả trước kia nó bị cũng thương mà không giúp gì được.
Cho nên để không kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến Chu Chu, nó phải nói vòng vo, e sợ hắn ôm hy vọng quá lớn, cuối cùng lại càng thêm tuyệt vọng.
Chu Chu cự tuyệt suy nghĩ củ cải nhỏ sẽ chết, đối với câu nói kế tiếp của Tham Lang trực tiếp lựa chọn làm lơ, nôn nóng hỏi: “Nói như vậy vẫn có thể cứu chữa, mau nói mau nói, làm sao mới có thể làm Vân nhi tỉnh lại?”
Tham Lang há miệng thở dốc, trợn mắt há hốc mồm nhìn Chu Chu, nghĩ thầm, lỗ tai nào của ngươi nghe ra ta nói được cứu rồi.
Nhưng dưới ánh mắt chờ mong, nó lại không thể phản bác, chần chừ sau một lúc lâu, rốt cuộc nói: "Thật ra cũng không phải không có cách."
Tham Lang mới vừa nói xong một câu này, liền nghe thấy Chu Chu vội vàng hỏi: “Biện pháp gì?”
“Thứ nhất, ngươi phải có một viên đan dược cấp cao, tùy tiện loại nào cũng được, cho hắn ăn vào; thứ hai phải có một người thân mang tu vi Phân Thần kỳ trở lên hoặc Phân Thần kỳ đại viên mãn chữa trị thân thể cho hắn.
Trước hết, hắn chỉ có thể dựa vào ngoại giới chuyển vận linh lực mới có thể bảo trì tính mạng.” Tham Lang nói xong lời cuối cùng.
Chu Chu từ bắt đầu đầy chờ mong, lại đến tâm như tro tàn, qua vài giây, tâm lý bị đả kích, làm hắn ngốc lăng một lúc lâu, sau một lúc lâu không có năng năng lấy lại tinh thần.
Tham Lang có chút đồng tình nhìn hắn, không biết nên nói cái gì mới tốt.
Âu Dương Cẩn thấy biểu tình mấy người biến sắc, tuy rằng thời gian ở cùng Cơ Vân Lưu chỉ rất ngắn ngủi, nhưng trên đường đi, bọn họ giúp đỡ nhau, sớm đã coi Cơ Vân Lưu trở thành đồng bọn đáng tin cậy, thời gian ngắn ngủi ở Huyền Linh bí cảnh này đủ để cho mấy đệ tử học được cách đối xử chân thành.
Quân mỹ nhân mở to mắt mờ mịt, kỳ quái nhìn Chu Chu cùng Cơ Vân Lưu lòng hắn, tựa như do dự muốn đem Cơ Vân Lưu từ trong lòng Chu Chu túm ra tới, đó là vị trí của hắn.
Thần thức Chu Chu chậm rãi thu hồi, cả người phảng phất trong nháy mắt tiều tụy hơn rất nhiều, há miệng thở dốc, thanh âm khô khốc nói: “Có phải chỉ cần đạt tới tu vi Phân Thần kỳ đại viên mãn là có thể cứu hắn?”
Tham Lang do dự gật gật đầu, nó cảm thấy lúc này Chu Chu có chút không bình thường.
Ai ngờ, thời điểm Tham Lang cho rằng Chu Chu sẽ làm ra loại hành động điên cuồng, con ngươi đỏ bừng của Chu Chu nhiễm một tầng kiên định, hắn biểu tình trịnh trọng mở miệng: “Ta nhất định sẽ mau chóng đạt tới Phân Thần kỳ đại viên mãn.”
Ầm một tiếng, Tham Lang suýt chút nữa té ngã trên đất, may là bên cạnh nó có khúc gỗ khô, thay thế nó gánh vác vận mệnh ngã xuống.
“Ngươi có biết ở tu chân giới người ta phân cấp như thế nào không?” Tham Lang quan sát sắc mặt của hắn, thật cẩn thận hỏi.
Thần sắc Chu Chu ôn nhu ôm Cơ Vân Lưu bằng một tư thế tương đối thoải mái, bảo hộ trong lòng, quay mặt đi, dùng vẻ mặt nhìn một đứa ngu ngốc nhìn nó, nói: “Luyện Khí kỳ, Trúc Cơ kỳ, Tích Cốc kỳ, Kết Đan kỳ, Nguyên Anh kỳ, Động Huyền kỳ, Phân Thần kỳ, Đại Thừa kỳ, chẳng lẽ không phải như vậy?” Đối với loại giả thiết này, không có ai so với hắn hiểu rõ hơn.
Tham Lang rối rắm hỏi: “Như thế không sai, nhưng ngươi biết từ Kết Đan kỳ đến Phân Thần kỳ yêu cầu thời gian bao nhiêu không?"
