Việc nghe lén bị phát hiện, quả thực không thể mất mặt hơn, huống chi, dưới cặp mắt nhìn chăm chú kia, Chu Chu chỉ cảm thấy cả người rét run, hai chân run lên, trái tim nảy lệch một nhịp, đậu má, người này so với Tham Lang phỏng chừng còn dọa người hơn nhiều.
Chu Chu trong đầu tự động hiện ra vô số loại phương pháp gϊếŧ người diệt khẩu, thiếu niên kia lại lựa chọn loại gọn gàng dứt khoát, tự mình động thủ, chỉ thấy thiếu niên tốc độ quỷ mị, hướng chính mình bay vυ't đến, Chu Chu ngốc tại nơi đó không biết nên phản ứng như thế nào, lại đột nhiên cảm giác được trên cánh tay có một cỗ lực kéo y lại.
Chu Chu quay đầu lại, lại không thấy bóng người nào, nhưng ngay sau đó cảm thấy trên tay áo truyền đến lực đạo, cúi đầu, liền thấy một khuôn mặt nhỏ của đồ đệ nhà mình, vẻ mặt ngưng trọng nhìn vị hồng y thiếu niên kia.
Nhìn hồng y thiếu niên sát khí trước mắt, lại nhìn đến Cơ Vân Lưu, sau đó ngây người một chút, một tiểu hài tử như vậy nhưng lại có thể tránh thoát công kích của người nọ, tuy rằng hắn vô dụng đi chăng nữa, nhưng cũng đủ làm người giật mình, huống chi đứa nhỏ này bất quá là Luyện Khí kỳ tầng một.
Tuy rằng có chút tò mò, nhưng cũng không gây trở ngại, hồng y thiếu niên đối hai thầy trò Chu Chu nổi sát tâm, cậu lại lần nữa xuất kích, tốc độ thế nhưng so trước còn nhanh hơn, Cơ Vân Lưu đem Chu Chu một phen đẩy ra, bằng vào ưu thế thân mình của chính mình cùng hoàn cảnh chung quanh, đối với những chiêu công kích kia phải né trái né phải, nhưng rốt cuộc tu vi kém quá nhiều, thực mau liền như trứng chọi đá, rất nhanh liền mệt mỏi, thời điểm bàn tay thiếu niên muốn in trên ngực Cơ Vân Lưu là lúc cậu nghe được Cơ Vân Lưu dùng thần thức nói với cậu ba chữ: “Thiên Toàn Cơ.”
Hồng y thiếu niên đột nhiên thu tay lại, không thể tin tưởng nhìn Cơ Vân Lưu, đồng dạng dùng thần thức nói: “Ngươi biết ta? Không có khả năng, trừ bỏ sư phụ, không có người biết tên này.”
Tuy rằng Thiên Toàn Cơ trước tiên thu tay, nhưng là bởi vì tốc độ xuất chưởng quá nhanh, chưởng còn sót lại vẫn là quét tới Cơ Vân Lưu, Cơ Vân Lưu rơi xuống đất khụ ra một ngụm máu tươi, thấy Chu Chu đau lòng đến đem hắn ôm vào trong ngực, vẻ mặt lo lắng, hắn liền trấn an nói: “Sư phụ, ta không có việc gì.”
Sau đó, hắn chậm rãi ngẩng đầu, mắt nhìn Thiên Toàn Cơ nói: “Ta chẳng những biết ngươi, biết tên của ngươi, còn biết ngươi đến từ nơi nào, sư phụ của ngươi lại là người nào.”
Thiếu niên nheo mắt lại, mỹ lệ yêu diễm, tựa như đang suy xét lời nói này tính chân thật là bao nhiêu.
Cậu không tin, thế giới nhỏ bé này có người biết cậu, biết thân phận của cậu, nhưng trước mắt tên hài tử thoạt nhìn chỉ có năm sáu tuổi này lại rành mạch mà hô lên tên của mình, điều này lại làm cậu không thể không tin.
Chính là.
“Ngươi biết tên của ta, ta đến từ nơi nào, sư phụ ta là ai thì như thế nào, liền tính ta đối việc này có chút tò mò, chẳng lẽ ta liền sẽ vì việc này mà thả các ngươi, ngươi quá ngây thơ rồi?” Thiên Toàn Cơ khinh thường nói.
