Mạt Thế Trùng Sinh Thành Nhân Vật Phản Diện

Chương 94: Hắn quá khổ sở rồi

Tiết trời bắt đầu vào thu đã hơi se lạnh, Mạc Khanh qua ba tháng ở đây đã có một lực lượng dưới trướng không tính là lớn nhưng rất chất lượng.

Đám tang thi ăn quá nhiều thịt người nếu lúc đầu còn ương ngạnh không chịu thuần phục thì bây giờ đã trở nên rất ngoan ngoãn. Phần lớn thời gian Mạc Khanh đều dành để tu luyện và tìm thêm thuộc hạ để bồi dưỡng, cuộc sống qua ngày an nhàn không có gì biến động rắc rối quá lớn.

Ngoại trừ cái đám đệ tử đời đầu.

"Cái gì? Đi chơi? Đi đâu? Làm gì? Đi với ai? Lúc nào về??"

Mạc Khanh ngồi vắt vẻo ngoài ban công, ngắm nhìn bầu trời đêm. Bên trong Thứ Nguyên đang như ông cụ non nhìn đám tang thi một lũ quỳ lạy ngoài bậc cửa.

Đêm rồi không đi chơi thì đi đâu?

Tụi này cũng không phải đại tỷ, có thể đi ngủ như người bình thường.

Cũng không phải mẹ già tra hỏi kỹ như vậy chớ.

"Nhớ về sớm, ngày mai còn cần bọn mi đi sang Huyện Ngô Đồng thu thêm đồ". Bố mày nghe thấy hết chúng mày nói gì đấy nhé cái lũ lì lợm.

RÕ THƯA THIẾU GIA!!!

Đọc truyện tại đây.

Đám tang thi nhao nhao ngăng ngăng mấy tiếng rồi chạy cực nhanh ra khỏi cửa, giống như chỉ cần ở lại thêm một chút Thứ Nguyên sẽ ngứa mắt cho cả lũ ở nhà cầm giẻ chùi kỹ từng viên gạch, lau sạch từng lá cây luôn vậy.

"Hừ!! Không biết cái tính giống ai mà ham chơi vậy chứ? Cái lũ này đáng ra phải ở khổ một chút cho giống tang thi bình thường. Chiều quá mà"

Thứ Nguyên cằn nhằn không dứt với Mạc Khanh, nhưng đến lúc quay đầu ra ban công thì người ngồi kia không biết đã biến đi đâu mất tiêu.

"..........."

Cậu vụt chạy ra, nắm lấy thanh lan can quát lên vào không trung: "CHỦ TỚ MỘT GIUỘC!!!!" Tôi chán cái nhà này lắm rồi.

Mạc Khanh lúc này đã cách xa 1 dặm, cười khì khì nhẹ nhàng dùng khinh công nhảy qua các nóc nhà. Làn tóc đen dài theo động tác vung vẩy sang hai bên, thỉnh thoảng ma sát kéo qua tà áo đen đang bị gió thổi tung. Tạo nên một hình ảnh dưới đêm trăng mờ vừa mượt mà, vừa bí ẩn.

Ngay phía dưới là những bóng người đang di chuyển với tốc độ cực nhanh, đám tang thi được chạy đi chơi tuy gương mặt vẫn còn cứng ngắc nhưng chỉ cần nhìn vào là biết ngay chúng đang hớn hở đến mức nào.

Chủ nhân tự chạy đi không sợ bị tiểu thư mắng à??

Tiểu thư nhỏ càng ngày càng đanh đá, không phải đến ngày chứ??

Mấy ông nói sấu cậu trủ coi trừng bị nghe thấy lúc về bị cấm tắm na.

"........"

Đối với lũ tang thi sợ mùi thối rữa của cơ thể này thì cấm tắm chính là cực hình kinh khủng nhất. Mà tiểu thư đanh đá kia nếu không cho lau từng lá cây chùi từng viên gạch thì sẽ bắt vào không gian trồng cây chăm rừng, không hài lòng sẽ bị phạt.

Cái người gì kỳ cục, không biết lão đại kiếm đâu ra.

Chạy khoảng 30p là đến bìa rừng thành phố D cả đám mới dừng lại.

Mạc Khanh đứng trên cành cây to ra lệnh:

"3 đứa 1 đội, đội nào bắt được Sa Giông nhiều nhất được thưởng 60 tinh hạch cấp 4"

Khỏi phải nói, tinh hạch chính là thứ hấp dẫn dã man nhất.

Mạc Khanh vừa dứt lời thì đám thủ hạ đã phăm phăm biến mất trong rừng.

Sa Giông nướng ăn cực kỳ ngon, đem nó cuối tuần làm tiệc BBQ trên sân thượng cũng không tồi. Trước mạt thế Sa Giông vừa khó tìm vừa đắt đỏ do có vô vàn tác dụng, sau mạt thế cũng không ngoại lệ, cường kiện thể chất rất tốt. Ăn một lần là nghiện.

