Nhìn theo hướng Mạc Hoàn Tố rời đi, nụ cười trên mặt Chu Chu nhanh chóng thu lại.
Y không nghĩ Mạc Hoàn Tố có địch ý lớn như vậy đối với Vân Thanh Mạch, hôm qua y mới đem lệnh cấm lên Tiểu Trúc Phong bỏ đi, hôm nay Mạc Hoàn Tố liền gấp không chờ nổi mà đến ra oai phủ đầu, một chút tình cảm cũng không lưu.
Nếu hiện tại thân thể này vẫn là Vân Thanh Mạch trước kia, thì đã sớm trúng phép khích tướng, kìm nén không được mà ra tay, nếu thế thì Mạc Hoàn Tố cũng liền có lý do chính đáng đem y hung hăng giáo huấn một phen, lấy thương tích của Vân Thanh Mạch mà đấu với tên kia, chắc chắn sẽ bị thương nặng.
Chu Chu nhe răng trợn mắt, oán hận mắng, "Cáo già."
"Sư phụ, ngươi làm sao vậy?"
"Không có gì." Chu Chu cắn răng, ngay sau đó nghĩ đến người mình nói chuyện chính là đồ đệ nhà mình, ngữ khí liền biến thành khích lệ nói, "Vân nhi, ngươi làm rất tốt, về sau gặp được tên kia, phải giống như vừa rồi, có thể trốn liền trốn đi."
Cơ Vân Lưu híp mắt cười, khuôn mặt nhỏ trông rất đẹp mắt, ngoan ngoãn gật đầu nói: "Ân, Vân nhi biết, gã là cáo già." Đồng thời trong lòng phía trên tên của Mạc Hoàn Tố gạch một nét, kɧıêυ ҡɧí©ɧ sư phụ một lần, đả thương sủng vật của sư phụ một con, cắt một tay một chân.
Bị nhắc tới, Mạc Hoàn Tố đột nhiên hắt xì, kỳ quái mà nghĩ, chính mình đã mấy trăm năm không hắt xì rồi.
Bị thầy trò hai người bỏ quên, Tham Lang rốt cuộc nổi giận, "Hoàn hồn đi, có thể chú ý tới người bị thương như ta được không." Không cần làm lơ bệnh nhân như nó được chứ.
Chu Chu lúc này mới phát hiện Tham Lang còn vẫn duy trì tư thế hình chữ đại (大) quỳ rạp trên mặt đất, kinh ngạc nói: "Ai nha, ngươi tại sao vẫn còn nằm trên mặt đất."
"......" Ngươi tại sao vẫn nằm trên mặt đất, nằm trên mặt đất, trên mặt đất, trên mặt đất, đậu má, nói thế vui chứ?
Tham Lang cúi đầu, đem mặt vùi lên trên mặt đất, muốn chết trong lòng một ít, ông trời à, nó rốt cuộc nhận phải một chủ nhân dạng gì đây.
Chu Chu thiệt tình cho rằng thần thú trong truyền thuyết sẽ không bị một tiểu boss trong cái phó bản nho nhỏ đánh chết, cho nên cho dù Tham Lang thoạt nhìn thật sự bị thương nặng, y cũng cảm thấy, đối với Tham Lang cũng chỉ là bị thương ngoài da.
Nhưng nhìn bộ dạng sống không còn gì luyến tiếc của nó, y lại có chút không xác định, tuy rằng không biết là cái gì, nhưng hình như y vẫn thấy có chút lo lắng, vì thế Chu Chu khom lưng, tính toán ôm Tham Lang lên giường.
Chỉ là, không đợi y duỗi tay qua, liền có một đôi tay nhỏ đoạt lấy Tham Lang trước, mở miệng nói: "Sư phụ, vẫn là để ta giúp nó đi."
Tham Lang "Ngao ô" hét thảm một tiếng, nhưng ngay sau đó giống như cái đài bị ấn nút tắt, đột nhiên im bặt.
Chu Chu vội nhìn qua, liền thấy Tham Lang dùng ánh mắt réo rắt thảm thiết mà nhìn y, tựa như cầu xin, lại tựa như sống không còn gì luyến tiếc, không còn cần gì nữa, lông xù xù trên mặt cũng chỉ kém viết lên chữ mau cứu ta ra khỏi hố lửa.
Ánh mắt Cơ Vân Lưu chờ mong, rất kiên trì mà ôm Tham Lang.
Trước yêu sủng cùng đồ đệ nhỏ, Chu Chu hiển nhiên lựa chọn đồ đệ nhỏ, chỉ phân phó: "Vân nhi, ngươi để ý nó một chút."
Nghe trong lời nói hình như còn có ý gì khác, Tham Lang lại sống không còn gì luyến tiếc.