Cơ Vân Lưu không để bụng, vẫn chắc chắn như cũ nói: “Ngươi sẽ thả chúng ta, bởi vì ngươi là Thiên Toàn Cơ, bởi vì ngươi thích sư phụ ngươi, bởi vì ngươi muốn biết, người đi đâu, mà đáp án thì ta biết.”
Thiên Toàn Cơ thân hình chấn động, mắt phượng hơi lạnh xuống, “Ngươi rốt cuộc là người nào? Tuy là hài tử năm sáu tuổi lại có thần hồn rất mạnh, tuy là Luyện Khí kỳ tầng một, tốc độ tu vi lại kinh người, chẳng lẽ ngươi là người Đại Thiên Thế Giới đoạt xá trọng sinh?”
Cơ Vân Lưu nhàn nhạt nói: “Ta là người như thế nào cùng chuyện ngươi muốn biết không có bất luận quan hệ gì, ta nói cho ngươi hướng sư phụ ngươi đi, ngươi thả ta cùng sư phụ ta, trao đổi này thực công bằng.”
Thiên Toàn Cơ trầm tư thật lâu sau, rốt cuộc nói: “Được, ta đáp ứng ngươi, chỉ cần ngươi nói cho ta sư phụ ta đi đâu, ta sẽ tha cho ngươi, bất quá nếu để ta phát hiện ngươi gạt ta, ta sẽ trở về gϊếŧ ngươi.”
“Ngươi yên tâm, ta sẽ không cho ngươi có cơ hội này.” Cơ Vân Lưu không để bụng, sau đó lại nói, “Sư phụ ngươi một tháng sau sẽ xuất hiện ở Phượng Hoàng Lĩnh cách đây ba ngàn dặm, hiện tại đi còn kịp.”
Thiên Toàn Cơ gật đầu, đang muốn rời đi, lại đột nhiên thấy được Cơ Vân Lưu đứng bên cạnh Chu Chu, chỉ thấy Chu Chu chính là đem Cơ Vân Lưu ôm vào trong ngực, ánh mắt mang theo địch ý nhìn cậu, bộ dáng hùng hổ cực kỳ giống gà mái bảo vệ con.
Một màn này làm cậu trong lòng ngũ vị tạp trần.
Từ khi nào, sư phụ cũng là như vậy đem cậu không chút do dự bảo hộ ở dưới cánh chim, đối chính mình che chở đầy đủ, dùng mọi cách để sủng ái, chỉ là hiện giờ, hết thảy đã thành quá khứ, cậu rất muốn trở lại trước kia, lại chưa từng hối hận.
Không hề trầm mê với quá khứ, Thiên Toàn Cơ liền xoay người rời đi, cậu nhất thiết phải đuổi tới Phượng Hoàng Lĩnh trước sư phụ, tuy rằng chỉ là chia lìa trong chốc lát, với cậu lại phảng phất như đã qua ngàn vạn năm.
“Thiên Toàn Cơ.” Cơ Vân Lưu kêu, chờ Thiên Toàn Cơ quay đầu, hắn trịnh trọng nói một tiếng, “Bảo trọng.”
Thiên Toàn Cơ kỳ quái nhìn Cơ Vân Lưu liếc mắt một cái, vẫn là nói: “Cảm ơn.” Nói xong, lại không quay đầu lại, thả người hướng về phương bắc bay đi.
Cơ Vân Lưu thật lâu nhìn về hướng Thiên Toàn Cơ rời đi, ở trong lòng đối với bạn tốt duy nhất ở kiếp trước nói: Hy vọng thời điểm gặp lại ngươi lần này, ngươi có thể được như ước nguyện.
Chu Chu cảm thấy thiếu niên kia không thể hiểu được, rõ ràng vừa rồi còn một bộ muốn gϊếŧ người, kết quả trừng mắt nhìn đồ đệ y một lát liền đi rồi, hồ nghi nhìn nhìn đồ đệ nhà mình, cũng không như hung thần ác sát nha, như thế nào liền đem người dọa chạy.
Nhận thấy được ánh mắt quỷ dị của sư phụ nhà mình, Cơ Vân Lưu nghiêng đầu đi, nhanh chóng lộ ra một bộ dạng đáng thương hề hề, nói: “Sư phụ, Vân nhi tìm ngươi, tìm thật vất vả.” Nói xong lại ho khan vài tiếng, khóe môi hiện vết máu đỏ tươi.
Cơ Boss dùng khổ nhục kế cũng không cần quá thuận tay.