Mạc Khanh đứng đợi một lúc thì ngửi thấy mùi thị người sống đang di chuyển về hướng này. Cô kín đáo nép mình dưới tán cây thì nhìn thấy một vài quân nhân toàn thân đầy máu đang di chuyển từ ngoài chạy vào rừng. Tuy chỉ có ánh trăng mờ mờ thế nhưng nội lực phi thường không khó để nhận ra trong 5 người này có 1 người cô quen.

Mạc Khanh nhấc mắt nhìn ra xa thì thấy có khoảng chục con tang thi cấp cao đang đuổi theo về phía này. Hiển nhiên là đuổi theo bọn họ.

"Tam đại úy, không ổn rồi, bọn chúng hình như vẫn đuổi theo"

Người được gọi đại úy dừng chân lại trầm mặc, lát sau mới ngẩng đầu nói: "Các cậu cố gắng dùng hết tốc lực chạy về hướng con suối phía trước dấu hơi thở ở đó. Tôi sẽ cầm chân"

Những hạ sĩ khác lắc đầu: "Chúng đã ở cấp cao dù có trốn dưới nước cũng tìm ra. Tam đại úy, chi bằng hợp lực chiến đấu, nếu có chết cũng thống khoái hơn là hèn mọn nấp đi"

Nghe cấp dưới nói xong y không nhịn được tự trách. Nếu không phải bản thân sơ suất làm lộ tung tích có lẽ đã có đủ thời gian phát tín hiệu cầu cứu Phó đội trưởng.

Đám tang thi đã đuổi gần tới nơi, ngửi thấy mùi máu dị năng giả thơm ngọt càng hưng phấn gấp bội.

Bọn chúng đứng lại trước đám người Tam Lang, lắc lắc mấy cái đầu trừng con mồi chỉ còn hơi tàn. Liếc nhau mấy cái rồi đôi mắt càng lúc càng đỏ rực đến muốn nhỏ cả ra máu, móng vuốt sắc bén lộ ra cứ vậy rống mấy tiếng rồi mạnh mẽ lao tới.

Tam Lang nhanh chóng dựng lên khiên chắn, những người khác tuy thương tích đầy mình cũng ánh mắt đầy kiên định, thần tình không có gì để sợ hãi vận dị năng sẵn sàng tấn công.

Khi tang thi cao cấp chỉ còn cách con mồi vài bước chân thì bọn chúng bất ngờ dừng lại, như chạm phải lửa mà đồng loạt nhảy lùi về sau.

Tam Lang và mấy người quân nhân còn đang ngạc nhiên không biết chuyện gì xảy ra, thì ngay trước mặt bọn họ không biết đã có một bóng người đứng đó từ lúc nào. Sự xuất hiện đột ngột của người mặc đồ đen làm cả mấy người Tam Lang và tang thi cao cấp lập tức cảnh giác cao độ.

Mạc Khanh không tính đến bị người bắt gặp trong lúc đi săn đêm, thế nên không mang theo đồ trùm đầu.

Mà cô cũng không có ý định giấu mặt.

Mạc Khanh cũng là tang thi thế nên có thể hiểu được đám tang thi này đang hoang mang không biết cô là người hay thi, theo bên nào. Nhưng cô biết, bọn chúng đang là thủ hạ của Mạc Vương. Mấy tháng kín đáo mở rộng thế lực cô biết cô ta đã biến không ít người từ bình thường thành tang thi để cài người của mình vào.

Mấy kẻ trước mắt này đã từng là nhân viên cấp cao đắc lực trong Thủ Đô, tất cả đều vô tình nằ̀m trong kế hoạch biến họ thành thủ hạ dưới trướng mình.

Đám tang thi không nhìn thấu được thực lực của Mạc Khanh nhưng có cái gì đó khiến bọn chúng cực kỳ dè chừng, chân cứ như có gì đó đè nặng, thậm chí bất giác còn có cả ý định muốn chạy trốn. Nhưng dần dần nhận ra khí tức của kẻ này rất giống Mạc Vương, đám tang thi dần nhận ra, bắt đầu bất mãn.

Cùng là tang thi với nhau tại sao lại giúp đỡ con người???

Cái gì??

Ngươi quên mất vị trí của mình đứng ở đâu rồi ư??

Mạc Khanh bị ồn ào nhiễu cả tai làm bực mình, liền phóng ra uy áp tang thi cấp cao khiến đám tang thi phụp một cái đồng loạt quỳ trên mặt đất, không thể ngẩng đầu.

"Nói nhiều"

Cô lạnh giọng.

Mấy người Tam Lang ngoài nghe mấy tiếng hống nhỏ từ tang thi ra hoàn toàn không nghe được gì khác, cho nên khi thấy Mạc Khanh kêu ồn ào đã ngạc nhiên không hề nhẹ. Ồn cái gì chứ??

Tang thi thủ phục trên đất run rẩy không ngừng.

Người... người này cấp bậc có thể ngang ngửa với Mạc Vương... Đáng sợ quá...

Bọn chúng là tang thi cấp cao, trí thông minh coi như đã khôi phục phân nửa so với ban đầu, hống hách đã quen. Dù là Mạc Vương vẫn luôn tùy ý cho bọn chúng phá phách không ngăn cản. Thế nhưng bây giờ nhìn thấy trên đầu có treo một cây đao, dù có trí thông minh hay không, như cũ nỗi sợ hãi theo bản năng vẫn không thể mất.