Chu Chu trầm mặc một chút, lại mở miệng, đã làm một biểu tình vân đạm phong khinh, nhưng ai cũng có thể nghe ra sự nghiêm túc trong lời hắn nói ra: “Thì sao, dù trăm năm, ngàn năm, vạn năm thì thế nào, một ngày nào đó sẽ đạt tới, đến lúc đó, hắn sẽ có cơ hội tỉnh lại, Vân nhi là đồ đệ duy nhất của ta, là người thân duy nhất trên đời này, ta sẽ không bỏ hắn.”
Đương nhiên, hắn còn có nguyên nhân khác chưa nói ra.
Bởi vì, lúc này Chu Chu sớm đã bắt đầu tỉnh táo lại, hắn biết rõ, củ cải nhỏ là vai đại boss tương lai, tuy rằng bởi vì chính mình làm ra một vài biến số mà cốt truyện đã xảy ra một ít biến hóa, nhưng hắn không cho rằng củ cải nhỏ sẽ uất ức bởi vì một con yêu thú cấp ba nho nhỏ ở Huyền Linh bí cảnh, nếu thật sự như vậy, dù tính hắn bi thương khổ sở, cũng mặc kệ, so với chìm sâu trong hối hận cùng thống khổ, chi bằng mau chóng đem tu vi của bản thân tăng lên.
Chu Chu trả lời làm Tham Lang bất ngờ, trong lúc nhất thời, thế nhưng ngơ ngẩn.
Âu Dương Cẩn bởi vậy về sau ý niệm muốn nỗ lực tu luyện càng thêm cao.
Lâm Linh âm thầm nghĩ, chờ về nhà, hắn nhất định đem Cơ Vân Lưu cứu sống lại.
Mấy đệ tử Âu Dương gia nhớ đến giọng nói của Chu Chu càng thêm kiên định.
Quân mỹ nhân vẫn ngây thơ, nhìn cái này, nhìn nhìn lại cái kia, thấy tất cả mọi người đều bất động, còn tưởng rằng đang chơi trò chơi, cũng dồn khí đan điền ngừng thở, bảo trì tư thế đứng bất động.
Đương nhiên, bọn họ không biết chính là, lúc này còn có một người khác cũng nghe được toàn bộ đối thoại của Chu Chu cùng Tham Lang, đó chính là Cơ Vân Lưu thân bị trọng thương.
Tuy rằng thân thể hắn bị nội thương nghiêm trọng, kinh mạch đứt đoạn, nhưng thần hồn mạnh mẽ lại không chịu ảnh hưởng một chút tổn hại, vẫn có thể bảo trì trạng thái thanh tỉnh, chỉ là không thể nói chuyện không thể cử động mà thôi.
Bởi vì không thể động, hắn mới càng cảm giác được rõ ràng động tác trân quý, nhẹ nhàng của Chu Chu.
Cho dù sớm đã sớm đem Chu Chu trở thành người thân cận một đời, nhưng những lo sợ nghi ngờ vẫn làm hắn chưa từng thỏa mãn, loại cảm giác thỏa mãn lần này, dù là hắn ở kiếp trước gϊếŧ chết kẻ thù không đội trời chung cũng chưa từng có.
Sư phụ, Cơ Vân Lưu gọi một tiếng.
Chu Chu như có cảm giác, nghiêng đầu nhìn Cơ Vân Lưu, vẫn là hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt trắng nõn nhợt nhạt vẫn làm hắn thương tâm.
Củ cải nhỏ là bảo bối hắn đặt trong tim, cho dù là loại vết thương nhỏ bé cũng làm hắn không thể chịu đựng.
Trước mắt bao người, hắn từ ống tay áo móc ra một cái bình nho nhỏ, từ bên trong lấy ra một chút cao, bắt đầu bôi tha cho Cơ Vân Lưu, nếu Cơ Vân Lưu có thể nhìn thấy, hắn nhất định có thể nhận ra, đây là loại thuốc lần trước Chu Chu cho hắn dùng qua - “Kim ngọc thanh lộ cao”.
_______________
Quà 30/4 1/5 cho các chế nha, chúc các chế cùng gia đình có những ngày nghỉ vui vẻ và hạnh phúc.
Tiện đây thì tớ thông báo một tin bình thường thôi là tớ sẽ không edit tên chương nữa, vì có vẻ nó sẽ tiết lộ nội dung chương.
Lời cuối vẫn là chúc các chế có kì nghỉ lễ vui vẻ, ăn chơi nhưng không quên nhiệm vụ, nhớ rửa tay và đeo khẩu trang nha.
Và đặc biệt là đừng đi lẻ bo cuối ????.