Không biết vì cái gì, rõ ràng đối phương chỉ là đứa trẻ năm sáu tuổi, nó lại theo bản năng cảm thấy nguy hiểm, một khi tới gần đối phương liền kinh hồn táng đảm (1).
Nếu không phải bằng trực giác của huyết mạch thần thú trước nay không bao giờ lỗi, nó khẳng định sẽ phải tự hỏi lại là không đúng ở chỗ nào.
(1) Kinh hồn táng đảm: sợ vãi linh hồn =))))
Chỉ vài chục bước, lại phảng phất như qua mấy ngàn năm, vốn tưởng rằng tới trên giường là có thể giải thoát, nhưng sự thật chứng minh, nó thật sự quá ngây thơ rồi.
Nó đã đánh giá sai cách Cơ Vân Lưu tự mình "chiếu cố" nó, thấy hắn chủ động mà nhận bôi thuốc cho nó, tựa hồ hạ xuống cái quyết tâm sống chết không cho Chu Chu chạm vào một đầu ngón tay của nó.
Sinh hoạt như bị cưỡng ép, nếu không thể phản kháng, liền hảo hảo hưởng thụ.
Tham Lang tuy rằng không biết rõ ý nghĩa câu này lắm, nhưng là đạo lí kia thì nó lại hiểu, vì thế, từ khi bắt đầu bị kinh hồn táng đảm, sau đó là miễn cưỡng tiếp thu, cuối cùng bình tĩnh lật người lại giơ bốn chân lên, lộ ra một mảnh bụng, để đối phương bôi thuốc.
Tham Lang cảm thấy chính mình có suy nghĩ như vậy, đương nhiên, cơ bản cũng bởi nó sinh ra ở địa cầu, nó biết cái suy nghĩ này là quá nhu nhược đi.
Lau thuốc đi, Chu Chu xác nhận thân thể Tham Lang không có trở ngại gì, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Thực ra, y đối với Tham Lang là có chút áy náy, trơ mắt nhìn nó bị Mạc Hoàn Tố đả thương thành như vậy, cũng bởi vì ngại tu vi của Mạc Hoàn Tố, y cũng không thể giúp nó, cái chức chủ nhân này y thực sự không xứng.
Nghĩ đến đây, Chu Chu có ý niệm muốn mạnh lên, mạnh nhất, một ý niệm trước nay chưa từng có.
Cơ Vân Lưu cảm giác được khí thế của sư phụ nhà mình đột nhiên tăng cao, hơi hơi kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn, đúng lúc thấy ánh mắt kiên định của Chu Chu.
Biểu tình nghiêm túc xưa nay chưa từng có, "Vân nhi, chúng ta tiếp tục tu luyện đi."
Cơ Vân Lưu gật đầu.
Hắn còn có thể nói cái gì sao, sư phụ nhà mình dụng công như vậy, vậy tiếp tục tu luyện thôi.
Chu Chu không phải là học bá nhiều năm, nhưng đã từng có những lần đứng đầu trường, năm đó thành tích học đứng trong top 3 toàn trường, chỉ cần có thể dựa vào học tập thì đều có thể hoàn thành.
Chu Chu ở dưới sự giám sát của Cơ Vân Lưu không biết ngày đêm mà tu luyện hơn mười ngày, tuy rằng quá trình rất bi thảm, nhưng cũng thu hoạch được không ít, nắm giữ không ít khẩu quyết, đối với một ít loại pháp thuật thông thường tỷ như Tịnh Trần thuật, Định Thân thuật, cách không lấy vật, đã có thể vận dụng tự nhiên.
Còn loại pháp thuật công kích bởi vì tạm thời hắn chưa dùng nên chỉ xem qua, nhưng cũng đã làm Chu Chu kinh ngạc cảm thán không thôi.
Đương nhiên, đó đều là Cơ Vân Lưu dạy cho y, mỗi khi y đối với lượng tri thức của Cơ Vân Lưu sinh ra tò mò, đều sẽ bị hắn dùng cớ "Vân nhi chỉ là thích đọc sách mà thôi" để trả lời.
Chu Chu tuy rằng cảm thấy trình độ này không phải của một hài tử năm sáu tuổi chỉ đọc sách mà có được, nhưng cho dù y dùng mười cái đầu cũng sẽ không nghĩ đến việc đối phương là người trọng sinh.
Rốt cuộc đối với củ cải nhỏ = Cơ Vân Lưu sớm đã quan niệm là đồ đệ của y.
Làm một người phi thường lười nên Chu Chu cũng không hỏi, chỉ cần không gây nguy hiểm sẽ không phí thời gian để suy nghĩ.
Cho nên khi nhìn ra Cơ Vân Lưu không tầm thường, y cũng chỉ là cho rằng đồ đệ nhà mình là loại thiên tài đã gặp qua là không quên, cũng không suy xét đến lí do khác, bởi vậy, y vì đồ đệ thiên tài mà ở trong lòng khoe khoang một phen.