Mạc Khanh bước từng bước đến trước mặt con có thể coi là đứng đầu đám này. Lộ bàn tay ra khỏi áo, nắm lấy đầu một đứa. Rất nhanh chóng, ánh mắt đỏ rực của tang thi kia bắt đầu trợn lên, tròng mắt trắng dã.

Nếu người chuyên đọc tiểu thuyết tu tiên thì biết ngay đây là thuật Sưu Hồn. Ai ai tu luyện võ công đều phải biết chút mấy thuật tà ma ngoại đạo.

Mà Mạc Khanh, lại là kiểu người cực kỳ ưa mấy cái việc kẻ phản diện hay làm. Thì cô ở thế giới này là nhân vật phản diện mà, đâu làm gì trái với đạo đức nghề nghiệp??

Tang thi vẫn chưa chết hẳn, chỉ cần đi được là vẫn còn hồn phách.

Sau khi thu được một loạt các hình ảnh hữu ích. Mạc Khanh cực kỳ hài lòng thu tay lại, nhìn đám tang thi cấp cao một lượt rồi quay lưng bỏ đi về phía Tam Lang. Tang thi cao cấp như bị điên, bắt đầu tấn công lẫn nhau..

Tam Lang nhận ra bỗng thấy việc này còn đáng sợ hơn so với cả gặp tang thi cao cấp. Lập tức dựng mười phần cảnh giác.

"Cho dù cô có mục đích gì, đừng tìm phó đội gây phiền phức nữa"

Y đã quá khổ tâm bao năm qua rồi. Cứ hễ bất kỳ chuyện gì có liên quan tới người này y đều như bị mất trí, mọi sắc bén cơ trí ngày thường hầu như đều không còn, mặc kệ cơ thể lẫn tinh thần đầy vết thương vẫn một mực cố chấp.

Mạc Khanh im lặng, mặt hơi ngệt ra. Phó Kiệt liên quan gì ở đây zị????? Cái thái độ phòng bị này là như nào???

"Khoan, khoan đã... Có gì đó nhầm lẫn ở đây thì phải. Tôi không hề tìm nha." Mạc Khanh dở khóc dở cười giải thích.

Tam Lang nghe giọng điệu và bộ dáng gần giống với người từ cách đây rất lâu trong trí nhớ có hơi ngạc nhiên. Người này đã thay đổi rồi cơ mà?

Đám tang thi cấp cao phía sau đã tự diệt lẫn nhau chỉ còn lại 2 con vẫn đang tìm cách gϊếŧ đối phương. Mạc Khanh thuấn di lại chỗ đó một kiếm vung lên cực gọn cắt phăng đầu của cả 2 trong chớp mắt. Thậm chí mấy người quân nhân còn không biết kiếm được lấy ở đâu ra. Sau đó trước ánh nhìn kinh ngạc của bọn họ lưỡi kiếm chính xác rạch mỗi thủ một đường gảy ra tinh hạch rực rỡ to bằng hạt dẻ lăn trên đất. Đôi tay nhẹ nhàng vẩy vẩy máu rơi ra khỏi thanh kiếm rồi đeo lại phía sau lưng.

Do mái tóc đen dài che đi nên vừa nãy không ai nhận ra Mạc Khanh đang đeo kiếm cũng đúng. Hơn nữa thanh kiếm này nhỏ gọn dễ cầm nên cô mới ưa sử dụng. Đâu thể phô cho người ngoài thấy mình có không gian được, phải biết cất đi chứ.

Mạc Khanh cúi người xuống nhặt tinh hạch bỏ vào túi, nhìn mấy quân nhân vẫn cảnh giác cao độ nhìn từng cử động của mình, cô vỗ hai bàn tay cho sạch bụi, thỏa hiệp:

"Được rồi, tôi sẽ đi ngay. Hứa không tùy tiện xuất hiện trước mặt đội trưởng của các anh"

"Đi đâu?"

Một giọng nói trầm thấp vang lên, Mạc Khanh nghe giọng nói quen thuộc không khỏi giật mình, toàn thân cứng ngắc. Tóc gáy có thể nói đã dựng đứng lên, sống lưng lạnh toát.

Phó Kiệt đứng ngay sau lưng Mạc Khanh, ánh mắt hắn như có như không nhìn vào bóng người mặc toàn đồ đen kia, sau đó đi lướt qua cô tiến về phía mấy người quân nhân.

Bờ vai của cả hai chỉ cách nhau một gang tay nhưng giống như người xa lạ, không có chút liên quan mà để lại làn gió nhẹ thoảng qua tóc mai.

"........"

Mạc Khanh bỗng thấy khó chịu, nếu trái tim còn đập chắc hẳn nó đã siết lại đến khó thở.

Người đàn ông này, rốt cuộc đã trải qua những gì lại khiến bản thân ảm đạm đến như vậy... Không chỉ rất gầy, mà gương mặt cương nghị phảng phất u buồn kia... Quả thực, quả thực ảm đạm.