Quả nhiên với bản tính thương yêu đồ đệ của Chu Chu, y lập tức đem nghi hoặc phía trước vứt tới chín tầng mây, vội vàng hỏi: “Vân nhi bị thương thế nào, còn đau phải không? Đều do sư phụ không tốt, hại ngươi bị thương.” Trong giọng nói tràn đầy tự trách.
Cơ Vân Lưu ngọt ngào cười, “Sư phụ không cần lo, Vân nhi không đau, sư phụ không cần lo lắng, sư phụ, Vân nhi đói bụng, chúng ta trở về ăn cơm đi.”
“A, ngươi không nói sư phụ đều đã quên, chúng ta mau trở về ăn cơm đi.” Sau đó như là đột nhiên nhớ tới cái gì, cả kinh nhảy dựng lên, “A, Tham Lang đâu?”
Cách đó không xa Tham Lang oán niệm thâm hậu trừng mắt nhìn Chu Chu liếc một cái, cúi đầu đạp đất khập khiễng đi tới.
Nó vốn dĩ đang thoải mái dễ chịu hóng chuyện trong l*иg ngực, kết quả tên yêu thương đồ đệ kia vừa thấy đồ đệ nhà mình bị thương, liền không chút nghĩ ngợi đem nó ném ra ngoài, nhất thời không phòng bị, rơi thật tàn nhẫn, lúc này mông còn đau đây.
Chu Chu cũng phát hiện Tham Lang, nhìn Tham Lang đi khập khiễng, rốt cuộc cảm thấy chính mình giống như đã làm một việc không tốt, thực không tự tin xin lỗi, “Ách, cái kia, thật ngại nha, vừa rồi trượt tay một chút.”
Tham Lang một đôi mắt đỏ càng đỏ, chỉ hận không phun ra lửa trực tiếp đem Chu Chu làm thịt kho tàu.
Cái gì mà kêu trượt tay, rõ ràng là nóng vội lo cho tiểu tử nhà mình, còn cố tình tìm một cái cớ không có thành ý như vậy, làm thần thú đại nhân nổi giận.
Cho nên khi Chu Chu bế nó lên, nó hung hăng mà ở trên mu bàn tay Chu Chu cào một phát cho hả giận.
Chu Chu đau hô một tiếng, lại nhìn lên, trên mu bàn tay có ba vệt máu, chỉ nghe mỗ thần thú ngạo kiều lạnh lùng nói một câu: “Thật ngại nha, móng vuốt trượt một chút.” Chu Chu vừa bực mình vừa buồn cười, bất đắc dĩ thở dài một hơi, thay đổi cánh tay ôm nó.
Chỉ là khi Tham Lang nói xong câu đó, đột nhiên cảm giác được hai ánh nhìn sắc bén hướng đến đầu nó, nghiêng đầu nhìn lại, Tham Lang đêm nay lần thứ hai lông tơ thẳng dựng.
Chỉ thấy tiểu oa nhi cao không đến một thước kia, lại gầy gò thoạt nhìn bị gió thổi một cái liền ngã đang dùng biểu tình muốn gϊếŧ thú lạnh lùng mà nhìn chằm chằm nó, ánh mắt kia so với hồng y thiếu niên vừa nãy đáng sợ hơn nhiều, Tham Lang nhịn không được run run một chút, đem thân thể hướng trong lòng Chu Chu rụt rụt.
Chu Chu đã nhận ra động tác của Tham Lang, hỏi: “Đây là làm sao vậy, là ta làm đau ngươi sao?”
Thanh âm tiểu shota đột nhiên truyền đến, ngắt lời quan tâm của Chu Chu nói, “Sư phụ, đây là sủng vật ngươi bắt cho ta sao? Thoạt nhìn thật xinh đẹp nha, có thể để ta ôm một cái hay không?” Mắt của củ cải nhỏ Cơ Boss biến thân thành ánh mắt lấp lánh lại lộ ra vẻ xấu hổ, chờ mong mà nhìn Chu Chu.
Tham Lang khϊếp sợ, mẹ nó, cho nó hỏi kỹ năng lật mặt nhanh hơn lật sách của tên này là từ đâu mà học ra được vậy.
Chu Chu đối ánh mắt đáng yêu của đồ đệ nhà mình không có sức chống cự, vừa nghe củ cải nhỏ muốn ôm, lập tức tung ta tung tăng đem tiểu lang hai tay dâng lên.