Hơn mười ngày tu luyện, làm nỗi lo lắng của Chu Chu buông xuống một nửa, mà một nửa còn lại là bởi vì, mặc cho y nỗ lực như thế nào, y cũng không thực hiện được việc ngự kiếm bình thường nhất.
Đối với điều này mấy ngày nay Chu Chu từng thở dài vô số lần, là người có bệnh sợ độ cao thì đảm bảo ngươi chịu không nổi.
Chu Chu ở trên đỉnh Tiểu Trúc Phong, vì luyện tập pháp thuật, y đã sớm đã đem tôi tớ tống cổ tới sau núi, cũng phân phó không có lệnh của y không thể tùy tiện tới, cho nên, mấy ngày này y ở đỉnh núi luyện tập pháp thuật lại nháo ra động tĩnh lớn như vậy, mới không bị người phát hiện.
Chu Chu niệm khẩu quyết, hai chân chậm rãi tách khỏi mặt đất, một thước, hai thước, ba thước, "Ai u......" Tiếng hô đau truyền đến, nghe vào tai có lẽ là rơi không nhẹ.
Tham Lang lười biếng nằm trên ghế trúc, lỗ tai giật giật, cũng lười nhìn qua một cái, tìm một tư thế thoải mái tiếp tục ngủ.
Mấy ngày nay nó nghe tiếng hô đau của tên này đến lỗ tai cũng đã đóng kén, nếu không phải bởi vì Chu Chu đã từng giúp nó trị thương, nó sẽ không ở chỗ này để lỗ tai mình bị dằn vặt bởi loại tạp âm này đâu.
Chu Chu phát hiện, y mỗi lần luyện thuật phi hành, nhiều nhất chỉ có thể cách mặt đất ba thước, rồi lại giống như vừa rồi từ trên rơi xuống.
Ngã nhiều như vậy, thuật phi hành lại không luyện thành, nhưng bản lĩnh thật ra lại tiến bộ không ít, tuy rằng ngã, nhưng y đã có thể khống chế tốc độ rơi xuống đất, làm chính mình không quá đau.
Cho nên, lần này kỳ thật y rơi không nặng, nhưng vẫn cứ kêu đến khoa trương.
Bởi vì y phát hiện, chỉ cần mình kêu thê thảm một chút, củ cải nhỏ sẽ giảm bớt độ khó một chút.
Từ khi y nói muốn nỗ lực tu luyện, củ cải nhỏ liền nghiễm nhiên bày ra một tư thế huấn luyện nghiêm túc, làm một học bá như y cũng cảm thấy không tiếp thu nổi.
Y từng có ý đồ lợi dụng chức sư phụ của bản thân, nhưng cuối cùng đều bị đôi mắt ngập nước của củ cải nhỏ nhìn chăm chú mà lại tiếp tục luyện.
Chờ sau khi y thỏa hiệp, lại lập tức thay đổi thành bộ mặt nghiêm túc.
"......"
Nội tâm Chu Chu rít gào, đồ nhi à, con không cần như vậy a, khuôn mặt nghiêm túc đối với con thật sự không thích hợp, mắt trăng non, răng trắng, một bộ dạng mềm mại nhu nhược, mặt bánh bao mới là chân ái.
Trải qua vô số lần thống khổ, Chu Chu cuối cùng tổng kết ra một ít kinh nghiệm đối phó củ cải nhỏ, kết luận chỉ có một, đó chính là củ cải nhỏ thật sự không chịu được khi y bị ngã, kế tiếp huấn luyện cũng càng nhẹ nhàng, vì thế, y thê thảm kêu đau cũng luyện thành thuần thục.
Khổ nhục kế của họ Chu, thử lần nào cũng linh, lần này đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Cơ Vân Lưu bất đắc dĩ vừa buồn cười đi ra phía trước, nâng Chu Chu lên, đem sư phụ nhà mình từ trên mặt đất đỡ lên.
Sống một đời người, đời trước Cơ Vân Lưu chính là một người biết nhìn lòng người, bằng không cũng sẽ không trở thành một tông chi chủ.
Tâm tư nhỏ kia của Chu Chu hắn đương nhiên nhìn ra được, vốn dĩ cho y một ít thời gian nghỉ ngơi cũng là việc rất nhỏ.
Nhưng Cơ Vân Lưu thấy Chu Chu vì nghỉ ngơi một lát mà hao tổn tâm huyết suy nghĩ, liền cảm thấy rất thú vị, vì có thể mỗi ngày nhìn bộ dáng như vậy của sư phụ nhà mình, hắn không ngại tăng thêm một chút huấn luyện.
Chu Chu không biết chính mình biến khéo thành vụng, làm đau mình thì ra là do chính bản thân y..