Khi Tham Lang từ trong khϊếp sợ phục hồi lại tinh thần, nó bi ai phát hiện chính mình đã bị người khác ôm, nó đang nằm trong lòng sát thần, ngọa tào, là phương pháp nó hoàn hồn không đúng phải không, thần thú đại nhân khóc không ra nước mắt.
Tham Lang cảm giác được một bàn tay nhỏ đang xoa lưng của nó, lực độ không nhẹ không nặng, lại làm nó tức khắc sởn tóc gáy, ô ô ô, nó sẽ không bao giờ ghét bỏ người nào đó chiếm tiện nghi của nó nữa, chủ nhân ngu ngốc à, tới cứu ta.
Cơ Boss đối với Tham Lang lạnh mặt, ngẩng mặt, lại hướng Chu Chu lộ ra một nụ cười sáng lạn: “Sư phụ, chúng ta trở về đi.” Nói xong đưa tay về phía Chu Chu.
Chu Chu trong lòng mỹ mãn, cười không thấy mắt, duỗi tay cầm bàn tay nhỏ trắng trắng hồng hồng, trong lòng nghĩ, đồ đệ nhà mình chính là tri kỷ nha, biết y lạc đường liền tự động đi trước dẫn đường, không làm mất mặt sư phụ nhà mình.
Y quyết định, về sau mặc kệ đi chỗ nào cũng phải mang theo đồ đệ có kỹ năng tự động tìm đường này.
Quản gia vui mừng khi thấy thầy trò trở lại, chỉ là khổ Tham Lang, bị Cơ boss cố ý trả đũa, một tay ôm lấy bụng nó, nếu không phải thân là thần thú, thể chất của nó cường đại, thì sớm đã nội thương.
Thật vất vả trở về Tiểu Trúc Phong, đã là nửa đêm, thầy trò hai người qua loa dùng xong đồ ăn.
Chu Chu liền nhìn đồ đệ nhà mình cau mày, biểu tình dị thường trịnh trọng nhìn y, không khỏi kinh ngạc: “Vân nhi, làm sao vậy?”
Cơ Vân Lưu muốn nói lại thôi, có chút lo lắng hỏi: “Sư phụ, người có phải khi tu luyện gặp phải vấn đề gì?”
“Nào có.” Chu Chu kinh hãi, theo bản năng phản bác, chờ lấy lại tinh thần mới ý thức được, trước mặt đồ đệ nhà mình căn bản không cần phủ nhận.
Củ cải nhỏ là người đầu tiên y gặp khi y xuyên vào sách, cũng là người y hạ quyết tâm phải bảo vệ, nói là nuôi dưỡng cũng không sai, hay nói như thế nào cũng thế, y đối củ cải nhỏ là ỷ lại, y biết, ở thế giới này, chỉ có củ cải nhỏ là người một nhà, nếu đến củ cải nhỏ nhà mình mà y còn không nói thật, như vậy chính mình còn có thể tin tưởng ai.
Cơ Vân Lưu thấy Chu Chu rõ ràng không muốn nói cho hắn, tâm tình có chút hạ xuống, nhưng ngay sau đó liền nghe được Chu Chu mở miệng nói: “Kỳ thật, chính xác là có một vấn đề nhỏ, sư phụ ngủ một giấc dậy liền không nhớ rõ chuyện gì, ngay cả chính mình là ai cũng không biết, thì đừng nói sử dụng thuật pháp như thế nào, làm sao tu luyện, hôm nay vốn định đi Tàng Thư Các tìm tư liệu, không nghĩ lại lạc đường đi tới nơi này, sư phụ thật sự không phải cố ý gạt Vân nhi, chỉ là không biết nói như thế nào.” Chu Chu không nói ra thân phận người xuyên việt của mình, bởi vì điều kia quá mức kinh hãi, y sợ làm củ cải nhỏ sợ, có lẽ chờ củ cải nhỏ lớn lên, có thể nói.
Tuy rằng biết Chu Chu vẫn có điều giấu diếm, nhưng Cơ Vân Lưu đã rất thỏa mãn, ở Tu Chân giới, một tu sĩ Kết Đan có thể không phòng bị mà nói với người khác chính mình không sử dụng được pháp thuật, người như vậy nhất định hắn phải phi thường phi thường tín nhiệm, ý thức được điểm này, Cơ Boss nháy mắt cảm thấy thoải mái..